Thần Mộ 2

Trong thế giới tàn phá, Thần Nam nổi lơ lửng hai tháng hơn trên mặt biển vôn tận sôi trào, khổ công suy tư tìm cách đột phá để tìm ra con đường riêng.

"Ngộ" bao giờ cũng gian nan, có người ngộ ra trong sát na, có người khổ công suy tư mà không hẳn đạt được.

Cũng như lúc xuất ra đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức do vô ý, sau đó hắn không vươn đến ý cảnh đó được. Hắn biết nếu có điều kiện tác động, vẫn còn cách một quãng nữa mới thấu triệt.

Nhìn nước triều lên xuống, phong vân biến ảo, thiên địa vận hành, hắn ngồi trên mặt biển trải nghiệm vạn vật, suy nghĩ về mọi điều.

Phảng phất như hắn nhập vào thiên địa, là một phận của tàn phá thế giới, thân tâm chìm vào cảnh giới huyền diệu.

Diệt ma tính, giết Thái Thượng

Làm sao thoát khỏi hai loại huyền công này?

"Ầm."

Sau cùng trên mình hắn bùng lên hào quang sáng chói, chìm trong đáy sâu thần thức, cực tốc phi hành trong đó, đoạn tung một chưởng đánh tan một vùng hỗn độn mênh mang, kéo một nhân hình như cuộc trong kén ra.

"Thái thượng Thần Nam, ta giúp ngươi khôi phục công lực!"

Một bạch phát thiếu niên chỉ chừng tám, chín tuổi từ trong kén chui ra, đưa ánh mắt đầy cừu hận nhìn Thần Nam: "Ta ẩn tàng kĩ thế mà vẫn bị ngươi phát giác."

"Hừ, mọi việc về ngươi đều được ta quan sát nên ta biết ngươi không chết dễ thế. Quá trình tu luyện lại tuy thống khổ nhưng sẽ có ngày đứng lên được, ngươi ẩn nhẫn cũng khá."

Nhìn bản thể Thần Nam thâm bất khả trắc, bạch phát Thái Thượng Thần Nam ngẩng đầu, rít giọng: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ta nói rồi, muốn giúp ngươi khôi phục công lực!"

"Ngươi mà hảo tâm thế ào, không sợ ta phản lại sao?" Thái Thượng Thần Nam lóe sáng trong mắt, hung tàn như ánh mắt ác lang.


"Ngươi có được thực lực đó thì tùy." Bản thể Thần Nam vô cùng trấn tĩnh.

Đoạn hắn thật sự nghịch chuyển nguyên lực để sức mạnh ẩn sâu trong thân thể cuốn về bóng dáng tóc trắng, bắt đầu bồi bổ linh hồn đang trọng thương đó.

"Ha ha… ha ha…" Thái Thượng Thần Nam cười lên điên cuồng: "Ngươi đang nuôi hổ gây họa, sau này ta quyết không mềm lòng." Suy cho cùng y tuyệt tình tuyệt tính nhưng vẫn từ nhân cách Thần Nam tách ra, có đôi phần bất khuất và cao ngạo. Hiện tại được người khác cứu trợ, gần như ban phát khiến lòng y hi vọng nhưng phẫn nộ và đau đớn nhiều hơn. Nhưng với tính tình hung tàn lãnh khốc, y gạt bỏ hết những điều đó, chỉ cần có cơ hội khôi phục rồi sẽ điên cuồng báo phục.

"Ta cho ngươi cơ hội", bản thể Thần Nam vô cùng bình tĩnh, giọng lạnh tanh.

Trong lúc nói, nguyên lực hùng hồn vốn thuộc về Thái Thượng Thần Nam ẩn trong thân thể bản thể được đẩy sang hết.

