Đao mang nóng bỏng xé toang hư không, phát ra tiếng gió rít như tiếng ma quỷ gầm rú, thiên đao sáng lòa chém vào đầu ma cốt.
Uy thế này mà ở đại lục hắc ám cũng không có gì ghê gớm nhưng trong cổ thiên lộ mọi sức mạnh bị áp chế này, đó là sức mạnh tuyệt đối.
Lúc này hài cốt Đại Ma thiên vương và Thần Nam là một, hắn quay mình lao lên, hóa thân thành thạch sùng phi thiên, mấy lần búng mình lao xa trăm thước, tránh khỏi phạm vi đao mang.
“Soạt.”
Đao mang sáng chói cắt nát vách đá, một vết nứt xuất hiện, liên tục lan ra trăm thước, đến tận trước mặt Thần Nam.
Hắn hít sâu một hơi khí lạnh, thực lực của thần bí nữ tử mặc chiến y cổ lão, phát ra thương tang khí tức quả thật thâm bất khả trắc, đã nắm được sức mạnh tuyệt đối, cực kỳ lăng lệ, không hề hoa hòe hoa sói.
Minh vụ tràn lên, trong đại hợp cốc chìm vào hắc ám vô tận, hắc vụ bao phủ nữ tử như cổ chiến thần.
Thần Nam chỉ nhìn thấy hai điểm thanh quang, đó là ánh mắt như dã thú của nữ tử.
Hắn cảm giác đang bị độc xà nhìn vào, sức mạnh vô hình chầm chậm lan tới, toan cấm cố thân hình hắn lại.
“Vù.”
Gió rít lên, minh vụ cuồn cuộn, nữa tử tung mình lên, miệng rít chói lói, tiếng hét khác hẳn với thân thể yêu kiều, lao vào Thần Nam như dã thú hung tàn.
Đao mang như tia sét bổ xuống, phảng phất kéo cả thiên lôi giáng xuống, tiếng ầm ầm không ngớt.
Minh vụ tràn ra, điện quang đạo đạo, sát khí lạnh lùng khiến khu vực vách đá chịu áp lực nghẹt thở.
Lúc đến gần Thần Nam, thiên đao đột nhiên hóa thành trăm ngàn thanh, khắp nơi đều thấy đao mang sáng chói, lãnh khí ràn rạt nhắm vào những chỗ yếu hại của hắn, cơ hồ sắp chặt hắn thành từng mảnh vụn.
Thần Nam liên tục lùi lại, tiếng choang choảng từ vách đá vọng rõ rệt vào tai, từng phiến đá bị vạt xuống.
Nơi nào thiên đao quét qua là vách đá bị cắt đứt những tảng nặng vạn cân, rơi ầm ầm xuống vực sâu.
Nhưng tất cả rơi xuống đều mất tăm, không hề có âm thanh vọng lên, bên dưới cơ hồ là một địa ngục không đáy.
Đao mang sáng chói ép Thần Nam không còn đường lùi, hai tay liên tục vạch ra pháp ấn huyền bí mạc trắc, vô số hào quang bắn ra tạo thành một thần bí thuẫn bài ánh sáng chặn trước mặt.
Nhưng đối diện với thiên đao hùng hồn chém xuống, quang thuẫn dần nứt vỡ, Thần Nam liên tục lùi lại, song cước thậm chí ngập vào vách đá, rạch thành hai đường rãnh dài trên vách đá.
Hào quang trong mắt nữ chiến thần mặc cổ giáp càng lúc càng thịnh, hình như cuồng bạo hơn, gầm lên như dã thú, sau cùng tiếng gầm như làn sóng bài sơn đảo hải chấn động vách đá rung lên bần bật, từng tảng đá liên tục rơi xuống.
Sau cùng, vách đá dựng đứng như bị vật nặng đập vào, sóng âm thanh làm tan nát tất cả, từng vạt đá rơi xuống ào ạt.
“Ầm.”
Quang thuẫn hoàn toàn tan nát, thiên đao bùng lên thần quang sáng lóa, chặt vào cổ Thần Nam.
Không thể lùi hay tránh nữa, hắn vung tay nghênh đón, trong lúc nguy hiểm vạn phần, hai cánh tay hắn chặn được đao phong lạnh ngắt trong đường tơ kẽ tóc.
“Bình.”
Thiên đao ép xuống, hai tay Thần Nam cong oằn lại, sức mạnh kinh hồn từ đao phong nối nhau đổ xuống, cường độ tăng dần khiến khúc xương tay vang lên tiếng răng rắc.
“Bình.”
Thần Nam đưa một tay chặn thiên đao, tay kia thuận theo đao phong lạnh ngắt chém xuống như chớp, nhằm vào tay nữ tử.
“Choang.”
Chiến giáp bị ma chưởng ngập vào như lưỡi dao sắc lẹm chém xuống bùn đất.
Thần Nam có cảm giác sung sướng lâm ly, đánh đến thống khoái.
Nhưng chốc thoáng chốc, cổ lão giáp trụ như được tiếp thêm sức sống, bùng lên hào quang chói lói, hóa giải được sức mạnh của ma chưởng, tay nữ tử không thương tổn gì.
“Soạt.”
Cả hai tách ra nhanh chóng.
Thần Nam tuy cảm giác được nữ tử cực mạnh nhưng dựa vào Đại Ma thiên vương, coi như hắn có được bất diệt chi thể nên không hề e ngại.
Qua một hồi giao tranh, hắn dần bốc cao chiến ý.
Đoạn hắn và nữ tử hóa thành hai đạo quang mang, nhanh chóng lao vào giao chiến trên vách đá.
Thần Nam phát giác một việc vô cùng kỳ dị, bộ ma cốt như mặc ngọc được hắn đẩy thần thức vào khống chế động tác nhưng khi liên hoàn công sát, thực hiện những động tác cực khó, ma cốt tựa hồ có quán tính, phát huy cực kỳ hoàn mỹ nhưng chiêu thức hắn tưởng tượng, thậm chí còn sửa sang động tác.
Đó không phải là ảo giác.
Mà là cảm ứng chân thật khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Tuy ma cốt tịch diệt vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn đem lại cho hắn vô vàn lợi ích, sau khi dồn lực vào, nó liền xuất ra những chiêu thức kinh tâm động phách, thoáng chốc hắn có cảm giác ma cốt sống lại.
Đó là câu đố không lời giải, ma cốt không còn linh thức hay dấu hiệu sinh mệnh nhưng tựa hồ có một loại bản năng khiến Thần Nam cảm giác cực độ hoang đường.
Một tử vật có bản năng gì? Đó là cấm khu của sinh mệnh, là lĩnh vực không thể hiểu nổi?
Thủy tinh khô lâu đã vô cùng cổ quái, hiện tại hắn phát hiện hài cốt của Đại Ma thiên vương cũng đặc dị không kém, quả thật kinh hoảng.
Động tác của hắn càng lúc càng thoải mái, trong làn đao quang sáng lóa, ma cốt đen ngòm lúc khia lúc hợp như hành vân lưu thủy, uy bá thập phương, lúc lại nhanh như giao long, uyển chuyển như thần viên, vô cùng khinh linh, cơ hồ là đấu chiến thánh giả trời sinh.
Ma cốt liên tục tu sửa thế công của hắn khiến hắn tưởng đây không phải là sinh tử chi chiến, mà đang chìm vào võ cảnh kỳ diệu.
Thân tùy tâm động.
Tâm tùy thân động!
Võ ý thông sướng, kỳ chiêu tự động vận hành, ma cốt cao lớn như đấu chiến chi ma không thể thắng nổi, đòn tấn công mỗi lúc một thuần thục, tự nhiên.
Sau cùng, không còn phân biệt nổi, thần thức của hắn làm chủ đạo hay ma cốt đang dẫn ý thức hắn theo đòn tấn công.
Tất cả đều tự nhiên, thâm ảo, chưởng lực cuồng mãnh xuất ra như sông lớn gầm gào, đại dương dậy sóng, lúc lại phiêu dật như mưa bụi trong làn gió nhẹ.
Bá khí cương liệt và phiêu dật linh động cùng tồn tại tại thành một võ cảnh kỳ diệu, trạng thái của Thần Nam hiện giờ đang như vậy, hòa cùng bản năng của hài cốt Đại Ma thiên vương.
“Choang.”
Cánh tay Đại Ma thiên vương chùng thiên đao sáng loáng va nhau mà không hề thương tổn.
“Ầm.”
Ma thủ vung lên, một đạo tử quang bổ tới, đập vào ngực nữ chiến thần.
Thần Nam tận tình phát huy võ ý, lúc này hắn bình tĩnh như lòng giếng lặng, hóa thành một đạo hắc quang đập vào vách đá lao tới, tung đòn sát thủ với nữ chiến thần.
Chiến lực của nàng ta hơn hắn xa nhưng lúc này hắn đang trong võ cảnh kỳ diệu, lợi dung ma thể bất hoại của Đại Ma thiên vương, xuất ra kinh thiên diệu thức, ung dung chế trụ nữ chiến thần.
Võ cảnh huyền diệu hàm chứa võ ý tự nhiên, thân tùy tâm động, tâm tùy thân động! Lúc này hắn không có sát ý, tuy xuất thủ vô tình, nhưng tựa như đang diễn võ.
Cùng lúc từ phía dưới vang lên tiếng rú chói lói, thủy tinh khô lâu ở phía dưới mấy trăm thước tựa hồ đã giải quyết xong một cường địch, loáng sau đã hóa thành một tia sáng bay lên gia nhập trận chiến, cùng Thần Nam đại chiến nữ chiến thần.
Phong lôi ầm ầm, đao quang lấp loáng, sát khí xung thiên!
Không biết qua bao lâu, một tiếng rú thê thảm khiến Thần Nam tỉnh khỏi võ cảnh kỳ diệu, chiến giáp của nữ chiến thần bị đánh tan, đồng thời bị thủy tinh khô lâu xé tan.
Sóng máu lan tràn, thủy tinh khô lâu quăng thi thể xuống vực, điểm điểm linh hồn chi quang bay lên, nhập vào điểm bất diệt linh thức của nó.
Thần Nam kinh dị nhận ra trong tay thủy tinh cốt có thêm một đoạn xương đùi sáng loáng.
Sao lại thế được? Quả nhiên là kỳ dị, thủy tinh khô lâu đào được một đoạn xương từ thân thể nữ chiến thần.
Nó lẳng lặng nối đoạn tàn cốt vào mình.
Thần Nam không hiểu được nó, càng lúc càng thấy thần bí, lẽ nào xương chân của nó tạo thành nữ chiến thần vừa rồi?
Hiển nhiên lần này nó thụ thương rất nhẹ, không hề ảnh hưởng đến hài cốt.
Thoáng sau nó và Thần Nam khống chế hài cốt Đại Ma thiên vương bò lên vách đá hai ngàn thước, quay về với vùng bạch cốt mênh mang phía trên.
Thần Nam quyết định bỏ nó đi bởi hắn không thể nhận rõ hay đoán được gì về nó, hắn phải lo nghĩ cho an toàn bản thân, khi nào đủ khả năng rơi khỏi đây sẽ bỏ hẳn nó lại, cho nó hoàn toàn tự do, nhưng giờ phải cẩn thận hành sự.
Nhưng lúc quyết định bỏ nó lên nhân gian giới, hắn lại định cho nó gặp qua linh hồn Vũ Hinh.
Lần trước, hắn quan sát thấy thủy tinh khô lâu tựa hồ có gì đó liên quan đến nàng, bằng không sao lại xảo hợp tìm được nàng như vậy?
Hắn mở nội thiên địa, đưa thủy tinh khô lâu vào đoạn cẩn thận gọi linh hồn Vũ Hinh từ Sinh Mệnh nguyên tuyền ra.
Linh hồn đang say ngủ hình như hơi có dao động, một dải bạch quang màu nhũ lấp lánh.
Đó là hồng nhan tri kỷ thủa xưa, là nữ tử hắn yêu thương nhất nhưng giờ lại sa vào cảnh này.
Thủy tinh khô lâu vừa thấy linh hồn Vũ Hinh xuất hiện liền tỏ ra dị thường, thò tay ra định đỡ lấy dải hào quang màu nhũ.
Thần Nam giật nảy người, hắn tận mắt thấy nó hút linh hồn chi quang của nữ chiến thần nên vội ngăn lại.
Nhưng hắn dừng ngay bởi thủy tinh khô lâu không phát ra khí tức nguy hiểm, lại liên tưởng đến việc Vũ Hinh được nó tìm về, lúc đó nó hoàn toàn có cơ hội hút lấy nhưng không làm thế, giờ đương nhiên không gây nguy hiểm cho nàng.
Hắn cẩn thận phòng bị, chăm chú quan sát.
Điểm linh thức trong thủy tinh đầu cốt này, lúc xưa hắn không tài nào tìm hiểu rõ, cũng không thể bức ra khỏi đầu được nhưng giờ lại tự động bay ra, chầm chậm lơ lửng phía trên.
Điểm hào quang sáng lấp lánh như minh châu.
Phảng phất được một sức mạnh vô hình lôi kéo, linh hồn say ngủ của Vũ Hinh chậm chậm nổi lên, chui vào thủy tinh đầu cốt theo hai hốc mắt.
Tình cảnh này khiến Thần Nam há hốc mồm, hồi lâu cũng không thốt lên lời, lẳng lặng quan sát tất cả.
Điểm bất diệt linh thức chi quang lơ lửng phía trên thủy tinh đầu cốt quay quanh khô lâu, mấy lần bay tới trước đầu cốt định tiến vào rồi dừng lại, chầm chậm phát ra hào quang sáng chói rồi tiếp tục xoay quanh…
Tình cảnh vô cùng huyền diệu, Thần Nam không tài nào đoán ra, chỉ biết lặng lẽ quan sát, cảm giác cho hắn biết sẽ có sự tình phát sinh…