Quảng Nguyên siêu tuyệt cũng bị cấm cố chặt chẽ, không thể động đậy.
Đó là thực lực tuyệt đối, là cấm kị tuyệt học khó đoán của đại thần Độc Cô Bại Thiên.
Hỗn độn tan tành, hư không vô tận chìm vào hắc ám, thiên địa hình như nát thành từng mảnh rồi tái tạo lại.
Thân thể Quảng Nguyên bị chấn nát một nửa, từ đùi trở xuống biến mất, luồng sức mạnh đáng sợ vẫn tiếp tục thanh toán bất tử bất diệt chi thể của y.
Nỗi thống khổ khó tả này dễ khiến người ta có cảm giác sợ hã, thiên địa tối om chìm trong cô tịch vô tận, áp lực khủng khiến lan tràn khiến Quảng Nguyên cảm thấy uy hiếp của tử vong.
Lúc trước y không tin mình sẽ chết, hay trong thiên địa này có ai diệt được y nhưng giờ không sợ không được, y biết mình sẽ tan biến khỏi thế giới này, trở thành quá khữ vĩnh viễn.
Với y, đó là việc không thể nào, từng đứng trên nhìn xuống chúng sinh, mọi sinh linh đều chỉ là con cờ trên bàn của y, nhân loại phát triển trong tầm mắt, nắm được mọi thứ trên thế gian, coi như là người giữ hết mọi thứ của thế giới.
Nhưng giờ lại phải chết trong tay một thi thể, đúng là chuyện thống khổ và bi ai nhất, nếu chết dưới Độc Cô Bại Thiên, y cũng không đến nỗi mất mặt, nhưng đó... chỉ là một thi thể.
Tuy có linh thức của Thần Nam cộng sinh nhưng vẫn không phải là Độc Cô Bại Thiên chân chính.
Cỗ thi thể chỉ dựa vào phản ứng bản năng mà xuất ra được Nghịch Loạn bát thức trong truyền thuyết.
Loại cấm kị chi thuật trong truyền thuyết này là thần thông mà trời cao cũng kị húy. Nhưng nó chưa hoàn thiện bởi mãi về sau Độc Cô Bại Thiên mới sáng tạo ra, chỉ thi triển hai lần trước mắt người đời, được coi là một trong những công pháp đáng sợ nhất.
Quảng Nguyên lại là một trong những người may mắn được thấy qua loại công pháp này. Trong lần đại chiến thảm liệt đó, pháp thân của Thiên liên tục bị bát thức ăn mòn...
Mỗi lần nghĩ lại, Quảng Nguyên đều nôn nao, y không nắm chắc đối phó được với tàn khuyết công pháp đáng sợ đó nhưng hôm nay đã được thể nghiệm thật sự.
"Độc Cô Bại Thiên...Lẽ nào ngươi không chết? Loại cấm kị tuyệt học này vì sao còn hiện thế? Vì sao như vậy, nó vốn không tồn tại trên thế gian."
Quảng Nguyên nói dứt lời thì nửa thân dưới đã hoàn toàn tan biến, thượng thân cũng sẽ chung số phận trong khoảnh khắc, y biết Độc Cô Bại Thiên đã chết nhưng.... quả thật có nhiều điều nghi vấn. Bản năng của thi thể xuất ra quá chân thật, hệt như.... Độc Cô Bại Thiên thật sự sống lại, tự thân thi triển.
"Ầm."
Tiếng nổ vang lên trong hắc ám vô tận, ngực Quảng Nguyên vỡ tan hóa thành điểm điểm quang hoa tan vào bóng tối, chỉ còn lại cái đầu khiến cảnh tượng thêm phần khủng khiếp.
Y cũng muốn phản kháng nhưng đang trọng thương, mà dù trong lúc hoàn toàn khỏe mạnh cũng không nắm chắc đối phó được Nghịch Loạn bát thức, nữa là bây giờ.
"Ầm."
Lại có tiếng nổ, đầu Quảng Nguyên nát tan, bộ óc vỡ vun trôi nổi trên không. Nghịch Loạn bát thức xứng danh thần quỷ mạc trắc.
Bóng tối vô tận lặng ngắt.
Tiếng nổ sau cùng vang lên, óc Quảng Nguyên vỡ vụn, triệt để tan biến vào hắc ám. Ngoài xa, Phượng Hoàng thiên nữ và Long Bảo Bảo nhìn nhau, tỏ vẻ không tin nổi, họ biết Quảng Nguyên còn tồn tại mãi sau này, nhưng bây giờ... sao lại tan nát thế này? Y tựa hồ đã bị tiêu diệt, lẽ nào lịch sử bị cải biến?
Chuyện đó... mà thật sự xảy ra, ắt thành một sự kiên cực kỳ trọng đại, một đại nhân vật nắm trong tay vận mệnh vô số người bị giết trong dòng lịch sử, tất nhiên sẽ xảy ra vô số bão táp, thật không hiểu tương lai sẽ tạo thành biến hóa đáng sợ thế nào.
Yên lặng cùng cực.
Thinh không âm u, trong vũ trụ rộng lớn chỉ có thời gian chầm chậm trôi đi trong vĩnh hằng cô tịch.
Khoảng khắc dài như cả thế kỷ, không biết trôi qua bao lâu, trong bóng tối vô tận lóe lên ánh sáng mờ mờ lập lòe như đom đóm.
Đoạn thần quang chói lòa bùng lên, rực rỡ cả phiến hư không, tiếng hú chói lói cất lên.
"Tên tử quỷ Độc Cô Bại Thiên kia, dám hủy diệt bản nguyên chi thể sinh ra trong hỗn độn của ta."
Là tiếng Quảng Nguyên, pha lẫn bi thiết và phẫn hận, ai cũng nghe ra y gần như bị phế, vĩnh hằng bất diệt thể tiêu tan khiến thực lực đại giảm.
Nếu linh thức không đủ mạnh, lại thêm dị bảo được ngưng luyện tại hồn phách, chắc chắn y đã triệt để tiêu tan.
Một viên châu lấp lánh trôi nổi trong vùng sáng, dao động năng lượng hùng hồn tràn ra từ trong viên ngọc.
Nơi Quảng Nguyên đứng sáng lóa nhưng chỗ thi thể Độc Cô Bại Thiên vẫn âm u, dưới ánh minh châu sáng rực càng tỏ ra quái dị, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy được thi ảnh. Nghịch Loạn bát thức đã ngừng thi triển, hai tay Độc Cô Bại Thiên dừng lại trên không, giữ nguyên tư thế kì quái, xem ra cấm kị bát thức vẫn chưa thi triển xong đã đột ngột đình chỉ liễu vận chuyển.
Tàn khuyết tâm pháp dẫu sao vẫn có nhược điểm, trong giây phút quan trọng vẫn chừa cho Quảng Nguyên thời khắc lấy hơi.
"Gì vậy?"
Thi thể Độc Cô Bại Thiên đột nhiên mở miệng nói ra một câu khiến tình hình càng thêm quỷ dị, thân thể vẫn phát ra tử vong khí tức, trong mắt toàn là tử quang.
Quảng Nguyên giận quá hóa cười: "Tiểu tử ngươi quả nhiên không chết, lại dung nhập vào thân thể tử quỷ Độc Cô Bại Thiên. Nói mau vì sao ngươi thi triển được Nghịch Loạn bát thức. Không, không phải ngươi thi triển, nói mau, vừa này xảy ra chuyện gì?"
Thi thể vẫn lạnh tanh, bình tĩnh đáp: "Ta cũng không biết, mà chỉ biết hôm nay ngươi phải phế một nửa tu vi."
Lời vừa dứt, tử vong khí tức khẽ thu lại, trên không trung truyền ra dao động tinh thần của Thần Nam, không còn vẻ tử khí trầm trầm như vừa nãy nữa. Hắn chằm chằm nhìn viên châu lấp lánh trong tay Quảng Nguyên: "Đây hình như là..."
"Sức mạnh của Thiên." Quảng Nguyên cười lạnh: "Kẻ muốn giết ta sau cùng đều chết. Ngươi đã thấy minh châu của ta, cũng biết không thể phế nổi bản nhân. Đây là thiên châu, có thể nối liền với sức mạnh của Thiên, muốn giết ta phải diệt Thiên đã."
"Thiên châu?" Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi đoạn bình tĩnh đáp: "Được, để ta thử xem." Hắn tựa hồ lặng như lòng giếng, trong lúc sinh tử đối quyết ắt phải bỏ hết hoàn cảnh ra ngoài.
"Hừ, để ta xem ngươi phá thần thoại thế nào, nếu Độc Cô Bại Thiên tự thân đến ắt ta không có gì để nói nhưng dựa vào tiểu tử ngươi khống chế thi thể y thì đừng mơ mộng nữa." Đoạn y hình như nghĩ ra gì đó: "Tiểu tử ngươi... sao lại nhập vào thi thể Độc Cô Bại Thiên được?"
Lúc đó vòm không sẫm lại, hắm ám vô tận che lấp hư vô, duy có thiên châu vẫn như vầng thần nguyệt soi sáng một góc, nhưng cũng chỉ giữ gìn được linh hồn Quảng Nguyên.
Nghịch Loạn bát thức, uy chấn Thái cổ.
Đại địa mênh mang rung lên.
Đoạn một cỗ sức mạnh không thể dò nổi tràn về phía thiên châu.
Nhưng quái sự xảy ra, thiên châu mở toang một thần bí thông đạo, nơi tận đầu không biết nối với địa phương nào, năng lượng không hiểu nổi mức độ từ từ dâng lên.
Hủy diệt chi lực của Nghịch Loạn bát thức lại cấm cố hồn phách Quảng Nguyên, thông đạo thần bí mạc trắc đột nhiên xạ ra hào quang nhưng chỉ sát na sau đã tan biến cách Quảng Nguyên chừng ba thước. Đủ thấy Nghịch Loạn bát thức đáng sợ thế nào, ngay cả sức mạnh của Thiên cũng bị nuốt chửng vô thanh vô tức.
Thần bí thông đạo lấp lánh hào quang, tựa như nối với một thế giới cực kì thần dị, nháy mắt đã dấy lên năng lượng cuồng bạo, mạnh hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Sức mạnh của Nghịch Loạn bát thức do thi thể Độc Cô Bại Thiên xuất ra bị chặn lại, đương nhiên chỉ tạm thời nhưng luồng đại lực tiến tới chậm hẳn.
Quảng Nguyên cả kinh, biết rằng đại sự đã hỏng.
Thi thể lại lao tới, tịnh không e ngại gì thiên châu.
"Quảng Nguyên, hôm nay dù thế nào ta cũng khiến ngươi phế mất một nửa." Thần Nam lên tiếng.
Đột nhiên thi thể Độc Cô Bại Thiên bùng lên ô quang tà dị, đồng thời với lúc thi triển Nghịch Loạn bát thức, y cũng lao vào thần bí thông đạo.
Một tiếng nổ chấn động lục giới vang lên, tuy phạm vi tác dụng chỉ trong một thông đạo nhưng dao động vượt xa tưởng tượng.
Thông đạo do thiên châu mở ra liền sập xuống, thiên châu ảm đạm hẳn liên tục rung lên trong linh hồn Quảng Nguyên, y gầm lên điên cuồng, lòng lạnh ngắt, hồn phách bị sức mạnh đáng sợ đánh trọng thương.
Lúc này, Thần Nam khỏe mạnh từ trong thi thể tiến ra, tất cả xảy ra quá đột nhiên, hắn hoàn toàn không hề hấn gì.
Thi thể mất chỉ đạo từ Thần Nam nhưng không đình chỉ vận chuyển, Nghịch Loạn bát thức vẫn thi triển, đạo thần bí thông đạo còn lại cũng bị hủy diệt.
Quảng Nguyên vứt tất cả, vong mệnh bỏ chạy, trước lục khôi phục thực lực, y không muốn đối phó với Nghịch Loạn bát thức.
Thi thể Độc Cô Bại Thiên không ngăn y, hình như mất đi năng lực hành động. Thần Nam cũng không cản, bởi đây là cổ đại, không có Độc Cô Bại Thiên, hắn không thể thi triển thần lực. Hiện tại hắn không thể dung nhập vào thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Lúc Quảng Nguyên biến mất đã lâu, trời cao mới đột ngột vỡ ra, thi thể Độc Cô Bại Thiên chìm xuống dưới đất.
Mặt đất chìm xuống, hỏa sơn phun trào, mặt biển gầm gào, thi thể Độc Cô Bại Thiên chìm sâu vào lòng đất Đông thổ, không còn thấy tung tích.
Thần Nam quát: "Chúng ta đi nào, về hiện thực."
Lối về bị cấm cố đã được Nghịch Loạn bát thức mở toang. Thần Nam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo, cùng Không Không và Y Y như mấy vì sao băng vạch ngang bầu trời quay về thế giói hiện thực.
Trên đường về, Thần Nam hô to: "Các người nhớ lấy địa điểm đại chiến vừa rồi, lúc về chúng ta sẽ đào thi thể Độc Cô Bại Thiên."
--------------------------------