Thần Linh Long gầm thét liên hồi, câu nói sau cùng của Lí Nhược Lan: "Thần Linh Long đáng yêu quá!" khiến nó cảm tự tôn bị tổn thương.
Long Bảo Bảo nhanh chóng biến nhỏ, hạ xuống vai Thần Nam, bất mãn càu nhàu: "Dáng vẻ ta biến thân không phái rất thần vũ à? Tại sao ả đó vẫn nói ta đáng yêu, ta chỉ sợ nói sẽ lộ ra giọng trẻ con nên mới lớn tiếng gầm, kết quả vẫn bị người ta cười nhạo, Bảo Bảo rất tức giận, ả đó thật đáng ghét!"
Nghe giọng nói bập bẹ của nó, Thần Nam không nhịn được bật cười, tâm trạng vốn căng thẳng thoải mái hẳn.
"Đáng ghét, đợi sau khi cơ thể ta hoàn toàn phục hồi, nhất định sẽ bắt lấy kẻ hôm nay đã dám coi thường ta, nhốt chúng trong một căn phòng nhỏ tối om, hàng ngày để chúng dâng rượu, cánh gà nướng cho ta…"
oOo
Đỗ Hạo gần đây tỏa sáng như mặt trời, lần này tới tấn công Long gia, cuối cùng vì sự có mặt của Thần Nam mà ý đồ đã bị thất bại. Thần Nam lại tô thêm một nét son vào bảng chiến tích của bản thân, tuy nhiên con đường phía trước không hề sáng sủa, những người còn đợi hắn đều là những đối thủ hùng mạnh, thời đại huyền chiến sắp tới.
Đại chiến trôi qua ba ngày, mọi tin tức đã truyền khắp tu luyện giới, Thần Nam bây giờ chai lỳ với những tin tức, những lời đồn đại kiểu đó, nên không mấy quan tâm.
Lúc này, hắn đang ở trong một trang viện của Long gia.
Ba ngày trước Long phủ hoàn toàn bị phá hủy trọng trận đại chiến giữa hắn và Đỗ Hạo, tiềm lực kinh tế của Long gia thật sự hùng hậu khó tưởng tượng được, một tòa nhà đối với bọn họ mà nói chẳng là gì cả, quy mô của trang viên này không hề kém cạnh Long phủ cũ.
Long Tự Phong và Long lão thái gia cảm tạ Thần Nam hết lời, đồng thời không biết vô tình hay cố ý, để cho Long Vũ và Thần Nam có nhiều thời gian ở một mình bên nhau.
Con suối nhỏ phía xa róc rách chảy, trên bờ thảo mộc thơm ngát, Thần Nam nằm trên bãi cỏ mềm mại, sắp sửa chìm vào giấc mộng, cách đó không xa, Long Bảo Bảo được mấy người nhà Long gia phục vụ tận tình, đang ăn uống thỏa thích.
Cảnh sắc xung quang trang viên vô cùng tươi đẹp, núi biếc sông xanh, đồng cỏ rập rờn… Liên miên bôn ba ở các trấn thành, nay trở về mộ nơi gần gũi với tự nhiên thế này, Thần Nam có cảm giác vô cùng thoải mái, mấy tháng nay hắn liên tiếp đại chiến, thật sự đã quá mệt mỏi, khó lòng có được khoảng thời gian thoải mái thế này.
"Thần Nam, cám ơn huynh đã tới cứu viện cho Long gia."
Một thanh niên nam tử dáng người uyển chuyển, tao nhã, duyên dáng bước tới, người này có thể coi là đẹp tới cực điểm, xứng danh tuyệt thế nam mĩ nhân, nhưng nhìn kĩ nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc vô cùng, người này là một nữ giả nam trang.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Long Vũ.
Long Vũ dáng người duyên dáng, mái tóc ngắn đen nhánh để xõa qua tai, đôi mắt long lanh trong veo như nước mùa thu, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm, tạo nên nét đẹp rạng rỡ.
Nàng không mặc váy dài, mà lại mặc nam trang, nhìn rất đơn giản, thoải mái, bộc lộ ra vẻ đẹp mê hoặc khác lạ, khiến ai nhìn thấy đều có cảm giác khó lòng cưỡng lại.
Thần Nam đã lâu không gặp Long Vũ, phát giác nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp xuất trần, nửa trái tim của thiên sứ khiến nàng có thêm luồng khí tức tiên linh, vài tháng gần đây nàng lột xác một lần nữa, dần dần thoát khỏi tâm trạng đau thương, người con gái vui tươi tự tin rực rỡ như ánh sáng mặt trời dần trở lại, trở về là Long Vũ tươi trẻ, phong thái tự tin khi xưa.
"Đồ ngốc, đừng có nhìn ca ca mà đờ đẫn ra thế, này, ăn đi." Long Vũ mỉm cười, đưa một mâm hoa quả nhiều màu ra.
Thần Nam vừa nãy quả nhìn ngắm dến ngây người, trên đời có vô số mĩ nữ nhưng Long Vũ tuyệt đối là đặc biệt nhất, khí chất vốn có khiến nàng có đứng giữa một rừng tuyệt sắc mĩ nữ cũng vẫn trở thành tiêu điểm được chú ý nhất.
"Long đệ đệ đúng là phong thái tuyệt thế, ta là một người phàm tục, quả thật đã nhìn tới say mê!"
"Ồ, tính xấu khó thay."
….
Hai người dường như lại trở về với trước kia, như khi ở Thần phong học viện, vẫn cãi nhau, nhưng việc đó không hề phá vỡ không khí, ngược lại khiến họ càng thân thiết hơn, những chuyện cũ như đang hiện ra trước mắt.
"Ôi, cánh gà thật ngon, rượu hoa quả thật thơm." Long Bảo Bảo ăn tới mức mồm dính đầy mỡ, gia nhân của Long gia trố mắt nhìn, không ngừng đưa rượu đưa thịt tới bãi cỏ một cách máy móc, ai nấy đều sửng sốt, tiểu yêu quái này đúng là một cái động không đáy, tới tận bây giờ đã ăn hết hai con bò, năm con dê, ba mươi con gà, và vô số cánh gà nướng.
Tiểu long hiếu kì liếc nhìn Long Vũ và Thần Nam ở phía xa, sau đó lại vùi đầu vào ăn uống.
Từ khi trở về, Long Vũ không khi nào rời bút mực giấy vẽ, bây giờ nàng ngồi trên bãi cỏ, nam tử trong bức tranh, chính là Thần Nam đang đại chiến với Đỗ Hạo.
Công phu vẽ tranh của nàng hiện tại ít người bì kịp, sau khi hạ bút một bức dục huyết đồ nhanh chóng hoàn thành, Thần Nam trong bức tranh, mái tóc dài dựng thẳng, áo nhuốm máu, ma đao trong tay hướng lên trời, cảnh tượng khốc liệt trong trận chiến được thể hiện vô cùng sinh động.
"Vẽ khá lắm, không ngờ ta lại dũng mãnh tới vậy, hắc hắc, đáng để cất giữ". Thần Nam cười.
"Xin lỗi đi, đây là do tài vẽ tranh của ca ca giỏi, cố ý mĩ hóa ngươi, nếu không với bộ dạng này của ngươi, làm gì có dáng dấp của một cao thủ." Long Vũ trợn mắt nhìn hắn, ra vẻ châm chọc.
"Hì, nàng đúng là chỉ biết làm khổ ta, sao ta lại không có dáng dấp của cao thủ nhỉ? Mặc dù không dám sánh ngang với những cao thủ cái thế trong thiên hạ, nhưng đáng được gọi là một cao thủ hiếm có chứ ?" Thần Nam cãi.
"Được, ta lại vẽ một bức nữa cho ngươi coi, vẽ luôn bản mặt của ngươi." Long Vũ cười vô cùng rạng rỡ, cây bút trong tay gạch gạch chấm chấm, không lâu sau đã hoàn thành một bức tranh mới.
"Ta ngất đây, lại làm cho ta xấu tới thế này, dẫu thế nào người này cũng không giống ta, đưa bút đây ta vẽ cho muội một bức."
………
Hồi lâu, câu chuyện giữa hai người dường như nhãng đi, Long Vũ do dự một lát mới nói: "Thần Nam, hay là huynh quy ẩn đi, một mình huynh đấu không lại bọn chúng đâu. Đỗ gia là Đông thổ hoàng tộc, thực lực của chúng không phải mình huynh có thể chống nổi, Loạn Chiến đạo môn cũng từng là Đông thổ đệ nhất, cao thâm khó đoán, nếu những nhân vật tiền bối của hai gia tộc đó xuất hiện, dù huynh có ba đầu sáu tay cũng không chống cự được."
Thần Nam gượng cười: "Những điều này ta cũng biết, nhưng thiên hạ dù lớn cũng không có đất cho ta trốn tránh, người của Loạn Chiến đạo môn mặc dù đều điên cuồng, nhưng không có thù hận sâu sắc gì với ta, Đỗ gia lại khác, bọn chúng và ta thủy hỏa bất dung, đã ở vào thế bất lưỡng lập, sớm muộn gì cũng phải có một bên tiêu vong, bất luận ta có trốn ở đâu, bọn chúng cũng có cách tìm ra."
"Vậy thì huynh làm thế nào" Long Vũ quan tâm hỏi.
"Yên tâm đi, cường giả trong thiên hạ không chỉ giới hạn trong số người của hai nhà này, có người đã hứa với ta, chỉ cần ta có thể đánh bại được cao thủ thanh niên Đỗ gia và Lí gia, sẽ có cao thủ xuất hiện đối phó với những nhân vật tiền bối."
"Lời hứa đó căn bản không có gì đảm bảo, một mình huynh làm sao chống lại được đám đông cao thủ như Đỗ Hạo, Lí Nhược Lan?"
"Không cần lo lắng, ta đã có sắp xếp, chúng không giết được ta đâu." Thần Nam tràn đầy tự tin: "Tới nay ta đã đặt một chân vào cảnh giới lục giai, trong thiên hạ không mấy người giết được ta, hừ, bọn chúng đừng để ta có cơ hội, chỉ cần để ta hoàn toàn bước vào cảnh giới lục giai, nhất định sẽ đánh một trận long trời lở đất với hai gia tộc đó."
Long Vũ không nói gì, tiếp tục vẽ tranh.
Thần Nam trong bức tranh chân đứng trên Thần linh long, giương cung bắn tên, mười mũi tên bay qua không trung, kéo theo dải đuôi ánh sáng như sao băng, bắn nổ tung đầu của mười con phi long, cơ thể khổng lồ của chúng rơi xuống mặt đất.
Nét vẽ phi phàm, tái hiện lại một cách chân thực nhất cảnh tượng lúc đó.
Long Vũ cẩn thận cuốn bức vẽ lại, sau đó đưa bút vẽ cho Thần Nam nói: "Huynh cũng vẽ tặng muội một bức đi."
Thần Nam nhăn nhó nói: "Ta không có được bản lãnh như muội, e rằng không thể vẽ được dung nhan tuyệt thế của muội lên giấy."
Long Vũ cười rạng rỡ, toát lên mê lực vô tận.
"Vẽ tranh cần phải dùng tâm, chỉ cần huynh có tâm ý, nhân vật trong tranh nhất định sẽ được truyền thần."
Thần Nam ngạc nhiên, lặng lẽ trải giấy ra, cầm lấy cây bút vẽ, bắt đầu chăm chú đặt bút, họa kỹ của hắn không thể sánh với Long Vũ, cố vẽ cho thật hoàn mĩ nên hắn mất chẵn nửa thời thần.
Người con gái trong tranh xinh đẹp vô song, nụ cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt thuần khiết…
Chỉ có điều, Long Vũ chỉ nhìn thoáng qua, đã nói: "Hình giống nhưng thần thái không giống, người trong tranh là muội sao?"
Thần Nam ngạc nhiên, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tim hắn, càng ngày càng rõ ràng, nụ cười của nàng ta ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn sóng biển, thuần khiết hơn băng tuyết, thơm hơn hoa tươi…
"Hừ, vẽ tranh cho ca ca mà lại thất thần, nghĩ đến một người khác, thật đáng ghét." Long Vũ cười, đấm cho Thần Nam một cú trời giáng, cho dù hắn đã đặt một chân vào cảnh giới lục giai cũng vẫn thấy rất đau.
Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Thần Nam, Long Vũ hất mái tóc ngắn tươi cười: "Không ngờ huynh lại biết đỏ mặt, này, huynh không phải đã yêu muội rồi đấy chứ? Muội cảnh cáo huynh không được nghĩ lung tung!"
Thần Nam bây giờ cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, lời nói của Long Vũ rất mơ hồ, đường như đang… chỉ là hắn có thể không? Nghĩ tới một người mà trong lòng vẫn nhớ một người khác… dù thế nào hắn cũng không thể nói ra chuyện đó!
"Ha ha, đã bị ca ca nói đúng tim đen lại đỏ mặt rồi, huynh có lúc quả thật rất đáng yêu!"
Long Bảo Bảo cuối cùng đã ăn no rồi, lảo đảo bước tới, giọng bập bẹ: "Long Vũ cũng rất đáng yêu, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, ta chúc cho nỗi lòng của muội thành sự thật"
Long Vũ cười rạng rỡ, nàng rất thích Long Bảo Bảo, ôm lấy nó vào lòng, thân mật vuốt sừng: "Tiểu tử này đúng là một tên giảo hoạt."
"Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao, ta say rồi…"
…
Ngày thứ tư, khi Thần Nam rời Long gia, Long Vũ nói với hắn: "Thời đại Huyền chiến sắp tới rồi, trong trận đại chiến sắp tới huynh nhất định phải bảo trọng, nếu huynh không chết, lúc quy ẩn hãy nói với ta một tiếng…"
"Yên tâm, không ai có thể giết được ta, muội cũng bảo trọng…"
Thần Linh Long đưa Thần Nam lao lên trời, không ngừng lượn vòng trên tầng không Long gia, kim quang lấp lánh chiếu rọi bầu trời thành màu hoàng kim, đoạn đưa Thần Nam bay về hướng núi Côn Luân.