Thần Mộ ( Tru Ma ) 2

Lúc này, hắn không dám chần chừ, ngẩng đầu lên trời thét lớn, lập tức trong tay xuất hiện một thanh thần kiếm lấp lánh, Thuận Thiên thất thần kiếm, kiếm thứ nhất chém mạnh về phía trước.
"Ầm."
Kim kiếm vỡ nát, cương khí tím ngắt tan ra.
"Không sai, đúng là nó." Đông Phương Trường Minh kiêu ngạo nói, đồng thời y cũng kinh ngạc, bởi thấy được công pháp quen thuộc, lấy làm kì quái nhìn Thần Nam trên không trung: "Không ngờ tuyệt học của Thần gia đã truyền ra ngoài."
Thần Nam cố kìm chế những tình cảm trong lòng, dùng ngôn ngữ của cổ đại lục nói với Đông Phương Trường Minh: "Gia tộc của chúng vốn là nhất mạch đơn truyền, tuy nhiên thời gian vạn năm có thể thay đổi tất cả, gia tộc này đã biến thành kẻ địch lớn nhất của Thần gia... Đông Phương Trường Minh, ngươi muốn biết chuyện xảy ra vạn năm trước không? Nếu như một ngày nào đó ngươi đạt tới cảnh giới Tiên Võ, vậy hãy tới giết Đỗ gia, những lão quái vật trong gia tộc này biết được một số bí mật!"
"Ha ha..." Đông Phương Trường Minh cười lớn: "Ngươi đang kích ta sao? Muốn ta ra tay đối phó với bọn chúng, hắc hắc... ta muốn biết chuyện của vạn năm trước, cũng muốn giết ngươi, vậy ta sẽ giết tất!"
"Ầm."
Đòn thứ năm của Liệt Thiên Thập Kích cuồn cuộn phóng đi, đống thời cũng trong lúc đó, trong tay của Đỗ Hạo xuất hiện một thanh thần kiếm, Thuận Thiên thất thần kiếm chém mạnh ra nhát thứ hai.
Đúng trong lúc này, trên không lóe lên một tia sáng, cuồng nữ Lý Nhược Lan bay tới gần Tử Kim thần long, hai mắt ả phát ra quang mang điên cuồng, nhìn Thần Nam chằm chằm: "Tới nay ta đã luyện Loạn Chiến tâm pháp tới cảnh giới hoàn mĩ, mặc dù vừa nhìn thấy một lĩnh vực tu luyện mới, nhưng ta thật sự đợi không nổi nữa, rất muốn đại chiến một trận với ngươi, hi vọng ngươi không để ta thất vọng!"
"Hừ, ngươi coi ta là đá mài sao?" Thần Nam lạnh lùng nói: "Tới cuối cùng ta sợ sẽ mài đứt hết cả kim thêu hoa của ngươi."
"Vậy ngươi hãy thử xem?" Lý Nhược Lan không hề giận dữ, vẻ điên cuồng trong mắt càng tăng thêm.
Huyền Trang hòa thượng trên lưng Tử Kim thần long vô cùng muốn lao tới đấu với ả, nhưng y biết được khoảng cách giữa hai người nên nói: "Lý Nhược Lan ngươi giết hảo hữu Vương Huy của ta, đời này họ Lý các ngươi sẽ không xong với hòa thượng ta đâu, ngoài ngươi ra, đừng để ta nhìn thấy bất cứ thanh niên nào trong gia tộc của ngươi, thấy bao nhiêu ta giết bấy nhiêu."
Huyền Trang hòa thượng đã chém đệ tam, đệ bát, đệ cửu, đệ thập cao thủ thế hệ thanh niên của Lý gia thành một trăm linh tám mảnh, điều này thật sự vô cùng độc ác, sớm đã bị Lý gia liệt vào danh sắc kẻ thù số một nhất định phải giết, lần này Lý Nhược Lan tới chính vì y mà tìm tới đây.
"Hòa thượng đáng chết kia, đợi lát nữa nhất định sẽ đem ngươi ra lăng trì." Mặc dù những người chết đều không phải là huynh đệ tỉ muội của Lý Nhược Lan, nhưng dù sao vẫn là những người thân cùng gia tộc, nàng ta đương nhiên nổi giận.
"Keng."
Tử vong trường đao xuất hiện trong tay Thần Nam, ba tháng ngộ võ, tu vi của hắn cũng có những tiến bộ lớn, hắn muốn kiểm nghiệm thực lực của bản thân.
Tuy nhiên đúng trong lúc này, Tử Kim thần long gầm lên ầm ỹ.
"Grào...tiểu nữu kia, nghe nói ngươi rất thích đánh nhau? Hãy để Long đại gia đùa với ngươi một phen!" Thực lực của Tử Kim thần long đã mạnh hơn nhiều, khổ công một thời gian dài, bây giờ cũng muốn thử sức.
