Sự kiện Thần Nam trong vòng một ngày diệt liền bốn cao thủ đã qua hơn mười ngày, nhưng dư âm của trận chiến kinh thiên động địa đó còn kéo dài.
Thật là một trận phong ba khó có thể tưởng tượng.
Một thanh niên cao thủ mới chỉ hai mươi tuổi lại có thể trảm sát bốn vị tuyệt thế cao thủ khiến mọi người trong giới tu luyện vô cùng kinh hãi.
Lôi đài cho cuộc quyết chiến giữa truyền nhân của Đông phương chính tà thánh địa được đặt ở Tây phương.
Rất nhiều cao thủ Đông thổ không quản đường xa, vượt ngàn dặm đến Tây phương xem náo nhiệt, lại gặp đúng lúc Thần Nam tiêu diệt các tuyệt thế cao thủ.
Do đó, tin tức này bị những người đó dùng các phương pháp nhanh nhất có thể truyền về phương đông.
Lúc này, Thần Nam tuyệt đối là nhân vật trung tâm của tu luyện giới cả phương đông và phương tây.
Có thể nói không ai không biết, không ai không hay.
Trong lúc bên ngoài đang sôi nổi bàn tán về mình, hắn đang tu dưỡng trong một tòa nhà ở Tân Lan vương đô.
Trận quyết chiến cùng bốn vị tuyệt thế cao thủ, hắn đã bị thụ thương rất nặng, đến bây giờ mới từ từ hồi phục hoàn toàn.
Tòa nhà này vốn là nơi ở của Ma Pháp vương tử Khải Lợi.
Khải Lợi cũng có danh tiếng trong giới quý tộc ở phương Tây, dường như tại đô thành của các nước lớn đều có cơ sở của mình.
Quá nửa là do các đại quý tộc biếu tặng.
“Thật không ngờ huynh đệ cùng bốn vị cao thủ giao chiến! Không tin nổi.
Không ngờ bốn kẻ đó đều bị giết chết.
Thật phi lý.
Huynh đệ thực sự không phải là người.”
Thấy Thần Nam xuất quan, Khải Lợi là người đầu tiên đến thăm.
Chỉ là Ma Pháp vương tử vốn dĩ ngôn từ lịch sự, cử chỉ ưu nhã lúc này vô cùng kích động, miệng không ngừng tuôn ra những lời chửi thề.
Có thể thấy hắn đang thực sự bức xúc.
“Ngươi thật là cái đồ….thực sự làm người ta không thể tin được.
Ai ngờ tất cả đều là thật.
Hôm đó ngươi sống sót từ trong núi quay về, ta cứ nửa tin nửa ngờ những gì ngươi nói.
Trời ạ, ai ngờ đều là thật.
Ai ngờ trong vòng một ngày ngươi lại có thể tiêu diệt được bốn vị tuyệt thế cao thủ.
Thật là không thể tưởng tượng.
Thật không công bằng.
Ta…”
Nhìn thấy Khải Lợi không còn giữ được phong thái như mọi người, Thần Nam cười nói: “Bản thân ta cũng không dám tin.
Cứ nghĩ là đang nằm mộng.
Đúng rồi, bọn Nam Cung huynh muội, Huyền Trang hòa thượng cùng với Vương Huy đâu rồi?”
“Bọn họ đã đi rồi.
Nhưng kẻ đó không thể cùng ở một chỗ với nhau được.
Hôm đó, chúng ta vô tình gặp ngươi ở bên ngoài núi, nghĩ lại đều là nghe tin liền muốn đến giúp ngươi một tay.
Bọn họ gặp nhau không ngay lập tức đánh nhau đã là tốt lắm rồi.
Thấy ngươi bình an vô dạng, liền lần lượt bỏ đi.” Cuối cùng Khải Lợi thở dài: “Vào lúc nguy nan, xuất thủ tương trợ…”
Thần Nam im lặng gật đầu
Trường đại phong ba đó đã làm cho thế lực nhiều phương chú ý đến mình, Thần Nam không thể không tử tế suy ngẫm về tình cảnh trước mắt của mình.
Không nghi ngờ gì, quan hệ giữa Quang Minh giáo hội và hắn là vi diệu nhất.
Đối phương chỉ lợi dụng hắn để giấu giếm bí mật về việc làm sống lại Quang Minh thần.
Do đó những tán dương cảm kích biểu hiện ra bên ngoài chỉ là giả.
Nói không chừng các tuyệt thế cao thủ của Đức Lí thần điện đang giơ nanh múa vuốt, nghĩ cách báo thù.
Trường hợp lạc quan nhất là sau này giáo hội có không muốn động thủ với hắn, cũng không phải là điều gì đó tốt đẹp.
Có thể tưởng tượng được nếu như có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
Còn Hắc Ám giáo hội, khẳng định sớm đã đưa hắn vào vị trí kẻ địch số một.
Lần này hắn tiêu diệt một mạch bốn tuyệt thế cao thủ, thêm vào Hỗn Thiên tiểu ma vương giết chết hắc ám pháp sư cấp năm, khẳng định cũng được tính lên đầu hắn.
Năm tuyệt thế cao thủ bị giết, Hắc Ám giáo hội chắc chắn sẽ phát điên.
Thật là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nói không chừng bây giờ đối phương đã điều động cao thủ đến giết mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quang Minh giáo hội chắc sẽ thêm dầu vào lửa, để hắn và Hắc Ám giáo hội triệt để đối đầu.
Thật là phiền toái.
Giáo hội hắc ám tại Tây phương mặc dù trước nay không có cách nào chiến thắng Quang Minh giáo hội.
Nhưng tranh đấu từ xưa đến nay vẫn không bị tiêu diệt, có thể thấy là vẫn có thực lực mà người khác khó tưởng tượng được.
Tất cả kết quả đều là do Mộng Khả Nhi, Hạng Thiên cùng với Quang Minh giáo hội cùng nhau đem đến cho hắn.
Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên phủi tay sạch sẽ, đem tất cả đổ lên đầu Thần Nam.
Chiêu này thật là độc.
Thần Nam đi đi lại lại trong phòng nguyền rủa: “Hai tên khốn…”
Bây giờ, cảm tình của Tây phương tu luyện giới đối với hắn có lẽ sứt mẻ ít nhiều.
Dù sao hắn cũng là một Đông phương tu luyện giả, một mình giết chết bốn đại cao thủ, làm cho hầu hết các cao thủ Tây phương đều nảy sinh tâm lý bài xích trong lòng.
May là bốn kẻ đó đều là người của Hắc Ám giáo hội.
Không thì hắn đã trở thành công địch của cả Tây phương tu luyện giới.
Còn tại Đông phương tu luyện giới, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi sinh lòng sùng bái đối với hắn, nhưng cũng có không ít người nảy sinh địch ý đối với hắn.
Người phương đông thích nhất là nội đấu.
Bây giờ hắn phong quang vô hạn, không ai có thể sánh được.
Chỉ sợ có lẽ đã làm cho nhiều người cảm thấy không thoải mái.
Trong lúc Thần Nam đang suy nghĩ về tình hình trước mắt.
Ở một nơi khác, cũng có người đang cùng suy nghĩ về vấn đề đó.
Trong một khách sạn tại Tân Lan vương đô, Mộng Khả Nghi đứng bên song cửa.
Thánh nữ tiên tử đang khẽ nhíu mày.
Không thể đoạt được xá lợi của Quang Minh thần khiến nàng lo lắng.
Đạm Đài cổ thánh địa, đại ác ma trong truyền thuyết bị đệ nhất tổ sư phong ấn sắp xuất thế.
Nếu như không thể vận dụng sức mạnh cấp độ thần tiên tăng cường phong ấn.
Trong tương lai không xa, ác ma sẽ phá ấn xông ra.
Nhưng trong lần tranh đoạt thần thủ này, cuối cùng có thể tránh tất cả mọi phiền phức khiến Mộng Khả Nhi cảm thấy vui vẻ.
Nàng có thể tưởng tượng được sự báo thù của Hắc Ám giáo hội đối với Thần Nam sẽ khủng khiếp như thế nào.
Nhưng có một việc nhỏ khác khiến Mộng Khả Nhi vô cùng tức giận.
Bây giờ danh tiếng của Thần Nam nổi như cồn, không ai so được.
Trong rất nhiều truyền văn về hắn, không ngờ lại có lời đồn về việc Thần Nam và nàng có quan hệ ám muội.
Cái loại tin vịt đó đối với Thần Nam mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với thánh khiết tiên tử xuất thân từ Đạm Đài thánh địa mà nói, thực là một chuyện không thể chấp nhận.
Nghĩ đến chuyện này, một người mặc dù thường ngày điềm tĩnh, đối với mọi việc đều bình thản như Mộng Khả Nhi, mà cũng có cảm phát điên lên được.
Trong một cánh rừng ngoài Tân Lan vương đô, Hỗn Thiên tiểu ma vương cay cú: “Hắn thực không phải là người.
Không ngờ có thể tiêu diệt bốn tuyệt thế cao thủ.
Nếu như cùng hắn chính diện giao phong thì thật là không có đường sống.
Làm sao hắn có thể tiến bộ thần tốc như vậy? Lại còn tiểu tiện nhân Mộng Khả Nhi, dường như so với Thần tiểu tử còn lợi hại hơn ba phần.
Ta không cam tâm.
Ta muốn bế quan, ta muốn đột phá! Nếu không tiến vào ngũ giai lĩnh vực quyết không xuất quan”
Hạng Thiên lặng lẽ tiến vào sâu trong rừng núi ngoại thành Đức Lí.
Đứng trước một cửa động, hắn lặng lùng cười nhạt: “Đợi Vũ Ma thân pháp và Hỗn Thiên hư không đạo của ta đến lúc đại thành.
Ta sẽ cho các ngươi mở mắt.
Các ngươi hãy đợi đến lúc rơi vào tay ta”.
Sau một tháng, trường phong ba đó cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
Ngoài ý liệu của Thần Nam, người của Quang Minh giáo hội tuyệt không tìm hắn làm phiền.
Tây phương tu luyện giới cũng tuyệt không có nhiều địch ý với hắn.
Thậm chí giới quý tộc Tân Lan đô còn thường mời hắn tham gia các yến tiệc quan trọng.
Nhưng hắn biết Quang Minh giáo hội chỉ là tốt đẹp bên ngoài.
Bọn họ khẳng định đang đợi đến lúc hắn cùng Hắc Ám giáo hội đại chiến một trận long trời lở đất.
Nói đến lại cảm thấy kì quái, người của Hắc Ám giáo hội vẫn chưa có hành động gì.
Ít nhất đến hôm nay vẫn chưa có ai tìm hắn báo thù.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, các đại thế lực ở Tây phương lần lượt thăm dò Thần Nam, muốn chiêu mộ hắn làm tăng thế lực của mình.
Tất cả bọn họ đều thuộc tầng lớp đại quý tộc.
Sau một thoáng tiếp xúc, Thần Nam lập tức tránh xa những người này.
Từ các thông tin mật báo của Khải Lợi mà hắn biết, các tập đoàn thế lực này quá phức tạp.
Có ngươi tham vọng khống chế vương quốc hiện tại, có người muốn thôn tính các tiểu quốc xung quanh.
Những kẻ đó đều nhìn trúng vũ dũng của hắn.
Nhưng hắn không muốn tiến vào vũng nước đục đó.
Sự thực là những người hắn tiếp xúc cũng không làm phiền hắn nhiều.
Dù sao thì những tập đoàn đó không quá coi trọng vũ lực cá nhân.
Nếu như không phải vì danh tiếng gần đây của hắn, đối phương cũng sẽ không tìm đến cửa nhà.
Cũng trong khoảng thời gian này, Thần Nam không ngừng luyện công.
Dưới tình thế hiện tại, thực lực sẽ quyết định tất cả.
Hắn cần nhanh chóng đề thăng tu vi của mình.
Sau hai tháng, phong ba bên ngoài từ từ kết thúc.
Lúc này tiểu long đã tỉnh lại sau một thời gian dài ngủ vùi.
Thần Nam quyết định bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, tiến về thánh địa Bái Đán của Quang Minh giáo hội.
Gió nhẹ nhàng thổi, trong sâu thẳm núi rừng truyền đến từng làn hương hoa thơm ngát.
Xuyên qua rừng rậm là một vùng canh tác rộng lớn.
Rất nhiều nông dân đang vất vả lao động.
Từ phía thôn làng xa xa, từng làn khói bếp bốc cao.
Một bức tranh xóm làng đơn giản, hàm chứa hơi thở của cuộc sống.
Trải qua hơn mười ngày trèo rừng lội suối.
Thần Nam đã xuyên qua vùng núi non hùng vĩ phía tây Tân Lan, đến một khu vực có cả trăm quốc gia tồn tại cạnh nhau.
Tây đại lúc có bốn quốc gia bá chủ.
Tây Lan ở phía Đông, Mạn La ở phía Nam, Lạp Thoát Duy Á chiếm phương bắc, còn Ai Khắc Tư Tắc hùng bá ở phía tây.
Tại khu vực giao nhau giữa bốn đế quốc có một khu vực vô cùng rộng lớn.
Ở đó có thảo nguyên, có sa mạc, có đầm lầy, còn có vài chục tiểu quốc.
Vì là vùng đệm giữa bốn đại quốc, các tiểu quốc này đều là chư hầu của các nước lớn kia.
Có tiểu quốc cũng có vài chục tòa thành thị, có tiểu quốc chỉ có duy nhất một tòa cô thành.
Vài trăm năm chiến hỏa liên miên, việc lập quốc và diệt quốc dường như cứ mươi ngày nửa tháng lại xảy ra một vụ.
Nhưng khoảng chục năm nay, cùng với ảnh hưởng ngày càng lớn của Quang Minh giáo hội.
Vùng đất chiến loạn này dần dần ổn định trở lại.
Dưới sự can dự của thần điện, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.
Thần Nam mang theo tiểu long đã rời khỏi Tân Lan đế quốc, tiến vào vùng đất chiến loạn này.
Nhưng khung cảnh xóm làng thanh bình hiện tại khiến người ta khó có thể tưởng tượng được rằng lúc trước ở đây chiến hỏa liên miên.
“Xem ra Quang Minh giáo hội cũng không phải chỉ biết nói suông.
Ngăn cản đao binh chiến loạn, thực sự là công đức lớn.
xem ra vẫn còn có tư cách xưng thần.”
Thần Nam không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, đem bạch tê ngưu gửi lại ở nhà Khải Lợi, còn mình đi bộ mấy hôm nay.
“Ài, vì sao lại như thế, ta tực sự rất tức giận.
Xá lợi của đại thần côn vì sao lại biến thành cái sừng mọc trên đầu ta?” Long Bảo bảo nằm trên vai Thần Nam, lầm bầm bất mãn.
Sau khi tỉnh lại, tinh thần của tiểu long rõ ràng là khá hơn trước rất nhiều.
Nó cũng có những thay đổi không nhỏ.
Xá lợi của Quang Minh thần, lúc đầu chỉ như một viên minh châu ở trên trán nó.
Nhưng sau hai tháng ngủ mê, hạt châu không ngờ ảo hóa thành một cái sừng kim quang lấp lóa.
Bây giờ tiểu long tự nhiên có ba cái sừng.
Cái sừng thứ ba tất nhiên rất nhỏ, rất ngắn, chỉ như một nhánh của hai cái sừng rồng kia mà thôi.
“Xấu chết đi được, ta ghét cái sừng này”.
Trên đường đi tiểu long không ngừng than vãn, giống như là một đứa trẻ bị bắt nạt.
Thần Nam cười nói: “Không xấu, thực sự rất đẹp”.
“Có thật không”, tiểu long nghi ngờ nhìn hắn.
“Thật, vô cùng đáng yêu”
“Đáng ghét, ta thực sự rất ghét việc có thêm một cái sừng.”
Tiểu long cứ suốt ngày than thở, khiến Thần Nam không nhịn được cười.
Một người một rồng trên đường vì thế cũng không cảm thấy tịch mịch.
Thôn làng phía xa càng ngày càng gần.
Thần Nam mang theo tiểu long xuyên qua vài thôn làng, tiến vào một tiểu trấn.
Tiểu trấn này sôi động.
Các kiến trúc của phương tây rất to lớn, mang phong cách riêng.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng.
Lúc này đã là giữa trưa.
Thần Nam mang theo tiểu long tiến vào một tửu lâu, thỏa mãn cơn thèm ăn của tiểu long.
Đột nhiên lúc này, Thần Nam cảm thấy một tia tinh thần dao động vô cùng nhỏ.
Nhưng khi hắn chủ động truy tìm, thì lại không cảm ứng được nữa.
Thần Nam chợt tỉnh ngộ.
Cái gì đến cuối cùng cũng đã đến.
Hiển nhiên là có một siêu cấp cao thủ đang quan sát mình.
Theo phán đoán của hắn, quá nửa là người của Hắc Ám giáo hội.
Thần Nam nghỉ ngơi đầy đủ tại tiểu trấn rồi mới lên đường.
Hắn bí mật quan sát động tĩnh phía sau, nhưng trên đường làng vô cùng an tĩnh.
Hắn không hề cảm thấy một chút khí tức nào.
Đến lúc ra khỏi tiểu trấn khá xa, tiến vào một vùng hoang dã, hắn mới từ từ cảm ứng thấy một cỗ khí tức không tầm thường.
Một cỗ khí tức hùng hồn đột nhiên bạo phát ở phía trước, hướng thẳng đến phía hắn.
“Ai, có cướp”.
Tiểu long lầm bầm.
Thần Nam ngưng trọng thần sắc, tiền phương chắc chắn có một đối thủ hùng hồn đang đợi hắn.
Thần Nam từng bước tiến tới, điều chỉnh trạng thái cơ thể, sẵn sàng nghênh chiến.
Không lâu sau, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mắt hắn.
Một thanh niên nam tử mắt đen tóc đen, khí thế hiên ngang đứng tại giữa đường, chăm chú quan sát Thần Nam.
Hắn kinh ngạc.
Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức có cùng nguồn gốc với mình.
Chân khí trên người đối phương không ngờ lại tương đồng với của hắn.
Nam tử trước mặt chắp tay sau lưng, mang lại cho người khác cảm giác nắm cả thiên hạ trong tay, thể hiện một sự tự tin rất lớn.
Nhưng, không hiểu vì sao, trong lòng Thần Nam trỗi dậy một cảm giác chán ghét.
Bằng trực giác của mình, hắn đã cảm thấy được người thanh niên trạc tuổi mình này là một nhân vật đáng sợ.
Thần Nam dừng lại, lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt.
Thanh niên nam tử chắp tay sau lưng, từng bước tiến lại.
Đi quanh Thần Nam vài vòng rồi ung dung kiêu ngạo hỏi: “Ngươi là Thần Nam?”