Thần Mộ 2

Vẻ mặt Đông Phương Trường Minh lạnh lùng như hàn băng vạn năm không tan, nhìn chằm chằm vào Thần Nam, hai mắt bắn ra tinh mang đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tuyệt sắc mĩ nữ Lý Nhược Lan phong thái xuất trần, dung nhan tuyệt mĩ đầy vẻ điên cuồng, hết nhìn Đông Phương Trường Minh lại nhìn Thần Nam, cuồng nữ hiếu chiến này đang dấy lên dục vọng chiến đấu vô hạn.

Đỗ Hạo nở nụ cười tàn khốc, giống như mãnh thú sắp thấy mồi, hai mắt phát ra hung quang, gương mặt vốn anh tuấn hiện rõ vẻ nanh ác.

Mộng Khả Nhi cước đạp ngọc liên đài, dung nhan tuyệt mĩ lạnh tanh, lúc này nàng lặng lẽ như mặt hồ ngàn năm, không ai đoán lần ra chút dao động nào trong lòng nàng mà chỉ thấy nàng lẳng lặng đứng trên không trung.

Thần Nam cảm thấy áp lực rất lớn, ngoài Lý Nhược Lan phân chia tinh lực lên cả hắn và Đông Phương Trường Minh ra, những người khác đều tập trung tinh lực lên hắn.

Kẻ địch vạn năm trước đã sống lại khiến hắn cảm khái vô hạn, trận chiến sinh tử vạn năm trước kéo dài tới tận bây giờ, những thù oán giữa hai người không thể nào hóa giải được, sẽ phải có một người ngã xuống, đây là kết cục tất yếu.

Đông Phương Trường Minh đem đến cho hắn một cảm giác rất đáng sợ, thần thái và khí chất đó… giống Đại ma vương Đông Phương Khiếu Thiên vạn năm trước như tạc, nhìn y mà Thần Nam cảm thấy như được chứng kiến lại phong thái của cái thế ma vương năm đó.

Thần Nam hiểu rằng, công pháp mà Đông Phương Trường Minh và Đại ma vương cùng một mạch, tu luyện tới cảnh giới cao nhất, trong nhân gian khó gặp đối thủ, bây giờ tu vi của Đông Phương Trường Minh nhất định đã đạt tới cảnh giới vô cùng đáng sợ, nếu không làm sao phát ra được khí thế giống hệt cái thế ma vương.

Trong mắt cuồng nữ Lý Nhược Lan rực cháy quang mang hiếu chiến, khiến Thần Nam cảm thấy vô cùng bức bối, đây chính là một đối thủ cực kỳ khó nhằn, trên đời không gì đáng sợ hơn những kẻ điên cuồng chiến đấu.

Ánh mắt Đỗ Hạo phát ra quang mang hung dữ như dã thú, khiến Thần Nam rùng mình, ở đây kẻ muốn muốn giết hắn nhất, đương nhiên là Đỗ Hạo, còn với hắn, Đỗ gia còn đáng hận hơn cả kẻ địch vạn năm trước là Đông Phương Trường Minh.

Ba người kia đều phát ra chiến ý cao vời, áp lực tinh thần khủng khiếp ép tới Thần Nam, chỉ riêng Mộng Khả Nhi trên không dường như không phát ra chút dao động nào, cơ hồ vô cùng bình tĩnh như một người bàng quan.

Tuy nhiên đó chỉ là bề ngoài, mỗi khi nhớ tới những chuyện xảy ra ở Tây đại lục, vị tiên tử thánh khiết của Đạm Đài cổ thánh địa này lại như muốn phát cuồng.

Áp lực tinh thần cứ phải nén trong lòng càng đáng sợ hơn, giống như một thần kiếm sắc nhọn nhằm thẳng vào tim của Thần Nam, ba người kia không cảm ứng được nhưng hắn có cảm giác sau lưng bị một mũi kiếm nhọn đâm vào.


Tử Kim thần long cũng cảm giác thấy áp lực tinh thần đáng sợ phát ra từ những thanh niên cường giả kia, tuy nhiên gần đây thực lực của nó tiến bộ, lại có thêm Huyền Vũ giáp hộ thể, nó dù tỏ vẻ nhơn nhơn nhưng thật ra đã sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Huyền Trang toàn thân đầy máu, nhìn chằm chằm Lý Nhược Lan đứng trên phi kiếm, giới đao trong tay y không ngừng rung lên, cái chết của hảo hữu Vương Huy khiến vị đệ tử kiệt xuất của nhất của Thiếu Lâm Tự muốn phát điên, gần đây y đã giết được vô số đệ tử Lý gia, nhưng bây giờ gặp Lý Nhược Lan, y lại có cảm giác bất lực, biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của ả cuồng nữ kia.

Mái tóc Đông Phương Trường Minh tung bay rối bời, lạnh lùng nhìn Thần Nam, dùng ngôn ngữ vạn năm trước nói: "Khi đó tu vi của ngươi đã bị phế một nửa, giết ngươi trong tình trạng đó là điều sỉ nhục với ta, bây giờ thì tốt rồi, ta có thể lại dùng máu của ngươi để rửa sạch đôi tay ta, tu vi của ngươi đã đột phá tới cao độ không ngờ, vậy mới đủ tư cách là đối thủ của ta."

Thần Nam dù được Lý Nhược Lan cho biết Đông Phương Trường Minh sống lại từ trong băng quan, hiểu được nguyên nhân mà hắn vạn năm không chết, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hắn bất ngờ.

Hắn cũng dùng ngôn ngữ của vạn năm trước đáp: "Không ngờ, ngươi cũng xuất hiện trên đời này, ân oán giữa ta và ngươi kéo dài tới vạn năm sau, cũng nên giải quyết, Đông Phương Trường Minh, ngươi có thể cho ta biết chuyện xảy ra vạn năm trước không? Ta muốn biết tình hình của phụ thân, mẫu thân ta?"

Dù đó là sinh tử đại địch của hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn yêu cầu, một mình sống lại sau vạn năm, những đau khổ trong lòng không cần nghĩ cũng biết. Thật khó có được cơ hội hỏi thăm tin tức phụ mẫu như hôm nay, tuy biết không thể thay đổi được gì, nhưng hắn vẫn rất muốn biết.

"Ta không biết" Đông Phương Trường Minh giận dữ: "Bớt nói nhăng đi, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết, chúng ta nhất đao giải quyết triệt để ân oán vạn năm trước."

Thần Nam bình tĩnh lặp lại câu nói lúc nãy: "Ta muốn biết tình hình của phụ mẫu ta."

"Ngươi chết tới nơi rồi, còn quản nhiều thế làm gì?" Đông Phương Trường Minh càng tỏ ra nóng nảy, mái tóc không gió ma dựng lên, vẻ mặt hiện rõ nét nanh ác.

Thần Nam vẫn vô cùng bình tĩnh: "Xem ra ngươi rất yếu đuối, bộ dạng bây giờ của ngươi bộc lộ hết những lo lắng trong, hóa ra ngươi không rũ sạch được những việc vạn năm trước, nên không muốn ai chạm tới nỗi đau trong lòng, có lẽ ngươi hoàn toàn không thích ứng được với cuộc sống hiện tại."

"Nói nhăng, chết là chết, sống là sống, có cái gì to tát đâu, trong quá khứ ta xưng hùng, đến giờ vẫn xưng tôn." Đông Phương Trường Minh điên tiết.

"Vậy ngươi hãy nói cho ta biết sự việc vạn năm trước, tình hình sau này của phụ mẫu ta."


"Ta không biết… ta không biết. … đừng hỏi ta những chuyện vạn năm trước! Ngươi vẫn còn may mắn hơn ta…" Đông Phương Trường Minh ngửa mặt lên trời thét lớn: "Ta ở trong băng huyệt bế quan bảy năm, thân nhân, bằng hữu, cả sư muội thanh mai trúc mã chờ đợi ta… cuối cùng ta đã đợi được tới ngày phá quan, nhưng lại gặp ngay phải lúc thiên địa đại biến rồi vĩnh viễn mất đi họ… mất đi thân nhân, bằng hữu, sư muội thanh mai trúc mã….a a a… ta hận."

Thần Nam không ngờ Đông Phương Thần Nam còn một khuôn mặt khác, không hề tàn khốc máu lạnh như trong tưởng tượng, hắn im lặng hồi lâu, đợi đối phương bình tĩnh lại mới nói: "Gặp lúc thiên địa đại biến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta nhìn thấy thiên không phá toái, mặt đất lún xuống, sóng từ Bắc Hải vươn tới trời cao… thấy thần tiên rơi rụng… như mạt nhật của thế gian đang tới, ta không biết gì, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị chôn vùi trong băng cốc."

Lời kể của Đông Phương Trường Minh có vẻ trầm lắng, cuối cùng y ngẩng đầu lên, nhìn Thần Nam chằm chằm: "Ngươi đã biết chuyện của ta, bây giờ hãy mau nói cho ta nghe những bí mật của việc ngươi sống lại."

"Chẳng lẽ xảy ra thần tiên đại chiến? Hay là… thật sự xảy ra thiên địa đại biến?" Thần Nam lẩm bẩm, cho tới khi cảm thấy sát khí đáng sợ của Đông Phương Trường Minh dồn tới, hắn mới nói: "Ta sống lại ở Thần Ma lăng viên, ta không biết sao ta lại xuất hiện ở nơi đó, thật sự không biết tại sao mình sống lại."

Rõ ràng cả hai đều rất quan tâm tới chuyện vạn năm trước, đều hi vọng giải được câu đố này.

"Được rồi, bây giờ ngươi có thể yên tâm mà chết, nếu ta tra ra chân tướng, ta sẽ đốt tiền giấy cho ngươi biết" Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ hung hãn: "Ta và ngươi thề bất lưỡng lập."

Đúng lúc y chuẩn bị ra tay với Thần Nam, thì trực giác nhạy cảm cảm nhận thấy người bên cạnh đang cười nhạo, liền lập tức dừng tay quay người lại.

Đỗ Hạo biết Đông Phương Trường Minh và Thần Nam dùng ngôn ngữ của cổ đại lục, nhưng gã không hiểu gì, y yđược Lý Nhược Lan cho biết Đông Phương Trường Minh là cao thủ sống lại từ trong băng quan, vì thế cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Nhìn thấy Đông Phương Trường Minh đột ngột quay lại nhìn mình, Đỗ Hạo giật nảy người, vừa nãy thấy thanh niên cao thủ này chuẩn bị động thủ với Thần Nam, bất giác nở nụ cười, y muốn nhân cơ hội này xem trong ba tháng qua tu vi của Thần Nam tiến bộ đến đâu, không ngờ lại bị Đông Phương Trường Minh phát hiện ra vẻ đắc ý, ánh mắt đầy vẻ thù hằn nhìn y.

Y vốn vô cùng cuồng ngạo, nhìn thấy Đông Phương Trường Minh nhìn mình bất thiện liền quát: "Ngươi nhìn ta làm gì??"


Đông Phương Trường Minh lạnh lùng nhìn hắn, dùng ngôn ngữ đương thời đáp: "Ngươi cho rằng mình rất mạnh sao? Lại dám dùng cái giọng đó nói chuyện với ta, với ta, ngươi chẳng qua chỉ đến thế là cùng!"

Đỗ Hạo tự phụ khó ai bì kịp, bị một thanh niên cổ quái coi thường như vậy làm sao chịu nổi, đáp lạnh tanh: "Có mạnh hay không, ngươi thử là biết!"

Sau khi tu luyện Huyết Ma thái pháp, y trở nên vô cùng khát máu, có lúc hiếu chiến hơn cả cuồng nữ Lý Nhược Lan, dù biết thanh niên nam tử sống lại từ trong băng quan này có phần cổ quái, nhưng y không hề sợ hãi, chỉ muốn muốn chém đối phương nát xác dưới kiếm của mình, hoàn thành Huyết Ma thái pháp ma công.

"Hừ."

Đông Phương Trường Minh hừ lạnh, nhấc tay phất ra một chưởng, cương khí màu tím hữu hình hữu chất cuồn cuộn tràn ra như ngọn sóng trào dâng, khí thế kinh nhân, nơi cương khí quét qua, vô số tàn thi, binh đao gãy vụn đều bị lật tung lên rồi hóa thành bụi.

Đỗ Hạo cười nhạt, chém ra một chưởng, cương khí vàng rực phóng đi cuồn cuộn, lao vào luồng khí màu tím.

"Ầm."

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất xung quanh nứt ra những rãnh lớn,vết nứt lan rộng, đệ tử Lý gia và Đỗ gia ở phía xa kêu lên thảm thiết liên hồi, bốn mươi mấy người đều bị đánh bay lên rồi nổ tung trên không trung.

Đây là âm lực va chạm giữa Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo, sức mạnh đáng sợ của hai đại cao thủ không hề làm vỡ mặt đất, mà truyền xuống lòng đất, gặp phải cảm ứng khí cơ gần nhất sẽ lập tức đổ vào, khiến đệ tử Đỗ gia và Lý gia trong người có nội lực đều bị nổ tung.

Trong lúc đó, Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan nhanh chóng lao lên không trung cách ra xa một quãng, Thần Nam kéo Huyền Trang hòa thượng nhảy lên lưng Tử Kim thần long lao đi.

Đệ tử Đỗ gia và Lý gia đứng xa hơn, mặt mày xám ngoét, nhanh chóng lùi lại, không ai dám đứng gần quan sát nữa.

Đỗ Hạo nhẹ nhàng đánh lùi chưởng lực của Đông Phương Trường Minh, cười nhạt nói: "Ngươi có tư cách gì nói ta "chẳng qua chỉ đến vậy", ta thấy chính ngươi mới thế."

Vẻ mặt của Đông Phương Trường Minh lóe lên nụ cười lạnh lùng vừa tàn khốc vừa tà dị: "Ếch ngồi đáy giếng"

"Muốn chết sao?" Đỗ Hạo giận dữ thét lên, chưởng lực màu vàng rực lại lao tới cơn sóng thần khiến cả không gian rung chuyển.


"Ha ha ha…" Đông Phương Trường Minh cười điên cuồng, tử khí mạnh hơn lần công kích đầu tiên rất nhiều lại được y đẩy ra, điên cuồng tràn tới.

"Ầm."

Một tiếng nổ vang trời, chân khí vàng rực của Đỗ Hạo bị đánh tan, cương khí tím ngắt của Đông Phương Trường Minh như một con sóng cuồn cuộn dâng lên, đột nhiên đổ về phía Đỗ Hạo, lần này lại mãnh liệt hơn hai lần trước.

Những người quan chiến đều cảm thấy sức mạnh khủng khiếp đang tuôn trào, mặt đất rung chuyển, đủ thấy một chưởng của Đông Phương Trường Minh đáng sợ đến thế nào.

Đỗ Hạo cuối cùng cảm thấy không ổn, cương khí của đối phương không có lần nào bị đánh tan, mỗi lần lùi lại đều nhanh chóng tập trung lại mãnh liệt hơn.

Y không do dự thét lên một tiếng, Diệt Thiên thủ trực tiếp đánh ra, một bàn tay khổng lồ vàng rực lấp lánh bổ mạnh vào chưởng lực của Đông Phương Trường Minh tràn tới như cơn sóng.

"Ầm."

Bàn tay vàng rực từ từ biến mất, cương khí màu tím cũng bị đánh tan, mặt đất rung chuyển kịch liệt, đệ tử hai nhà đứng xem ở phía xa đều bị luông đại lực hất tung lên không trung, lần này do khoảng cách xa, mặc dù không bị đánh nát vụn, nhưng vẫn có không ít người liên tục thổ huyết.

Chỉ có điều, Đỗ Hạo chưa kịp nở nụ cười thì cương khí tím ngắt đã từ từ tập trung lại như sóng biển trào dâng.

"Ầm, ầm, ầm."

Cảnh tượng như núi lở đất sụp, thiên địa chao đảo, kình khí đáng sợ tràn qua, phát ra tiếng nổ đinh tai, lan tỏa ra khắp nơi.

"Liệt Thiên Thập Kích" Thần Nam kinh ngạc, trong mắt hắn lóe lên hai đạo hàn mang, đây vốn là tuyệt học của cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên, hắn không thể nào quên được cảnh Vũ Hinh chết thay cho hắn, lão ma vương đã sử dụng vô thượng ma công này đánh đứt toàn bộ kinh mạch, xương cốt của nàng.

Liệt Thiên Thập Kích, đòn sau mạnh hơn đòn trước, mười lần chưởng lực hợp lại với nhau, giống như sấm vang biển gầm, rất khó ngăn cản. Năm xưa, Đông Phương Khiếu Thiên dựa vào cái thế ma công này tung hoành thiên hạ, cơ hồ vô địch, không biết bao nhiêu người đã bước vào lĩnh vực tiên đạo cũng bị lão giết, môn kì công này từ xưa tới giờ đều được coi là vô địch, không ai chống nổi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận