Thần Mộ Chi Huyết Đế

- A!

Sau khi nuốt U Minh Thiên vào trong bụng Thần Tổ hét lớn một tiếng sau đó vạn trượng ma thân cấp tốc thu nhỏ lại hóa thành hình dáng của một người thanh niên thân mặc kim giáp.

- Các ngươi có biết tội chưa?

Ông ta đảo mắt nhìn xung quanh một vòng khi trông thấy hai người Thần Nhị Tổ và Thần Tam Tổ thì quát lên một tiếng.

- Bẩm Tổ tiên tử tôn biết tội!!

Thần Nhị Tổ và Thần Tam Tổ thấy vậy liên tục dập đầu kêu lên.

- Như vậy nói cho ta biết các ngươi đã phạm tội gì đi!!

Thần Tổ hỏi.

- Bẩm Lão Tổ tông hai người chúng con không nên trợ giúp tên phản đồ Thần Thiên hai chết nhất mạch của Thần Thông!

Thần Nhị Tổ, Thần Tam Tổ nói.

- Hừ! Nói đúng lắm chỉ dựa vào tội trạng này của hai người các ngươi ta muốn giết các ngươi ngàn lần cũng không đủ!

Thần Tổ hừ lạnh một tiếng nói.

- Nhưng mà niệm tình các ngươi đến phút cuối biết ăn năn hối cải hơn nữa ta cũng không muốn tạo thêm sát nghiệp trong gia tộc cho nên mỗi người các ngươi chỉ cần tự chặt bỏ cánh tay phải của mình đi thì mọi chuyện cũ ta sẽ bỏ qua!!

Hơi dừng lại ông ta lại chuyển giọng nói.

- Vâng! Lão Tổ Tông!

Thần Nhị Tổ, Thần Tam Tổ nghe vậy kêu lên một tiếng sau đó không chút do dự lập tức dùng hai ngón tay trái kẹp lại thành kiếm chém về phía bên phải tự chặt đi tay phải của bản thân.

Trong chớp mắt khi hai cánh tay phải rơi xuống mặt đất chỉ thấy sắc mặt của Thần Nhị Tổ và Thần Tam Tổ biến thành tái nhợt như tờ giấy bởi vì một kiếm vừa rồi không chỉ đơn giản là chặt xuống hai cánh cánh tay phải của hai người mà còn chém đứt luôn phần thần hồn gắn liền với cánh tay đó có nghĩa là từ nay về sau bọn họ đã vĩnh viễn mất đi tay phải không có cách nào khôi phục lại nữa!!

Nhưng mà trước mặt Thần Tổ dù có đau đớn đến đâu bọn họ cũng không dám kêu một tiếng nào chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Thần Tổ hài lòng gật đầu một cái tiếp theo lại quay đầu nhìn sang Thần Gia Bát Hồn trong mắt hiện lên vẻ đau buồn tám hậu nhân này quả thật đã hy sinh cho ông ta quá nhiều, bọn họ đều là những nhân vật có thiên phú kiệt xuất nhất trong Thần Gia nếu còn sống đến bây giờ tu vi chắc chắn sẽ đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, chưa chắc sẽ thu kém ông ta là bao nhiêu nhưng đáng tiếc cuối cùng tất cả đều bị đứa con trai Thần Thiên của ông ta hại chết cả!!

- Ầm!

Nghĩ đến những chuyện này Thần Tổ không thể áp chế cảm xúc của bản thân từng luồng khí lưu cường đại từ trong người ông ta phát ra làm cho không gian xung quanh ầm ầm chấn động.


- Thần Lão Ma ngươi đừng quá đau buồn tám hậu nhân này của ngươi cũng không phải là đã hết cách cứu chữa!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy từ phía sau bước tới nhìn Thần Tổ kêu lên một tiếng.

- Hử! Tiểu Tà ngươi có cách gì?

Thần Tổ nghe thấy lời đó thì quay đầu nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.

- Ta biết ở trong Vĩnh Hằng Sâm Lâm ở Tây Thổ có phong ấn một cái Thời Không Bảo Tàng trong đó có lưu lại truyền thừa của Thời Không Đại Thần chỉ cần lấy được nó phối hợp với một môn thần thông của ta, ta có lòng tin có thể để cho Thần Gia Bát Hồn của ngươi lần nữa phục sinh.

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt nói.

- Truyền thừa của Thời Không tiểu bối? Là thật hay sao?

Thần Tổ hỏi.

- Vù!

Đông Phương Trường Minh không nói lời nào trực tiếp bắn ra một đạo tinh thần lạc ấn vào trong đầu Thần Tổ.

- Ừm! Như vậy bao giờ chúng ta xuất phát?

Cảm nhận được thông tin ẩn chứa trong tinh thần lạc ấn Thần Tổ nhíu mày lại một chút rồi nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.

- Bây giờ ngươi mới khôi phục lại chân thân vẫn cần một thời gian nghỉ ngơi mới có thể hoàn toàn khôi phục, như vậy không bằng chúng ta đợi thêm một tháng nữa hãy đi cũng chưa muộn!

Đông Phương Trường Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Trong khoảng thời gian này nếu người không ngại thì hãy giao Thần Gia Bát Hồn cho ta, trước khi thi pháp ta cần chuẩn bị cho bọn họ một số thứ!

Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.



- Được! Như vậy làm phiền ngươi rồi!!

Thần Tổ nghe vậy gật đầu một cái sau đó vung tay lên.

- Vù!

Linh hồn của Thần Gia Bát Hồn lập tức từ trong người của Thần Nam bay ra hóa thành một viên Hồn Châu màu đen rơi vào trên tay Thần Tổ.


- Ầm!

Mất đi hồn lực khổng lồ duy trì thân thể của Thần Nam lập tức suy yếu ngã xuống.

Thần Tứ Tổ thấy vậy bước lên phía trước một bước đỡ lấy hắn ta.

- Tứ Tổ nơi này là đâu? Sao ta lại ở đây?

Thần Nam nằm trong ngực của Thần Tứ Tổ nhìn ông ta hỏi.

- Là thế này.....

Thần Tứ Tổ lập tức đem hết mọi chuyện kể lại cho Thần Nam nghe.

- Ông chính là Tổ Tiên của ta?

Sau khi nghe xong Thần Nam kinh ngạc nhìn về phía Thần Tổ hỏi.

- Đúng vậy!

Thần Tổ gật đầu một cái rồi đảo mắt cẩn thận quan sát Thần Nam mấy lần.

- Tiểu Tà tên tiểu tử này là?

Sau đó ông ta đột nhiên lại bí mật dùng thần thức truyền âm cho Đông Phương Trường Minh hỏi một câu.

- Hắn là Thần Nam Đệ Thập Nhân của Thần Gia các ngươi đồng thời cũng là người mà trong lòng ngươi đang nghĩ!

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt đáp.

- Thật sự là hắn! Không ngờ Độc Cô Bại Thiên vì diệt Thiên Đạo mà ngay cả người thừa kế mạnh nhất của bản thân cũng đưa cho Thần Gia chúng ta, đúng là đại khí mà!!

Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà khi nghe được câu trả lời của Đông Phương Trường MInh thì cũng không tránh khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Đại khí? Đợi sau khi ngươi nhìn thấy vợ và các con của hắn thì ngươi sẽ biết cái gì mới thật sự gọi là đại khí!!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy thì âm thầm nói.

- Tại sao ngươi lại nói như vậy? Vợ và các con của hắn thì có vấn đề gì?


Tuy rằng âm thanh của Đông Phương Trường Minh rất nhỏ nhưng vẫn bị thần thức linh mẫn của Thần Tổ cảm nhận được ông ta liền nhìn hắn hỏi.

- Không có gì! Tương lai khi ngươi gặp được bọn họ thì tự nhiên sẽ biết thôi!!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy khẽ cười một tiếng sau đó không nói tiếng nào nữa trực tiếp cầm theo Hồn Châu do Thần Tổ đưa cho mình phá không bay đi.

....

- Ầm!

Bằng vào tốc độ của mình trong chớp mắt Đông Phương Trường Minh đã trở về Cửu Nguyên Sơn.

- Sư phụ cuối cùng con cũng đợi được người rồi!

Vừa bước vào trong đại điện bên tai Đông Phương Trường Minh đã vang lên một tiếng nói người lên tiếng không phải ai khác mà chính là đệ tử của hắn Trương Lục Cuồng.

Bên cạnh Trương Lục Cuồng còn có một người thanh niên khác đương nhiên chính là Đông Phương Vũ Thiên.

- Hai người các ngươi trở về đây có phải là đã hoàn thành việc ta giao rồi không?

Đông Phương Trường Minh bước đến ngồi vào bảo tọa nhìn hai người hỏi.

- Đúng vậy sư phụ ! Lần này chúng con đi đã thu phục được rất nhiều cao thủ của Lục Tà Đạo trước đây trở về lần nữa thần phục không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến Cửu Nguyên Sơn này bọn con về trước để báo cho người tin vui này!!

Trương Lục Cuồng trầm giọng nói.

- Rất tốt! Vất vả cho hai đứa rồi!!

Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái nói.

- Không.. không vất vả được phục vụ cho sư phụ người là vinh hạnh của hai huynh đệ chúng con!!

Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy cố ý làm ra vẻ mặt cung kính nói.

- Đúng vậy sư phụ! Được phục vụ người là vinh hạnh của chúng con!!

Trương Lục Cuồng cũng hùa theo sư đệ rõ ràng thông qua chuyến đi lần này tình cảm của sư huynh đệ bọn họ đã có thêm một bước tiến dài.

- Được rồi! Hai tên tiểu tử đừng có nịnh bợ ta nữa nếu không có chuyện gì khác thì mau trở về nơi ở của mình bế quan tu luyện đi sắp tới thiên hạ sẽ sinh ra thêm một lần đại biến nếu đến lúc đó các ngươi không thể đạt đến cảnh giới Thiên Cấp thì sẽ bị bỏ lại phía sau đó!!

Đông Phương Trường Minh nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng vô cùng vừa lòng nhưng bên ngoài vẫn không có một chút biến hóa nhìn hai người bọn họ nói.

- Vâng sư phụ!

Trương Lục Cuồng và Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy lập tức thu lại nụ cười của bản thân lộ ra vẻ nghiêm túc nói một tiếng sau đó bước ra ngoài trở về nơi ở của mình .

- Vút!


Sau khi bọn họ đi khỏi thân hình của Đông Phương Trường Minh lóe lên một cái rồi cũng biến mất khỏi đại điện.

Một giây sau thân ảnh của hắn lại lần nữa hiện ra ở bên trong đình viện phía sau Thi Hoàng Điện.

- Huynh trở về rồi à? Đã gặp Lục Cuồng với Vũ Thiên chưa?

Lúc này hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang ngồi đánh cờ giải khuây với nhau nhìn thấy Đông Phương Trường Minh xuất hiện thì buông quân cờ trên tay nhìn hắn hỏi.

- Gặp rồi!

Đông Phương Trường Minh ngồi xuống trên một cái ghế đá bên cạnh bọn họ gật đầu nói.

- Như vậy chuyến đi Thần Gia Nguyệt Lượng của huynh thì thế nào? Huynh đã làm gì ở trên đó??

Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy gật đầu một cái rồi lại hỏi tiếp.

Đông Phương Trường Minh lập tức đem hết mọi chuyện kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe.

- Huynh chẳng những giúp Thần Gia dẹp bỏ được kẻ phản bội mà còn giúp cho Viễn Tổ của bọn họ sống lại trở thành đại ân nhân của bọn họ đúng là oai phong gớm nhỉ Lục Đạo Tà Đế ?

Sau khi nghe xong mọi chuyện Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên trầm giọng nói thái độ của các nàng khi nhắc đến bốn chữ Lục Đạo Tà Đế đặc biệt nặng nề trong đó còn phảng phất một luồng oán khí nhàn nhạt hiển nhiên là trong lòng vẫn còn giận chuyện Đông Phương Trường Minh không cho hai tỷ muội bọn họ đi theo lên đó.

Cảm nhận được điều đó tuy ngoài mặt Đông Phương Trường Minh không biểu hiện ra điều gì nhưng trong lòng lại âm thầm đổ mồ hôi hột.

- Ta biết lần này ta đã sai rồi xin các nàng bỏ qua cho ta lần này đi, có được không? Ta hứa sẽ không có lần sau đâu!!

Hắn không chút do dự lập tức dùng tay rót hai chén trà đưa tới trước mặt Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên nói.

- Được rồi! Lần này bọn muội tạm tha cho huynh một lần nhớ là lần sau cho dù có đi đâu cũng tuyệt đối không được để muội một mình biết chưa?

Hai tỷ muội Nạp Lan thấy vậy nhìn nhau một chút rồi đồng thời nói.

- Ừ! Ta xin hứa sau này dù có đi đâu cũng dẫn bọn muội theo!!

Đông Phương Trường Minh lập tức gật đầu.

- À đúng rồi! Ta vẫn còn một chuyện quan trọng muốn nói với hai người bọn muội!

Sau đó hắn lại kêu lên một tiếng nữa.

- Là chuyện gì?

Nạp Lan Nhược Thủy hỏi.

- Chuyện này liên quan đến chuyến đi Thời Không Bảo Tàng sắp tới của chúng ta!!

Đông Phương Trường Minh trịnh trọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận