Thần Mộ Ii FULL


Thú trảo che kín bầu trời, cộng thêm lớp lông đen nhánh, nhìn càng ghê rợn, quả thật vượt hẳn tượng tượng của con người, thật ra là sinh vật nào mới có trảo lớn đến thế.
Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long từ xa nhìn lại, không dám đến gần.
Thú trảo đột nhiên quẫy lộn trên không, tức thì ô vân dày đặc từ bốn phương tám hướng tụ lại, thinh không vốn sáng sủa chợt u ám hẳn đi.
“Soạt”, một tia chớp xé toạc ô vân, vạch thành một tia sáng vàng chóe trên mặt biển, thinh không hoàn toàn tối tăm, mặt biển xanh biếc trở thành trầm trầm, cảm giác nghẹt thở lan tràn khắp không gian.
Mạnh như bọn Thần Nam cũng cảm thấy áp lực trầm trọng.
“Ầm.”
Tia sét khổng lồ từ thinh không hắc ám như một con giao long giáng xuống, nối liền chân trời và mặt biển, tiếng ầm ầm vang lên bất tuyệt.
Mặt biển yên lành cuộn lên kịch liệt, từng tầng sóng thần đen nhánh gầm gào.

Mặt biển sôi réo.
Trên không vang lên tiếng sấm sét, cuồng phong bạo vũ giáng xuống.
Cảnh tượng như thiên địa trong ngày tàn.
“Đây… đây… đây… quả là cao thủ” Con rồng du côn ấp úng: “Ta nghe nói chỉ có nhân vật cỡ ma gia gia, thần tổ tông trong cổ đại truyền thuyết khi xuất thế mới có hiện tượng này: thiên biến, địa động, phong vân biến ảo theo tình cảm của kẻ đó.”
Cổ Tư cũng run giọng: “Đại sự không xong rồi, chúng ta đã gây họa, thạch bi đó là trận thế quan trọng trấn áp thú trảo, bị chúng ta nhổ lên, kết quả … để thú trảo phá ấn thoát ra.”
“Có thả tuyệt thế ma tổ ra hay không thì hiện tại không thể vãn hồi nữa, ma trảo khổng lồ đáng sợ này mới là bá chủ ở đây, chúng ta không thể đối kháng, đừng mong phong ấn nó lại.”
“Thú trảo này chỉ là một một phần tàn thể của sinh vật vô danh, nếu nó tụ tập được hết thân thể, không biết là dạng tồn tại đáng sợ nào? Trong thiên địa có mấy ai chế trụ nổi? Chỉ có những nhân vật như thủ mộ lão nhân và thần nữ mới có tư cách này.”

Cuồng phong bạo vũ quay cuồng, thiên địa là một màn nước, mặt biển cuồng bạo sôi réo, từng đạo sấm sét sáng lòa giáng xuống.
Thần Nam ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Ma Viên phu nhân từng bảo, trong lần thiên địa đại loạn vạn năm trước có xuất hiện một cự trảo thần bí rộng trăm ngàn trượng, dễ dàng hủy diệt cả một chủ thần gia tộc.

Lẽ nào…cự trảo chúng ta thả ra và cự trảo hủy diệt thần ma vạn năm trước có liên hệ?”
Bọn con rồng du côn cả kinh, nếu có liên quan đến cự trảo hủy diệt thần ma vạn năm trước, bọn chúng đã gây ra mối họa ngàn đời.
Tử Kim thần long nói: “Tổ tông nó chứ, mong là ngươi đoán sai, bằng không bị người ta biết được chúng ta thả họa hoạn này ra, thần ma khắp nơi sẽ hận chúng ta đến chết.”
Long Bảo Bảo cũng không tỏ vẻ gì sợ hãi, nháy mắt nhỏ giọng nói: “Không biết cự trảo này nướng chín ăn có ngon không.”
“Cốp.”
Thần Nam gõ cho nó một cái nên thân.
Nó bất mãn: “Ta chỉ nói thôi mà, có muốn ăn thật đâu.”
Trong làn sóng dâng ngút trời, bọn Thần Nam ẩn vào nước biển, lên xuống theo nhịp sóng.

Thần Nam dung thần thức tìm kiếm: “Không biết bọn Quang Minh thần và Chiến Thần có bị thú trảo xử lý không.”
Tựa như đáp lời, hắn vừa nói xong thì thấy ba cỗ tinh thần dao động, linh thức sắc bén cho hắn biến cách đó mấy dặm có ba Thần Vương từ đáy biển tiến lên rồi ẩn vào làn sóng.
“Ba tên này đúng là may mắn, chắc do có Nguyên Tố thủy thần, ả ở trong nước đúng là sở trường.” Tử Kim thần long cảm thán.
Hiện tại cự trảo đáng sợ và thần bí xuất thế, bọn Thần Nam không dám đến tìm bọn Chiến Thần gây sự, chăm chắn nhìn lên hư không xem thú trảo sẽ biến hóa thế nào.
Đột nhiên Thần Nam cảm giác khác lạ, trong không khí có mùi máu tanh.


Đang lúc ngạc nhiên thì cuồng phong bạo vũ cũng thay đổi.
Cơn lốc ào ào chợt phát ra âm thanh nghèn nghẹn, phía dưới thấp dấy lên trận trận hoàng vụ, thanh âm vô cùng kinh rợn, không trung không trút nước xuống mà trút huyết thủy!
Mưa máu ào ào.
“Thần thánh ơi.” Long Bảo Bảo rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy ta..

ta nói chơi thôi, hiện tại ta không muốn nướng ngươi nữa.”
“Quái vật này thái quá tà dị.” Giọng Tử Kim thần long hơi run: “Chỉ là một thú trảo mà thiên địa cũng rải mưa máu xuống, lẽ nào hắn khiến được thiên địa nghe theo? Nếu thế mà hắn tụ thành chân thân hoàn chỉnh thì thủ mộ lão bất tử, cả Tây thổ đại xà cũng chưa chắc dám chạm vào.

Đáng sợ.”
Ngoài xa bọn Quang Minh thần, Chiến Thần cũng lạnh người, qua dao động tình cảm mạnh mẽ là biết họ lo sợ.

Tam vị chủ thần đương nhiên cũng phát hiện bọn Thần Nam nhưng họ không chủ động phát động công kích, thú trảo xuất hiện khiến họ không còn mảy may chiến ý.
Gió lốc gầm rít, một nỗi bi thương từ từ tràn lan khắp không gian, cả thiên địa nhuốm khí tức thê lương.
Thiên địa cũng cảm ứng.
Thần Nam cũng không hiểu lắm: “Y bi thương? Nhân vật cỡ này sao lại như thế? Không cần thiết phải theo tiêu chuẩn thái thượng vong tình yêu cầu bản thân tuân theo nhưng nên làm nhạt đi tình cảm phàm tục.


Chỉ là bộ phận thân thể, lẽ nào có linh thức hoàn chỉnh? Quyết không thể nào, đó chỉ là linh thức tàn khuyết còn lại.”
Thiên địa tinh phong huyết vũ nhưng lại nhuốm đầy bi thương.
“Soẹt.”
Một tia sét khổng lồ đánh xuống, huyết vũ ngừng lại, bi phong lặng tắt, ô vân trên không tan dần, ánh nắng vàng lại rải xuống, mặt biển trở lại bình tĩnh, biển trời trải một màu xanh, cơ hồ tất cả mọi sự vừa nãy đều là ảo ảnh, thoáng chốc đã tan biến sạch sẽ.
Nhưng thú trảo vẫn nổi trên không, cho bọn Thần Nam biết những gì bọn hắn nhìn thấy đều là thật.
“Vụt.”
Thinh không lại dấy lên cuồng phong, ma chưởng đen ngòm dấy lên ma vân ngút trời, che kín vầng dương vừa ló ra, thú trảo khổng lồ lao vút đi về Đông phương, vô tận ma vân bay theo.
Từ xa nhìn lại thấy tầng không phương đông nhuộm đen.
“Sao đây?” Tử Kim thần long hỏi.
“Đuổi theo, để xem nó biến hóa thế nào.” Thần Nam quyết định bám theo.

Bọn Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo cũng mật lớn bằng trời, lập tức đồng ý.
Thần Nam, Tử Kim thần long, Cổ Tư, Long Bảo Bảo bám theo mặt biển truy đuổi.
Thú trảo lướt đi vạn dặm, mặt biển vô tận tựa hồ còn rộng hơn hải dương ở Nhân gian giới, lúc cự trảo dừng lại, bọn Thần Nam lập tức cảm giác không ổn, vô cùng kinh hãi.
Một hòn đảo xuất hiện trước mặt, thần quang màu lục sáng lóa, cả hòn đảo như một viên minh châu khảm lên mặt biển, trên đảo cũng mọc đầy sinh mệnh chi thụ.
Đương nhiên, bọn hắn lập tức liên tưởng rằng hòn đảo này cũng phong ấn một phần tàn thể của thần bí sinh vật.

Tình hình cũng giống hòn đảo phong ấn thú trảo.

“Mẹ ơi, xem ra chúng ta gây họa thật sự rồi.” Tử Kim thần long kêu lên kinh hãi: “Hắn định phá các phong ấn khác sau đó tụ lại chân thân sao?”
Sự thật chứng nghiệm ý nghĩ của nó, ma trảo đột nhiên đáp xuống, trực tiếp vào trong lòng biển.
“Thần dạy, lẽ nào hải đảo này cũng có một tòa thần miếu.”
Thần Nam không lý đến hai con rồng, lợi dụng lúc ma trảo vào trong nước biển, hắn nhanh chóng đằng không, từ trên cao nhìn xuống.

Tuy cách mấy chục dặm nhưng với thiên nhãn thần thông, cảnh vật trên đảo hiện lên rất rõ ràng.
Cổ Tư và hai con rồng cũng bay lên, Cổ Tư cả kinh: “Trên hòn đảo này, sinh mệnh chi thụ liền vào nhau, tựa hồ…là một cánh tay, là cẳng tay bị mất bàn tay.”
“Không sai.” Thần Nam trầm giọng: “Xem ra quái vật định tụ lại chân thân, tìm theo các bộ phận mà giải phong ấn.”
“Ầm.”
Mặt biển dấy ngàn tầng sóng vô tận lên tận trời cao, một tấm thạch bi bay lên khỏi mặt nước rồi nổ tung khiến hải đảo rung lên mãnh liệt.
Bọn Thần Nam vội lao xuống lòng biển, ẩn giữa làn sóng ầm ào nhìn hào quang chói lói trên hòn đảo.
“Ầm, ầm, ầm.”
Hải đảo lay động mãnh liệt, mặt biển sôi sục, đạo đạo lục sắc thần quang chiếu sáng thiên địa, sau cùng một dòng năng lượng bài sơn đảo hải nổ tung, một cánh tay rợp trời từ hải đảo bay vút lên, dài như một dãy núi.
Sinh mệnh chi thụ che kín cánh tay nhanh chóng đổi màu, màu lục sáng chói thần quang biến thành lông thú đen nhánh, vô cùng đáng sợ.
Nước biển trào dâng, thú trảo bay lên không, phát ra trận trận ma khí, va mạnh vào cánh tay.
“Ầm.”
Vô tận ma khí lan tràn khắp không gian, mặt biển trở nên tử tịch vô cùng, thiên địa một màn hắc ám.
Thần Nam lẩm bẩm: “Rất có thể chúng ta được tương chứng kiến một trường thiên địa đại sự kiện, một nhân vật ảnh hưởng đến thiên địa an ninh sẽ phục sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận