Đứng từ xa Thần Nam thở dài: “Tu vi Vương Chí thật kinh người, lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thật sự đối phó không dễ! Già Diệp tu vi cũng là cường giả thiên giới, vốn tưởng y có thể chống đỡ được một ngày, không ngờ mới nửa ngày đã bị người ta đánh chết.
Như vậy cũng tốt, tu giả bị cuốn vào càng mạnh càng tốt, nếu khiến Phật Tổ và Đạm Đài Tuyền tàn sát lẫn nhau, sẽ là một nỗi kinh hỷ cực lớn.”
Vương Chí quét mắt nhìn những người vây quanh, không coi bọn họ là cái thá gì, cười lớn: “Các ngươi đều muốn cướp di vật của sư thúc ta chăng? Hừm! Lúc sư thúc Vô tình tiên tử còn sống, các ngươi ai có kẻ nào dám tới gần Vô tình giới nửa bước? Bây giờ người vừa mất đi không lâu, các ngươi đã có ý đồ với di vật người.
Hôm nay Vương Chí ta ở đây, để xem kẻ nào dám bất kính với sư thúc!”
Hơn trăm vị tu giả đều bị Vương Chí trấn áp, trải qua một lúc lâu không ai dám xuất ngôn, thực sự là sự uy nhiếp tuyệt đối !
“Ha ha...” Một tràng cười rộn rã như chuông vang lên từ trong đám đông, Lan tiên tử bước ra, cười nói: “Vương Chí tiên tôn pháp lực thông thiên, trong truyền thuyết thực lực cũng đã gần đạt đến trình độ Thần vương, tiểu tiên bọn ta nào dám mạo phạm thần uy.
Nhưng tiên tôn đối với bọn ta có chút hiểu lầm, Vô tình tiên tử chấn nhiếp Thiên giới, ai mà không kính trọng, ai lại không phục, bọn ta không có chút bất kính.
Hôm nay họp lại đây, chẳng qua chỉ vì ngưỡng mộ với thiên giới đệ nhất kỳ thư trong truyền thuyết, hi vọng có thể được xem qua vài từ, mong được lĩnh ngộ....”
Lan tiên tử không hổ danh là nhân vật mồm mép lanh lợi, mặc dù thực lực không cao, nhưng tại Thiên giới quen biết rất nhiều bằng hữu, nàng mở miệng một câu, nhiều người phụ họa.
Bọn họ bí mật truyền âm, cùng đồng lòng tận lực cản trở Vương Chí.
“Thái thượng vong tình lục” rơi xuống Ngưng Thúy Nhai.
Tin tức đã truyền tứ phương, vô số người đang đến đây, đám Lan tiên tử là những người đầu tiên.
Nếu Vương Chí bị lưu lại đây, nói không chừng sẽ có kẻ đủ sức địch với hắn xuất hiện, chỉ như vậy bọn họ dù tu vi không phải cao mới có cơ hội đục nước béo cò.
Vương Chí hiển nhiên hiểu được tâm tư bọn họ, nhưng nét mặt đầy vẻ khinh thường, tu vi của y đủ để ngạo mạn, một kẻ cuồng phóng cực độ.
Nếu không sao dám ra tay giết đồ tôn của Phật Tổ?
"Grào ……"
Một tiếng gầm từ viễn không truyền tới, một con cự hổ cưỡi trên mây đen lao tơi.
"Hắc Hổ lão yêu!"
"Quả nhiên là hắn!"
Hơn trăm vị tu giả quan chiến có người thốt lên mấy tiếng kinh thán.
Lão yêu quái này tại Thiên giới cũng là nhân vật danh chấn một phương, mặc dù không bằng Thần vương, nhưng tu vi cũng cao thâm khó lường, độc cứ một phương.
“Hắc Hổ lão yêu, ngươi cũng muốn cướp “Thái thượng vong tình lục” sao?” Vương Chí không chút kiêng dè, bạch y phiêu động, càng thêm phóng túng bất cần.
Cự hổ cưỡi trên mây đen cao chừng mười trượng.
Nó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, quần sơn đều bị chấn động, hắn hóa thân thành một lão giả mặt đen, giọng nói như chuông: “Không sai, lão hắc ta muốn mượn “Thái thượng vong tình lục” coi một lần.
Không rõ Vương huynh có thể thành toàn cho không?”
“Haha.....” Vương Chí cười lớn: “Hắc lão hổ ngươi định uy hiếp ta à? Ngươi cho rằng có thể cướp được quyển kỳ thư trên tay ta sao? Vật này vốn là di vật của sư thúc ta, dù là ai cũng không nên si tâm vọng tưởng!”
Hắc Hổ lão yêu biến sắc: “Vương huynh hiểu lầm rồi, ta bất quá chỉ muốn mượn xem mà thôi, nếu cho ta mượn xem nửa khắc thôi, ta sẽ cảm kích vô cùng.
Nếu như Vương huynh không chịu, coi như ta chưa nói gì, lập tức quay đầu đi ngay.”
Nói đến cùng, Hắc Hổ lão yêu đành phải vất bỏ sĩ diện, y không muốn vì một chút tham lam mà mất đi tánh mạng.
Nếu chiến đấu với Già Diệp hòa thượng, ít nhiều y còn có chút chắc chắn, nhưng giờ phát hiện ra một kẻ sát tinh đang ở đây, y không khỏi thay đổi chủ ý ngay lập tức.
“Hừm, đã tới rồi, thì không cần đi!” Vương Chí cười lạnh: “Vừa lúc ta đang thiếu tọa kỵ, vừa rồi thấy bản thể của ngươi thập phần thần vũ, hay là làm thần thú cho ta cưỡi nhé!”
“Ngươi....!Khinh người quá thái!” Hắc Hổ lão yêu giận dữ, y đã hạ mình, nhưng lại bị sỉ nhục như vậy, thật sự không thể chịu đựng được hơn.
“Hừm, lão yêu ngươi thường ngày sát hại tu giả yếu thế, hôm nay thu phục ngươi cũng là trừ hại cho một phương.”
Hắc Hổ lão yêu nghe vậy tức giận gầm lên: “Ta và ngươi vốn nước sông không phạm nước giếng, ta đã kính ngươi, không ngờ ngươi lại không nể mặt, hôm nay ta xem thử ngươi thu phục ta thế nào!”
“Grào......” một tiếng gầm xuyên mây, Hắc Hổ lão yêu hai tay xuất hiện bộ móng vuốt sắc bén vô cùng, hung hãn vung lên, phát ra một phiến quang mang, quét tới Vương Chí.
Vương Chí cười lạnh: “Hắc hổ trảo sao? Thật là trò trẻ con.
Ta bây giờ không có thời gian từng chiêu từng thức đánh với ngươi, sớm giải quyết ngươi vậy!” Vương Chí một quyền trực tiếp oanh xuất, trong nháy mắt đã đánh tan trảo ảnh đang lao tới, nhanh chóng vọt tới phía trước Hắc Hổ lão yêu.
Hắc Hổ lão yêu cũng không hoảng loạn, vung móng vuốt sắc bén chụp vào ngựcVương Chí.
Bất quá dù có liên tục chụp tới cả chục lần, cũng đều không chạm được tới vạt áo Vương Chí.
Cuối cùng Vương Chí chớp được cơ hội, Hai tay tóm lấy cổ tay Hắc Hổ lão yêu, dùng lợi thế từ bên trên ép xuống, đè chặt lấy y.
“Làm tọa kỵ của ta, ta sẽ không xử tệ với ngươi.”
“Ngươi đừng có mơ!” Hắc Hổ lão yêu gầm lên, tiếng kêu rung trời.
Tất cả tu giả khẩn trương theo dõi kỹ hai người.
Bất quá, thực lực Vương Chí vượt xa tưởng tượng mọi người, đối phó với Hắc Hổ lão yêu so với Già Diệp còn hơn một bậc, cũng không phải dùng sức qúa nhiều, ép Hắc Hổ lão yêu từ không trung rơi xuống một đỉnh núi.
Hắc Hổ lão yêu không ngừng rống lên, nhưng một cỗ thần lực vô biên vô pháp tưởng tượng, không ngừng đổ vào thân thể y, làm y không thể không hiện ra bản thể.
Vương Chí toàn thân toả ra ngân mang rực rỡ, ngạo nghễ cưỡi trên lưng đại hổ, vung tay phóng ra một chiếc đai kim sắc tròng vào cổ Hắc hổ.
Quan chiến giả kinh hãi, không ai ngờ Hắc Hổ lão yêu bị thu phục dễ dàng như thế, như vậy xem ra thực lực của Vương Chí khó có thể tưởng tượng nổi.
Thần Nam đứng xa cũng phải nhíu mày, lẩm bẩm: “Tên khốn kia tựa hồ tiềm lực khôn cùng, y không vội mang kỳ thư rời đi, ngược lại còn ở lại chỗ này đợi địch nhân tới, xem ra...!là muốn lập uy! Rút cục là có chuyện gì?”
"Ngã Phật từ bi!"
Một tiếng phật hiệu nhẹ nhàng vang lên trong thiên không, như một tiếng chuông kinh tỉnh mộng mê nhân.
Một hòa thường thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, cưỡi trên mây trắng, từ phương xa bay tới, thần thái có một vẻ điềm đạm khó tả.
“Hoài Hải thiền sư - đệ tử thứ 7 của Phật Tổ?” Vương Chí cười lớn: “Ha ha.....!Ta vừa ra tay giết đồ đệ Già Diệp của ngươi, không nghĩ ngươi lại tới sớm như vậy.
“Thái thượng vong tình lục” ở trong tay ta, nhưng Phật gia các ngươi nếu muốn lấy, Phật Tổ không đích thân tới, sợ rằng không có cách nào có được đâu.”
Hoài Hải tăng bào màu xám, chân đi giày gai, tuy thoạt nhìn bề ngoài trông rất trẻ, nhưng loại toát ra thần thái của một một cao nhân đắc đạo, y khẽ niệm phật hiệu: “Ngã Phật từ bi, Vương Chí ngươi sát tâm quá nặng đó.”
Từ xa Thần Nam cùng hai con rồng lẳng lặng theo dõi hết thẩy, tất cả đều trong dự đoán của Thần Nam, nơi ở của Hoài Hải và đệ tử Già Diệp của y cũng không quá xa, chỉ mất nửa ngày có thể tới nơi này.
Bây giờ Già Diệp bị giết, Hoài Hải giá lâm, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Cho tới cuối cùng, vì tranh đoạt Thiên giới đệ nhất kỳ công, càng ngày càng nhiều đại nhân vật xuất hiện, Phật Tổ dắm chắc không thể ngồi yên, tất nhiên phải từ 9000 dặm tới đây.
“Nặng sát tâm? Ha ha.....!Vương Chí ta lúc nào chả vậy, ngươi tới hôm nay mới cảm thấy sao? Chẳng lẽ bởi vì ta vừa sát hại đệ tử của ngươi?”
Vương Chí lộ hết vẻ cuồng ngạo, khí thế nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, không coi trọng chuyện Phật tử thứ bảy đến đây chút nào.
“Ngã Phật từ bi!” Hoài Hải mỉm cười, không vì Già Diệp bị sát hại mà tỏ ra bi thương vội vàng, ngược lại vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng thoát tục.
“Hừm, xem ra mấy năm này tâm cảnh tu vi của ngươi không tệ, hôm nay Vương Chí ta xin được lãnh giáo một phen!”
Vương Chí nhẹ nhàng đạp lên lưng Hắc Hổ lão yêu, phi thân bay lên, lao hướng Hoài Hải phóng đi.
Một không gian đại liệt phùng rực rỡ xuất hiện phía trước Vương Chí, nhanh như thiểm điện lan về phía trước, như muốn nuốt chửng Hoài Hải vào trong.
Hoài Hải sắc mặt bình tĩnh, từ trong miệng phun ra một viên phật châu, bắn vào không gian đại liệt phùng đó.
Phật châu biến ảo càng ngày càng lớn, trước biến thành to như phòng ốc, sau biến thành toà nhà lớn, cuối cùng cũng hóa thành ngọn núi khổng lồ, bịt lối vào không gian đại liệt phùng đó.
Vương Chí hét lớn một tiếng, không gian đại liệt phùng mở rộng, trong nháy mắt nuốt chửng Phật châu, tiếp đến cũng nuốt Hoài Hải vào trong, cuối cùng y cũng theo vào.
Quan chiến đại kinh thất sắc, không ngờ Vương Chí vận dụng nội thiên địa tác chiến, chuyện này chứng tỏ rằng y quyết đấu sinh tử với Hoài Hải, sợ rằng nếu một người không bị phế, có lẽ cuộc chiến này sẽ không cách nào ngừng.
Phật tử Hoài Hải vốn nổi danh đại thần thông, hiểu được ý nghĩa sâu xa “một hạt cát một thế giới”.
Viên phật châu là thần vật có liên hệt chặt chẽ với sinh mệnh của y, chính là một phương “thế giới”, bây giờ dù bị nội thiên địa Vương Chí nuốt chửng, nhưng rốt cục là ai thôn phệ ai rất khó nói.
Hai đại cao thủ hàng đầu hoàn toàn biến trước mắt mọi người, có trời mới biết lúc nào họ mới có thể quyết định sinh tử.
Những người đang theo dõi cuộc chiến không có chút ý rời đi, đối với “Thái thượng vong tình lục” tất cả đều có lòng tham, không muốn buông như vậy.
Bọn họ đều biết rằng kẻ thắng sẽ xuất hiện tại khu vực này, có lẽ cứ như vậy chờ đợi, hy vọng sẽ có cơ hội mà thành “ngư ông”.
Chỉ là, rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự liệu mọi người!
Hai đại cao thủ vừa mới biến mất không lâu, không gian liền đột nhiên bị phá toái, hơn nữa còn phá toái giữa đám đông quan chiến giả, hai đạo nhân ảnh một trước một sau vọt ra, kéo theo thần lực mênh mông vô tận, trong phút chốc gần hai mươi danh tu giả bị đánh bay, trong không trung lưu lại từng chuỗi huyết hoa.