Thần Mộ Ii FULL


Song tử huyết hoàng tức đến nỗi nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, quả thực là muốn nghiến nát hết cả răng trong miệng, tự nhiên bị một thanh niên nhân loại dùng hai chân dẫm đạp lên mặt, đồng thời đối phương lại đang dùng hai thanh tuyệt thế hung binh hung hăng chặt ngang chém dọc trên thân thể mà bọn chúng vừa mới đoạt được, khiến cho hai thân thể đó cơ hồ như bị cắt nát vụn ra.
Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm đem Song tử huyết hoàng chém thành máu thịt bầy nhầy, bất quá hai đại cường giả này dù sao cũng không phải người thường, mặc dù nguyên khí đại thương, còn cách rất xa cảnh giới đỉnh phong, nhưng trong khoảnh khắc khống chế được thân thể trong tay, bọn chúng lập tức dâng lên một cỗ huyết quang ngút trời, dùng toàn lực chống lại sự chặt ngang chém dọc của hai kiện tuyệt thế thần binh.

Thần Nam phát hiện không chặt xuống được, mắt thấy sắp chém đứt đôi hai tên huyết hoàng này nhưng hiện giờ lại không được.

Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm cắm chặt vào thân thể của song tử huyết hoàng không di chuyển được dù chỉ một phân.
Hắn hét lên một tiếng, vung hai tay nắm lấy hai tên huyết hoàng ném lên trên không trung, sau đó liên tục đánh vào người chúng.

“Bùng”
Đối với Song tử huyết hoàng mà nói, mọi việc phát sinh hôm nay tuyệt đối là sỉ nhục lớn lao.
Trong lúc đó, linh hồn của bọn chúng cuối cùng đã hoàn toàn kết hợp với thân thể, sau khi phát ra hai tiếng kêu vang vọng cả trời đất, thân thể của bọn chúng hóa thành hai đạo huyết quang, thoát khỏi sự trói buộc của thần binh bay lên không trung, rồi phách xuống phía dưới một chưởng.

Hai cỗ lực lượng mênh mông như biển lớn ép về phía Thần Nam, núi non sụp đổ, mặt đất cũng rạn nứt.

Thần Nam rơi xuống kẽ nứt dưới mặt đất bị chôn vùi dưới hàng ngàn hàng vạn khối đất đá.
Bất quá có Huyền vũ giáp hộ thân, hắn vẫn chưa bị thương tổn gì quá lớn, một tiếng hét lớn từ đống loạn thạch vọng ra, Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm trên tay sát khí bốc lên ngút trời nhanh chóng lao về phía hai tên huyết hoàng.

Lúc này, song tử huyết hoàng đều tức giận đến nghẹt thở, nửa thân trên cùng với nửa thân dưới của bọn chúng bây giờ dường như gần như bị cắt dời, chỉ còn dính hờ với nhau.

Cũng may huyết tộc sinh mệnh lực rất là mạnh mẽ, bọn chúng không tiếc hao phí nguyên khí sự dụng thần thông để tiến hành tiếp xương nối gân, khiến cho thân thể không dễ gì đoạt được đang gần như bị cắt làm đôi này từ từ gắn liền lại.

Bất quá, muốn hoàn toàn chữa trị được hai thân thể của huyết thiên sứ thì còn phải hao phí rất lớn về nguyên khí và thời gian.
Hai tiếng kêu khiến cho người nghe phải dựng cả tóc gáy phát ra từ trong miệng của bọn chúng, sau đó hung hăng đánh về phái Thần Nam, không giết Thần Nam trong lòng bọn chúng không thể giải được sự nhục nhã bực bội này.

Cả đất trời huyết quang rực rỡ so với hai tên huyết thiên sứ vừa mới thi triển còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Huyết quang tràn ngập không gian, huyết quang này so với hai tên huyết thiên sứ lúc trước còn cường thịnh hơn.

Chu vi mấy chục dặm trong núi, tất cả các sinh vật đều bị tước đoạt sinh mệnh.

Cho dù là những loài rắn loài chuột ngủ đông sâu dưới lòng đất cũng chỉ trong thời gian ngắn da thịt xương cốt cũng bị rữa nát, hóa thành máu dung nhập vào huyết quang.

Thiên lôi không ngừng đánh xuống, bất quá uy lực của huyết quang chấn động thiên địa, thôn phệ hết tất cả thiên lôi, Thiên phạt căn bản không coi ra gì.
Nghịc thiên cường thế, phá vỡ thiên địa pháp tắc.
Huyết quang từng đám ác linh gào thét, vô số cốt trảo múa may.

Đó là ngàn vạn sinh linh đã bị song hoàng giết trong quá khứ, hồn phách lạc ấn của bọn họ vẫn bị giam cầm tại nơi sâu thẳm trong linh hồn của song hoàng.


Những tiếng kêu gào thảm thiết như quỷ khóc sói tru giống như một thanh ma kiếm vô cùng sắc bén phóng thẳng tới tâm linh của Thần Nam.

Cũng may, thần thức tu vi của hắn thâm hậu, không bị ma âm này xâm nhập quấy nhiễu.
Thần Nam sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng khác thường, hắn thu lại Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm, rồi lấy Hậu Nghê Cung ra cầm trong tay.

Trong mấy kiện bảo vật, chỉ có một kiện dung nhập vào thân thể của hắn, cùng với hắn hoàn toàn kết hợp, Cũng là thần binh có uy lực lớn nhất bây giờ.

Huyền vũ giáp cũng lấp lánh hào quang đặc hữu, từng màn ánh sáng xanh như ngọc bao bọc quanh người Thần Nam, chống đỡ lại huyết quang được xưng tụng là có khả năng thôn phệ thần ma.

Thần Nam triển khai Thần Vương dực, không ngừng giương cung bắn tiễn, từng mũi tiễn lấp lánh như cầu vồng không ngừng làm xung quanh Song tử huyết hoàng nổ tung, hắn không muốn dùng đến thần tiễn nhiễm huyết, bởi vì hắn đang chờ đợi cơ hội, đợi đến khi Đại Ma đi tới hỗ trợ, bằng không với thực lực của hắn mà nói căn bản không thể một mình chiến đấu với hai đại thần vương cao thủ.
Trong khi đó, Nạp Lan Nhược Thủy đang đứng trên đỉnh núi dường như đã tỉnh lại sau giấc ngủ say, hai mắt nàng bắn ra hai đạo kim quang rực rỡ, một cỗ khí tức thánh khiết tràn ra hai bên khiến cho huyết quang xung quanh trong nháy mắt bị chấn tan.
Một âm thanh lạnh lẽo tràn ngập sát khí vang vọng khắp núi non : “Song tử huyết hoàng trong truyền thuyết, các người là kẻ địch của Thánh chiến nhất tộc ta, hôm nay nhất định phải chém giết các ngươi”.
Hào quang kim sắc dâng lên, thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy hóa thành một đạo kim quang lao tới, một thanh thần kiếm sáng rực dài hơn mười trượng xuất hiện trong tay nàng, hung hăng chém về phía một tên huyết hoàng.
“Hắc hắc…” Một tên huyết hoàng cười lạnh lẽo : “Tổ tiên cường đại nhất của Thánh chiến thiên sứ cảu bọn ngươi đều bị chúng ta giết chết, tộc của các ngươi cơ hồ bị chúng ta dệt tộc, ngươi bất quá chỉ là một tên hậu bối vô danh tiểu tốt mà thôi, muốn tìm chết thì đến đây!”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng huyết hoàng cũng không dám sơ suất, y dù sao nguyên khí đang đại thương, đôgnf thời lực lực phát ra từ vị thánh chiến thiên sứ chuyển thế này khiến y có chút bất an, cảm giác đã gặp được địch nhân cường đại.

“Nhược Thủy…” Thần Nam khẽ kêu lên một tiếng.
Nạp Lan Nhược Thủy hướng về phía hắn khẽ gật đầu, bất quá không có nói một câu gì, Thần Nam có cảm giác người con gái này vừa thân quen vừa xa lạ, không biết sau khi nàng hoàn toàn thánh hóa sẽ biến thành hình dáng như thế nào.