"Ha ha," bạch phát Thái Thượng ngẩng mặt cười điên cuồng, trong nháy mắt y từ tiểu đồng tám, chín tuổi biến thành thanh niên, cười lạnh: "Đừng cho rằng ta như xưa, hiện tại ta đã là thiên giai cao thủ chân chính. Hơn nữa, ta còn tu luyện Thiên giới đệ nhất kỳ công Thái Thượng vong tình lục."

Thần thức không hề có dao động năng lượng, nhưng một bàn tay khổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện cạnh Thái Thượng Thần Nam, hất văng y.

Bản thể Thần Nam bình tĩnh nói: "Ta hiện tại đang dùng võ học sơ đẳng của Nhân gian giới, tam lưu chiêu pháp!"

"Ngươi!" Thái Thượng nghe cầu này xong liền điên tiết, tuy vừa rồi y sơ ý nhưng nói thế nào vẫn là bị đánh ngã: "Vậy được, chúng ta chân chính quyết sinh tử."

Thần Nam cười, tịnh không đáp lời, tung cước đá văng một vùng hỗn độn ngoài xa, ầm một tiếng, ma khí bùng lên, một tiểu đồng năm, sáu tuổi rớt xuống, đôi mắt vừa kinh vừa nộ.

"Ma tính Thần Nam?" Bạch phát Thái Thượng Thần Nam đại nộ: "Lần trước không do ngươi thì chúng ta đâu sa vào cảnh này."

"Hừ." Ma tính Thần Nam cười lạnh: "Tưởng ai, hóa ra cành củi mục bị ta phế khi xưa."

Bạch phát Thái Thượng đại nộ: "Lần trước ta mượn tay ngươi để biến hóa lần hai, ngươi không tin thì đấu tiếp trận nữa."

"Bại là bại, nói lắm cũng vô dụng." Ma tính Thần Nam tuy năm, sáu tuổi nhưng khẩu khí vô cùng lớn lối.


Bản thẩn Thần Nam nói với y: "Hiện tại ta khôi phục nguyên lực cho ngươi."

"Thật không? Ngươi không sợ ta và hắn liên thủ đối phó ngươi?"

Thời gian pháp tắc được thi triển, nguyên khí hùng hậu từ thể nội tràn ra, phủ lấy ma tính Thần Nam, thân thể nhược tiểu nhanh chóng bành trướng, chỉ một khắc ngắn ngủi đã hóa thành hắc phát thanh niên, toàn thân quấn quít ma khí, hai mắt bắn ra hào quang đáng sợ.

"Ha ha … ha ha…" bạch phát Thái Thượng Thần Nam và ma tính Thần Nam đều cười vang, cùng dứt khoát lao về phía bản thể, cơ hồ đã thành hiệp nghị.

"Ngươi điên cuồng tự đại thật, dám thả cả hai chúng ta ra, chết đi."

"Hôm nay chúng ta thịt bản thể rồi lập lại."

Cả hai điên cuồng gầm lên, một kẻ tà khí ngút trời, một kẻ ma vân áp đỉnh, quả thật cuồng bá bất khả nhất thế!

"Tử khí đông lai, Thái Thượng phong ma!" Bạch phát Thái Thượng Thần Nam quát vang, trong thần thức tràn lên tử khí, vây phủ bản thể Thần Nam, như vô tận núi non ép xuống.

"Hoán ngã chân ma, Ma kinh thiên hạ!" Ma tính Thần Nam hóa thành cự ma cao ngàn trượng, há mồm to như chậu máu nuốt bản thể.

Bản thể Thần Nam vô cùng bình tĩnh, trong lúc đòn công kích đáng sợ tràn tới, hắn biến mất rồi đột ngột xuất hiện cạnh Thái Thượng Thần Nam, tung ra một quyền xuyên qua ngực, quát vang: "Nhìn rõ chưa? Đây là tam lưu chiêu thức thường thấy nhất ở Nhân gian giới."

Thái thượng Thần Nam bị đánh xuyên ngực, rít lên thê thảm, thi triển vô thượng tâm pháp tránh thoát. Kì thật, Thần Nam đã lui trước khi hành động, xuất hiện cạnh ma tính Thần Nam, tung một cước đá xuyên eo khiến y rống lên thê thảm.

Đoạn hắn ung dung thoái lui: "Về thực thực đấu một trận, bằng không các ngươi nghĩ gì ta đều biết, bị ta đoán trước mọi động tác, căn bản không chống nổi ta."

Thái thượng Thần Nam và ma tính Thần Nam đồng thời hừ lạnh, trong lòng thầm phẫn hận, trước đây chúng và bản thể Thần Nam tâm linh tương thông, có thể cảm được ý nghĩ của nhau nhưng hiện tại đã thành phụ thuộc, không cảm ứng được đối phương nữa, còn đối phương lại biết bọn chúng nghĩ gì.


Hào quang lóe sáng, chúng rời khỏi thần thức Thần Nam, xuất hiện trên tầng không mặt biển ngàn trùng sóng biếc.

Nhưng hai phân hóa này không có nhục thể nên không thoát khỏi bản thể được. Vì thế, Thần Nam không lo chúng đào tẩu.

"Để công bằng, ta không dựa vào nhục thể đối phó các ngươi. Đến đi, nói thật lòng hôm nay sẽ có một kẻ gục xuống, triệt để tuyệt diệt."

"Hừ, kết liễu thật sự thôi." Hai Thần Nam phân hóa hiện tại có cùng cừu địch lần lượt thi triển tuyệt học tối thượng.

Thái thượng Thần Nam quát: "Đẩu chuyển tinh di, Thái Thượng tru ma!"

"Ầm." Bản thể Thần Nam dùng một quyền phi thường phổ thông hất văng đi, đoạn nói: "Quên không cho các ngươi biết, đây là tàn phá thế giới, không có tinh thần chi lực cho các ngươi dùng."

"Chết tiệt." Thái thượng Thần Nam gầm lên: "Thiên địa nghịch chuyển, Càn khôn phát lực! Tru diệt!"

Thiên địa phảng phất lật nhào, năng lượng hùng hồn thần bí từ dưới đất và trên cao tràn về bản thể Thần Nam, như muốn xé tan hắn.

Đồng thời, ma tính Thần Nam hóa thành cự ma cao ngàn trượng, ma trảo rợp trời, hắc ám ma khí che kín tầng không đại hải, dấy lên bão tố vô tận, mặt biển cuồn cuộn, gầm réo sôi trào.

"Hay, phải thế chứ." Bản thể Thần Nam quát vang, lao lên đón, hắn không dùng Thái Thượng vong tình lục hay Hoán Ma kinh mà dùng phổ thông tâm pháp vận chuyển nguyên lực trong thân thể cùng chiêu thức đơn giản mà hữu hiệu ở Nhân gian chống lại hai đại cường giả.

Trận chiến khiến biển động sôi trào, sóng trào lên tận trời. Trời cao liên tục vỡ nát, cảnh tượng như ngày tàn.

Đại chiến thảm liệt vô cùng, bản thể Thần Nam đấu với hai cường địch, thân thể mấy lần vỡ vụn, máu muộn đỏ trời xanh, lần nghiêm trọng nhất gần như tan nát hẳn.

Hắn làm thế không phải chán sống mà đi tìm phiền phức mà vì muốn đột phá, trừ đi chướng ngại, tất cả phải từ vấn đề bản chất nhất mà giải quyết. Bắt đầu từ Thái Thượng và ma, vậy cũng từ đó là phá phong tỏa.

Thái Thượng và ma tính Thần Nam định phá rồi lập, bản thể Thần Nam gặp vấn đề tương tự, sao lại không nghĩ thế? Dùng thực lực chân chính diệt cả hai, chính là "phá", còn "lập" thế nào phải dựa vào "ngộ"!

Trận đánh hôn thiên ám địa, phong vân biến hóa, tất cả đều rung chuyển, với tàn phá thế giới mà nói, đó là một cơn đại chấn động.

Sau cùng, đấu dạt ra tận rìa thế giới, Thái Thượng Thần Nam trực tiếp triệu hoán tinh thần chi lực, định phong ấn hắn.

Tinh quang chiếu sáng vô tận, toàn bộ hướng về bản thể Thần Nam, định dung luyện hắn. Ma tính Thần Nam tỏ ra khí thôn sơn hà, phát ra ma khí vô tận, dùng cái thế ma uy ép xuống.


Đại chiến thảm liệt khiến Nhân gian và Thiên giới đều kinh hãi, nhiều cao thủ lao tới, Tứ tổ và Ngũ tổ cũng bọn con rồng du côn đến hiện trường đầu tiên, kinh hãi nhìn ba người đang đại chiến, không biết nên giúp ai.

Bản thể Thần Nam toàn thân muộn máu, trận đại chiến kịch liệt này đã kéo dài một ngày đêm, gian khổ khủng khiếp. Sau cùng, chiến trường quay lại thế giới tàn phá, bản thể Thần Nam đánh tan được Thái Thượng Thần Nam, triệt để dẹp tan linh hồn y, lúc đó hắn như được giải khai tâm kết, khoái cảm phá được phong ấn tràn khắp trong tim.

Toàn thân là huyết tích, chiến bào rách tan theo gió rung lên phần phật, lúc đó bản thể Thần Nam còn nhiều ma tính hơn Ma tính Thần Nam. Khí thế phát ra bức nhân cùng cực.

Ma tính Thần Nam thở dài: "Chết thì chết, có gì đâu, lần này ngươi không cần động thủ, tự ta xử lý." Đoạn định tự sát.

Nhưng bản thể Thần Nam dùng pháp lực giữ lại, lạnh lùng nói: "Sinh tử của ngươi ta quyết định." Đoạn phất một chưởng đánh vào óc đối thủ, lau sạch toàn bộ linh thức nhưng linh hồn được bảo tồn.

Hắn lẩm bẩm: "Linh hồn chi thân của ngươi chưa chết được." Rồi cấm cố trong thần thức.

Dùng thực lực chân chính diệt Thái Thượng Thần Nam, thanh toàn ma tính Thần Nam, bản thể Thần Nam lúc này có cảm giác thư thái.

Hắn xếp bằng trên tầng không mặt biển, thần thức một phiến không linh, chìm trong diệu cảnh.

Nhân thể nổi chìm, trăm đời cũng chỉ là chớp mắt, dưới bánh xe lịch sử, bất kỳ vương triều vĩ đại nào, kiến trúc kiệt xuất nào đều hóa thành cát bụi.

Đời người như mộng, phấn đấu cả đời nhưng giây lát đã tiêu tan.

Vì không muốn chết nên mới có thần ma tung hoành, thần ma chính là một bước tiến quan trọng, từ đây thoát khỏi sinh lão bệnh tử tiến về cảnh giới vĩnh sinh bất hoại.

Nhưng trên đời không có tuyệt đối, thần ma khó thoát được thiên địa lay động, dù cho tu vi thông thần, pháp lực vô biên cũng không tránh khỏi bị hủy diệt trong cơn thần ma đại kiếp vô tình vô dục.

Bất tử, thế nào mới là bất tử? Vĩnh viễn, thế nào mới là vĩnh viễn? Không ai nói rõ ràng được.

Xuyên qua vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thiên địa huyền hoàng, dù thoát được Lục đạo luân hồi, cũng khó thoát được thiên địa hạo kiếp!

Lúc nào trong lòng Thần Nam trôi qua cảm ngộ kỳ quái, tâm thần phảng phất xuyên qua vũ trụ hồng hoang, nhìn xuống tất cả chúng sinh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận