Thần Nam đã hiểu trận thế của bọn họ. Cứ hai mươi người tạo thành một nhóm, luân lưu xông tới từ bốn phía, khiến hắn rơi vào gọng kìm tấn công vĩnh viên không bao giờ kết thúc. Ông ta cười tàn nhẫn nói: "Hôm nay ta phải giết chết ác ma! Giết!"
Hai mươi kỵ binh phía đông đã tiến lại gần, Thần Nam đã cầm đao chủ động xông lên. Luồng sáng màu đen dài hơn hai trượng quét ngang qua, bốn người bốn ngựa xông tới trước mặt hắn bị tia sáng hóa thành thực thể chém thành tám đoạn, máu tươi phun trào, mảnh xác bắn ra.
Một đao uy chấn khắp hiện trường. Bất kể là binh sỹ hay những tu luyện giả đứng xem ở bên ngoài, tất cả tim đều đập thình thịch.
Lúc này đám kỵ binh ở phía bắc cũng đã xông tới trước mặt Thần Nam. Lần này sau khi chém bay bốn người bốn ngựa xong, hắn tiếp tục bay thẳng lên không, chém hai đao xuống đám kỵ binh đi ở phía xa, lại tám người ngựa ngã lộn xuống đất.
Trên quảng trường tràn ngập xác vụn, hơi máu không ngừng bốc lên, lại công thêm cái xác khổng lồ của Phi long, khiến cho nơi đây thật giống cõi tu la.
Thần Nam cầm đao đứng ở giữa quảng trường không động đậy, đợi kị binh xông lên.
Ma vương! Đúng là ma vương thích máu người!
Lúc này tất cả mọi người đều có một ảo giác như vậy. Trên quảng trường người thanh niên cao to sừng sững không hề nhúc nhích thật giống như ma vương hóa thân, khí ma bao phủ bên ngoài người hắn giống như ở bên ngoài hắn hình thành một hư ảnh ác ma, vô số ác ma tham bái trước mặt hắn.
Ảo giác? Ảo giác? Quảng trường chàn ngập không khí chết chóc, khắp không gian đều tràn ngập hơi máu, đã không có ai có thể phân biệt rõ ràng được là thật hay là giả.
Hết đội kỵ binh này tới đội kỵ binh khác xông về phía Thần Nam, nhưng không thể làm Thần Nam bị thương. Nếu như cứ tiếp tục như thế này, có lẽ bọn họ phải đợi tới lúc Thần Nam sức cạn lực kiệt rồi mới có thể giết chết hắn. Nhưng cái giá như vậy thì lớn quá, tới lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Xác chết trên quảng trường chất thành núi, máu chảy thành sông, Thần Nam đã chém chết gần trăm người, quảng trường đã biến thành địa ngục trần gian. Tuy nhiên Thần Nam đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đúng lúc hắn nhìn thấy cơ hội chuẩn bị đột phá vòng vây, một người mặc áo đen bịt kín mặt xông vào trong quảng trường, chém mấy kị sỹ xông tới trước mặt Thần Nam.
Thần Nam kinh ngạc nói: "Đứng lại? Ngươi là ai?" Trong tình huống này hắn không dám tin tưởng một ai.
Ở bên ngoài quảng trường là một trường hỗn loạn. Những tu luyện giả không ngừng bàn tán, chẳng ai có thể ngờ tới rằng có người xông vào trong vòng vây của thiết kỵ.
"Là ta, đừng làm ồn! Ta tới đây để cứu ngươi!"
Thần Nam kinh ngạc vô cùng. Hắn đã nhận ra giọng nói của người đó, đó chính lão họ Dương gặp ở Tiên Vũ học viện. Lão ta chính là giáo sư võ hệ phương đông của Thần Phong học viện, tên là Dương Lâm. Thường ngày lão thích mặc đồ màu tím cùng với gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng thường ngày thích mặc đồ màu lam, được học sinh của Thần Phong học viện gọi đùa là "Song nhân háo sắc".
Trước khi tới Cổ Tiên Di Địa, Thần Nam đã hứa với lão ta là sẽ về trước khi trận đấu Nhiệt thân bắt đầu, nhưng cuối cùng lại đi mất tăm. Lúc này dưới tình hình nguy hiểm vạn phần, Dương Lâm đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Điều này thật sự khiến cho hắn vô cùng cảm động.
Dương Lâm nói nhỏ: "Cao thủ của Tiên Vũ học viện đã tới đây, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lát nữa ta sẽ giúp ngươi mở đường ra khỏi Khai Nguyên thành, đột phá vòng vây xong, Khải Văn và Quan Hạo sẽ ở ngoại thành tiếp ứng cho ngươi, ta tới sau."
Thần Nam nhìn lão già đang bịt mặt đứng trước mặt mình. Có điều gì đó không thể nói ra lời. Hắn không phải là học sinh của Thần Phong học viện. Trận đấu Cường giả nhiệt thân, hắn cũng không thay mặt Thần Phong học viện đấu được lấy một trận. Vậy mà người này lại đúng lúc cấp bách nguy hiểm ra tay cứu hắn. Đang lúc hắn cảm động không khỏi có chút mê muội. Nhìn qua biết bao nhiêu người tính tình độc ác, hắn khó có thể tránh được chút nghi ngờ.
"Tại sao thầy lại cứu tôi?"
Lão ta trách nhỏ: "Bây giờ mà ngươi vẫn còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung hay sao? Không cần nghĩ ngợi nhiều, ta hoàn toàn không có ác ý. Sau khi chạy khỏi Khai Nguyên thành, ngươi và bọn Khải Văn nhanh chóng trở về Tội Ác chi thành. Thần Phong học viện có thể bảo vệ cho ngươi."
Sau khi nghe xong câu nói này, Thần Nam tỏ ra có chút kinh ngạc. Lão già này lại nói Thần Phong học viện có thể bảo vệ cho hắn, điều này đúng là khiến người ta khó hiểu.
Lão thì thào nói: "Thần Phong học viện đang làm một cuộc nghiên cứu rất lớn, sau này cần có sự giúp đỡ của ngươi, nên tuyệt đối không thể để bất cứ ai làm tổn hại đến ngươi. Ta nói thẳng thắn là cũng có chút công lợi, tuy nhiên tất cả đều là sự thật, xin ngươi hãy tin rằng Thần Phong học viện không có chút ác ý gì với ngươi!"
Dương Lâm đã thẳng thắn nói ra ẩn tình ở bên trong như vậy, Thần Nam càng có cảm tình với lão. Hắn nghiêm giọng nói: "Được, sau này nếu như có thể giúp đỡ nghiên cứu của Thần Phong học viện tôi nhất định sẽ tận lực giúp!"
Lúc này viên tướng trung niên chỉ huy thiết kỵ hết đội này tới đội khác không ngừng tấn công, xác chết trên quảng trường vô số.
Đúng lúc này một tiếng gầm lớn từ xa vọng lại, âm thanh giống như tiếng sấm dậy trên không trung: "Kẻ nào giở thói càn rỡ ở Tấn quốc chúng ta? Chống lại quân đội đế quốc ở đế đô? Tấn quốc chúng ta không có người hay sao?"
Biết bao nhiêu kỵ binh giật mình suýt nữa ngã lộn từ trên lưng ngựa xuống đất. Nhiều người trong đám bộ binh phải dựa vào nhau. Những tu luyện giả đứng xem ở bên ngoài cũng cảm thấy một luồng khí huyết bừng bừng.
Dương Lâm nói: "Không xong rồi, đây là một lão quái vật của Tiên Vũ học viện, võ công sắp bước vào Ngũ Giai cảnh giới. Một tên công tử quý tộc ngươi giết ngày hôm nay là đồ đệ của ông ta. Không ngờ cao thủ đầu tiên của Tiên Vũ học viện tới đây lại là hắn, mau đi cùng ta!"
Dương Lâm kéo Thần Nam nhanh chóng chạy về phía trước. Lão hình như đã cảm giác được tình thế nguy cấp và nghiêm trọng nên ra tay không lượng tình, mỗi chưởng đánh ra đều khiến cho vài người ngựa tan tành.
Hai người liều chết đột phá vòng vây ra ngoài. Lúc này Thần Nam hai mắt đỏ lừ, hắn không biết là đã giết chết biết bao nhiêu người, đao đã bị cong queo.
"Tất cả mọi người mau tránh ra cho ta! Ta cần xem xem là kẻ nào mà dám ngang ngược đến thế?" Một lão già râu tóc bạc phơ, người cao lớn bay cách mặt đất mười mấy trượng, từ trên đầu đám kỵ binh bay tới hiện trường.
Lão già này lạnh lùng nhìn Dương Lâm, sau đó nhìn Thần Nam không chớp mắt. Một áp lực mạnh mẽ vô hình phóng về phía Thần Nam, một dao động khủng khiếp, lan tỏa cuồn cuộn không thôi khắp quảng trường.
--------------------------------