Tây thổ rộng lớn, nhân kiệt địa linh.
Từ cổ chí kim sinh ra không biết bao nhiêu bậc kinh tài tuyệt diễm. Bất quá, tây thổ tu luyện giới cũng như đông phương, mấy ngàn năm nay, trừ hai lần huyền chiến bạo phát đều trầm tịch vô cùng. Đa số cao thủ rời khỏi hồng trần, không hỏi đến thế sự, thi thoảng có cao thủ biết phi hành xuất thế liền được tôn là thần nhân.
Thần Nam dẫn hơn ngàn Huyền giới cao thủ hùng hổ vào tây thổ liên dấy lên sóng gió. Phổ thông phàm nhân thấy người có thể ngự không phi hành, lại là một vùng đen đặc cả ngàn người tức thì kinh hãi bò ra đất.
Huyền giới đại quân đi qua đâu là người đời lễ bái khiến tây thổ hồng trần sôi sục.
Đương nhiên, khẩn trương nhất là các tây thổ Huyền giới cao thủ, nhiều bậc tiền bối tổ chức nhân thủ, chuẩn bị nghênh tiếp đại chiến. Trong lịch sử, đông tây phương chỉ xảy ra một lần đại chiến, mỗi lần đều máu chảy thành sông, thây chất đầy núi.
Giờ đông thổ Huyền giới cao thủ xâm nhập đại quy mô như vậy, họ không khẩn trương sao được?
Chỉ nửa ngày, bọn Thần Nam gặp không ít tây thổ cao thủ có thể phi hành, họ ở xa quan sát, tựa hồ đợi lệnh và nhân mã đến sau.
Thần Nam hiểu ngay họ lo lắng gì, hắn không muốn gây ra hiểu lầm, nếu vì thế mà tạo thành đông tây phương đại chiến, hắn ắt biến thành thiên cổ tội nhân. Hắn ngửa mặt cất tiếng như thiên lôi truyền khắp trăm dặm.
"Các vị bằng hữu Tây thổ, hôm nay Thần mỗ đến đây, tịnh không có ý tạo thành đông tây phương phân tranh, chúng tôi chỉ muốn đến mười tám tầng địa ngục một lần, xin đừng hiểu lần."
Tuy hắn nói rất thành khẩn nhưng dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, ai mà an tâm được? Tây thổ cao thủ vẫn ung dung bám theo, càng lúc càng đông.
Mười tám tầng địa ngục ở dưới tầng sâu Bái Đán thành, là một nơi cực kì đặc thù, phong ấn nhiều đại ma vương nổi danh, bất quá vô tận tuế nguyệt qua đi, nhiều danh hiệu đã mất tích khỏi lịch sử, dần bị người đời quên lãng, nhiều thần bí nhân vật bị phong ấn mà ngoại giới không biết.
Dịa ngục dưới thánh thành là giam lao thịnh danh nhất thiên địa.
Thần Nam tuy chưa toàn lực phi hành, đi song song các Huyền giới cao thủ nhưng tốc độ cũng dị thường kinh nhân. Nhưng chỉ hơn nửa ngày sau đã qua Tân Lan đại đế quốc ở cực đông, tiến vào bách chiến chi địa ở miền trung tây đại lục.
Nơi này bách quốc tồn tại, là nơi trung gian giữa tây đại lục tứ đại đế quốc Tân Lan, Mạn La, Lạp Thoát Duy Á, Ái Khắc Tư, chỉ cần bảy tám tòa thành là một nước.
Vào địa vực này rồi, nhưng Huyền giới cao thủ của tây phương cũng lên đến bảy, tám trăm. Họ không lo lắng lắm, dù có bất ngờ cũng có thể chống được một thời gian,
Đại quân phi hành trên không càng mạnh, những tu giả cưỡi mây, pháp bảo hoặc thần long, lúc đi qua nhân loại thành thị khiến ai nấy há hốc mồm.
Xuyên qua bách chiến chi địa, nhìn xuống sa mạc vàng rực là thật sự tiến vào đại giới Bái Đán thành.
Đến đây, số tây thổ Huyền giới cao thủ đã vượt qua phe đông thổ, một ngàn năm trăm cao thủ mắt xanh tóc vàng hoặc cưỡi thần long, hoặc phun ra đấu khí đứng ngoài xa nhìn bọn Thần Nam chằm chằm, bầu không khí dị thường khẩn trương.
Nhưng Thần Nam không để ý, tu vi hiện tại của hắn, nếu hai bên thật sự khai chiến, hắn dám một mình xông vào.
Bay vào đại sa mạc vô biên, ở đây hắn từng trải qua mấy lần sinh tử đại chiến khó quên. Lúc xưa chém phàm trần bát đại tuyệt thế cao thủ, tạo thành chấn thế truyền thuyết cũng từ đây.
Cao thủ ngoài Quang Minh giáo hội, Song tử thánh long kị sĩ của Hắc ám giáo hội, mấy huynh đệ từ Đỗ gia Huyền giới… tất cả đã tiêu tan. Bát đại cao thủ gục xuống đổi lại uy danh chấn thế cho hắn, cường giả phải đạp lên thi thể địch mà tiến lên.
Mấy ngàn người hùng hổ tiến vào đại sa mạc, cạnh hắn chỉ còn hai con rồng và Nạp Lan Nhược Thủy, họ giữ khoảng cách với đám đông.
Nạp Lan Nhược Thủy vốn định bỏ đi nhưng cảm giác thời gian tại Nhân gian không còn mấy nên muốn giữ lại chút thời gian đáng nhớ.
Nhưng sự tình lại không như tâm nguyện.
"Oành."
Vô phong vô vân, trên trời giáng xuống thần lôi.
"Oành."
Tiếng sấm ầm ì bên tai, trên không lóe điện quang.
"Thần thánh ơi, thinh không vỡ toác, mau xem." Long Bảo Bảo kinh ngạc nhìn lên, đưa trảo chỉ trỏ.
Trời cao vỡ vụn, một đạo thân quang khổng lồ như thiên trụ từ hư không nối xuống đất, thánh khiết quang huy như sóng nước từ quang trụ tỏa ra.
Mười mấy cao giai thiên sứ sáu cánh theo quang trụ bay xuống, ai nấy bạch y bay bay, dung mạo tuyệt mĩ, phát ra thánh khiết khí tức, có mấy tiểu thiên sứ khả ái bay theo, phát ra thần thánh quang huy.
Vô luận là tây thổ Huyền giới cao thủ, hay đông thổ chúng nhân đều chấn kinh. Thiên giới thần linh lại giáng lâm phàm trần. Quang trụ là một không gian thông đạo thần bí nối Thiên giới và Nhân gian mà không dẫn đến thần phạt!
"Thần dạy, cánh thiên sứ béo quá." Long Bảo Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta ăn cánh gà nướng, cánh ngỗng nướng nhưng chưa ăn cánh thiên sứ nướng, không biết có ngon không…" Nó đảo mắt liên tục.
"Tùng."
Từ quang trụ trên không truyền lại tiếng trống, thân thể Nạp Lan Nhược Thủy run lên.
"Tùng, tùng, tùng."
Ba tiếng trống vang vọng, tròng mắt đen nhánh của nàng xạ ra hai đạo kim quang, thân thể run lên liên tục, đoạn ôm đầu kêu vang: "A …"
"Bình."
Đối cánh trắng muốt xòe rộng, Nạp Lan Nhược Thủy lơ lửng trên không, quay nhìn Thần Nam, thở dài u oán: "Muộn phải đi, Thần Nam, huynh bảo trọng."
"Vì sao? Lẽ nào vì tiếng trống từ Thiên giới triệu hoán nàng? Vì sao muội phải nghe họ an bài?"
Thần Nam quay lại quát vang với thinh không: "Hôm nay Thần Nam ta ở đây, để xem các ngươi làm thế nào gọi Nạp Lan Nhược Thủy về Thiên giới."
"Tùng, tùng, tùng."
Tiếng thần cổ vang lừng trên không, càng lúc càng gấp rút, thân thể Nạp Lan Nhược Thủy phát ra trận trận kim mang. Nàng thê lương nói với Thần Nam: "Trong mình muội chảy huyết dịch của thánh chiến thiên sứ, tiếng trống này của thánh chiến gia tộc lưu lại cho muội. Muội không muốn phản lại thần cổ mà tiên tổ luyện chế, phải về Thiên giới. Triệu hoán trận đã mở, quán thông thiên địa đợi muội quay về."
"Hừ"
Thần Nam hừ lạnh, tiến lên hư không, vào trong quang trụ, quát vang: "Tránh hết cho ta."
Trong đó, mười mấy cao giai thiên sứ và mấy chục tiểu thiên sứ cảm giác thân thể bị cấm cố, đoạn bị văng đi như lá thuyền trong biển lớn.
Hắn ngửa mặt hú vang, mái tóc đỏ dựng lên, nhất quyền nghịch thiên tống lên.
"Oành."
Ma khí cuồng bá đen như mực trùm kín quang trụ, sức mạnh như sóng Đông Hải nghịch không, quét tới Thiên giới.
Ma khí hùng hồn men theo không gian thông đạo do triệu hoán trận mở ra quét vào Thiên giới.
Tiếng trống trên không dừng lại, tiếng gầm tức giận vang vọng.
"Kẻ nào dưới phàm sáo chạm vào việc của Thiên giới chủ thần?" Uy lực kinh hồn theo quang trụ tràn xuống.
"Hừ."
Thần Nam hừ lạnh, đằng không bay lên, thân thể như lưu tinh nghịch không xuất ra một ma quyền, đồng thời đánh ra Diệt Thiên thủ. Quyền kình kích phá thần thánh uy lực, trong phạm vi mười mấy trượng, Diệt Thiên thủ đen sì hung hãn ấn vào hư không sáng lòa. Trên không vang lên tiếng đùng đục, đồng thời vang lên tiếng hú vang.
"Oành." Thiên giới hư không mở toang, kim quang chiếu rọi phàm gian, mười mấy thân ảnh vàng rực đứng trong kim quang sáng chói, uy lực kinh nhân ép xuống khiến các Huyền giới cao thủ ngầm kinh hãi, nhiều người không chịu nổi.
Thần Nam ngẩng mặt quát vang: "Thiên giới chủ thần nghe cho rõ, có Thần Nam ta ở đây, muốn triệu hoán Nạp Lan Nhược Thủy về Thiên giới phải hỏi hai ngọn ma quyền đã."
Hắn đứng trong quang trụ thông đạo, mái tóc màu máu không gió mà lay động, lạnh lùng chú thị, dù đối phương có tới mấy vị chủ thần nhưng hắn vẫn ngạo nghễ đối diện.