Hắn phát hiện bên cạnh có vài gã thanh niên đang say mê nhìn ngắm nữ tử trên đài cao. Thần Nam vỗ nhẹ vào vai vào người bên cạnh, hỏi: "Huynh đài cho hỏi, nữ tử đó là người nào vậy? Tại sao lại có thể ngồi cùng chỗ các vị tiền bối cao thâm?"
Người này không thèm nhìn sang, vẫn si mê nhìn lên khán đài, nơi có nữ tử đang ngồi, thì thầm: "Mộng Khả Nhi... Đương đại tối kiệt xuất truyền nhân của Đạm Thai phái, đại biểu cho sư phó đến đây... Một trong những mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ..." Y mơ mơ màng màng nói.
Nghe thấy hai từ 'Đạm Thai', Thần Nam vụt biến sắc, song quyền nắm chặt, mắt xuất hai đạo hàn quang, nhìn chằm chằm vào Mộng Khả Nhi trên khán đài.
Hắn hỏi lại: "Xin hỏi Đạm Thai phái là môn phái như thế nàp?"
Nhưng gã kia tựa hồ như đã chìm đắm vào trong hư ảo chi cảnh, chỉ ngây ngốc nhìn tuyệt đại giai nhân trên khán đài, không trả lời hắn.
Đương nhiên tịnh không phải ai cũng như vậy. Một người ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn Thần Nam, hỏi: "Không biết ư? Ngươi chưa từng nghe qua Đạm Thai phái ư? Đây là môn phái cổ xưa nhất của đông phương, cũng là thánh địa cổ nhất của giới tu luyện đông phương."
Thần Nam làm ra vẻ chăm chú lắng nghe: "Tiểu đệ cô lậu quả văn, phiền huynh đài từ từ nói qua một lượt."
Người kia không hề nghĩ ngợi, nói ngay: "Thật kém quá! Phái này đã truyền thừa mấy ngàn năm, luôn luôn sáng lạn. Tổ sư của phái lúc khai phái đã dung hợp vũ học và đạo pháp lại, tu luyện pháp quyết huyền bí vô cùng. Môn nhân đệ tử đều là cao thủ chân chính. Tuy vậy phái này rất ít người hành tẩu đến đại lục, nhưng phàm ai đã xuất diện tất là những rồng phượng trong nhân thế."
Trước kia Đạm Thai Tuyền là tu luyện vũ học, trong cùng thế hệ đó khó có địch thủ, sau đó chuyển sang tu đạo, bái một vị ẩn sĩ sắp phá không thành tiên làm vi sư. Thần Nam trong lòng chấn động, bằng trực giác hắn nhận ra đó chính là môn phái đo Đạm Thai Tuyền sáng lập.
"Huynh cho hỏi tổ sư phái này tên là gìï¼x"
"Nghe nói rằng tổ sư của phái đã phá không phi tiên, nhưng ngàn năm trước đã từng đến nhân gian. Tại đại lục các địa vẫn còn lưu lại dấu tích. Nghe người ta nói thì tựa hồ tên là Đạm Thai Tuyền. Truyền thuyết thì không chắc là thật, nhưng cũng không có cách nào phân biệt, bởi vì đã trải qua thời gian rất lâu rồi."
Thần Nam hiện tại có thể khẳng định, Đạm Thai phái chắc chắn là do Đạm Thai Tuyền vạn năm trước sáng lập ra. Hắn không kìm được cười lạnh: "Hắc hắc..."
Người kia thấy Thần Nam nhìn Mộng Khả Nhi cười lạnh, khó hiểu nói: "Hắc hắc... Huynh đệ! Ta biết tỏng tâm tư của ngươi rồi! Nhưng truyền nhân tối kiệt xuất của Cổ Thánh địa ngươi không dễ 'chọc' đâu. Người phái này tại đại lục rất được tôn sùng. Vả lại bọn họ thực lực đích thật kinh nhân, vượt trội hơn hẳn những kẻ cùng hàng, thậm chí cường giả mạnh nhất của tứ đại học viện trong cuộc thi tài lần này cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ. Nếu như ngươi... Hắc hắc... Là tự rước họa vào thân đấy."
Thần Nam cười cười không nói, chuyển thân đi nơi khác. Gã kia hét với theo sau lưng hắn: "Huynh đệ! Ta nói là sự thật đó, thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, nếu quá hám sắc mà bị đao kề cổ..."
Thần Nam không lý đến hồ ngôn loạn ngữ của gã, vẫy tay về phía sau, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của gã kia. Trong lòng hắn lại một phen tính toán. Giữa hắn và Đạm Thai phái nhất định sẽ phát sinh một số 'sự tình kỳ diệu'.
Lúc này trên võ trường cuộc đại chiến thứ hai đã bắt đầu. Tây phương vũ giả của Chiến Thần học viện và một đông phương vũ giả của Thần Phong học viện đang đấu cùng nhau. Đấu khí đối kiếm khí, chiến cuộc kịch liệt phi thường.
Thần Nam đã ra khỏi đám đông, nơi hắn đứng có thể nhìn thấu bóng nhân ảnh đang đấu trong vũ trường. Tuy nhiên lúc này, hắn cảm giác được một cỗ sát khí như có như không. Bằng linh giác mẫn duệ hắn phát giác ra nguy hiểm đang từng bước đến gần.
Lòng hắn dấy lên sự kinh hãi. Xét cho cùng, ai mà lại không e sợ gì, lợi dụng ngay lúc hỗn độn trên vũ trường này mà tập sát hắn?
Thần Nam tay nắm chặt cán đao, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn cảm giác sát khí tiến đến từ sau lưng, nhưng hắn đã xác định được kẻ đó.
Một đạo hàn quang như thiểm điện đột ngột xuất hiện, từ phía sau Thần Nam hướng đến hậu tâm của hắn. Cách ám sát này quả rất có kỹ xảo. Kẻ này tu vi hiển nhiên không thấp, nhưng để tránh bị Thần Nam phát giác, không hề kích phát một tí đấu khí nào, chỉ trực tiếp dùng một vật sắc nhọn đâm vào hắn.
Nói chung sát thủ này kinh nghiệm rất lão luyện, biết ẩn tàng công phu, trước khi ra tay tính toán cẩn mật, nhưng không may gặp phải một kẻ chẳng phải tay mơ.
Thần Nam tịnh chưa chuyển thân, tay nắm chặt cán đao, vỏ đao hướng phía sau, trong sát na đao rời khỏi vỏ, đao mang ánh như ngọc, như tường chắn phá vỡ thế kiếm công kích từ phía sau. Đao khí không giảm, sau khi phá thế đâm tới của thích khách, phong mang vẫn sáng như ngọc, chớp mắt đã xuyên qua xương sườn trái của thích khách. Máu vọt ra như suối, không trung xuất hiện một trận mưa máu.
Thích khách hiển nhiên là tay lão luyện, sau khi bị trọng thương, không hề hoảng loạn, đảo người phi ra ngoài ba trượng, sau đó nhảy lên, nhanh như chớp đào tẩu ra hướng ngoài trường.
Tất cả điều này chỉ phát sinh trong một sát na, đại đa số mọi người đều nhìn vào bên trong xem cuộc đại chiến, không một ai chú ý đến nơi này.
Thần Nam vẫn giữ nụ cười lạnh lùng đó, không vội vã đuổi theo. Vừa rồi không phải là hắn không có cơ hội giết tên thích khách, nhưng hắn không muốn làm. Hắn muốn lần theo dấu vết, tìm ra kẻ sai khiến đứng sau lưng.
Hắn vội vã đuổi theo sau tên thích khách đó, cách hắn cũng khá xa. Điều làm Thần Nam kinh ngạc là thích khách tịnh không chạy trốn khỏi Thần Phong học viện, mà lại chạy vào Tam hào Diễn Võ trường của Thần Phong học viện.
Tuy Tam hào Diễn Võ trường không rộng lớn bằng sân lớn, nhưng nơi này cũng rất rộng, thường ngày trong học viện những trận đấu không được coi là quá lớn thì sẽ được tiến hành trong Diễn Võ trường này.
Sau khi đến nơi, Thần Nam lại nhếch môi cười lạnh, rất hiển nhiên sát thủ này có ý muốn dẫn dụ hắn đến chỗ này.
Hiện tại Thần Phong học viện gần như đã huy động hết học sinh để duy trì trật tự cho sân lớn. Những học sinh không được phân công nhiệm vụ cũng đã đến võ trường xem thi đấu. Có thể nói địa phương hắn đang đứng gần như không có một ai.
Hiển nhiên thích khách không phải là một người. Bọn chúng cố ý dụ dẫn Thần Nam đến nơi không người, để thực hiện hành vi ám sát hắn. Thần Nam tuy đã đoán được, nhưng vẫn tiếp tục bước, tiến nhập vào Diễn Võ trường. Hắn lúc này tu vi đại tiến, không hề có ý sợ hãi. Hắn tin tưởng nếu không địch lại, cũng có thể yên ổn thối lui.
Quả nhiên như hắn đã sở liệu, phía sau khán đài xuất hiện ba kẻ bịt mặt. Tên thích khách vừa đào thoát cũng đã được băng bó, sau đó bốn tên cùng hướng về phía Thần Nam áp tới.
"Hắc hắc... Hộ quốc Kỵ sĩ đại nhân, đã như vậy thì hôm nay, vì kiếm miếng cơm để sinh tồn, bọn ta chỉ còn cách đắc tội ..."
Thần Nam cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: "Bớt lời thừa đi! Nói thẳng ra ai phái bọn ngươi tới? Nếu không thì đành phải động thủ thôi."
--------------------------------