Lời nói của con rồng du côn khiến Lý Nhược Lan giận đỏ lựng mặt mày, ả cuồng nữ hiếu chiến này thật sự giận dữ, từ bé tới giờ chưa ai dám dùng giọng điệu vô lại như thế nói chuyện với ả.
"Con rồng chết tiệt, ngươi nghe cho rõ đây, Lý Nhược Lan ta thứ nhất không kính thần, thứ hai không tôn thiên, ta chỉ tin tưởng ta, vì vậy, không cần biết ngươi có phải là thần thú trong truyền thuyết hay không, ta đều sẽ đánh nát ngươi, trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một có rắn bốn chân biết bay mà thôi!"
"A a a....ngươi dám gọi Long đại gia là rắn bốn chân, tức chết đi được, ngươi đợi sau khi Long đại gia bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ đem ngươi gả cho tên Huyền Trang trọc đầu kia! Tức chết đi được!"
Nghe thấy những lời này, Thần Nam không nhịn được bật cười, Huyền Trang hòa thượng mặt mày xanh ngắt còn Lý Nhược Lan tái xanh tái xám, không nói nửa câu, tay khẽ nhấc lên, từ trong ống tay áo bay ra một thanh phi kiếm ánh sáng lấp lánh, chém về phía đầu Tử Kim thần long.
"Khốn kiếp, tiểu nương bì này đám đánh lén Long đại gia, ta cóc sợ." Tử Kim thần long lắc đầu, dùng hai chiếc sừng rồng để đỡ, "bốp" một tiếng, thanh phi kiếm văng ra.
Lý Nhược Lan giận dữ, phi kiếm không phải là vật tầm thường, nhưng tuyệt đối không thể gây tổn hại cho sừng của Ngũ Trảo thần long, nàng ta niệm chân ngôn, thanh phi kiếm to cỡ bàn tay đột nhiên biến vươn dài ba trượng, chém về phía Tử Kim thần long.
"Grào... Khoan!" Tử Kim thần long kêu lên: "Tiểu nữu kia, ngừng lại, đợi Long đại gia để hai người này xuống đất đã, rồi lại tiếp tục đấu với người ba trăm hiệp!"
Tử Kim thần long sau khi tránh phi kiếm, lao xuống dưới, để Huyền Trang và Thần Nam xuống rơi xuống đất, sau đó lại lao lên trên trời.
"Grào... mặt trời mọc từ phía đông, chỉ có mình ta bất bại, Tử Kim thiên thần, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, uy chấn thiên hạ! Grào..." Tử Kim thần long bay quanh Lý Nhược Lan, gầm rống liên miên.
"A..con rồng chết tiệt! Đồ rắn bốn chân! Đừng có tự khen ngợi mình nữa! Đợi lát nữa sau khi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ rút gân, lột da, bẻ gãy xương, đánh nát ngươi ra!"
"A a a... Tiểu nữu kia, ngươi cũng thật là độc ác. Long đại gia ta tức chết mất!" Tử Kim thần long lập tức vươn thẳng dậy, đuôi chấm đất, như tư thế đứng của con người, thét lớn: "Tiểu nữu kia, tới đây, để Long đại gia xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì?"
Lý Nhược Lan giận cành hông, liên tiếp phóng ra mười ba thanh phi kiếm, tất cả đều dài hơi ba trượng, vây kín chém xuống Tử Kim thần long, trên không trung hàn quang chói lòa, lãnh khí bao phủ, khắp nơi đều là kiếm ảnh
"Choang, choang, choang."
Trong không trung phát ra những âm thanh tiếng kim thuộc va vào nhau, toàn bộ mười ba thanh phi kiếm đều chém trúng Tử Kim thần long.
Tuy nhiên con rồng du côn đúng là giỏi làm người ta tức giận, nó kêu lên ầm ỹ: "Grào...thật thoải mái! A...ô...ô...a...thật thoải mái, tiểu nữu kia, mạnh thêm chút nữa đi!" Nó có Huyền Vũ giáp hộ thể, phi kiếm căn bản không thể nào làm tổn thương được, chỉ làm bắn ra bắn ra vô số tia lửa.
Lý Nhược Lan vừa thẹn vừa giận, quả đã hận con rồng du côn thấu xương, đồng thời cũng chú ý tới trên người Tử Kim thần long có một lớp giáp trụ, bèn lầm rầm niệm chân ngôn, mười ba thanh phi kiếm hợp nhất, tạo thành một thanh thiết kiếm khổng lồ chém thẳng về phía con rồng du côn.
Đòn này Tử Kim thần long không dám liều mạng chống lại, lợi kiếm dù không thể chém bị thương nó, nhưng thần kiếm khổng lồ có chứa đựng sức mạnh khủng khiếp khiến nó chờn chợn, nếu bị chém trúng chắc lãnh đủ.
Nó lách sang phải, đồng thời phản kích lại bằng vô số tia chớp, thỉnh thoảng lại quất cái đuôi rồng khổng lồ theo thế hoành tảo thiên quân.
Bây giờ con rồng du côn có vốn để kiêu ngạo, không chỉ đủ khả năng tung hoành trong thiên hạ, mà tu vi cũng sắp sửa đột phá và cảnh giới lục giai, trong số các ngũ giai cường giả, chỉ một vài người đủ tư cách đánh với nó một trận.
Lý Nhược Lan không ngừng tung ra sát chiêu, hận một nỗi không lập tức chém chết ngay con rồng du côn này, nhưng phát hiện ra cho dù phi kiếm có chém trúng thì nó vẫn trơ ra.
Cuối cùng, Lý Nhược Lan đành dùng đến chí bảo của gia tộc, đó là một đóa bạch ngọc liên hoa, cuống hoa dài nửa tấc lấp lánh trong suốt, trên cuống hoa là ba phiến lá phát ra ánh sáng nhiều màu, đóa hoa lấp lánh lớn cỡ bằng cái bát, hào quang chiếu rọi, thụy khí ngập ngụa.
Mộng Khả Nhi đứng xem ở phía xa, trong mắt xuất hiện một tia sáng kì lạ, nàng ta nhìn vào ngọc liên đài ở dưới chân, lại nhìn ngọc liên hoa trong tay Lý Nhược Lan, lập tức hiểu ra đó là vật gì.
Ngọc liên đài và ngọc liên hoa đều xuất phát từ một miếng thần ngọc, được một vị đạo gia kì nhân pháp lực thông thiên tế luyện thành chí bảo, liên đài thiên về phòng ngự, liên hoa công kích, hợp lại sẽ có công dụng vô cùng kì diệu. Nếu tìm được mấy món đạo gia chí bảo còn lại trong truyền thuyết, tập hợp lại với nhau, ắt đủ khả năng tranh cao thấp với viễn cổ côi bảo như Hậu Nghệ cung, Huyền Vũ giáp.
"Grào... tiểu nữu kia không ngươi đến để bán hoa à?" Tử Kim thần long tỏ vẻ lưu manh, bộ dạng trời không sợ đất không sợ.
Lý Nhược Lan hơi giơ cổ tay lên vung mạnh, ngọc liên hoa trùng trùng điệp điệp, bay ra hàng trăm hàng nghìn cánh, giống như một màn quang vũ úp chụp về phía Tử Kim thần long.
"Ngươi đang chơi ảo thuật sao? Thiên nữ tán hoa, thật là hay, ồ không, nói sai rồi, nên nói là tiểu nữu tán hoa, mới đúng vị." Tử Kim thần long vẫn giữ bộ dạng lưu manh, nói lớn tiếng nói với Huyền Trang hòa thượng ở bên dưới: "Tên trọc đầu, hãy coi vợ của ngươi này, khá lắm."
Huyền Trang hòa thượng sắc mặt tím ngắt, y bất lực với con rồng du côn.
Bất cứ người con gái nào gặp phải con rồng du côn đều bị những lời nói bậy bạ của nó làm cho tức tới phát cuồng, trước kia có Mộng Khả Nhi, bây giờ có thêm Lý Nhược Lan.
"Biến" Lý Nhược Lan thét lên lanh lảnh, hơn một trăm cánh hoa đột nhiên biến lớn hơn vô số lần, che lập bầu trời. Đoạn ả hô khẽ "chém", cánh ngọc liên từ bốn phương tám hướng đổ về phía con rồng du côn, giống như mưa đao, lưới kiếm, nhốt nó vào trong.
"Choeng, choeng..."
"Grào...ôi...đau chết đi được!"
Cánh hoa lấp lánh giống như những lưỡi đao lớn, không ngừng chém lên người con rồng du côn, mặc dù khó có thể tấn công qua được tấm Huyền Vũ giáp hộ thể, nhưng lực tấn công giống như vô số những quả đại chùy đập vào khiến nó giống một chiếc thuyền nhỏ giữa lúc biển động, bị đẩy văng tứ tung.
Tử Kim thần long đau đớn kêu lên liên hồi, cuối cùng nó thét lớn: "Long đại gia không thể hiện uy phong, ngươi lại tưởng ta là một con rắn bệnh sao?" Đoạn nó thét lên nói với Huyền Trang ở bên dưới: "Trọc đầu, ta bây giờ phải đánh vợ ngươi, ngươi đừng có trách ta đấy!"
--------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui