Nói là làm, thần bí nữ tử vừa dứt lời đã xuất ra thánh khiết chi lực hùng hồn, luồng đại lực tràn vào đống thịt vụn, nhưng không cách ly ra mà gom tất cả lại, đoạn nàng đẩy ra một luồng sức mạnh lên Trấn Ma thạch, muốn dùng nó trấn áp bố cục giả.
Nhưng Trấn Ma thạch hình như không muốn bị ai khống chế, xạ ra một luồng tử quang đen ngòm chặn thánh khiết chi lực lại, hai luồng sức mạnh va nhau tạo thành một dải sáng lòa rồi tiêu tan trên không.
Nữ tử nhíu mày, lúc đó nhục thân tan nát của bố cục giả rung lên từng chặp dao động tinh thần, tựa hồ hô hoán, Bái Tướng đài ở xa đẩy ra một làn thanh khí chặn ngọc như ý lại rồi lướt tới.
Đồng thời thái cực đồ trên cao cũng xạ ra hai luồng hào quang màu vàng và đen trùm lấy đống thịt.
Trấn Ma thạch tựa hồ có địch ý với Bái Tướng đài, soạt một tiếng đã tiến lên ngăn lại.
Ngọc như ý cũng nhanh nhẹn lao tới, tạo thành thế tiền hậu giáp kích vây Bái Tướng đài lại, không cho nó khinh cử vọng động.
Thần Nam cả kinh, mấy món pháp khí này hình như đều có linh hồn và ý thức độc lập.
Nhìn hai dải hào quang từ trên không xạ xuống, thần bí nữ tử hình như hơi nổi giận, lạnh giọng lẩm bẩm: “Quả thật bá đạo, Thần Nam, đem Hậu Nghệ cung cho ta mượn.
”
Thần Nam và nàng hiện cùng đứng trên một chiến tuyến, nghe thế lập tức mở nội thiên địa, định địa thần thụ lấp lánh thần quang bật gốc bay ra cửa, nhưng dừng luôn ở đó, không chịu tiến ra thêm nửa bước.
Nữ tử cười dịu dàng, tuyệt đại dung nhan như được gió xuân tháng ba tưới qua khiến người ta mê đắm, song thủ liên tục kết pháp ấn, nhanh nhẹn biến hóa.
Trên thân định địa thần thụ lấp lánh bạch quang, lục quang ẩn hiện, thoáng chốc, sức mạnh phong ấn lao ra, tụ tập vào song chưởng nữ tử.
Sau cùng, thần thụ sáng rực lên, bạch quang tắt ngóm, lục quang xung thiên, nó bay ra khỏi nội thiên địa của Thần Nam, sinh mệnh khí tức phát ra hào quang chói lói chiếu sáng cả vùng thiên địa, mặt đất vốn hóa thành sa mạc dần hiện lên sinh cơ.
Tất cả diễn ra vô cùng thần kỳ, gần như không thể tin nổi.
Nữ tử khẽ giơ tay, định địa thần thụ bay tới, thu lại còn cao chừng hơn thước, nhánh chủ gần rễ bị nàng ta nắm chặt trong tay, vung cả thân cây quét lên không.
Thần mang màu lục lao vút lên, chân trời rạng một màu xanh biếc, khí tức như sóng nước lan tràn trên không, va vào hào quang màu vàng và đen, những tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Không gian liên tục phá toái, trời cao cơ hồ sập xuống, những vì “sao” điểm xuyết trên trời liên tục rơi rụng khiến mặt đất nứt toác, khói bụi mờ mịt bốc lên cả trăm trượng, cảnh tượng như trong ngày tận thế.
“Ha ha, mấy vì ‘sao’ này quả nhiên là đá phát sáng trong mấy trượng quanh đây, ta còn cho rằng tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới đó, hóa ra chỉ thế mà thôi…” Nữ tử nhìn những “vì sao” đang rơi, cất tiếng trào lộng.
Những “vì sao” vẫn rơi, mặt đất vẫn bị xẻ ngang xẻ dọc, thinh không trở về trạng thái hỗn độn.
Thái cực đồ khổng lồ vẫn bình thản quay tròn, hai dải hào quang không ngừng tuôn ra.
Thần bí nữ tử huy động định địa thần thụ chặn làn sóng hùng hồn đầu tiên, trong lúc phòng ngực này, hai tay nàng sáng rực bạch quang và lục quang, địa thần thụ hóa thành Hậu Nghệ cung.
Nàng đưa cung cho Thần Nam: “Ngươi giương cung bắn cho ta xem thử có phá được thái cực đồ kia không?”
“Ta? E là còn lâu mới sánh được với khi cô nương dùng nó xuất ra sức mạnh khủng khiếp.
” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không hẳn, thần cung này với ta không tương hợp, ta không phát huy được chân chính uy lực.
”
Thần Nam cầm thần cung vào tay, không nói thêm mấy lời thừa thãi, hiện tại hắn tin lời nữ tử, tin nàng không hại mình, bởi thực lực thông thiên như thế còn cần quỷ kế làm gì.
Lúc trước, Hậu Nghệ cung ở trong nội thiên địa, hình như không chịu phong ấn, có thể tùy ý hiển lộ bản thể nhưng bây giờ hắn cầm lại cây cung, cho dùng “vô pháp”, “vô quy tắc” như trong nội thiên địa thì thần cung vẫn phải chịu phong ấn, bất quá nếu không để tâm so sánh, hắn cũng không nhận ra.
Thần cung như thể huyết mạch tương liên với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại mạnh đến thế, cầm cung mà có cảm giác như mình nắm cả vùng thiên địa này trong tay! Tư thái đó mang lại cho hắn lòng tin vô hạn, hào tình dâng lên, dù phải đánh lên thiên giới, đối diện với thần ma nhan nhản cũng không hề hoảng sợ.
Hắn đằng không bay lên, hơi hạ eo xuống, ngửa người nhìn lên, giơ cao tay trái, từ tay phái phát ra kiếm mang rồi đặt lên dây cùng, dùng lực kéo mạnh.
Thần quang sáng lòa phát ra, gió lốc cuồng mãnh dấy lên, thiên địa nguyên khí vô tận tràn về, đại lực từ mình hắn phát ra như biển lớn, sâu không thể dò, cảm giác như chỉ cần một tên là bắn cho tan xác bố cục giả đang khoa trương kia.
Lòng tin và sức mạnh đã thành, hắn cảm giác bản thân là thái cổ ma thần, khí thế vô địch tỏa ra.
“Soẹt.
”
“Soẹt.
”
…
Từng đạo sấm sét khổng lồ phá toái thiên địa, từ ngoại giới xông vào, liên tục nổ vang quanh Thần Nam.
Từ xa nhìn lại, trên cao có một quang trụ quán thông thiên địa, so với cột sấm sét, Thần Nam chỉ như một điểm đen nhỏ xíu nhưng khí thế phát ra khác nào cự nhân coi thường thiên địa.
Hậu Nghệ cung chân chính phát huy uy lực, được Thần Nam cầm trong tay, liên tục chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành năng lượng màu vàng đặc hữu của thần cung, ngay cả ma khí hắn đẩy vào cũng hóa thành kim quang.
Kim quang sang lóa trở thành vật duy nhất trong trời đất, Thần Nam và thần cung hình thành quang ám chi thể đặc biệt, liên hiệp thành một chỉnh thể, kim quang và ma khí tràn ra, ngay cả sấm sét từ bên ngoài đánh vào cũng không thể lại gần.
Sức mạnh như biển lớn dâng lên, mặt đất nứt toác phía dưới liên tục nỡ tan, chìm xuống, vòm xanh trên cao biến mất, sao rơi lả tả, tất cả quay về hỗn độn.
“Giết.
”
Dây cung khẽ rung, mũi quang tiễn phá không bay tới, kim mang chỉ dài chừng một thước nhưng thiên địa nguyên khí không ngừng tụ tập năng lượng, kim mang lớn dần, sau cùng hóa thành cầu vồng dài hơn mười trượng, uy thế kinh thiên!
Thái cực đồ trên không tựa hồ cảm ứng được, âm dương nhãn phun ra đạo đạo kim mang và hắc quang che phủ bên dưới.
Quang tiễn vàng rực xuyên vân phá vụ, phá toái không gian, thoáng chốc đã đến trước thái cực đồ nhưng kim mang và hắc quang cũng không tầm thường, bắn ra vô tận sinh tử khí tức, “dẹp tan” thần tiễn, hóa giải ngay kinh thiên nhất kích.
Thần Nam vẫn tiếp tục hành động, lúc kim quang và ma khí che phủ xuống, hắn bay lên, ngược hướng với luồng sấm sét khổng lồ, tiến đến gần thái cực đồ, lúc gặp phải trở lực cực mạnh mới dừng lại.
Lần này hắn cắn ngón giữa, huyết tiễn xuất hiện trên dây cung, huyết quang sáng rực khiến bầu trời được nhuộm đỏ.
Huyết tiễn!
Trong lần đại chiến ở Sở quốc hoàng cung, để giết thiên sứ bốn cánh, cừu nhân của con rồng du côn, hắn từng thấm máu cho mũi tên rồi bắn ra, uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lần này hoàn toàn là huyết tiễn, so với mũi tên thấm thần huyết còn đáng sợ hơn, huyết quang rợp trời, thiên địa nguyên khí dấy lên, hình ảnh thần ma thi thể xuất hiện quanh Thần Nam.
Nữ tử ở ngoài xa nhíu mày, tỏ vẻ nghĩ ngợi.
Vô đầu thiên sứ, đoạn tí ác ma, tam đầu ma long tàn bạo, kim giáp chiến thần uy vũ, ma vương tâm tạng phá toái…
Từng hình ảnh đáng sợ đó như thực thể vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức và sinh mệnh khí tức đồng thời tràn ra mạnh mẽ.
Lúc này, Thần Nam như vị chúa tể khiến ma thần cùng lễ bái.
Hắn kéo căng thần cung, tức thì huyết quang xung thiên!
Hắn mất công như vậy vì thái cực đồ trên không và trong thể nội hắn rất giống nhau, muốn phá nó tất phải phải tìm ra cách đặc hữu.
Dây cung khẽ rung, huyết tiễn được kim quang bao phủ bay lên, lao về phía thái cực đồ.
Hình ảnh vô đầu thiên sứ, đoạn tí ác ma cũng bay lên theo, trên không cuồng phong ào ạt, huyết quang, kim quang, hình ảnh thần ma cộng thêm sấm sét quán thông thiên địa tạo thành thanh thế kinh hồn.
Đó là trận đối quyết giữ sức mạnh siêu cấp với nhau khiến đất trời xoay chuyển.
Thái cực đồ vẫn bình thản xoay tròn, nhưng kim quang và ám hắc tử quang tỏa ra càng dày đặc, rợp trời phủ xuống.