Thần Mộ ( Tru Ma )

Đông Phương Phượng Hoàng dẫn theo hơn mười Ma Pháp sư theo con sông trong thành điên cuồng oanh tạc, còn số lượng lớn vũ giả khác cẩn thận tìm dọc theo con sông, hi vọng có thể tìm ra tung tích Thần Nam.
Rốt cuộc cũng chẳng tìm được chút manh mối nào, mọi người liền thất vọng quay lại Thần Phong học viện.
Sự kiện ầm ĩ này nhanh chóng lan truyền khắp học viện, cụ thể những lời nói cuối cùng của Thần Nam làm Đông Phương Phượng Hoàng phát điên lên, được truyền tới tai từng học viên, làm cho cô ta càng thêm xấu hổ và căm ghét Thần Nam, vô cùng ân hận đã không hạ sát thủ với hắn.
Cướp tiền của muội muội, nhục mạ Phó viện trưởng, trêu trọc Ma Pháp hệ thiên tài mĩ nữ Đông Phương Phượng Hoàng, những hành động huênh hoang này của Thần Nam trong Thần Phong học viện quả thật không ai sánh nổi, đã vượt xa cái danh hiệu "Tiểu Ma Phiền" của Tiểu bảo chúa. Lúc này đây, trong học viện từ trên xuống dưới, không ai là không biết đến cái danh tự "Bại hoại" này của hắn.
Đám "Phượng Hoàng thân vệ đội" theo đuôi Đông Phương Phượng Hoàng lại càng tức giận hơn. Tên bại hoại đó dám chọc đến cả thần tượng của bọn chúng khiến mỗi tên trong chúng chân tay ngứa ngáy, phát thệ phải chém tên bại hoại đó ra thành muôn mảnh.
Đông Phương Phượng Hoàng quay trở lại hậu viện tìm Phó viện trưởng, yêu cầu toàn thành truy bắt Thần Nam, lấy lý do là hắn làm loạn Thần Phong học viện, phá huỷ thanh danh học viện, nhưng lời đề nghị này không được chấp nhận càng khiến cho cô ta thêm tức.
Tận khi trời tối, Thần Nam mới leo lên khỏi con sông, phun ra một ngụm nước, lớn giọng chửi:"Ta XXXX, chờ mà xem, ta nhất định phải làm cho Thần Phong học viện chó gà cũng không được yên ổn, ai hô, ta chết mất thôi, một lũ quỷ pháp sư..."
Nhớ lại khi bị truy sát hắn cũng có chút hoài nghi, chắc chắn đã có người bí mật thông báo cho Đông Phương Phượng Hoàng, vì thế bọn chúng có thể nhanh chóng phát hiện ra hắn đột nhập vào Thần Phong học viện. Nhưng đối tượng hắn nghi ngờ có khả năng nhất là Lộ Ti, mỹ nữ quyến rũ bốc lửa này.
"Yêu nữ này..."
Đến khi trời tối hẳn, hắn mới dám bí mật quay lại khách san, thay đổi bộ quần áo tơi tả, sắp xếp vật phẩm trong y phục, nhưng khi nhớ tới xấp Kim phiếu thì đột nhiên la thảm. Đống Kim phiếu Phó viện trưởng đưa cho hắn đã bị Ma Pháp hoả diễm đốt cháy quá nửa, số còn lại đã bị nước sông ngấm vào làm mờ đi.
"Ta ..., tài sản của ta, đột nhiên bị lũ quỷ pháp sư thiêu cháy, hơn nữa còn bị ngấm nước, ôi..."
Thần Nam đột nhiên nhớ lại điều gì, nhanh chóng mở tiếp gói cẩm nang bên người, bên trong là một viên bích lục châu, phát tán hào quang chói lọi, nhìn đã biết là vật có giá trị liên thành. Đây là lúc đầu tại Sở quốc tây cảnh gặp cự xà nhặt được viên long châu này, từ khi đó vẫn tiếp tục ở bên cạnh thắt lưng hắn.
"May mà không bị rớt mất."
Thần Nam hiện tại đối với Phó viện trưởng nghiến răng căm hận, không ngừng chửi rủa lão gian trá, vô sỉ, hại hắn đến mức thê thảm thế này. Nghĩ về tao ngộ cay đắng này, hắn thật khóc không ra nước mắt, kết quả này cũng do Thần Phong học viện góp phần gây ra. Trải qua cả ngày bị người truy sát, trên thân thể hắn bây giờ quả thật không ít thương tích.
Trước lúc vào bồn tắm hắn đặt cổ thần di bảo, Ngọc như ý cùng long châu sang một bên, lúc quay đi không chú ý, ngọc như ý cùng long châu phát sinh biến hoá kinh nhân. Ngọc như ý phát ra một tia ánh sáng nhu hoà bao bọc lấy long châu, sau đó long châu phóng xuất nhất đạo kim quang, kim quang như nước phun về phía ngọc như ý......
Khi Thần Nam tắm xong quay lại, nhìn thấy ngọc như ý hào quang toả rộng, hắn bước đến trước giường, cảnh tượng trước mắt còn làm hắn đại kinh thất sắc. Long châu đột nhiêu vỡ ra thành nhiều mảnh, hơn nữa mịn như phấn, đám bụi bích lục trở nên ảm đạm vô quang.
Thần Nam thảm thiết kêu lên:"Trời ơi, long châu của ta, bảo bối giá trị liên thành của ta. Sao đột nhiên lại bị vỡ, ta..., XXXX......"
Nhớ lại lúc trước nhìn thoáng qua, hắn giống như nhìn thấy ngọc như ý hút lấy đạo quang cuối cùng của long châu. Hắn nắm lấy ngọc như ý cẩn thận quan sát, chỉ nhìn thấy cổ thần di bảo này so với trước còn long lanh tươi sáng hơn, dưới ánh nến toả sáng rực rỡ, phía trên phủ đầy một cỗ linh khí.
"Ngươi là tên cường đạo, tên trộm, đột nhiên phá huỷ long châu của ta, lấy mất một vạn kim tệ của ta! Ta,...! ô.... Không ngờ ngươi còn đáng ghét hơn cái lão Phó viện trưởng đó nữa!" Thần Nam than thở.
Đêm nay, trong giấc mơ hắn phảng phất cảm nhận âm thanh yếu ớt của một cô gái:
" Ta... muốn... nhìn... thấy... ban... ngày......"
Ngày hôm sau, Thần Nam cũng học Tiểu bảo chúa trở thành ăn trộm, tuy nhiên so với Tiểu bảo chúa thì khác xa rất nhiều, hắn thực sự không có đủ can đảm ngang nhiên lấy trộm toàn bộ của người ta. Trong lòng thật sự cảm giác rất xấu hổ khi phải cướp bóc, nên khi lấy được kim tệ là bỏ trốn ngay.
Vài ngày sau, Thần Phong học viện "Phượng Hoàng thân vệ đội" tại Tội Ác chi thành điên cuồng tìm kiếm nơi hạ lạc của Thần Nam.
Cư dân trong thành không còn kinh ngạc, nghĩ rằng trong thành lại xuất hiện ác đồ. Sau khi Thần Nam biết tin hoảng sợ đành đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, chuyên tâm ở trong khách sạn trị thương, ăn uống hoàn toàn do phục vụ mang vào phòng.
Ba ngày sau thương thế hắn cũng hồi phục, lúc này cơn giận của "Phượng Hoàng thân vệ đội" dường như cũng xẹp xuống, trên đường số người đi tìm bắt hắn còn lại rất ít.
"Tiểu ác ma chắc bây giờ đang tự do tuyên truyền ta trêu ghẹo ả Đông Phương Phượng Hoàng...., tiểu nha đầu này quả thật kh..khả.. á.. ái đến cực điểm" vừa nói vừa nghiến răng trèo trẹo. "Cả lão Phó viện trưởng, lão già gian trá, vô sỉ, ti bỉ, ta XXXX......" Nhớ đến Phó viện trưởng , Thần Nam tâm trạng cảm thấy như điên lên.
Hắn đột nhiên nghĩ Tiểu bảo chúa đã đến thời kì bị khốn thần chỉ lực phát tác, cần phải lập tức đả thông huyết mạch, nếu không thì... quả thật lúc này sinh mệnh nha đầu đang bị nguy hiểm.
Hắn mặc dù muốn để Tiểu bảo chúa nếm chút khổ đau, nhưng lại thực không dám để khốn thần chỉ lực phát tác, hơn nữa nếu có sai lầm gì xảy ra Tiểu bảo chủ hương tiêu ngọc vẫn. Thể nào lão yêu quái cũng không bỏ qua cho hắn.
Những ngày này Đông Phương Phượng Hoàng trong tim như có lửa đốt, hận không thể ngay lấp tức bắt được Thần Nam, đồng thời vô cùng bất mãn với tiểu nha đầu cùng phòng với mình, nếu không phải Tiểu bảo chúa nói bừa, cô ta cũng không phải lâm vào tình trạng xấu hổ như hiện tại.
Vì thế bắt đầu hai ngày trước Đông Phương Phượng Hoàng không ngừng trách mắng Tiểu bảo chúa, nhưng về sau phát hiện thấy cô ta đột nhiên suy sụp, cũng không trách mắng lâu, nghĩ cô ta đã biết lỗi.
Đông Phương Phượng Hoàng vốn dĩ không biết, Tiểu công chúa sở dĩ suy nhược, bởi vì nàng ta đang phải chịu đựng khốn thần chỉ trong kì phát tác. Đã có vài giáo sư Đông Phương vũ hệ giúp hoá giải cấm chế không thành, nàng ta đã sớm thấy ân hận vì đã đắc tội với Thần Nam.
"Tiểu ma phiền ngươi biết sai là tốt, ta không trách ngươi nữa, ngươi không cần tự trách mình."
Tiểu công chúa nghe Đông Phương Phượng Hoàng nói câu này, "phụt" một tiếng phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.
"Tiểu ma phiền thế nào rồi?"
"Phượng Hoàng tỷ tỷ, ta... thật sự quá cảm động!"
Nữa đêm Thần Nam rời khỏi khách sạn, dưới ánh trăng nhân ảnh như phong như điện, trong thời gian ngắn tiến vào Thần Phong học viện. Hắn nhẹ nhàng nhảy vào học viện, sau khi nép mình di chuyển, trong bóng đêm tìm kiếm, ngờ ngợ nhớ ra khu vực kí túc xá học sinh.
Hắn không dám ngạo mạn tiến vào khu vực này, sợ lại bước nhầm vào dường tai hoạ, đột nhiên lại bị người ta nhận lầm là sắc lang. Đã mang cái danh tự bại hoại này nếu thêm một cái sắc lang nữa thì thật không biết để mặt vào đâu.
Ngay sau đó Thần Nam tiến vào khu phụ cận phát hiện nhà xí, bất ngờ thấy một nam sinh đang ngáy ngủ bước vào nơi đó, hắn cảm thấy tên này tu vi không cao, bèn nảy ra ý nghĩ trả thù, bất ngờ tấn công từ đằng sau, nam sinh bị đánh không kịp kêu lên được một tiếng.
Thần Nam sau khi phong bế thập đại huyệt thì làm hắn tỉnh lại, nam sinh sau khi tỉnh lại thì phát giác chiếc truỷ thủ lạnh lẽo ở trên ngực, một người trẻ tuổi đứng bên cạnh hắc hắc cười lạnh, sợ hãi đột nhiên kêu to, nhưng phát hiện thân thể không thể cử động, mồm không thể nói được.
Thần Nam cười lạnh nói: "Sau khi ta giải khai á huyệt ngươi, ngươi không được la hét, nếu không ta kết thúc tính mệnh ngươi, nghe rõ chưa?"
Nam sinh nháy mắt, khi á huyệt được giải khai, mở miệng nói:"Ngươi... là ai?"
"Muốn giữ mạng thì câm mõm lại đi."
Nam sinh lập tức bế khẩu câm như hến.
Thần Nam nói: "Ngươi biết Đông Phương Phượng Hoàng cùng Tiểu ma phiền sống ở đâu không?"
Nam sinh do dự, không muốn nói gì, Thần Nam đẩy chuỷ thủ về phía trước, nắm chặt lấy cổ hắn, nói: "Đừng nói với ta là ngươi không biết."
"Tôi...... biết."
"Ở đâu?"
"Đi qua bốn viện đằng trước, ở đó có hai toà lầu, hai người bọn họ ở tại Tam hào lâu, tầng hai, phòng thứ nhất."
"Hừ! Nếu phát hiện ngươi dám lừa ta, nhất định ta sẽ quay lại giết ngươi."
"Không .. đâu!Tất cả đều là sự thật, không có nửa câu giả dối."
"Sao ngươi biết rõ thế?"
"Bởi vì Đông Phương Phượng Hoàng là học sinh Ma Pháp hệ chúng ta......"
"Nói vậy ngươi là học sinh hệ Ma Pháp ...?" Những cuộc truy sát hắn của "Phượng Hoàng thân vệ đội" đều do đám học sinh hệ Ma Pháp chủ trương, sau khi Thần Nam biết học sinh này là một Ma Pháp sư liền cười hắc hắc không chút hảo ý.
"Ma Pháp hệ học sinh các ngươi đột nhiên dám trên phố truy đuổi ta, ta đánh .. đánh .. cho các ngươi thành trư yêu......" Sau đó Thần Nam phong bế á huyệt bằng một cú đấm thật mạnh.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt tên Ma Pháp sư trở nên xám xịt, sau khi được giải khai á huyệt, vô lực nói:"Thì ra...... ngươi là bại hoại .. huynh."
Thần Nam nghe được câu này liền nổi giận đùng đùng, bể gập cánh tay hắn, nói:"XXX, sao ngươi dám chửi ta là bại hoại?"
"Muội muội huynh cũng gọi huynh như thế, ta nghĩ đó là ......" Thấy Thần Nam lại bắt đầu dượt quyền trên thân thể hắn, Ma Pháp sư rên rỉ kêu lên:"Oan cho ta quá, ta chưa bao giờ truy đuôỉ huynh, bại hoại huynh đừng đánh ta nữa......"
Thần Nam không thèm trả lời, điểm vào huyệt đạo, mang hắn tiến đến bên cạnh vườn hoa.
Theo hướng tên Ma Pháp sư đó chỉ điểm, hắn nhanh chóng tìm thấy hai tầng lầu đó. Hơn nữa lúc này cũng đã quá khuya, tất cả các phòng đều đã tắt hết đèn, toàn bộ bên trong vô cùng yên tĩnh.
Hắn ẩn thân tại toà giả sơn phía sau tam hào lâu các, cẩn thận quan sát, không phát hiện gì bất thường, nhẹ nhàng nhảy lên hành lang tầng thứ hai.
Thần Nam đứng tại lối vào phòng đầu tiên cẩn thận nghe ngóng, bên cạnh truyền ra âm thanh hô hấp của hai nữ tử, loáng thoáng còn nghe tiếng Tiểu bảo chúa nói mớ:" Bại hoại đáng chết.....Ta sớm muộn cũng cho ngươi biết tay......Dám mạo phạm đến ta...."
Thần Nam nghe xong mặt đực ra thầm nghĩ :"Không ngờ con nha đầu này đến mớ mà cũng còn chửi ta!"
"Hừm! Tiểu nha đầu đáng ghét!"
Hắn lẳng lặng mở cửa phòng đi vào, trong lòng chẳng chút lo lắng sẽ làm kinh động đến hai người. Đông Phương Phượng Hoàng vốn là Ma Pháp sư, linh giác không mẫn tuệ như vũ giả, Tiểu bảo chúa một thân công lực bị hắn phong trụ, công lực tiêu tán trong tình huống này vốn không thể phát hiện ra hắn.
Gian phòng của hai nữ nhân thoảng một mùi hương thanh khiết nhẹ nhàng, như hương hoa lan, làm say đắm lòng người.
Ánh trăng như nước chiếu qua song cửa, làm cho quang cảnh trong phòng trở lên rõ ràng hơn. Đông Phương Phượng Hoàng cùng Tiểu bảo chúa nằm trên giường, một trái một phải khoảng cách không xa. Hai nàng ngọc thể phô bày những đường cong thanh tú vô cùng mỹ lệ.
Dưới ánh trăng Đông Phương Phượng Hoàng điềm đạm nằm ngủ, dung nhan tuyệt mĩ lộ ra vẻ đoan trang, khí chất thánh khiết, chỉ để lộ ra khỏi chiếc chăn mỏng cánh tay như ngọc cùng cặp chân dài trắng muốt, vô cùng dụ hoặc, đầy vẻ quyến rũ, truyền tới một kiểu cám dỗ khác biệt.
Tiểu bảo chúa tư thế nằm ngủ khiến người ta phải phun máu. Chiếc chăn mỏng đã bị đá xuống đất, trên người chỉ mặc tiểu y, từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ hết ra ngoài, tay sen, chân ngọc làm tăng thêm vẻ đẹp, dưới ánh trăng lộ ra vẻ mê hoặc người khác.
Nhìn hai mĩ nữ tuyệt thế này với tư thế nằm ngủ vô cùng mê hoặc, Thần Nam thật thể không nhịn được mà phải nuốt nước miếng.
Đột nhiên đầu giường Tiểu công chúa xuất hiện hai đạo lục quang, là do hổ vương Tiểu Ngọc cảnh giác mở cả hai mắt.
Thần Nam nhanh nhẹn vung tay, nhanh như chớp xuất Cầm long thủ, kim sắc quang chưởng quấn tròn lấy rồi quay trở lại, Tiểu Ngọc đáng thương không hiểu tại sao lại bị bắt trong tay Thần Nam. Sau đó hắn điên cuồng điểm huyệt lên thân thể nó, chỉ khi nhìn thấy thân thể Tiểu Ngọc bất động, liền ném nó về phía giường.
Tiếng điểm huyệt đã đánh thức giấc ngủ của hai mĩ nữ, họ đều sớm mở cả hai mắt. Khi thấy có người đàn ông đứng trong phòng, theo bản năng lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Nhưng khi cả hai chưa kịp phản ứng thì đã bị Thần Nam đồng thời chế trụ huyệt đạo.
Khi cả hai nữ nhân nhìn rõ người trong phòng là Thần Nam thì bắt đầu sợ hãi, nhất là Đông Phương Phượng Hoàng, trong suy nghĩ của cô ta, Thần Nam là kẻ dâm tặc háo sắc. Lúc này thấy hắn lao vào phòng, liền đột ngột liên tưởng đến những việc đã làm với hắn, bất giác nổi cả gai ốc.
Tiểu bảo chúa đương nhiên càng sợ hơn, gần đây cô ta không chỉ bố trí kế hoạch hãm hại Thần Nam, còn quạt gió châm lửa, cổ động nam sinh Thần Phong học viện truy sát hắn, làm Thần Nam vất vả đến cực điểm.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu dạo này sao ốm yếu vậy!" Thần Nam nhìn Tiểu công chúa không có chút hảo ý cười nói.
Tiểu bảo chúa chợt phát hiện điều không ổn, thì ra chiếc chăn mỏng trên người đã bị đá xuống đất, làm lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết, lúc này cô ta xấu hổ đến điên cuồng, trong lòng thầm rủa Thần Nam vô sỉ đồng thời tự trách bản thân khi ngủ đã quá bất cẩn.
Thấy Thần Nam ghé mông ngồi xuống giường mình, Tiểu bảo chúa hoảng sợ đến ngừng thở, liên tục hướng ánh mắt về phía Đông Phương Phượng Hoàng, ra hiệu cho Thần Nam nhìn về phía đó.
Thần Nam nhìn vô cùng thích thú, không thể kìm được nụ cười.
Đông Phương Phượng Hoàng gần như sôi cả máu, mắt thấy Tiểu bảo chúa đột nhiên phản bội, muốn đem mình dâng cho Thần Nam, căm thù trừng trừng nhìn Tiểu bảo chúa.
Thấy Thần Nam vẫn ngồi trên giường mình, Tiểu bảo chúa lo lắng đến phát khóc, sau đấy thảm thương nhìn Thần Nam, đồng thời liên tục bĩu môi với Đông Phương Phượng Hoàng. Có điều á huyệt bị điểm, cử động không được thuận tiện, miễn cưỡng có thể thực hiện vài động tác.
Đông Phương Phượng Hoàng đã nổi giận thật sự, nếu có thể cử động được, nhất định sẽ thi triển Ma Pháp tối cuồng bạo với Tiểu bảo chúa. Tuy ngầm căm hận Tiểu bảo chúa không có nghĩa khí, nhưng lúc này cô cảm thấy sự sợ hãi đối với Thần Nam giảm đi rất nhiều.
Cuối cùng Thần Nam hướng lên trên thân Tiểu bảo chúa bắt đầu xuất chưởng, tuy Đông Phương Phượng Hoàng lúc này đối với Tiểu bảo chúa vô cùng bất mãn, cũng cảm thấy thông cảm sâu sắc nhưng không giúp được, đồng thời lại thở dài cho mình.
Tiểu bảo chúa độc ác nhìn Thần Nam, trong mắt như phun lửa, hắn tự dưng xuất hiện trong phòng hai nàng, thế nhưng sự tình lại tịnh không tệ hại như bọn họ tưởng. tượng.
Sau khi Thần Nam ngồi về phía sau Tiểu bảo chúa, vận chuyển huyền công hướng đạo đạo kim sắc chân khí du nhập các đại huyệt, kim quang trong phòng nhanh chóng chuyển động.
Đông Phương Phượng Hoàng cảm thấy vô cùng kì quái,không biết Thần Nam đang làm gì, nhất thời suy nghĩ loạn cả lên.
Tiểu bảo chúa đương nhiên biết Thần Nam đang làm gì, thấy hắn không tính hận thù đến đây giúp mình hoá giải khốn thần chỉ lực, tự nhiên địch ý đối với hắn giảm xuống rất nhiều. Tuy nhiên ngay khi nghĩ mọi chuyện căn bản là do Thần Nam gây ra cho mình, hơn nữa hiện tại chỉ là tạm thời hoá giải, trong lòng lại bắt đầu thầm nguyền rủa hắn.
Lúc này trên hòn giả sơn ngoài toà nhà, có tử y lão nhân cùng lam y lão nhân chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của toà nhà, sử dụng mật ngữ không thể nghe được để trò truyện.
Tử y lão nhân nói:"Tiểu tử này cam đảm thật sự không nhỏ, đầu tiên lén lút bỏ đi, giờ lại đột nhiên đến, ngươi nhìn xem hắn đang làm gì?"
Lam y lão nhân nói:"Gần giống với một loại bí pháp đả thông kinh mạch, thật không thể nhìn ra tiểu tử này còn có khả năng gì."
Tử y lão nhân nói:" Ừm, để ta nhớ lại. Tiểu ma phiền này mấy ngày trước dường như có nhờ vài giáo sư giúp nó hoá giải cấm chế gì đó, tuy nhiên không thành công, có thể cấm chế trên thân nó và tiểu tử này có liên quan."
Nửa giờ sau, kim quang trong phòng nhanh chóng biến mất.
Thần Nam để Tiểu bảo chúa nằm trên giường, véo hai má cô ta, nói:"Tiểu ác ma, ngươi liên tục hãm hại ta, ta vẫn cố gắng giải cứu ngươi, hiện tại đã cam tâm tình nguyện làm thị nữ của ta chưa?"
Tiểu bảo chúa độc ác nhìn Thần Nam, cố gắng mở mồm để chửi hắn, nhưng lại chửi không thành tiếng, ngược lại trở thành hôn lên ngón tay Thần Nam. Cô ta tức giận làm sắc mặt trở nên đỏ ửng, hơi thở nặng nề, cuối cùng đành căm phẫn nhắm cả hai mắt lại.
Đông Phương Phượng Hoàng tuy nhiên rõ ràng hơn người khác, biết Thần Nam với Tiểu bảo chúa thật sự không phải quan hệ huynh muội, nhưng lúc này lại bị mối quan hệ phức tạp của họ làm loạn cả lên.
Thần Nam quay đầu nhìn cô ta nói: "Phượng Hoàng nha đầu, ngươi dám huy động nhiều người đến thế truy sát ta, trong khi ta đã thật sự đã làm gì quá đáng với ngươi chưa? Truy sát ta trọng thương vốn dĩ đã không thể bỏ qua, không những vậy còn càn quét toàn thành. Không may là lần này ngươi lại ở trong tay ta. Hừm, nhất định hôm nay phải chơi cho đã mới thôi!"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe Thần Nam gọi mình là "Phượng Hoàng nha đầu" sắc mặt tái xanh vì tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi dám trừng mắt nhìn ta?" Thần Nam đứng lên đi về phía trước giường cô ta. Đông Phương Phượng Hoàng đột ngột lo lắng,trong tâm cảm thấy sợ hãi đến cực độ.
"A, cái gì thế này, có phải ma trượng của ngươi không?"
Thì ra Đông Phương Phượng Hoàng gối đầu lên một chiếc ma trượng xinh đẹp, thân trượng dài hơn một xích, phát sáng rực rỡ, đương nhiên do tử ngọc điêu khắc mà thành. Trên tử ngọc ma trượng có khảm một viên hồng sắc ma tinh, linh khí lan toả, vừa nhìn đã biết là bảo vật giá trị liên thành.
Thần Nam than thở:"Thật sự là bảo vật!" nói xong dụng lực lấy hồng sắc ma tinh từ trên ma trượng xuống.
Đông Phương Phượng Hoàng mắt nhìn vật thân yêu bị cướp mất, hận không thể giết Thần Nam. Tên tiểu tử này dám đột nhiên phá vỡ ma trượng cô.
Lúc này đứng trên hòn giả sơn lam y lão nhân không thể trì hoãn, nếu không phải bi tử y lão nhân kéo lại, hẳn lão ta đã xông dzô.
"Tại sao lão già ngươi kéo ta lại, ngươi không nhìn thấy tên tiểu tử vô lại đó phá huỷ ma trượng mà cháu gái ta yêu quý nhất à. Đó là một trân phẩm đấy, ta phải mất rất nhiều sức lực cùng ma pháp mới có được nó."
"Lảo ngươi nghe đây. Hắn lấy vật đó cũng chẳng ích lợi gì, nó chẳng phải là ma trượng sao? Hắn không thể ăn nó được. Trước hết nhìn rồi nói tiếp, xem nhân phẩm tiểu tử này thế nào đã."
"Thật là làm cho ta tức chết được, tên tiểu tử vô lại này......"
Thần Nam cẩn thận lấy xuống hồng ma tinh, nói: "Nghe nói thông thường một viên ma tinh trị giá rất nhiều tiền, như viên cực phẩm ma tinh này nhất định có thể bán được giá hời." Nói xong hắn cho viên ma tinh vào túi.
Đông Phương Phượng Hoàng nhanh chóng cảm thấy phổi nổ tung vì giận giữ, tên tiểu tử này đột nhiên phá huỷ ma trượng của cô chôm lấy hồng ma tinh để đổi lấy tiền, đơn giản là sử dụng cẩu thả và lãng phí bảo vật.
Khi Thần Nam chuyển sự chú ý từ ma trượng sang thân thể Đông Phương Phượng Hoàng, hắn không có thiện ý cười nói:" Lần đó, ta trước mặt mọi người công khai với ngươi, xem ra hôm nay ta phải làm gì đó để chứng minh cho bọn họ thấy. Hắc hắc"
Đông Phương Phượng Hoàng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bạch, thân thể không thể tự chủ run lên nhè nhẹ.
Trên hòn giả sơn lam y lão nhân không thể đứng vững, nhanh chóng hướng về phía trên lầu, nhưng bị tử ty lão nhân giữ lại.
"Đừng có manh động, tiểu tử đó không dám hành động cẩu thả đâu, hắn đang doạ cháu gái ngươi đấy."
Lam y lão nhân giận dữ nói: "Tiểu tử đáng chết, ta sớm muộn gì ta cũng làm cho hắn...... Ta luôn nói Phượng Hoàng ít sử dụng ma pháp thôi, rất dễ bị đối phương thâu tập, ám toán, nhưng nó vẫn không nghe. Lần này ta nhất định phải cưỡng bức nó học võ thuật mới được."
Thần Nam nhìn Đông Phương Phượng Hoàng lộ ra thần sắc kinh hãi, cười hắc hắc nói: "Đừng sợ, ta cũng không làm gì cả, nhưng cô cũng nên dẹp cái đám truy sát đó đi, bằng không ta không bảo đảm lần sau cũng quân tử như thế đâu."
Hắn mặc dù mồm miệng nói như thế, nào là quân tử, thậm chí không làm gì cả, nhưng tay thì cứ liến thoắng lục lọi đống quần áo của hai nữ nhân, cuối cùng cũng tìm vài chục kim tệ, giắt vào trước ngực.
"Thật là nghèo đói a, tiền của ta tất cả đều bị lão Phó viện trưởng đáng chết cướp đoạt, đành phải mượn các ngươi một ít để dùng."
Trong phòng hai mỹ nhân há hốc mồm kinh ngạc nhìn hắn, không thể tưởng tượng đại ác nhân làm bọn họ kinh sợ đột nhiên trở thành tên trộm như vậy.
Thần Nam tiến lại phía trước giường Tiểu bảo chúa, dụng lực gõ lên trán cô ta, nói: "Tiểu ác ma suy nghĩ lại đi. Nếu tự nguyện trở thành thị nữ của ta, ta sẽ triệt để giải khai cấm chế cho ngươi."
Tiểu bảo chúa giận giữ muốn hét to, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong tâm thầm nguyền rủa Thần Nam cả trăm lần.
Thần Nam cuối cùng bước đến trước giường Đông Phương Phượng Hoàng, lúc đầu muốn gõ vào trán cô ta, nhưng đột nhiên thay đổi ý nghĩ. Hắn ở bên ngoài tấm chăn mỏng lộ ra vẻ dê cụ, nhằm hai gò núi cao vút dụng lực vuốt ve, sau đó mở sổ phía sau biến đi, chỉ lưu lại câu nói đùa phiêu lãng trong phòng:" Tất cả đều nói ta xâm phạm ngươi, nhưng ta không có làm gì cả, thậm chí còn bị ngươi cùng nhóm nữ nhân kia điên cuồng dùng ma pháp oanh tạc, hiện tại cũng thu được chút ít vốn."
Đông Phương Phượng Hoàng cảm thấy vô cùng xấu hổ và bực bội, chỉ muốn cấu xé đập phá.
Lúc này đang đứng trên hòn giả sơn lam y lão nhân lại không thể nhẫn nhịn, đột nhiên bay đến toà nhà.
Theo sát phía sau là tử y lão nhân, giữ lấy bả vai lão nói nhỏ:"Tên tiểu tử đó cũng đi rồi, lúc này nếu ngươi muốn thì vào đi, nhưng làm như thế chỉ khiến cháu gái ngươi thêm xấu hổ mà thôi."
Lam y lão nhân do dự một lúc, sau đó nhảy lên mái nhà, theo hướng Thần Nam truy theo, tử y lão nhân nhìn thấy thế nhanh chóng truy theo.
"Ây, lão đầu không được kích động, mấy lão già chúng ta vốn không thể ra tay được, thời gian dài tiểu tử này không làm gì vượt quá quy tắc cả, tạm thời không được đánh động hắn."
Lam y lão nhân nói:"Ta nhổ vào, tên tiểu tử vô lại vừa xâm phạm cháu gái ta, ngươi không nhìn thấy à? Cái này không tính là vượt qua giới hạn à? Vừa rồi bởi vì lão già ngươi, ta không hề xuất thủ, nếu không thì làm sao hắn có thể chiếm được tiện nghi của cháu gái ta?"
Tử y lão nhân nói:" Ai biết được tiểu tử đó lại trở thành kẻ đạo đức giả chứ, cuối cùng thực sự thi triển "ô long thám trảo"...... Nhưng trông ngươi cũng giống như đang muốn thúc đẩy hảo sự đấy chứ?"
Lam y lão nhân giận dữ nói: "Hắn đã có thể kéo được Hậu Nghệ cung thì chắc cũng có rất nhiều loại năng lực khác, dứt khoát ngươi không thể tưởng tượng được. Không cần thiết phải tiếp tục theo dõi nữa, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ tiểu tử đáng ghét này một bài học."
Tủ y lão nhân nói:"Ta nói cho lão già ngươi hay, ngươi muốn làm loạn chuyện này lên, đối với cháu gái ngươi không có một điểm tốt nào cả."
Lam y lão nhân dừng lại suy nghĩ, nói: "Hôm nay ta tạm bỏ qua cho hắn, ngày khác nhất định phải tìm cơ hội giáo huấn hắn thật tốt."
Thần Nam sau khi nhảy qua bức tường cao của Thần Phong học viện đột nhiên cảm giác lạnh cả xương sống, tự hỏi: "Quái thật."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui