“Ngươi… lại nhìn được cách đoạn Thái cổ?!” Thủ mộ lão nhân cả kinh, nên biết có một cỗ sức mạnh khủng khiếp cắt đứt lịch sử, ngăn cản người ta quay lại tra thám chân tướng sự tình trong thời gian thông lộ.
“Ta… tuy nhìn thấy cách đoạn Thái cổ, nhưng không thể tiến vào.” Hai mắt Thời Không đại thần vô cùng trống rỗng, phảng phất đang chú thị vào cổ lão chiến trường mấy chục vạn năm trước.
Bất quá, ông càng nỗ lực, dao động khác lạ từ cách đoạn Thái cổ xuyên qua thời không truyền về.
Tất cả quá dị thường, tất phải tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Không ít người trong Thần Phong học viện biết tin tức này, nhiều hồng hoang cường giả cùng đến trúc lâm phía sau học viện, đều chăm chú nhìn Thời Không đại thần đợi kết quả.
Nên biết, về phương diện này, Thời Không đại thần có uy quyền tuyệt đối, trừ ông không ai có thể xuyên qua Thái cổ bị phong tỏa.
Sau đại phá diệt, đừng nói quay về Thái cổ, mà quay về lục đạo lúc còn nguyên lành cũng gần như không thể, trừ vài người có đủ khả năng.
Đôi mắt trống rỗng của Thời Không đại thần ánh xạ ra một vùng đạo lục mênh mang, nhưng chỉ nhìn được bóng dáng mơ hồ, cả ông cũng bị sức mạnh phong ấn cách đoạn.
Đó là cách đoạn Thái cổ, Thời Không đại thần dùng sức mạnh quỷ thần mạc trắc đem tái hiện nó trước các hồng hoang cường giả, để họ tận mắt thấy.
Cổ đại lục xa xôi phát ra cảm giác tuế nguyệt thương tang, không ai có thể quay về, hay tiến vào cổ chiến trường đó, đành đứng ở xa chú thị.
“Xẹt.”
Một cỗ sức mạnh chí cường chí đại chợt bùng lên, sức mạnh phong ấn quanh Thái cổ đại lục bị cách đoạn rung động kịch liệt, khác nào sôi lên, hào quang chói lòa buộc tất cả phải nhắm mắt.
Thời Không đại thần hừ lạnh, hai mắt nhắm lại, nhỏ xuống đôi dòng máu, tất cả cảnh vật tan biến.
“Thời Không, không sao chứ?” Thủ mộ lão nhân hỏi.
Những người khác cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, cách đoạn Thái cổ đã phát sinh kịch biến khiến Thời Không đại thần thương tổn, đủ thấy thời không xa xưa đó hung hiểm thế nào.
“Ta không sao, vết thương nhẹ thôi, đó không phải nhằm vào ta, nhưng sức mạnh quá kinh nhân.” Thời Không đại thần lại mở mắt, ánh nhìn trống rỗng lại xuất hiện Thái cổ đại lục xa xôi.
Trong làn hào quang sáng chói, sức mạnh phong ấn tựa hồ đang tiêu tan, cách đoạn Thái cổ tựa hồ quán thông với lịch sử.
Ai nấy kinh hãi, Thái cổ đại lục bị phong tỏa mấy chục vạn năm lại sắp quán thông, thật ra vì nguyên nhân gì?
Nhưng cũng chỉ “sắp” mà thôi, sức mạnh phong ấn không hề triệt để tiêu tan, chỉ lơi lỏng đi thôi, Thời Không đại thần quát: “Để ta xem cổ đại lục bị phong ấn thật ra có gì.
Thời không lại nghịch chuyển!.
“
Thần thức của ông phảng phất xuyên qua cách đoạn Thái cổ, tiến vào phiến cổ đại lục đó…
“Phụt.” Ông há miệng, phun ra một ngụm máu, hiển nhiên quá cật lực.
“Thời Không, không nên miễn cường, đều là việc đã xảy ra, không cần thiết phải minh bạch toàn bộ.” Thủ mộ lão nhân sợ Thời Không đại thần xảy ra chuyện nên khuyên giải: “Kỳ thật, ngươi bất tất tra thám, ta cũng đoán ra phần lớn sự tình.”
Không chỉ Thời Không đại thần, mọi ngươi đều nhìn sang thủ mộ lão nhân.
“Năm đó ta lỡ mất một trường khoáng thế đại chiến, kết quả mọi người đều chết hoặc biến mất.
Ta dốc toàn lực quay về quá khứ, bởi ta cách thời gian đó rất gần, gần như nối tiếp nhau, sức mạnh phong ấn chưa hoàn toàn gia cố.
Ta tự hủy nửa tu vi, mở được một khe hở, đại khái được thấy mấy hình ảnh, chúng đang diệt mấy chiến hồn…”
“Diệt ai?” Các hồng hoang cường giả đều vô cùng khẩn trương hỏi.
“Có hai cha con nọ cùng Nhân vương, còn ai nữa không thì ta không biết.
Ta định xông vào nhưng sức mạnh hùng hồn hất văng.”
“Là cha con Độc Cô Bại Thiên và Nhân vương?” Chúng nhân kinh hô.
“Đúng vậy…” Cạn đó, đệ nhất ma nữ Huyên Huyên hai mắt đẫm lệ: “Năm đó, cha con Bại Thiên đoạn hậu, kết quả thi thể huynh ấy bị hất văng, hồn phách cùng Tiểu Bại không xuất hiện nữa.”
Nhắc lại trận chiến thảm liệt năm xưa, ai nấy đều tim đập thình thình.
“Vậy ai diệt họ? Ta nhớ lúc đó Thiên đạo cũng trọng thương, đột phá vòng vây của cha con họ, diệt chúng thần đào vong xong liền quay về cửu thiên ngay.” Một hồng hoang cường giả hỏi.
“Ta không nhận ra.” Thủ mộ lão nhân lắc đầu.
Thời Không đại thần lộ vẻ ngẫm nghĩ: “Chắc là chúng xuất thủ… đệ nhất thiên dưới trướng Thiên đạo.”
“Là hắn hả?” Hắc Khởi vẫn trầm mặc chợt nghiến răng nói: “Năm đó chúng ta diệt Thương Thiên, rồi bị đệ nhất thiên phong ấn.
Nếu không phải chúng ta diệt Thương Thiên xong còn trải qua mấy trường đại chiến liên tiếp, rồi giúp Thái cổ thần bức Hoàng Thiên vào tuyệt cảnh, hao phí quá nhiều nguyên khí thì hắn làm gì được chúng ta.”
Lời Hắc Khởi mở ra một vài bí mật, hiện trường chỉ có những người tham dự trận chiến với Thiên đạo mới biết.
Thủ mộ lão nhân thở dài: “Dùng mưu với Thiên có khác nào định lột da hổ, năm xưa các ngươi không đủ quả quyết, sau cùng Hoàng Thiên phản đòn, khiến Thái cổ thần sau đó phí không ít công sức.”
“Đáng hận.” Hắc Khởi oán khí xung thiên: “Chúng ta suýt nữa bị phong ấn đến chết.
Tên vương bát đản Ma Chủ không chết, cũng không cứu chúng ta thì chớ, đến cuối cùng còn khuyên chúng ta giải thoát.
Bao nhiêu năm, chúng ta sống quá thống khổ.”
“Ma Chủ cứu các ngươi?” Các hồng hoang cường giả nghi hoặc.
Thời Không đại thần ho khẽ: “Có những việc hiện tại không thể nói, nhưng sẽ có ngày niềm vui đến bất ngờ.”
“Hừ!” Hắc Khởi hừ lạnh, định phát tác: “Không cần nói ta cũng đoán ra, hai tên vương bát đản đó còn khốn kiếp, đáng ghét hơn Ma Chủ, không nói câu nào mà khiến bọn Tùng Tán Đức Bố ‘giải thoát’, thậm chí còn định khiến ta ‘giải thoát’ luôn.
Hiện giờ Thái cổ thất quân vương đã mất bốn.”
Nhiều người không hiểu, biết Hắc Khởi nhắc đến giải thoát hàm ý “chết”, nhưng bọn Ma Chủ sao lại đối phó người cùng phe? Hai tên khốn mà Hắc Khởi nói đến có phải hai cha con kia không? Họ đã bị phong khốn tại Thái cổ, lẽ nào sau đó thoát ra?
Mê hoặc, tất cả đều mê hoặc.
Bất quá, tất cả sẽ mở toang, Hắc Khởi tựa hồ không muốn giấu giếm gì, sẽ nói toạc hết.
“Hắc Khởi, ngươi nói nhiều quá.” Thời Không đại thần cắt ngang, tựa hồ không muốn Hắc Khởi tiết lộ thiên cơ.
“Ta hận.” Hắc Khởi tựa hồ thật sự phẫn nộ: “Được, hiện tại không thể nói thì ta tạm thời nhẫn nại.” Nhìn quanh mọi người đang muốn biết, y nói: “Không phải ta không muốn nói ra mà lão khốn Thời Không này không cho.
Các ngươi chỉ cần biết giải thoát không có nghĩa tịch diệt là được rồi.”
“Im ngay.” Thời Không đại thần quát vang, cắt lời Hắc Khởi.
Tất cả đều chấn kinh cực điểm, nếu là thế, có người đang bố trí một tấm lưới lớn, mọi sự đều do kẻ đó đứng sau điều động, nhiều người đã chết có lẽ bị người cùng phe giết.
Họ lại nhớ đến lời Thần Chiến vừa nói lúc trước, ông muốn bọn Long Nhi, Không Không tự tìm sức mạnh trong tâm, cả lời đối thoại mới Thời Không đại thần khiến họ minh bạch rằng, lúc tiến vào Thiên đạo tựa hồ phải rũ bỏ tất cả, kể cả nhục thể.
Một loạn cục cực kỳ phức tạp.
Một ván cờ loạn xạ đấu với Thiên đạo.
Đương nhiên, họ nhận ra trong bàn cờ này có một con là Thần Nam, nhiều việc đều do con tốt hắn xử lý.
Thần Nam thật ra là ai, có quan hệ với hai tên khốn Hắc Khởi nói tới không? Cả hai người đó có phải hai cha con kia?
Hiển nhiên, Thời Không đại thần đã đoán ra ẩn tình, chẳng qua không muốn tiết lộ cơ mật.
Ông lại dùng đôi mắt trống rỗng ngưng thị Thái cổ, tất cả lại hiện lên.
Sức mạnh phong ấn mờ dần, Thời Không đại thần nói: “Ta phải tự nhìn thấu xem.”
“Ta thấy, ta thấy rồi.” Thời Không đại thần kích động kêu lên.
Chúng nhân nhìn thấy mấy bóng hình mơ hồ trong mắt ông.
“Trong quá khứ, họ mở ra một vĩnh hằng chi lộ, mở toang phong tỏa, cách đoạn Thái cổ không giam giữ được họ.” Thời Không đại thần phi thường kích động.
“Vĩnh hằng chi lộ?!”
Không ít người cảm giác rất quen tai, có vị Thái cổ thần nghĩ ra, họ từng vào cổ thiên lộ, không phải ở đó có vĩnh hằng chi lộ sao?
“Chuyện này… Nhân vương đang ở cổ thiên lộ.
Quả thật… như vậy.”
Nhiều người tỉnh ngộ.
Huyên Huyên càng cao hứng, nước mắt chảy ra, mỉm cười: “Cha con huynh ấy không chết, vẫn còn sống.”
“Ầm, ầm, ầm…” Tuy cách xa vô tận tuế nguyệt nhưng Thái cổ bị cách đoạn vượt qua thời không truyền lại tiếng nổ, sức mạnh phong ấn triệt để tan biến, mấy nhân ảnh ngủ say từ cách đoạn Thái cổ tiến ra.
Hắc Khởi phẫn nộ gầm lên: “Quả nhiên là hắn, đệ nhất thiên dưới trướng Thiên đạo – Thanh Thiên.”
“Còn cả Hỗn Độn vương!” Không biết từ khi nào, Thần gia lão ma vương như ảo ảnh xuất hiện trước mặt Thời Không đại thần, đang nhìn vào màn sáng do đôi mắt đại thần phát ra.
“Hỗn Độn vương?” Ai nấy kinh hoàng, Hỗn Độn vương trong truyền thuyết lại ở cách đoạn Thái cổ cùng Thanh Thiên tham dự hành động diệt hai phụ tử kia, tựa hồ còn mấy nhân ảnh nữa nhưng tốc độ của họ quá nhanh, không thể nhận ra dung mạo.
Thanh Thiên và Hỗn Độn vương là sinh tử đối đầu có cừu oán lớn với hai người nên họ nhận ra ngay.
“Năm xưa ta bị Thanh Thiên và Hỗn Độn vương giết.” Thần gia lão ma vương buông lời lạnh tanh nhưng ẩn chứa vô tận cừu hận.
Chúng nhân phi thường kinh hãi, lão ma vương này năm xưa một mình hạ được U Minh Thiên, ma uy chấn động lục giới, dù rơi rụng trong trận chiến Thái cổ nhưng vẫn được hậu thế nhớ tên.
Nhiều người đoán già đoán non năm xưa lão chết thế nào, hôm nay đã biết chân tướng.
Hỗn Độn vương là sinh tử đối đầu của Nhân vương còn Thanh Thiên là đệ nhất thiên dưới tay Thiên đạo, chết trong tay một người, lão ma vương cũng không oan uổng gì, đừng nói cả hai đồng thời xuất thủ.
Thủ mộ lão nhân cười vang: “Ha ha… chúng ngủ bao nhiêu năm, cách đoạn liên hệ giữa Thái cổ và hậu thế, tưởng phong ấn đến chết mấy chiến hồn trong cố định thời không, kết quả tỉnh lại mới phát hiện tất cả là công cốc, ha ha… ta nghĩ chắc giận bể phổi.”
Thời Không đại thần lại tỏ vẻ vô cùng trầm trọng: “Chúng sống an lành trong thời không, đủ thấy vô cùng đáng sợ, hiện tại e là đang men dòng dịch sử quay về thế giới hiện thực, chúng ta… chuẩn bị chiến đấu ba!”
“Đến đi, ta đang đợi chúng.” Hư ảnh của Thần gia lão ma vương mờ dần, trên Nguyệt lượng vang lên tiếng ma khiếu chấn thiên địa, trực tiếp xuyên tới thiên ngoại hỗn độn.
Thủ mộ lão nhân nói: “Tất cả vì… lạc ấn của Nhân vương, lá Hồng Hoang Kỳ cắm trên thiên ngoại hỗn độn đưa tin tức đến cách đoạn Thái cổ.
Bọn Hỗn Độn vương mới quay về thế giới hiện thực.”
Mọi cường giả trong Thần Phong học viện đều chấn động, tin tức nhanh chóng truyền đi, vô luận là cao thủ ở đại lục hắc ám hay hồng hoang cường giả tu luyện trong thiên ngoại hỗn độn đều tiếp được mệnh lệnh chuẩn bị đại chiến!
Thời Không đại thần vẫn quan sát mấy đại cao thủ men dòng lịch sử, họ đều đáng sợ, một mức giám thị quá khứ, không cần sống trong thế giới hiện thực.
Tốc độ quá nhanh, đang tiếp cận với thế giới hiện thực!
Cùng lúc, mọi cường giả trong Thần Phong học viện đều cảm giác được áp lực kinh hồn, không biết từ đâu tràn tới.
Liền đó, dao động kinh hồn tan biến, đang ngược dòng lịch sử xuyên về.
“A…” Chúng nhân kinh hô, thông qua đôi mắt có thể nhìn được lịch sử trường không của Thời Không đại thần, nhận ra cỗ sức mạnh đó đang nghênh kích nhóm Hỗn Độn vương xuôi dòng lịch sử.
“Ha ha… đúng là báo ứng.” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Có người định cắt đứt lịch sử, phong ấn chúng trong cổ đại, chính thị lấy gậy ông đập lưng ông.”
“Đó là…” Không ít hồng hoang cường giả kinh hô.
Thân ảnh Ma Chủ và thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên đứng song song cắt ngang dòng lịch sử.
Đồng thời, cổ thiên lộ bị xé toan, Nhân vương bay ra tiến vào hỗn độn hải, Hồng Hoang Kỳ đón gió rung lên phần phật bay đến tay nàng ta.
Thời Không đại thần quát vang: “Giết, theo Nhân vương đến hỗn độn cổ địa!”
“Giết…”
“Giết…”
Ai nấy hét vang, cùng bay lên!