Người này qủa thật là chúa tể đúng nghĩa, sinh ra trong hỗn độn, có sẵn linh căn trước khi khai thiên tích địa, mọi sinh linh trên thế gian đều có sau y.
Thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên và Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc có biết chuyện này? Quả là tin tức cực lớn.
"Ngẫu mễ đầu phát, nói khoác quá!" Long Bảo Bảo trợn trừng mắt: "Để ta xem ngươi hình dạng thế nào, liệu có lùng nhùng như mớ bòng bong không."
"Lớn mật, dám khinh nhờn bản tôn, phán ngươi phải tịch diệt."
Uy lực theo tiếng quát truyền tới.
"Ta vốn đến giết ngươi, khinh ngươi thì sao?" Long Bảo Bảo khinh khỉnh, bập bẹ nói: "Đừng giả thần lộng quỷ, nghe nói ngươi hại Thiên Long chi thể của ta tan nát, hôm nay ta phải thanh toán. Tên khốn kiếp."
Lời nói tuy nghọng nghịu nhưng dáng vẻ khá nghiêm túc khiến người ta bật cười, bởi trong màn mê vụ kia chính là Hắc Thủ thần bí.
"Ngươi là ai, ta hại Thiên Long chi thể của ngươi tan nát khi nào? Ta có biết một hai con Thiên Long nhưng hình như không có ngươi."
"Tên ngốc, lại nói khoác." Long Bảo Bảo không hề khách khí, phẫn hận đáp: "Hiện tại ngươi chưa hại ta nhưng tương lai sẽ. Hừ, còn xưng cái gì chúa tể, không tính ra được việc của tương lai, chỉ là loại lừa đảo giả thần lộng quỷ."
Bị một Tiểu Bất Điểm ăn chưa nên đọi nói chưa nên lời mắng chửi, Hắc Thủ ngẩn ngơ một hồi lâu mới lên tiếng: "Các ngươi từ tương lai đến, ta đã tính ra, ha ha..."
Hắc Thủ ẩn trong mê vụ đột nhiên bật cười: "Tương lai các ngươi không đánh nổi mới tìm ra hạ sách quay về đây giết ta. Hắc, các ngươi tưởng được sao? Tương lai ta vẫn tồn tại, các ngươi về đây có tác dụng gì, cải biến được gì? Về đây chỉ tổ tìm chết, đã chết ở đây, trong tương lai các ngươi cũng tan biến luôn. Hắc hắc, nhân quả đã thành lập! Ta giết các ngươi thì được, các ngươi không làm gì được ta."
Phượng Hoàng thiên nữ lạnh lùng lên tiếng: "Giết ngươi ắt phải trả giá đắt, như thế sẽ cải biến lịch sử. Nhưng chúng ta không cần giết ngươi, chỉ cần làm nặng thêm thương thế của ngươi là được, lúc đến tương lai sẽ có ngươi thu thập."
"Hay lắm, nhưng các ngươi làm thế vẫn là thay đổi lịch sử, tất nhiên sẽ chết." Giọng nói băng lãnh của Hắc Thủ không ẩn chứa mảy may tình cảm: "Các ngươi chết thật vô dụng, dù thương thế của ta ác hóa, vẫn không ai giết được, để ta xem ai phái các ngươi đến giết ta. Ồ, Độc Cô Bại Thiên chắc không phải, y đã tuyệt diệt, liệu có phải tên Ma Chủ điên cuồng hơn ai hết không? Cũng có thể nhưng không giống phong cách của y, lẽ nào Thất Tuyệt thiên nữ đã hợp lại? Hắc hắc."
"Ta thật sự muốn xem Thất Tuyệt trong truyền thuyết hợp nhất, để coi hành động nghịch thiên đó đạt đến cảnh giới nào. Ồ, cũng có thể là lão bất tử Thần gia như âm hồn bất tán, lẽ nào lão đã hợp lại được... còn có người của mấy thế giới khác nữa..."
Hắc Thủ nhất nhất chỉ ra tên tuổi những cường giả mạnh nhất thiên địa khiến bọn Thần Nam kinh hãi. Những người y nói đến đều hùng mạnh không tưởng nổi, cho đến nay những người đó còn chưa thể hiện thực lực mạnh nhất. Ma Chủ là tàn hồn, Thất Tuyệt thiên nữ là phân thân, Thần gia lão tổ là hồn ảnh, nếu họ khôi phục tuyệt đỉnh, thiên địa... sẽ thật sự loạn.
"Chà, bớt nói khoác đi, hôm nay Bảo bảo Thiên Long ta tìm ngươi báo cừu." Tiểu long không hiểu moi đâu ra một vò rượu, uống ừng ực mấy ngụm rồi quát vang: "Đừng ẩn trong mê vụ nữa, ra chịu chết đi."
"Ầm."
Nó quăng vò rượu vào trong mê vụ.
Vò rượu ẩn chứa hơn nghìn sinh hồn, bùng nổ trong làn mê vụ làm lộ ra ba bức tượng đứng sừng sững.
Lúc đầu, bọn Thần Nam cũng loáng thoáng thấy được ba bức tượng nhưng tận giờ mới nhìn rõ hình dạng.
Một bức tượng hình người, không có đầu, cổ phẳng lỳ, bức thứ hai có đầu nhưng mặt lại trơn láng như bức tường, hạ thân là nhân thú hợp thể, eo người nhưng hai chân có hai ngọn trảo to lớn. Bức thứ ba chưa bị lộ ra, chỉ có một hình người mơ hồ, ấn sâu trong bức tường đá, xem ra không phải thân thể hoàn chỉnh.
Ba bức tượng kì dị phá ra khí tức thương tang cổ xưa, vừa nhìn là biết trải qua vô vàn năm tháng.
Không Không và Y Y tinh linh cổ quá cùng nhỏ giọng: "Đây là gì, lẽ nào là kẻ tự xưng chúa tể, còn chưa tiến hóa hết, vẫn là đá mà?"
"Tiểu bối ngươi có biết hỗn độn linh vật, đây là ba thế thân của ta, được sinh thành trong hỗn độn từ trước khi thiên địa hình thành."
"Hóa ra ngươi không có thân thể chân chính!" Long Bảo Bảo cất giọng nghọng nghịu, tức giận nói: "Chả trách ngươi nhắm vào ta, hóa ra là ganh tỵ."
Thần Nam hiểu thần bí cao thủ chân chính chưa hiện thân, đây chẳng qua là hóa thân, thế mà đã hình thành trước cả thiên địa. Hắn không dám coi thường, phủ sinh hồn lên phương thiên họa kích lao lên đầu tiên.
Y Y vọt lên, chợt hóa thành lục quang quấn quanh ngực hắn, tiếng cười hi hi ngây thơ vọng ra: "Cha, Y Y xinh đẹp nhất đến giúp cha."
Thần Nam không trả lời tiểu tinh nghịch, phương thiên họa kích trong tay bổ xuống, trên vạn sinh hồn gầm rú, chụp lấp một bức tượng.
Hỗn độn quang mang lóe sáng, bức tượng không đầu vô cùng thần thánh đột nhiên như sống lại, xòe tay ra chặn phương thiên họa kích, "choang" một tiếng vang vọng, hất văng ngay ngọn hung kích. Hỗn độn thần quang sáng chói tản ra, hướng vào Thần Nam.
"Năng lượng chuyển, chuyển, chuyển, chuyển!" Y Y đột nhiên kêu lớn, toàn bộ năng lượng đến gần Thần Nam liền bị sợi lục quang quấn quanh ngực hấp thu sạch rồi hóa thành một cỗ sức mạnh nhu hòa thấm vào thân thể hắn.
Hắn cả kinh, bảo bối tiểu nữ nhi này có thần thông như thế khiến hắn bất ngờ, hoàn mĩ hóa giải một đòn công kích của đối phương, hấp thu sạch sẽ sức mạnh.
Nhưng nghĩ lại định địa thần thụ khi xưa cũng có thần thông này, đương nhiên Y Y là chuyển thế cũng phải có.
"Hi hi, cha à, Y Y lợi hại không?" Bảo bối tiểu nữ nhi hóa thành bản thể, đứng đầu vai hắn cười hi hi.
"Nguy hiểm." Thần Nam quát vang lo lắng.
Cùng lúc, thạch tượng không đầu thực hiện động tác mẫn tiệp như người sống, song thủ liên tục kết pháp ấn, từng đạo thần ấn phức tạp bay ra.
"Đừng sợ." Y Y hưng phấn kêu lên: "Cha mau khiến cho thời gian hỗn loạn rồi công kích hắn, con sẽ giúp."
Thần Nam quát vang, sức mạnh nguyên bản của thời không đẩy ra, phương thiên họa kích ngưng tụ sinh hồn rít lên từng chặp, chém vụt xuống. Thời không cơ hồ lạc mất vị trí, Thần Nam vừa hướng thời gian xuôi dòng vừa nghịch hướng, phương thiên họa kích liên tục rung lên, vây quanh tượng đá.
Y Y hóa thành một đạo lục quang, quay quanh Thần Nam như vũng xoáy, ngịch chuyển toàn bộ pháp ấn tượng đá xuất ra khiến pháp ấn va nhau, sức mạnh đồng nhất đụng độ vang lên tiếng nổ ầm âm trên không.
Phương thiên họa kích của Thần Nam càng hung hãn hơn, chém xuống tượng đá, lần này hắn dùng tới mười vạn sinh hồn, oán lực vô cùng vô tận chụp xuống.
Đồng thời, ngọc bội vỡ nát được Thần bí nhân đưa cho đột nhiên quang mang đại thịnh, một đạo hỗn độn thần quang bùng lên đánh vào vô đầu thạch tượng.
"Bộp."
Tiếng vỡ vụn vang lên rõ rệt, thạch tượng nứt toác một vệt, không hiểu do Y Y, oán lực hay hỗn độn thần quang tạo thành.
"Chuẩn bị quả nhiên đầy đủ." Hắc Thủ tịnh không nổi giận, từ trên cao vang lên thanh âm lạnh tanh: "Đã tìm đủ những chiến hồn có nhân quả với ta, xem ra không nên khinh thị các ngươi." Đoạn quát vang: "Tam thân hợp nhất!"
Hai tượng đá yên lặng nãy giờ nhanh chóng lướt tới hợp cùng tượng đá không đầu thành một tượng đá có đầu, không có mặt mũi, eo người, thú trảo. Nhưng nó mềm mại như có linh hồn, nhanh hơn hẳn, tà dị hơn hẳn ba pho tượng lúc nãy, gần như sống lại.
Đoạn phóng đại như ngọn núi lớn, phát ra vạn trượng thần thánh chi quang!
"Grào..." Long Bảo Bảo gầm vang, thân hình cũng lớn lên thành Tiềm Long, thoáng chốc dã như dãy núi, che kín tầng không.
Phượng Hoàng thiên nữ cũng quát to, hóa thành bản thể, một con phượng hoàng bảy sắc múa lượn trên không trung, thiên hỏa bảy màu cháy rạng chân trời.
Tượng đá phát ra âm thanh rổn rảng: "Các ngươi biết không, ba bức tượng đại biểu cho quá khứ, hiện tại, tương lai. Tam tôn hợp nhất, vĩnh thế bất diệt! Đó tuy là thế thân nhưng không kém hơn ta bao nhiêu."
Vô tận hỗn độn thần quang lóe sáng, tượng đá dùng hành động và lời nói thay cho pháp tắc: "Quay về hỗn độn, chúng sinh đều diệt."
Thần quang che phủ Thần Nam, Bảo bảo Thiên Long, Thất Sắc phượng hoàng, Y Y và Không Không. Hỗn độn chi quang khủng khiếp quả nhiên nuốt trọn họ, đồng thời diệt tuyệt chi lực tràn ra, tựa hồn muốn biến nơi đây thành tử địa, diệt hết mọi sinh mệnh.
Thần Nam nhanh chóng kéo Không Không và Y Y đến cạnh mình, mười vạn sinh hồn lại được tung ra, đồng thời Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ cũng lần lượt tung ra mười vạn sinh hồn chống lại đạo hủy diệt chi lực.
Ở thời đại vô hạn tiếp cận Thái cổ, họ không thể tự do phát huy sức mạnh, thông qua số sinh hồn mà truyền lực ra, bằng không họ sẽ trực tiếp cải biến lịch sử rồi lâm vào cảnh tự hủy. Duy có những sinh hồn mang nhân quả với Hắc Thủ mới không ngại hậu quả này.
Cùng lúc, ngọc bội lóe sáng, âm thanh quen thuộc vọng bên tai Thần Nam: "Dùng Thái cực đồ giữ tượng đá lại, đẩy về tương lai, ta và Sở Tương Ngọc sẽ dùng một phần sức mạnh tiếp ứng trong dòng lịch sử, kéo về thế giới hiện thực rồi giết hắn. Thế này đi, các ngươi xông vào vùng hỗn độn, sẽ trực tiếp thấy chân thân của hắn."
Thần Nam không hề do dự, tung Thần ma đồ ra, món thiên bảo phá toái hỗn độn, che kín thiên địa, nuốt chửng cả tượng đá.
Dù tượng đá cơ hồ sẵn sàng phá tan Thần ma đồ nhưng Thần Nam vẫn không do dự gì dùng sức mạnh thời gian đưa về tương lai, thậm chí định đưa về hiện thực.
Trong dòng lịch sử vô tận, hắn thấy thân ảnh Thần bí thanh niên lóe lên.
Xem ra y và Sở Tương Ngọc cùng tham dự.
Tượng đá và Thần ma đồ cùng biến mất, hỗn độn thần quang và hủy diệt chi lực ngợp trời cũng tan theo, thiên địa trở lại trong sáng.
Một thân ảnh khổng lồ đứng trên mây ở phía trước như chúa tể nhìn xuống chung sinh. Y cuối cùng cũng lộ ra dao động kịch liệt, rít lên: "Lại dám như thế... Sở Tương Ngọc, còn một người nữa là ai? Lại từ tương lai đến đối phó với ta, trong tương lai ta làm gì? Vì sao không ngăn cản, lẽ nào lại không dự liệu được?"
Lời vừa dứt, trong hư không vô tận vùng hỗn độn đột nhiên vỡ tan, một dải hào quang rực rỡ chiếu sáng lục địa mênh mang.
Giọng nói cũng như tiếng gầm rống vọng khắp thiên địa: "Cắt đứt hết mọi nhân quả."
Vô tận thần quang chiếu sáng thiên địa.
Sát na sau đã tan biến.
Hắc Thủ của tương lai đã xuyên qua thời không tới đây cắt hết mọi nhân quả rồi lướt đi như gió.
Thân ảnh cao lớn đứng trên mây, vén làn vân vụ nhìn xuống: "Tuy chậm một bước nhưng cũng được. Ba thế thân mất đi cũng không sao còn các ngươi đã ở trong vùng thời không bị cắt đứt này, vĩnh viễn không thể quay về."
--------------------------------