Đồng thời, trong đại sơn một tiếng thét vang động chín tầng mây, huyết quang đang bao phủ cả trời đất tựa hồ bị chấn tan đi một ít, Đại Ma đã khôi phục lại sự tỉnh táo, thân thể cao lớn rất nhanh lao tới.
“Ha ha…”
Song tử huyết hoàng cũng không kinh hoảng, ngược lại còn cười lớn.

“Không cần nói tới ba người các ngươi, cho dù có đông người hơn nữa vây công ta, chúng ta cũng không sợ.

Hôm nay huyết hoàng hồn phách của chúng ta đã hoàn toàn thức tỉnh, mặc dù hiện tại sức mạnh còn khiếm khuyết, nhưng mà huyết mạch của huyết hoàng mà tất cả thần ma trên đời này đều hâm mộ, đủ để làm cho chúng ta đạt đết cảnh giới bất tử.

Các ngươi giết không chết chúng ta, chúng ta lại có thể đánh trọng thương các ngươi, để ta xem các ngươi kết quả sẽ như thế nào!"
Đại Ma không thèm nói lời thừa, trực tiếp đem ngũ ngục hợp nhất, một ma quật cự đại bao phủ trên bầu trời, hướng về phía hai tên huyết hoàng mà thôn phệ.

Bất quá huyết quang khắp trời kìm giữ lỗ đen âm u đó, khiến cho nó không thể tiến lại gần dù chỉ một chút.
Nạp Lan Nhược Thủy chính thức tái hiện lại sự huy hoàng của thánh chiến thiên sứ, toàn thân trên dưới kim sắc nguyên khí tràn ra mãnh liệt, cả người giống như một đạo kim quang đại chiến cùng với một tên huyết hoàng.
Đại Ma cũng nhằm vào tên huyết hoàng còn lại, hai bên cùng chém giết rất thảm liệt.
Thần Nam biết đã đến lúc động thủ, liền lấy Xạ nhật tiễn cất trong nội thiên đại ra, sau đó kẹp giữa hai ngón tay lắp vào Hậu Nghệ thần cung, hắn muốn cho hai tên huyết hoàng cả đời cuồng vọng biết rằng, trên thế giới này còn có một nhân loại huyết mạch so với huyết mạch bất tử của bọn chúng còn bá đạo hơn.

Đầu tiên hắn nhắm Xạ Nhạt tiễn đã nhiễm huyết vào tên huyết hoàng đang kịch chiến với Nạp Lan Nhược Thủy, bất quá cuối cùng hắn lại chuyển phương hướng, Dù sao Đại Ma cũng rất mạnh, nếu như bây giờ y có thể làm cho đối thủ trọng thương, vậy thì hắn có thể có khả năng lập tức tiêu diệt được đối thủ.

Một tiếng kêu thê lương xé nát không trung.

Một tia huyết quang dài hơn trăm trượng nghịch không bay lên, tạo nên nguyên khí ba động giống như vọt lên từ biển lớn.

Huyết quang trải khắp bầu trời do Song tử huyết hoàng bày ra lại bị tia huyết quang mạnh mẽ này xé rách.

Một tiễn kinh thiên động địa phảng phất như nghịch loạn thời không lão tới, nhanh đến mức người ta không thể nắm bắt được.

Đồng thời từng tiếng gào thét thê lương vang lên sau khi thần tiễn phóng ra, vô sô hài cốt thần ma trào dâng bám theo sau huyết tiễn, giống như đại quan ma thần của địa ngục tiến lên mặt đất, tất cả đều đang điên cuồng gào thét, thanh thế cực kì đáng sợ.

Từng ngọn núi lớn từ trên cao rơi xuống.

Dưới sự dao động kịch liệt của cỗ nguyên khí mênh mông như biển cả, tùng ngọn từng ngọn nổ tung, loạn thạch bay khắp trời, không trung tràn ngập cát bụi.

Huyết quang vọt ra, Xạ Nhật Tiễn cắm phập vào trước ngực huyết hoàng, thần tình của y tràn ngập thần sắc không tin, sau đó bạo phát ra một tiếng kêu thảm thiết : “A….”
Đại ma hai mắt phát ra sát khí, ngũ âm ma ngục từ trên không hạ xuống, ngũ ngục hợp nhất tạo thành một ma quật cự đại không ngừng thôn phệ huyết hoàng vào trong.
Bất quá.

Huyết hoàng thần sắc có vẻ không tin tưởng, phẫn nộ nói : “Huyết mạch này so với huyết mạch của chúng ta còn bá đạo hơn, cái này… thuộc về huyết mạch
Xạ Nhật Tiễn quay về trong tay Thần Nam.
Huyết hoàng vận khí thực sự không được tốt, vốn nguyên khí đã đại thương, lại bị Hậu Nghệ thần cung bắn, còn bị máu tươi bá đạo hơn thôn phệ thân thể, khiến cho lúc này hồn phách của y bị thương nặng.
Đại Ma điên cuồng hét lên, ma quật cự đại hoàn toàn thôn phệ tên huyết hoàng đang bị trọng thương vào trong.

“Đại Ma, ngươi không giết được ta.

Lại đem ta phong ấn ở trong ma quật này sao? Ta sớm muộn rồi sẽ phá phong ấn mà ra…” Huyết hoàng rít gào không cam tâm, nhưng theo sự đóng cửa của ma ngục, thanh âm của y hoàn toàn biến mất.

Giờ chỉ còn lại một tên huyết hoàng, Thần Nam đã không cần phải lãng phí máu tươi nữa, liền cất mình bay lên, nhanh chóng phóng tới tên huyết hoàng đang điên cuồng lao đến muốn cứu huynh đệ của mình.
“Nhược Thủy tiếp kiếm” Liệt Không Kiếm được truyền đến vào trong tay cảu Nạp Lan Nhược Thủy, Thần Nam nắm chặt Đại Long Đao, Đao Kiếm giao nhau kích phát ra thần quang trùng thiên, hai người liên thủ chém về phía huyết hoàng.

Nạp Lan Nhược Thủy chủ phòng, không ngừng phá nát từng đạo huyết quang như nước thủy triều đang lao đến.

Thần Nam chủ công, Đại Long Đao chém nát hư không, đan thành một chiếc lưới ánh sáng rực rỡ giữa không trung bao phủ lên chỗ tên huyết hoàng còn lại.

Hai người công thủ phối hợp rất là ăn ý.

Đồng thời lúc này Đại Ma cũng phóng tới.

Các ngươi cứ đợi đó, đến khi ta khôi phục lại cảnh giới đỉnh phong ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi!” Huyết hoàng không phải là kẻ không tiến tiến thoái, y giờ chỉ còn một mình, không dám ham chiến, y không sợ bị diệt sát hoàn toàn, nhưng rất khó bảo toàn nếu bị phong ấn.

"Oanh"
Một tiếng nổ lớn vang lên, huyết quang khắp trời vô cùng rực rỡ, làm cho người chói mắt không thể nào mở được, Huyết hoàng hóa thành một đạo huyết ảnh, lao xuống dưới mặt đất.
Thần Nam muốn đuổi theo nhưng bị Đại Ma ngăn lại.
“Không cần đuổi theo, đó là đào mệnh đại pháp cực kì hao phí nguyên khí của Huyết thiên sứ nhất tộc, y đã huyết độn ra ngoài ngàn dặm rồi”.

Trong dãy núi khôi phục lại sự tính lặng, núi non đổ gãy, cảnh tượng giống như ngày tàn của thế giới vậy.

Đại Ma là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, nói : “Mặc dù đã phong ấn được một tên huyết hoàng trong ma ngục, nhưng đó cũng là một sự việc khiến cho người ta phải đau đầu, y sau khi kết hợp với thân thể huyết thiên sứ đúng là không có cách nào luyện hóa được hoàn toàn”.

“Lưu giữ hắn sớm muộn gì cũng mang họa… trừ phi có sức mạnh của thần hoàng ma đế mới có thể chính thức khiến cho hắn hồn phi phách tán”.

Thần Nam nói đến đây liền ngưng lại một lúc, sau đó nói tiếp : “Ngươi nếu như muốn giết được hắn, ba ngày sau đưa hắn đến Đạm Đài thánh địa, ta còn có chỗ sử dụng”.

“Ta biết ngươi muốn làm gì!” Đại Ma hia mắt lóe thần quang, nói : “Ta sẽ không ngăn cản ngươi, bởi vì tên ma quân kia xuất thế chỉlà việc sớm muộn mà thôi, không ai có thể ngăn trở được, ba ngày sau ta sẽ đến, huyết hoàng sẽ là vật tế lễ mở ra tuyệt sát đại trận”.

Dứt lời, Đại Ma cất mình lên không trung mà bay đi.
Chỉ mấy câu nói của hai người đã quyết định vận mệnh của huyết hoàng.
“Nhược Thủy….” Thần Nam khẽ gọi tên của Nạp Lan Nhược Thủy.
Người trước mắt phong tư tuyệt thế, nhưng không còn có một điểm giống khi xưa nữa, mái tóc màu vàng phất phơ theo gió, da thịt trắng như tuyết sáng bóng như ngọc, đôi mắt đen giờ đã mơ hồ lóe lên hào quang kim sắc.

Phía sau lưng thân thể xinh đẹp là một đôi cánh trắng muốt.

Nạp Lan Nhược Thủy nhẹ nhàng nói : “Không cần phải nói nhiều, cứ để trong lòng chúng ta đều giữ lại một phần hồi ức tốt đẹp đi…”
Thần Nam không thốt ra được lời nào.
Cả đất trời như tĩnh lặng, lúc này chỉ còn lại một chút khí tức ưu thương nhàn nhạt.

“Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là cừu địch…” Nạp Lan Nhược Thủy có chút đau khổ nói.
“Điều này không có khả năng, chúng at sao lại có thể trở thành cừu địch chứ?”
“Không có cái gì là không thể, ta đã không phải là ta nữa rồi, ta là – Thánh chiến thiên sứ! Ta vì Tây phương thiên giới mà chiến đấu! Trong trời đất này không có người nào có thể nắm được vậnmệnh của chính mình.

Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ trở thành cừu nhân sinh tử đối lập với nhau.

Hi vọng đến lúc đó ngươi không nên mềm lòng mà bị ta giết.

ta… đã không còn là ta nữa rồi.

Ta là Thánh chiến thiên sứ chiến lực vô biên của Tây Phương thiên giới.

“Nàng mặc dù là thánh chiến thiên sứ, nhưng Nàng vẫn còn là Nạp Lan Nhược Thủy như trước kia!”.

Thần Nam máy tóc tung bay, trường đao hướng lên trời, hét lên : “Nàng bằng vào cái gì lại muốn đem vận mệnh cảu mình giao cho người khác? Đám chủ thầnn thiên giưois kia thì tính làm cái gì chứ? Nếu như cho ta thêm thời gian, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ có thể từng đao từng đao một chém đôi bọn chúng”.

Nạp Lan Nhược Thủy có chút cảm thương nói : “Có rất nhiều sự việc đều đã trở thành hồi ức rất đẹp trong lòng ta, ta muốn vĩnh viễn ghi tạc trong trái tim, mãi mãi không quên…”
Nạp Lan Nhược Thủy giương một đôi cánh thánh khiết bay về phía phương trời xa, y phục màu trắng theo gió vũ động giống như một bức tranh tuyệt đẹp khắc tại không trung.
“Ba ngày sau ta cũng sẽ đến Đạm Đài thánh địa, đến lúc đó… ta sẽ giúp đỡ ngươi”.

Lời nói thương cảm nhẹ nhàng từ xa xa truyền lại.

Thần Nam hét lớn : “Ta cũng sẽ giúp nàng, ta sẽ chặt xuống mấy cái đầu của đám chủ thần thiên giới…”
Nửa ngày sau, Thần Nam xuất hiện bên trong Côn Lôn huyền giới, nơi đây sơn thanh thủy tú,
“Di, tên xú bại hoại ngươi sao lại đến đây?”
Tiểu công chúa Sở Ngọc xinh như tinh tinh đẹp tựa tiên nữ một năm không gặp càng ngày càng mĩ lệ, thực sự có một cỗ mị lực làm điên đảo chúng sinh.
“Cốc”
Thần Nam không khách khí cốc vào trán nàng một cái.

“Ái u…” Tiểu công chúa xoa trán, đau đến nỗi suýt bật khóc, tức giận nói : “Xú bại hoại lại còn dám mạo phạm ta, biết ta là ai không, ta bây giờ là đại thống lĩnh của Côn Lôn yêu tộc, đám tiểu yếu đâu ra đây, bắt lấy tên gan to bằng trời này cho ta”
Có tiếng dạ vang, một đám tiểu yêu rất nhanh lao tới, bao vây Thần Nam vào giữa, bất quá sau khi nhìn rõ là ai, tất cả đám yêu quái đều giật nẩy người lui về phía sau.
“Tiểu ma phiền tỉ tỉ….” Thần Hi được Thần Nam bế từ nội thiên địa đưa ra.

“Tiểu Thần Hi mau đến đây với tỉ, tránh xa cái tên bại hoại kia…”
Trải qua một phiên nháo nhào, mấy lão yêu quái ở Côn Lôn cũng bị kinh động, Đoan Mộc vọt tới đầu tiên.

Trước là mỉm cười nhìn Thần Hi yêu thương, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Thần Nam, rít lên : “Tên tiểu tử khốn nạn nhà ngươi đem tiểu phượng hoàng đi đâu, ngươi… không phải là không để ý đến an nguy của nó đã để nó lại thiên giới chứ?”
Tiếp theo là Ma Oa, La Sâm, Nê Nhân đều chạy tới, mỗi người đều nhìn Thần Nam với ánh mắt bất thiện.

“Dừng tay! Ta một điểm đều không có ngược đãi nó, ta ở thiên giới tìm cho nó một danh sư, biết là ai không? Đó là một vị thần vương hung cứ một phương danh chấn thiên giới, mà còn là một cầm vương, hiệu Kim Sí đại bằng thần vương, vừa vặn thích hợp với Tiểu phương hoàng”.

Trong lúc nói ra những lời này, Thần Nam buồn thay cho Tiểu Phượnng Hoàng, gặp được một sư phụ như vậy, tiểu nữ này hiện tại sợ rằng đang dãy giụa trong nham thạch hoặc giả mỗi ngày đều hộc máu phi hàng mấy chục vạn dặm.
“Phải không? Ta cũng đã nghe nói về y”.

Đoan Mộc buôgn tay ra, dần dần khôi phục lại trạng thái trầm tĩnh như trước, y nói tiếp : “Bất quá Tiểu phượng hoàng thân tại thiên giới, đúng là làm cho người ta có chút lo lắng, lần nó trước quay về, mấy lão yêu chúng ta nhất trí quyết định, Thần Hi sẽ tạm thời đứng ở vị trí tam đại yêu chủ Côn Lôn huyền giới”.

Rốt cuộc, mấy lão yêu này vẫn không có chủ ý buông tha cho Tiểu Thần Hi.

Ở bên cạnh, Tiểu công chúa tinh quái, phẫn nộ kêu lên : “Mấu lão già hư đốn các người không phải nói ta là yêu tôn chuyển thế sao, không phải là để ta làm Côn Lôn yêu chủ sao, giờ sao lại còn tìm người khác?”
Đoan Mộc mỉm cười nói : “Người là đại yêu chủ, Thần hi là nhị yêu chủ, tiểu phượng hoàng là tam yêu chủ…”
Nước trà trong miệng Thần Nam thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài, hắn kinh ngạc đưa mắt nhìn Tiểu công chúa, tiểu nha đầu chuyên rước lấy tại họa này thật đúng là ….

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, Thần Nam luôn đứng ở bên ngoài Bách Hoa Cốc, cuối cùng thở dài một tiếng, đem Thần Hi phó thác cho Đại yêu ma Đoan Mộc, cáo biệt mọi người ở Côn Lôn rồi đi trước đến Đạm Đài thánh địa.
Hắn bay lên trên không rồi quay đầu lại nói với Đoan Mộc : “Ta bây giờ muốn thả ma xuất thế, Côn Lôn huyền giới các người chuẩn bị cho tốt, để tránh khỏi thảm cảnh không đáng có”.

“Đợi một chút, La Sâm, Nê Nhân sẽ đi cùng với ngươi, cái thế ma vương xuất thế, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của tất cả cao thủ tuyệt đỉnh trong thiên hạ, Côn Lôn cũng không thể không góp mặt chứ”.

“Còn có ta, đại thống lĩnh của yêu tộc, hi hi…”
Tám phương mưa gió, hội tụ tại Đạm Đài thánh địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận