Thần Mộ ( Tru Ma )

Hổ vương vừa mới ổn định trở lại, đã bị Thần Nam tiếp tung tung quyền đánh mạnh vào đầu, hổ vương rống lên một tiếng động trời, đột nhiên cuồng tính đại phát, ở trên không trung lắc đầu vẫy đuôi, không cố kìm hãm đà rời xuống, điên cuồng lắc người trở mình, nó quyết tâm khiến Thần Nam văng ra ngoài.
Mấy tay khách thương ở từ xa nhìn thấy trận đấu khốc liệt trên không trung, kinh hoảng vô cùng, sợ hãi run rẩy.
Còn đám dong binh (đám lính đánh thuê) ở trên mặt đất ai cũng kinh tâm táng đởm đến nín thở, khẩn trương nhìn lên trời, đều thầm theo dõi Thần Nam mà tay toát hết mồ hôi lạnh.
Lúc này chỉ có Tiểu bảo chủ là người duy nhất vẫn đang hô hoán "Dụng lực... dụng lực, chỉ còn một chút nữa là có thể hất tên xú tặc đó xuống rồi, có điều đừng mạnh tay quá, ta còn cần hắn giải chỉ pháp cho ta".
Đám khách thương và dong binh bao nhiêu ánh mắt cổ quái nhìn lại, kết quả nhận được ánh mắt khỉnh khỉnh với tiếng hừm lạnh lùng của nàng tiểu bảo chúa.
Thần Nam cưỡi trên cổ Hổ vương, hai chân kẹp chặt lấy cổ nó, hai tay cũng bấu chặt vào con hổ. Nghe hổ vương gầm lên một tiếng, lại nhìn thấy bóng mọi người trên mặt đất càng lúc càng lớn dần, trong lòng khẩn trương, tự trách bản thân đã quá hấp tấp, chỉ thêm kích nộ con hổ.
Còn cách mặt đất khoảng sáu, bảy trượng, hổ vương đột ngột dừng lại, giương đôi cánh cản thế lao xuống.
Thần Nam thở một hơi dài, lúc này toàn hắn đã toát hết mồ hôi lạnh.
Hổ vương thân thể đã bị trọng thương, sau khi bay lộn dữ dội tinh lực đã suy kiệt, liêu xiêu rơi xuống.
Thần Nam đấu Hổ vương trận chiến này thực kinh hiểm vô cùng, hắn tuỳ thời tuỳ lúc có thể từ trên cao bị hất rơi xuống, tan xương nát thịt, những người dưới mặt đất theo dõi, thảy đều phát sợ.
Khi Hổ vương lắc lư hạ xuống cách mặt đất chưa đầy ba trượng, Thần Nam mới bình tâm trở lại, hắn thẳng tay vung quyền đập vào đầu hổ vương, mượn lực nhảy xuống.
Hổ vương hống lên giận dữ bất cam, trên không trung rơi xuống, oành một tiếng thân thể đập mạnh trên nền đất, làm bẹp cả một bụi cây lớn.
Trên mặt đất các dong binh cùng hô lên, binh khí điên cuồng đâm vào hổ vương.
Các khách thương thấy Thần Nam đã đánh ngã con ma thú khủng khiếp, đều thở phào, sau lúc khẩn trương quá độ, ai nấy đều không còn hơi sức liền ngã ngồi đổ nằm ra đất.
Vừa mới nãy Hổ vương trên không trung đại phát hung uy, hết phóng chớp lại phun lửa, khiến dong binh đoàn tổn thất thảm trọng, người chết người bị thương. Lúc này những người sống sót điên cuồng tấn công nó trả thù, trên thân nó cắm đầy các loại vũ khí, nháy mắt Hổ vương đã bị thương nặng nề, máu loang đỏ cả thân, chảy tràn trên mặt đất.
Bách thú thấy hổ vương thân lâm tử cảnh, gào hống, rống dài..., một trận đại loạn, cuối cùng theo bốn phương tám hướng đào thoát đi hết, tinh phong dũng động, mặt đất rung chuyển.
Tiểu bảo chúa đột nhiên chạy tới chỗ đám dong binh, cấp thiết kêu gào "Dừng lại, các ngươi mau mau dừng lại, nó sắp chết rồi..."
Đám lính đều sủng sốt, toàn bộ quay đầu nhìn nàng. Một tay mặt đầy giận dữ thốt "Tiểu nha đầu ngươi nói gì, tự nhiên muốn chúng ta dừng tay. Cái con súc sinh này đã giết chết cả hai chục mạng người, họ đều là những huynh đệ thân thiết của chúng ta"
Thần Nam vội vàng xông qua, nói "Đứa tiểu nha đầu này đầu não có bệnh, đặc biệt hồ đồ, không cần lý tới cô ta, các ngươi cứ tiếp tục" Nói xong kéo nàng ta rời đi.
Tiểu bảo chúa vừa tránh, vừa kêu "Ngươi cái tên hỗn đàn mới có bệnh, thả ta ra... Các ngươi không giết Hổ vương, ta sẽ bồi thường tổn thất cho các ngươi"
Một tay dong binh giận quát "Ngươi bồi thường thế nào ? Người làm sao bồi thường sinh mệnh cho huynh đệ của chúng ta"
"Người chết không thể sống lại, nhưng ta có thể bồi thường cho gia đình những người tử nạn..."
Đám dong binh điên cuồng đâm tới tấp vào Hổ vương, mặc cho Tiểu bảo chúa hô gào đình thủ, cho tới lúc hổ vương thân thể không còn động cựa, mọi người mới tạm dừng tay.
Lúc này Hổ vương toàn thân trên dưới một đống máu thịt bầy nhầy, máu từ những vết thương trào ra không ngớt, có những chỗ còn lộ cả xương cốt trắng ớn.
Tiểu bảo chúa vừa tức vừa nóng nảy, nhưng cũng chẳng làm thế nào được.
Thần Nam nói "Ngươi thứ vạn ác tiểu ma nữ vốn đối với ta trăm phương hành hạ, hiện tại tự nhiên với hung thú loạn phát ý đồng tình, quả nhiên đơn giản là một Tiểu ác ma không tuân lý lẽ."
Tiểu bảo chúa hô lên "Cần ngươi quản, Hổ vương còn tốt hơn ngươi nhiều, người thậm chí là tên hỗn đản vô sỉ nhất, đê tiện nhất thế giới, một ngày nào đó ta sẽ đem ngươi băm thành ngàn mảnh."
Lúc này mọi người vác đao định xẻ ngực Hổ phương để lấy tinh hạch, Tiểu bảo chúa thấy thế khẩn cấp kêu "Các ngươi không được động thủ, hổ vương không phải là do các ngươi đánh ngã, các ngươi bằng vào cái gì mà lấy tinh hạch của nó ?"
Đoàn trưởng liền bước tới, hỏi "Tiểu huynh nệ xưng hô thế nào ?"
Thần Nam trả lời "Tôi họ Thần"
"Không tưởng Thần huynh đệ có bản lĩnh cao siêu như vậy, chẳng ngờ có thể dùng sức mạnh đánh hạ con Hổ vương hung tàn đó, đã giúp cho nhiều huynh đệ tránh khỏi độc thủ của nó, tinh hạch trong cơ thể nó thuận theo lý phải thuộc về ngươi"
Đoàn trưởng tiếp "Ma tinh hạch xác thực do Thần huynh đệ sở hữu, mọi người dừng tay đi, mang thi thể của các huynh đệ ngộ nạn tất thảy mai táng"
Dong binh đoàn lần này tổn thất thảm trọng, mười hai người trọng thương, hai mươi ba người thảm tử.
Thanh lý xong xuôi hiện trường, dong binh đoàn chúng nhân hướng Thần Nam biểu lộ ý cảm tạ, rồi bỏ đi về hướng bọn khách thương, hiện trường chỉ còn lại Thần Nam, Tiểu bảo chúa và Quan Hạo ba người.
Tất Hạo lúng túng cười, nói "Không tưởng được Thần huynh đệ thâm tàng bất lộ, so với bản lĩnh bảo tiêu của ta thì cao cường hơn nhiều, hắc hắc..."
Thần Nam nói: "Ngươi không phải muốn đưa trả ta một trăm đồng vàng đấy chứ ?"
"A, thời tiết hôm nay thật không tệ, gió êm nắng đẹp, chẳng chút gợn mây, trong xanh như ngọc, không nhiễm bụi trần..."
Tiểu bảo chủ thốt "Tên chuột chết ngươi rốt cuộc muốn nói gì ?"
"A, ta... hắc hắc, ta muốn thương lượng với Thần huynh đệ một chuyện, có một số thứ ngươi liệu có thể cho ta được không, ví dụ như: da hổ, gân hổ..."
Đứng ở xa tiểu bảo chủ đột ngột xông tới cho hắn một trảo.
"Ngươi cái tên mê tiền, con chuột thối biến thái... mau đi, cái gì cũng không cho ngươi"
Tất Hạo vội trốn mất dạng.
Tiểu bảo chủ quay đầu, đối diện Thần Nam nói "Ngươi có thể để ta và Hổ vương tiếp xúc riêng một lát được không ?"
Thần Nam vừa bỏ đi vừa lầm bầm "Quả anh chị em ác ma, có thể tự nhiên đối với con hung thú nảy sinh cảm tình"
Nhìn Thần Nam biến mất trong rừng, Tiểu bảo chú mới yên tâm tới gần Hổ vương, tự nhủ "Một đạo lý là, như xú lão đầu sư phụ của ta đã nói, sức sống của ma thú thành hình rất mạnh mẽ, không dễ chết đi, sao Hổ vương này lại dễ nghẻo như vậy ?"
Nàng ta đi quanh Hổ vương một vòng, thở nhẹ nói "Xem ra có vẻ đã chết thật". Ngay khi tiểu bảo chủ vừa chuyển thân rời đi, nàng hốt nhiên nghe thấy một tiếng rên trầm muộn, tiểu bảo chúa giật mình, vội quay đầu lại ngó.
Chỉ thấy Hổ vương mí mắt nhấp nháy, rồi đột nhiên mở ra, cả thân hình cũng liền rung động.
"A, còn sống, quả nhiên chưa chết" Nhưng lần này nàng thực có hơi lo ngại, vừa mới rồi chính mắt nàng đã thấy Hổ vương đại phát hung uy, giờ đây trong thâm tâm không khỏi có chút e dè.
Tiểu bảo chủ thanh âm hơi run run nói "Tiểu.... tiểu lão hổ, ta... đừng lo ... ta không có ác ý"
"Là kêu nó đừng sợ, hay tự trấn an mình đừng sợ ? Ha ha... đúng là chết cười người ta" Thần Nam tuy đã rời đi, nhưng lại nghĩ ở giữa rừng núi thế này, dã thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn có hơi không yên tâm về Tiểu bảo chủ nên quay lại, đúng lúc nghe nàng phát thoại, lập tức không thể nín cười.
"Bổn công chúa làm sao có thể sợ một tiểu lão hỗ, tên bại hoại nhà ngươi sao đột nhiên quay lại ?" Nhìn thấy Thần Nam đột nhiên xuất hiện, trong tâm nàng không còn lo lắng nữa.
"Còn hỏi, con cự thú siêu cấp như vậy, ngươi chẳng cần tự đem thân (nhỏ) ra làm mồi cho nó. Ta sao có thể nhìn ngươi một thân chả đủ nhét kẽ răng của nó chứ"
"Hứ, cần ngươi lo"
Thần Nam chuyển hướng Hổ vương, nói "Thật không ngờ anh bạn này lại ngoan cường như vậy, đã bị thương tích thảm trọng, lại không chịu rời bỏ thế giới"
Tiểu bảo chúa có chút khẩn trương, bất an nói "Tên bại loại chết bầm ngươi không phải định xuất thủ giết nó nữa chứ ?"
"Đúng rồi, cái loại hung thú này lưu lại thế gian, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu người phải gặp tai ương vì nó"
Tiểu bảo chúa đột ngột đứng chắn trước thân Hổ vương, nói "Không được, ta không cho ngươi giết nó"
Hổ vương hốt nhiên lắc lư đứng dậy, lúc này đất dưới thân nó đã ngập máu tới nửa xích , nó nhìn Thần Nam hai mắt loé hung quang, nhưng cũng có sắc uý kỵ, rồi lại quay nhìn Tiểu bảo chúa nhãn thần hết sức nhu hòa.
"Này, nó đối với ta chẳng có địch ý, tiểu lão hổ chẳng thể cắn ta phải không ?"
Hổ vương nghe Tiểu báo chúa nói xong, đột nhiên như có nhân tính gật gật đầu.
Tiểu bảo chúa lập tức hoan hô, nó "Trời ạ, nó không ngờ có thể nghe hiểu ta nói gì, thật khiến người ta không tưởng được"
Nhìn thấy Hổ vương đứng dậy, Thần Nam đã bạt trường đao, đao phong hàn quang thiểm thiểm, sát khí lẫm nhiên.
Tiểu bảo chúa thấy động tác của hắn, vội nói "Không được động thủ"
Thần Nam nói "Lỡ nó lại tấn công người gì sao ?"
Tiểu bảo chúa nói:"Không thể, nó nhất định sẽ không tấn công người nữa"
"Ngươi không phải là nó, ngươi làm sao bảo chứng"
"Ta.. hừm, nó nghe lời ta". Tiểu bảo chúa quay đầu nhìn Hổ vương, nói "Nghe lời ta, đừng tấn công người nữa, nếu không cái tên xú tặc này sẽ giết ngươi bây giờ đó"
Hổ vương nhìn Tiểu bảo chúa, rồi lại nhìn Thần Nam, cuối cùng gật đầu.
Tiểu bảo chúa cao hứng khôn tả, tán dương nói "Thật là có linh tính, còn mạnh hơn cả mấy con rồng của bọn xú Long kị sĩ nữa, tiểu lão hổ ngươi từ giờ ở với ta, ta bảo đảm sẽ đối xử với ngươi rất tốt"
Thần Nam nói giễu "Tỉnh táo lại đi cô, cái cậu chàng to lớn này đi cùng với tiểu cô nương ngươi, ngươi cứ nằm mơ. Lại nói, nó thương thế nghiêm trọng như vậy, đi được không cũng đã là vấn đề, đám dong binh càng tuyệt đối chẳng thể phóng tha cho nó"
"Ta mặc kệ, ta nhất định không để ai làm nó bị thương nữa, giờ đám dong binh quả nếu có xuất thủ, ngươi phải bảo vệ nó"
"Có nhầm không đấy, ta bảo hộ nó ?"
Tiểu bảo chúa không lý tới hắn nữa, khổ não nói "Tiểu lão hỗ thân thụ trọng thương, hành động bất tiện, người lại lớn như vậy, làm sao mang nó đi được đây ?"
Đến lúc này Thần Nam với Tiểu bảo chúa giương mắt đờ đẫn nhìn sự việc đang phát sinh, hổ vương hai cánh và sừng đột nhiên tiêu thất không nhìn thấy nữa, con hổ to lớn thoáng chốc hoá nhỏ, thân hổ vốn dài ba trượng rút lại còn có chưa đầy một trượng, khiến cho những binh khí cắm trên mình nó thảy đều rơi hết xuống đất, vết thương trên mình nó cũng nhanh chóng liền lại,
Hổ vương dụng lực rũ mình, máu trên thân lập tức bắn ra hết, lộ ra lông trắng tinh như tuyết.
Thần Nam thất kinh tốt "Không ngờ là một con hổ yêu, nó đã đắc thành biến hóa chi pháp"
Tiểu bảo chúa cũng không khỏi kinh ngạc, thốt "Quả không ngờ, nó thật biết biến hoá chi pháp nha"
Thần Nam trầm tư. Tuy hắn cũng chưa từng gặp yêu quái, nhưng đã nghe phụ thân hắn giảng qua. Nhiều linh thú đông phương có khả năng hấp thụ thiên địa nguyên khí, nhật nguyệt tinh hoa, tích luỹ theo thời gian, những linh thú này ngày càng trở nên thông linh, dần dần có thể tìm ra phương pháp tu luyện thích hợp cho bản thân. Nhiều linh thú trở nên cường đại vô bỉ, trong mắt thế nhân đã thành yêu thú, mạnh hơn nữa thì được gọi là yêu quái.
Yêu thú và yêu quái đều có những phép thần thông bất phàm, yếu thú thường có thân hình cực kỳ to lớn, hơn nữa lại có khả năng phún vân thổ vụ. Yêu quái rõ ràng phải mạnh hơn nhiều, trong truyền thuyết yêu quái có khả năng ảo hoá thành nhân hình, biết được pháp thuật, trừ những cao thủ hàng đầu của nhân gian, không ai đáng là đối thủ của chúng.
Năm đó phụ thân Thần Chiến của hắn đã từng gặp một con yêu quái rất mạnh, sau khi đại chiến với nó, đã đánh yêu quái phải lộ nguyên hình. Sau trận chiến, Thần Chiến đã cẩn thận phân tích, dần minh bạch một chút về đám yêu thú và yêu quái đó.
Yêu thú trong quá trình tu luyện, từ từ cải biến thể chất, khiến cho thân thể có thể dung nạp thiên địa linh khí, do đó yêu thú nhìn chung đều có thân hình cực kỳ to lớn tàng trữ nguồn năng lượng cường đại sung mãn. Một khi yêu thú bị đánh trọng thương, hoặc lâm tử cảnh, năng lượng trong thể nội sẽ dần dần tán khứ, hiện xuất nguyên hình, biến nhỏ trở lại thành hình dạng dã thú phổ thông bình thường.
Yêu quái so với yêu thú mạnh hơn nhiều, chúng không truy cầu biến hoá về lượng của thân thể, mà truy cầu biến hoá về chất. Yêu quái sở dĩ ảo hóa thành nhân hình đồng thời nỗ lực cải biến thể chất là nhằm tu luyện được tốt hơn. Trong truyền thuyết, thể phách của con người và một số thần thú là tối thích hợp để tu luyện. Do đó yêu quái muốn nỗ lực ảo hoá thành người, muốn nỗ lực hóa thành thần thú.
Thần Nam nhìn chăm chú hổ vương, nét mặt lộ vẻ kinh dị, hắn vốn nghĩ nó chẳng qua chỉ là một ma thú cường đại, không ngờ nó lại biết yêu thú tu luyện chi pháp.
"Thật không đơn giản a, không hổ là huyết thống của đông phương bạch hổ kết hợp với tây phương ma hổ, đã biết pháp tu luyện của yêu thú, lại còn biết thi triển năng lực ma pháp của ma thú. Có lẽ cậu chàng này đã tu luyện trên nghìn năm, giết đi thì thật là đáng tiếc."
Tiểu bảo chúa kêu gọi: "Tuyệt đối không thể giết, tiểu lão hổ vừa xinh đẹp vừa khả ái, hơn nữa lại rất thần kỳ, ta nhất định lưu nó lại bên mình, bất quá nếu nó nhỏ nữa thì tốt"
Nghe tiểu bảo chúa nói xong, Hổ vương lắc mình, thân hình không ngờ quả thật dần dần biến nhỏ.
"Tốt quá ha !" Tiểu bảo chúa hưng phấn vô cùng.
Thân hình Hổ vương từ dài một trượng biến thành dài có một xích, trông như một con mèo sứ nhỏ khả ái.
Tiểu bảo chúa hưng phấn kêu lên: "Ôi chao, thật đã biến nhỏ, quả là tiểu lão hổ danh phù kỳ thực (đúng như tên gọi của nó), nhanh qua đây" Nàng ta vẫy tay gọi Hổ vương.
Hổ vương thân hình đã biến nhỏ bằng một chú mèo, dưới bụng lại mọc ra một đôi cánh trắng muốt, trên đầu xuất hiện một chiếc sừng ngọc, sau đó nhẹ nhàng vỗ cánh bay vào lòng tiểu bảo chúa.
Thần Nam ngẫn người ra nhìn, lầm bẩm: "Sao có thể vậy được, yêu thú trọng thương đã mất đi lực lượng, lại bị đánh về nguyên hình, sao còn khả năng tiếp tục biến bé ? Con hổ này thật là cổ quái..."
Tiểu bảo chúa ôm chú hổ vương trắng như tuyết, cười khúc khích.
Hổ vương thu lại hai cánh và độc giác, lúc này nó thực là một con mèo nhỏ nhu thuận, trong lòng tiểu bảo chúa lim dim khoan khoái.
Thần Nam cảm thán nói: "Sắc hổ, ngươi cũng thật biết chọn chỗ a!"
Tiểu bảo chúa tức giận nói: "Bại loại nhà ngươi nói bậy gì thế, tiểu lão hổ chẳng thể đen tối như ngươi".
Hổ vương mở mắt nhìn Thần Nam, mới đầu còn có chút uý kỵ, nhưng sau tựa hồ cảm giác được tiểu bảo chúa có thể bảo hộ nó, đột nhiên mở miệng phún xuất một tia điện nhỏ xíu.
Sự việc thật là bất ngờ, "pa" một tiếng nhẹ, tia điện kích trúng đầu Thần Nam, kết quả hắn cả mặt đen xì, tóc tai dựng ngược.
"Con hổ đáng chết, con hổ háo sắc, ta phải giết ngươi, đồ XXXXX, dám động thủ trên đầu thái tuế"
Tiểu bảo chúa đẩy hắn ra, nói: "Đáng đời, tại ngươi gây hấn trước, tiểu lão hổ là phòng vệ chính đáng".
Thần Nam: "..."
Hắn mất công làm tóc xuôi xuống trở lại, rồi lạnh lẽo nhìn hổ vương nói: "Đừng tưởng biến thành mèo thì an toàn, chỉ cần ta hô lên một tiếng, đám dong binh kia sẽ lập tức trở lại đây đem ngươi xẻ làm nhiều mảnh.
Tiểu bảo chúa nói: "Ngươi dám, hiện tại tiểu lão hổ ở với ta, ta tuyệt không để kẻ nào thượng hại tới nó. Hây, ta nên cho ngươi một danh tự nhỉ, tên nào hay bây giờ ? Thân thể trắng như tuyết tỏa sáng như ngọc, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Ngọc được không ?"
Hổ vương trong lòng Tiểu bảo chúa cao hứng nhún nhảy, nhìn Thần Nam đang tức muốn thổ huyết, hắn bắt đầu ngấm ngầm có cảm giác ghen tức với con hổ đó.
Tiểu bảo chúa "híc híc" cười nói: "Nó ưa thích cái tên đó lắm, thật tốt quá, vậy ta sẽ gọi nó là Tiểu Ngọc"
Thần Nam nói: "Ngươi kêu Sở Ngọc, con hổ háo sắc kêu Tiểu Ngọc, hai ngươi thật là thân thiết đấy"
"Tiểu ngọc, từ giờ ta sẽ là chủ nhân của ngươi, sau này ngươi nhất định phải nghe lời ta. Tên này tuổi chẳng bao lớn, sau này ngươi cứ gọi hắn đệ đệ, rõ chưa ?"
Tiểu ngọc gật gật đầu với Tiểu bảo chúa, rồi lại nhìn Thần Nam với vẻ hơi hoảng sợ.
Thân Nam thì nghĩ lúc nãy thực nên bóp chết nó cho rồi.
"Sắc hổ, sớm muộn ta cũng sẽ lột da ngươi"
Tiểu bảo chúa nói: "Tiểu Ngọc thiên vạn đừng học theo đệ đệ ngươi, hắn ta từ đầu đến chân đều hỏng cả, đợi sau này ngươi đủ mạnh rồi, sẽ giúp ta giáo huấn hắn một trận nhớ đời".
"Đủ rồi, Tiểu ác ma không phải gây thêm phiền nhiễu nữa! Khi yêu thú trọng thương cuối cùng sẽ hiện xuất nguyên hình, biến thành một dã thú phổ thông, nhưng con sắc hổ này cũng thật cổ quái vô cùng, ngươi không thấy nó nguy hiểm ư?"
"Ta mặc kệ nó cổ quái hay không, ta chỉ biết nó rất nghe lời ta, việc của ta không cần ngươi quản"
"Tiểu ác ma ngươi lại đem lửa tự đốt mình rồi"
Tiểu bảo chúa nói "Cũng tốt, ngươi mau giúp ta nghĩ cách giấu chuyện này đừng cho đám dong binh biết".
Thần Nam nói: "Ta không thể vì con sắc hổ cổ quái này mà làm cho chúng nhân động nộ"
Tiểu bảo chúa nói: "Kỳ thật ta cũng có biện pháp, chỉ cần ngươi chịu phối hợp, ngươi nhất định phải giúp ta. Tóm lại ta nhờ ngươi được hay không ? Hừm, nếu không, trên đường ta sẽ phá quấy ngươi, khiến ngươi phiền não mãi không thôi.
Tiểu bảo chúa trên đường đi nói chuyện ngang bướng vô kể, tựa hồ không ý thức mình đang bị cầm tù, luôn luôn có những hành vi cử chỉ khiếp người. Đôi lúc Thần Nam thực muốn một nhát đập chết cô ả, hoặc giả giở trò bậy bạ trên thân cô ta, để cô ta ý thức được thân phận tù nhân của mình. Bất quá cứ nghĩ tới Lão yêu quái một trăm bảy mươi tuổi của hoàng thất Sở quốc, hắn lại dập tắt nộ hoả và bất mãn trong tâm.
Lão già đó là tu luyện giả khủng bố nhất mà hắn từng gặp hiện tại, nếu thương hại tới Tiểu bảo chúa, lão yêu quái mà biết thể nào cũng làm thịt hắn. Quan trọng nhất là hắn có cảm giác lão nhân đó tựa hồ trong bóng tối đang theo sát hắn, đó là nguyên nhân hắn cứ không dám có hành động gì quá đáng đối với Tiểu bảo chúa.
Trên đường đi Tiểu bảo chúa tuy khiến Thần Nam có cảm giác vô cùng đáng ghét, nhưng khi hắn tử tế hồi tưởng lại, liền phát giác tất cả tựa hồ đều là Tiểu bảo chúa cố ý cả. Hắn nhận thấy tiểu nha đầu này tâm cơ không hề nông cạn. Chú ý quan sát, không khó phát hiện, trên đường đi nàng ta cố ý làm bộ ngây thơ khờ dại, không hiểu thế sự, hành sự ngông nghênh, làm cho người ta mất cảnh giác đối với nàng ta.
Sự thật Tiểu ác ma tâm tư quyết không hề đơn thuần, biểu hiện của nàng ta tại Sở quốc tây cảnh, đã cho thấy rõ nàng ta tâm cơ không thường, đương nhiên bản tính điêu man của nàng ta cũng là một nguyên nhân.
Hiển nhiên, tiểu bảo chúa sở dĩ không quan tâm đến hoàn cảnh bây giờ của nàng ta là còn có nguyên nhân khác. Nàng ta đã phân tích cẩn thận tình thế hiện tại, biết rằng Thần Nam nhất thời không thể khinh cử vọng động, không thể triệt để ra mặt đối chọi bằng binh đao với thế lực phía sau nàng ta. Dù sao hắn cũng không có cách nào một mình chống lại cả một quốc gia, hiện tại hắn cần nàng ta làm "hộ thân phù" cho hắn.
Dưới sự uy hiếp vô hình của lão yêu quái cùng với nhiều áp tực tiềm tàng từ mọi phía, Thần Nam có cảm giác "Kế hoạch nuôi dưỡng thị nữ" của hắn khó bề thực hiện. Bất quá chuyện tương lai cũng chẳng thể nói trước được, hắn tịnh chẳng thể vì những nguyên nhân đó mà hãi sợ, nhưng đương nhiên cũng không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này Tiểu bảo chúa đã cùng Hổ vương thì thầm một lúc, tử tế khuyên bảo nó.
"Tiểu ngọc đợi ta ở trước con đường lớn nhé, hiện tại chúng ta nhất định không thể để đám dong binh đó phát hiện, có hiểu không ?" Nói xong, nàng thả Tiểu Ngọc xuống đất, dõi theo bóng nó biến mất vào trong rừng.
Sau đó Tiểu bảo chúa làm bộ hớt hãi, lớn tiếng nói: "Không ổn rồi, Hổ vương đã sống lại rồi..."
Đám dong binh đại kinh, đoàn trưởng cưỡi địa long là người đầu tiên trở lại, phó đoàn trưởng cũng sử dụng thuật điều khiển gió nhanh chóng phóng tới, các thành viên khác cũng liền xuất hiện đằng sau.
Khi chúng nhân tới nơi, hổ vương đã không thấy tăm tích.
Đoàn trưởng cấp thiết kêu: "Thần huynh đệ chuyện gì vậy ?"
Thần Nam đành liều đáp: "Vừa rồi tôi đang định mổ bụng nó, nó đột nhiên nhảy lên, vung cánh bay mất vào núi sâu". Vừa nói hắn vừa chỉ trỏ vào một phiến núi đá không xa.
Chúng nhân nghe vậy chán nản, không tưởng được Hổ vương lại trá tử.
Chỉ có Tiểu bảo chúa trong lòng ngấm ngầm cao hứng.
Hổ vương một đoạn phong ba cuối cùng cũng trôi qua, sau khi lũ ngựa bị đánh hôn mê lần lượt tỉnh lại, chúng nhân lại tiếp tục khởi trình.
Trên đường, mọi người đều ít nói cười, trên nét mặt mỗi dong binh đều lộ vẻ bi thương, bầu không khí có phần trầm muộn.
Sau khi được vài dặm, Tiểu bảo chúa không nhịn được khe khẽ nói: "Tiểu Ngọc chắc không thể lạc đường đâu nhỉ"
Thần Nam cười nói: "Tiểu ác ma ngươi bình thời giảo hoạt như tiểu hồ li, hôm nay lại đột nhiên bị một con hổ háo sắc làm cho hồ đồ, thực buồn cười a!"
Hắn vừa nói xong, Hổ vương Tiểu ngọc "vù" một tiếng, từ trong rừng bay lại.
Tiểu bảo chúa vẻ ngạc nhiên kêu: "Con mèo nhỏ khả ái ghê!" Vừa nói vừa chạy lại, bế Tiểu Ngọc lên ôm vào lòng.
Chúng nhân lấy làm kinh dị, không chỉ bỏi vì con "sơn miêu" để mặc cho Tiểu bảo chúa ôm vào trong lòng, mà còn vì chú "sơn miêu" này và Hổ vương giống nhau đáng kinh ngạc. Nếu không phải bởi vì kích cỡ của chúng quá chênh lệch, mọi người nhất định đã bạt xuất binh khí ngay lập tức.
Thần Nam nhỏ giọng nói: "Con sắc hổ này quả là háo sắc, không ngờ lưu luyến ngươi không nỡ rời, thực vô sỉ vô cùng".
Tiểu bảo chúa nhỏ giọng mắng: "Ngươi mới là tên hỗn đản vô sỉ nhất thế giới"
Tiểu ngọc trong lòng nàng ta liên tiếp gật đầu.
Thần Nam phát hỏa, mắng "Được, con sắc hổ này không ngờ thực nghe hiểu chúng ta nói gì, ta XXXXX, ngươi đồ bợ đỡ, sớm muộn ta cũng lột da ngươi đem may hài".
Mỗi đêm Hổ vương Tiểu ngọc thường xuyên bỏ đi kiếm thức ăn, ban đầu Tiểu bảo chúa phát giác nó biến mất liền rất lo lắng, nhưng dần dần biết được tập tính của nó liền không để ý nữa.
Trên đường đi đã không còn không còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa, đoàn người sắp đến được Tội ác chi thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui