Thần Mộ Ii FULL


Đôi chân Thần Nam ấn mạnh xuống mặt Đức Mãnh, trong lúc này hắn chỉ có cảm giác: Sướng! Thoải mái đến cực điểm.
Đức Mãnh tức giận đến nỗi gần thổ huyết hôn mê, đường đường đệ ngũ giới quân vương, đã bao giờ bị sỉ nhục thế này, nếu không phải đang lúc nguy cấp, y tập trung hết sức lực lên đầu, e là óc cũng đã vỡ toang.
Nhưng hiện tại càng khó coi hơn, trên mặt còn rõ dấu giày, sưng vù lên, hệt như được đóng một dấu ấn.
“Gừ…” Đức Mãnh gào lên, song quyền tống ngược, quang trụ sáng rực trực tiếp chấn nát hư không.
Nhưng hiện nay Thần Nam không chỉ có sức mạnh thiên giai mà nắm vững sức mạnh siêu cấp của thời không bản nguyên, trong gầm trời này ít kẻ sánh được với hắn về điều khiển thời gian và không gian, tan biến như làn khói.
Đúng là lai vô ảnh khứ vô tung!
“Con mẹ nó, đúng là loại Vương bát đản, ta #&%…” Nếm đủ mùi đau thương mà ngay cả bóng địch nhân cũng không thấy, Đức Mãnh giận đến cực điểm, không nén được ngoạc mồm chửi.
Y vốn ẩn trong tối, xem các thần tiên kịch chiến trên tầng không Vĩnh hằng sâm lâm, không ngờ lại người ta tập kích.
Thần Nam đã tan vào hư không, hoàn toàn không có dấu vết, hắn không ngại đánh nhau nhưng thấy Đức Mãnh cấm cố Tiểu Thần Hi, định mắt người hắn quan tâm nhất thì giận giữ vô cùng, quyết định làm nhục đệ ngũ giới quân vương cuồng vọng mà âm hiểm này.
Không trung lặng lẽ xuất hiện một nhân ảnh đánh vào lưng Đức Mãnh.
Đức Mãnh quay phắt lại, cười lạnh: “Sớm đã biết ngươi định đánh lén ta, chết đi.” Đoạn y bổ mảnh vào hư ảnh, chưởng lực hùng hậu vang khắp thiên địa, đủ thấy y đã giận, dùng toàn lực.
Nhưng lúc y bổ tới liền hối hận, đó chỉ là hư ảnh năng lượng, không phải thực thể.

Đồng thời y lại thấy đầu đau nhói, mẹ nó…lại bị người ta đá vào đầu.
Đức Mãnh thật muốn thổ huyết, sức mạnh vạn cân trên đầu tan đi, y cho rằng địch nhân đào tẩu, đang lúc quay mặt quan sát lại phát giác….hai bàn chân đã đến gần, ấn lên…mặt y.
Không gì bực mình hơn thế, dù là người đất cũng phải nổ tung.
Nhưng sự thật chứng minh có việc còn đáng giận hơn, lần ngay bàn chân đá trúng rồi lại tung tiếp một loạt…liên tục đạp vào mặt y.

Dù y nhanh chóng tránh đi nhưng không thoát được không gian do sức mạnh thời không bản nguyên hóa thành.

Nếu không tập trung toàn bộ công lực lên mặt, chắc y đã bị đạp nát mặt.
Đối phương hình như chỉ trút giận, không định lấy mạng y, đạp bảy tám cước rồi liền dừng lại phía xa.
Đức Mãnh gầm lên như mãnh thú, quyết định vong mệnh công kích, quyết sống chết cùng đối phương.

“Hi hi…” Y Y ngồi trên vai Thần Nam, lúc lắc đôi chân như ngọc, cười hi hi nhìn Đức Mãnh: “Thúc thúc, da mặt dày quá, cha đá bao nhiêu cước mà không rách…”
Đức Mãnh đại nộ nhưng thấy Tiểu Y Y liền sáng mắt, ngầm tiến tới, định bắt cả hai hài tử của Thần Nam sau này khống chế hắn, không ngờ cô bé chạy thoát lại xuất hiện.
Nhưng thấy người đứng cạnh cô bé liền ảo não, không phải Thần Nam sao? Hắn đã xuất quan, hình như tu vi đại tăng!
Nhưng thoáng chốc y lại điên tiết, vừa nãy không phải hắn xuất thủ sao? Không, là xuất cước.
Trong thoáng chốc, sắc mặt y liên tục biến hóa, sau cùng gầm lên: “Thần Nam ngươi quá khinh người! Chúng ta vốn là minh hữu nhưng vì sao ngươi lại ngầm ám toán ta? Lẽ nào muốn sinh tử quyết chiến”
Chính vì đệ ngũ giới Thái cổ quân vương Hắc Khởi mà Thần Nam không hạ thủ, không muốn cùng Đức Mãnh quyết tử nên chỉ muốn trút giận, cố ý làm y mất mặt.
“Đức Mãnh ngươi còn nhớ bọn ta là minh hữu? Vì sao ngươi coi thường thân nhân của ta, không chỉ định bắt Y Y, lại tự xuất thủ đối phó Tiểu Thần Hi, một là con gái, một là muội muội của ta.”
Ngoài xa, mười mấy cặp thần linh đang chém giết, cấm cố của Tiểu Thần Hi được giải trừ, thấy Thần Nam liền kêu lên: “Ca ca…” Cặp mắt sáng như nước lấp loáng lệ.
Sau khí đại chiến cùng Thái cổ quân vương của đệ ngũ giới, Thần Nam lặng lẽ biến mất, đến nay vẫn chưa gặp lại Thần Hi nhưng trong lòng hắn cô bé có địa vị đặc biệt, trọng yếu hơn cả, vừa là con gái vừa là muội muội.
Trong Bách Hoa cốc khi xưa, nhớ lại lúc Vũ Hinh ra đi, hắn tha bi thương cực điểm, Thần Hi sinh ra, mang lại cho hắn bao nhiêu cảm động và hi vọng.
Lúc đó Tiểu Thần Hi khả ái tỏ ra rất thân thiết với hắn trên thần ngọc, nghe Thần Nam đặt tên liền cao hứng kêu lên: “Muội có tên rồi.

Muội là Thần Hi, trong một sớm mai được đại ca tìm thấy trong bụi cây.”
Trong lúc đó, mặt hắn đầy lệ, Thần Hi và Vũ Hinh đã mất giống nhau quá, “Ta tên Vũ Hinh, trong một đêm mưa, được sư phụ tìm thấy trong một bụi hoa đem về nuôi.”
Chính vì Thần Hi xuất hiện, bầu trời u ám của hắn được rọi sáng ánh đèn khiến hắn có lại hi vọng vào tương lai.

Tiểu Thần Hi thành thân nhân trọng yếu nhất, ai…cũng không thể mạo phạm.
Mười mấy năm qua rồi, giờ gặp lại, cô bé không còn là tiểu nữ đồng nhưng chưa lớn, dáng vẻ vẫn như mười một mười hai tuổi, thần sắc vẫn ngây thơ, ánh mắt trong véo, nhưng lúc này đầy ánh lệ, nhìn hắn không chớp.
“Ca ca……”
“Thần Hi.”
Tiểu Thần Hi nhanh chóng chạy tới, lao vào lòng hắn, bật khóc với vẻ uất ức, nức nở.
“Ca ca nhớ muội lắm…bao năm không gặp, ca ca rất sợ, sợ…sẽ không được gặp muội nữa….”
Tiểu Thần Hi càng xinh đẹp, càng giống Vũ Hinh khiến Thần Nam càng thấy nặng nề trong lòng.

Mái tóc đen dài, sáng lấp lánh, dung nhan như mộng như ảo được một tầng tiên vụ mông lung che kín, thời xanh hình như cũng không muốn thế tiên nhan lộ ra trước ánh mắt người đời.
Toàn thân cô bé phát ra một cỗ linh khí, dùng câu “thần thái như thu thủy, dáng như ngọc” quá tục khí, cô bé do thiên địa linh khí hóa thành, được hun đúc kĩ lưỡng, dẫu đứng im cũng khiến trời cao lánh đi.
Khí chất ấy vô cùng khó tả.
“Thần Hi, a ca không tốt, bao năm nay không hoàn thành nghĩa vụ…” Mười ba năm Thần Nam chịu khổ, dù thê lương nhưng không chua xót thế này, hắn thấy mình không phải với cô bé, nghĩ đến vận mệnh của cô sau này, hắn càng bi thương.
“Không, ca ca đừng nói, Thần Hi biết nhiều năm nay ca ca đau khổ, Thần Hi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, Thần Hi đã đợi nhiều năm ở Bách Hoa cốc, ở Nhạn Đãng sơn…”
Trái tim Thần Nam quặn lại, hắn cố rặn ra nụ cười: “Thần Hi ngoan, đừng khóc, ca ca đã về rồi, sau này không để Thần Hi lo lắng nữa.”
Y Y hiếu kì nhìn Tiểu Thần Hi, cặp mắt tròn đảo đi đảo lại, lên tiếng: “Tỷ tỷ…”
“Phải gọi cô cô.” Thần Nam chấn chỉnh.
“Không mà, gọi tỷ tỷ.” Y Y ngọt ngào gọi.
Tiểu Thần Hi mỉm cười, thân thiết cầm tay Y Y.
Thần Nam trải qua trăm ngàm cảm xúc, Tiểu Thần Hi đã dần lớn, lúc xưa cô bé cũng như tiểu đồng giống Y Y.
Hắn đưa Y Y cho cô bé, quay người đối diện Đức Mãnh: “Ngươi còn chưa đáp lời ta? Thiên hạ ai chả biết Thần Hi là muội muội của ta, vì sao ngươi dám nhân lúc ta không có mặt mà bắt muội muội?”
Hắn nhướn mày, tỏa ra trận trận sát khí!
Đức Mãnh lạnh người, đồng thời vô cùng tức giận, đây là chuyện gì! Người không bắt được, lại bị người ta đạp mười mấy cước, để lại vô số dấu giày, giờ lại bị đối phương chất vấn, đúng là đảo điên.
Nhưng, tựa hồ… từ đầu đã sai, y cố nén lửa giận, giảo biện: “Thần Nam ngươi bế quan gần hai năm trong không gian của Thời Không đại thần, đại khái không biết những việc xảy ra bên ngoài.

Hồn lực của mấy vị Thất Tuyệt thiên nữ đã tỉnh lại, ả muốn mắt Tiểu Thần Hi, ta vừa nãy chẳng qua muốn bảo vệ.”
“Lừa gạt, vừa nãy không có ai đối phó ta, chỉ có ngươi muốn bắt.” Thần Hi tức giận nhìn y.
Thần Nam vừa an ủi Tiểu Thần Hi vừa nói với Đức Mãnh: “Được rồi, là hiểu lầm thôi, tiểu đệ vừa xuất quan, không biết tu vi tiến cảnh ra sao, chi bằng huynh đấu cùng vài chiêu xem sao?”
“Hay lắm.” Hai mắt Đức Mãnh xạ ra hàn quang.
Thật ra cả hai đều muốn trừ khử đối phương nhưng vì ngại Hắc Khởi nên không muốn lật tẩy nhau, ai cũng muốn động thủ giáo huấn đối phương mà đều tìm lý lẽ văn hoa.
“Cha, đừng đánh vào mặt y, dày lắm, không đánh nổi đâu.” Tiểu nha đầu Y Y quả thật rất giỏi khâu chọc giận.

Tiểu Thần Hi cười khanh khách, kéo Y Y rời khỏi bãi chiến trường.
Thần Nam cũng cười, sắc mặt Đức Mãnh thoạt xanh thoạt trắng, tiểu nha đầu mồm miệng sắc bén kia khiến y vừa giận vừa xấu hổ, đồng thời vô cùng hân thưởng.
“Tránh tổn thương hòa khí, mười chiêu phân định thắng bại.” Thần Nam bình tĩnh nói.
“Được, mười chiêu.” Đức Mãnh cười lạnh gật đầu, thân thể liền bùng lên thần quang, bao phủ phạm vi ba trượng quanh mình.

Y biết Thần Nam nắm được sức mạnh bản nguyên của thời không, đành dùng sức mạnh tạo thành lớp phòng hộ tuyệt đối, tránh bị tấn công bất ngờ.
Thần Nam bật cười, lần này hắn không muốn kiểm nghiệm sức mạnh bản nguyên của thời không mà muốn xem thực lực thiên giai chân chính sau khi dung hợp với tàn hồn.
“Soạt, soạt…”
Trên không trung xuất hiện từng đạo tàn ảnh, hai đại thiên giai cao thủ di động nhanh như sao băng.
“Ầm.”
“Bịch.”

Dao động năng lượng khủng khiếp tràn ra nhưng đều bị một cỗ sức mạnh khác áp chế, thoáng chốc hai người đã đấu tám chiêu.
Còn lại hai chiêu sau cùng, cả hai đều dùng tuyệt học, vô số hào quang lóe sáng, sau cùng toàn bộ sức mạnh quy về hư vô, Đức Mãnh phun máu, không quay đầu lại đi ngay.
Sắc mặt Thần Nam cũng nhợt đi, lớn tiếng: “Đức Mãnh huynh, có cơ hội chúng ta lại giao lưu.” Hắn cười lạnh liên hồi, đã trút được cơn tức cho Thần Hi, Đức Mãnh thụ thương không nhẹ, ít nhất cũng nặng hơn hắn.
Cùng lúc, hắn chợt có cảm giác kì dị, nhìn thấy Thái cực đồ trong thân thể nổi lên, mấy sợi dây mây xanh biếc bò tới, nối với thân thể hắn rồi dao động sinh mệnh tràn vào, phủ lấy ngũ tạng lục phủ đã vỡ.
Biến cố này khiến hắn kinh hãi đoạn lại hoan hỉ, suýt nữa hét lên, đúng là thiên bảo! Dần dần đã lộ ra diệu dụng.
Lúc đó, toàn bộ các thần linh đang giao chiến dừng hết lại, nhìn thấy Thần Nam, họ đều kinh hãi rồi kêu lên chạy sạch bóng.
“Muội muội……”
Từ xa có một tiểu đồng nhanh chóng bay tới, lại là một nhóc tì tinh linh, mắt sáng như hắc bảo thạch, da nhẵn nhụi trơn láng, không kém phần đáng yêu so với Y Y.
Tiểu đồng mấp máy môi, âm thanh ngây thơ vang lên: “Cũng chạy thoát được, hô…” Chạy đến gần, nó thở dốc: “Ma nữ đáng sợ thật, lại coi ta thành búp bê, ôm chặt quá, cơ hồ không thở nổi.

Còn may, ả không biết bản lãnh lớn nhất của ta là xuyên qua không gian…ô, ai đây?”
Nó nhìn Thần Nam rồi nhìn Y Y, tỏ vẻ hồ nghi.
“Không Không ca ca, là cha.” Y Y cười hi hi đáp.
“A, cha.” Không Không lập tức mở lớ cặp mắt, thở dồn dập: “Cha, con nhớ muốn chết.” Đoạn, nó lao vù lên cổ hắn, ôm chặt lấy.
Thần Nam vừa suy tư vừa cao hứng, sao hài tử của mình lại khác thường như vậy? Thằng nhóc này tuy không cổ quái tinh linh như Y Y nhưng tuyệt đối cũng thuộc loại lắm trò.

Thần Nam vuốt mũi nó hỏi: “Thật ra là chuyện gì?”
Cha con gặp mặt lần này không hề lạ lẫm, cơ hồ vẫn sống cùng một nơi.
Không Không tuy còn nói ngọng nhưng lại khiến Thần Nam khóc dở mếu dở: “Ai da, cha đúng là ơ hờ! Nhi tử của người suýt nữa bị lão rùa đen Pháp Tổ phái người đến bắt đi, con phải chạy suýt rụng chân mới thoát, kết quả lại chạm vào một ma nữ cưỡi bạch hổ.

Trời ạ, đáng sợ quá, ả tuy cười ngọt lịm nhưng con có cảm giác ở cạnh ả còn đáng sợ hơn cả đối diện lão rùa đen Pháp Tổ, người ta gọi ả là đại yêu tôn! Ô…cuối cùng cũng chạy thoát.”
Tiểu Thần Hi giải thích: “Chắc là tỷ tỷ tiểu ma phiền, muội nhận được tin là Pháp Tổ phái người đến bắt Y Y và Không Không nên thông tri cho tỷ tỷ phái người đến tương trợ.

Tám người hỗn chiến vừa nãy là Tây phương thần linh và yêu linh theo hầu yêu tôn.”
“Hi hi, Không Không ca ca, đây là Thần Hi cô cô, mau gọi cô cô.”
“Cô cô” Không Không gọi dẻo quẹo.
“Tỷ tỷ.” Y Y cũng dẻo không kém.
“Muội muội dám trêu ta.”
“Là phụ thân thường gọi thế, nhưng muội thích gọi là Thần Hi tỷ tỷ.”
….
Nói chuyện sơ qua với Thần Hi, Thần Nam đã hiểu ngọn ngành, hai năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tiểu công chúa Sở Ngọc quật khởi được coi là thần bí nhất, công lực tăng lên cảnh giới không tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian này, cao thủ từ đệ ngũ giới về Nhân gian cùng cao thủ từ Thiên giới thiên di xuống ngày càng đông, thường xảy ra xung đột, cục diện phức tạp cực độ.
Đồng thời, một lời dự ngôn xa xưa lưu truyền trong các thần linh, không gian chi môn của đệ lục giới sắp mở, nối liền Nhân gian và Thiên giới.
Thần Nam ẩn ước ngửi thấy mùi máu tanh, bão bùng sắp quét qua thiên địa, bất quá hắn không e ngại mà dấy lên chiến y ngùn ngụt.

Công lực bản thân đã đạt đến thiên giai cảnh giới, hắn có khát vọng hướng về đại chiến.
“Đi, chúng ta về Nguyệt lượng.” Thần Nam cầm tay Tiểu Thần Hi, hai nhóc tì chia nhau leo lên đầu vai hắn.
Thiên, địa, nhân hợp nhất!
Hào quang lóe sáng, nháy mắt sau Thần Nam đã đưa tất cả lên Thiên giới, trên đường bay về Nguyệt lượng, toàn thân hắn đột nhiên phát ra dao động đáng sợ, truyền sang Tây phương Thiên giới.
Trong Thần Vực ở Tây phương Thiên giới, trong thần điện trên một hòn đảo nổi, một đạo ma ảnh hiển hiện, đám thẳng một quyền vào Pháp Tổ đang tu luyện.
Chúng thần phía dưới chỉ thấu thinh không rung lên, hòn đảo nổi đột nhiên vỡ nát, Pháp Tổ chật vật gầm lên: “Thiên ngoại hóa hình! Quả nhiên có người đám từ ngoài vạn dặm tấn công ta.”
Tại Đông phương Thiên giới, Thần Nam cười lạnh: “Đợi ta đến ra tay, trước sau cũng tính đủ nợ mới lẫn cũ với ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận