Thần Mộ

Thần Nam thở dài nhìn lại vùng đất chết. Mới đây thôi mười đại cao thủ ai nấy cũng vô cùng tự tin muốn thám hiểm, tìm hiểu những bí mật kinh thiên động địa ẩn giấu ở nơi này. Còn bây giờ chỉ có ba người thoát chết. Mộng Khả Nhi dựa vào trí tuệ của bản thân chạy thoát được thì đằng một nhẽ. Lăng Vân - tên tiểu nhân bỉ ổi đã dùng máu và sinh mệnh của đồng đội để thoát thân....

Hắn thở dài thầm nói: "Người tốt không nhất định có được những báo đáp tốt đẹp, kẻ xấu xa cũng không nhất định bị ác báo. Kẻ chẳng tốt cũng chẳng xấu là ta..." Trong lòng hắn gợn lên chút buồn man mác.

Những lời Vô Danh Thần ma nói dường như vẫn còn đang vang vọng, ám ảnh hắn. Hắn cố kiềm mình không nghĩ tới những chuyện đó nữa, bởi vì bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Một khi chưa bước vào cảnh giới Tiên Vũ, hắn không có khả năng thay đổi cục diện. Việc hắn có thể làm là tạm quên đi những điều mình biết về vùng đất chết. Thần Nam lắc đầu tự động viên: "Người ta thường nói đại nạn không chết sau này nhất định có phúc, xem ra phúc phận đang chờ đợi ta..."

Hắn men theo con đường cũ trở về. Xuyên qua vô số những lùm cây gai góc, núi cao vực sâu, vô cùng hiểm trở, Tội Ác chi thành còn cách xa hàng trăm dặm, nếu chỉ dựa theo phương hướng trong lối mòn ký ức để trở về, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian. Thần Nam có chút đờ đẫn.

Ở nơi núi non điệp trùng này, nếu phương hướng có chút sai lệch là lạc bước vào rừng sâu núi thẳm, khó có thể tìm được đường trở ra. Thần Nam hơi nhíu mày, thầm hi vọng con Á long của Nữ bạo long kị sỹ vẫn đang chờ đợi ở chỗ cũ. Đi được năm dặm, thật sự hắn thất vọng, Á long sớm đã không biết đi đâu.

Cực chẳng đã, Thần Nam chỉ còn biết đi bộ, lần mò theo ký ức tiến về phía trước, trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện: "Xin đừng có lạc lối!"

Qua khỏi vùng đất chết, rừng núi như dần dần hồi phục sinh khí. Thoát khỏi không khí vắng lặng chết chóc, ngoài vùng sơn cốc tử vong năm dặm, đã nghe thấy xao động tiếng muôn loài.

Lúc này, Thần Nam đột nhiên phát hiện ra ở một khu rừng phía xa trước mặt lấp lánh ánh xạ một đạo quang mang, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Phát hiện này làm hắn hết sức ngạc nhiên, pha chút vui mừng. Kinh nghiệm cho hắn biết đó chính là ánh sáng phản chiếu của một binh khí sắc bén ... Giữa vùng núi non điệp điệp trùng trùng này có thể nhìn thấy vết tích của con người, khiến cho Thần Nam vui mừng, phấn khởi. Hắn mặc định cho rằng đó là người của Thần Phong học viện phái tới tiếp viện.

Hắn muốn lên tiếng, song lại cố kìm nén cảm xúc, đồng thời ẩn tích khí tức, thận trọng tiến về phía trước. Tới gần khu rừng phía trước, Thần Nam đã có thể cảm nhận được khí tức của ba vị cao thủ trong khu rừng. Bọn họ hơi thở dài, sâu, nội lực mạnh mẽ, khẳng định đều là cao thủ có cấp bậc.

Hắn càng cẩn thận hơn, ẩn mình phía sau một gốc cây đại thụ, thu liễm hết khí tức, không hề động đậy.

Ba người trong khu rừng tuyệt đối im lặng, nhưng rừng rực sát khí. Giống như báo săn đang giấu mình, lặng lẽ chờ đợi con mồi tới vào vòng mai phục.


Thần Nam trong lòng đầy nghi hoặc, càng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn. Hắn có dự cảm xấu, những người ở phía trước này dường như đang chờ đợi ai đó tới. Hắn đột nhiên liên tưởng tới Lăng Vân kẻ vô sỉ máu lạnh. Kết nối sự việc, ánh mắt Thần Nam bừng phát ra hai đạo hàn quang, đồng tử thu nhỏ lại. Trong lòng hắn nổi giận đùng đùng. Tuy nhiên hắn không dám hành động lỗ mãng, vẫn lặng lẽ ẩn nấp âm thầm quan sát.

Ba người trong khu rừng dường như vô cùng nhẫn nại, nói có thể nói là những thợ săn xuất sắc, rất chuyên nghiệp. Một canh giờ trôi qua cả ba người vẫn không hề nói một lời nào.

Cứ như thế hai canh giờ nữa lại trôi đi, ba người trong rừng vẫn không có một hành động, không hề nói một lời. Thần Nam dần dần cảm thấy suốt ruột. Đúng lúc hắn lựa chọn hành động thì cuối cùng cũng đã có một người chịu lên tiếng.

"Quả thật có người có thể thoát khỏi vùng đất chết sao? - Ta nghĩ là không thể. Những người còn lại rất khó có thể sống sót."

"Không có gì là không thể cả. Trên thế giới này không gì là tuyệt đối cả, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần tuyệt đối nghiêm chỉnh chấp hành việc mà bề trên giao xuống, không được bỏ qua bất cứ một người nào!"

Một kẻ giống như nhóm trưởng nói: "Hai người ngươi câm mồm lại, những nhóm khác ở rất gần chỗ chúng ta, nếu như để chúng nghe thấy chúng ta bàn bạc thì phiền phức to. Nhiệm vụ lúc này của chúng ta là lặng yên không được lên tiếng, lặng lẽ chờ đợi, đợi tới khi mục tiêu xuất hiện, lập tức liên lạc những người ở nhóm khác tới, tập kích giết chết mục tiêu." Khu rừng lại trở nên yên tĩnh.

Thần Nam trong lòng không khỏi kinh ngạc. Quả nhiên là đúng với những gì hắn dự tính, sự việc đã vô cùng bất lợi. Những người này mai phục, bao vây giết những ai còn sống trở về từ vùng đất chết. Khốn nạn!

Đáng sợ chính là ở chỗ ở đây không chỉ có ba kẻ này mai phục. Đâu đó không xa vẫn còn rất nhiều những nhóm nhỏ ẩn nấp, đường trở về Tội Ác chi thành, nguy hiểm chất chồng, trùng trùng ẩn hoạ...

Nửa canh giờ... chờ đợi... Thần Nam sử dụng Thần Hư Bộ nhanh chóng, lặng lẽ tới sau một người, tay phải nhẹ vung lên. Kẻ đó không kịp kêu lên một tiếng, ngã vật ra đất.

Tiếp theo, hắn lại nhẹ nhàng nhanh chóng di chuyển trong khu rừng. Trong một thời gian ngắn cả ba kẻ đó đều bị hắn đánh lén, gục ngã tại trường.


Thần Nam cẩn thận kéo ba kẻ đó ra khỏi rừng. tìm một chỗ an toàn, hắn liền đánh thức một kẻ dậy. Nhìn thấy kẻ đó đang định kêu lên, Thần Nam tát mạnh một cái, bịt chặt miệng gã lại, lạnh lùng nói: "Ngươi dám la hét ta lập tức hạ sát ngươi!"

Kẻ đó không chịu khuất phục, ư ư kêu lên mấy tiếng, Thần Nam không một lời, vặn hai vai, bẻ gãy rời hai cánh tay hắn ta. Kẻ đó đau tới nỗi mồ hôi vã ra như tắm, hai cánh tay buông thõng xuống.

Thần Nam tàn nhẫn nói: "Ta không muốn phí lời. Ta hỏi, ngươi phải trả lời thành thật, nếu không thì người chắc cũng biết được tiếp theo sẽ là thế nào chứ?"

Tuy nhiên điều khiến Thần Nam giận sôi lên đó là kẻ này vô cùng cứng đầu, không chịu khuất phục, mặc dù không thể mở miệng nói nhưng ánh mắt gã phát ra vẻ hũng hãn, không ngừng kêu lên ư ử, dường như đang chửi rủa.

Thần Nam tát mạnh một cái làm hắn ngất đi, sau đó lại đánh thức tiếp một kẻ nữa dậy. Nhưng không ngờ kẻ này cũng cứng đầu như kẻ vừa nãy.

Hắn đánh thức kẻ cuối cùng dậy và kết quả cũng tương tự. Kẻ đó không chịu khuất phục trước hắn. Điều này khiến cho Thần Nam nổi giận đùng đùng, những kẻ này nếu như quang minh lỗi lạc có khí phách như vậy cũng chẳng nói làm gì, những kẻ này đều là bọn tay sai hung ác, lại vừa xấu xa vừa cứng đầu. Hắn bắt đầu dùng những biện pháp bức cung tàn khốc đối với ba kẻ này... Cắt gân, bẻ xương đều lần lượt sử dụng hết trên người chúng nhưng cả ba kẻ này vẫn câm như thóc, không chịu mở mồm, hơn nữa đều nhìn hắn với ánh mắt hung hãn, oán độc.

Không hỏi được ra điều gì, Thần Nam bắt đầu khám xét khắp người chúng, tuy nhiên cũng không thể nào tìm ra bất cứ manh mối nào có giá trị. Hắn suy nghĩ một lát, trực tiếp phế đi võ công của cả ba kẻ đó, sau đó điểm đại huyệt toàn thân, vứt chúng vào trong bụi cây.

Hắn lại đi lặng lẽ tìm kiếm ở trong khu rừng, nếu không phát hiện thêm điều gì khác hắn sẽ xử lý toàn bộ những kẻ trong khu rừng này sau đó quay về Tội Ác chi thành.

Tán rừng vẫn lặng lẽ. Tuy nhiên Thần Nam biết rằng đường trở về Tội Ác chi thành một tấm lưới khổng lồ đã giăng ra đợi những người thoát khỏi vùng đất chết.

Lần này hắn lại càng đề cao cẩn thận, di chuyển kín đáo, ẩn nấp kỹ càng. Hắn biết những kẻ này có thể đều có thể vì người khác liều chết, không thể khai thác được điều gì từ phía bọn chúng, vì vậy hắn muốn đứng nghe lén một lát, xem có thể có được manh mối gì có giá trị hay không?


Hắn lại cảm nhận thấy một nhóm nhỏ khác trong khu rừng. Hắn nhẹ nhàng ẩn thân. Rất lâu lại mới nghe thấy tiếng nói cất lên: "Các ngươi cho rằng thật sự có người thoát được sao? Ta cho rằng không có khả năng"

Lập tức lại nghe thấy giọng một người khiển trách: "Câm mồm, ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi quên rằng bề trên đã giao phó như thế nào, nhất định không được bàn tán, nhất định không được để lộ bất cứ thông tin gì!" Thần Nam chửi thầm, nhưng hắn cũng vô phương thật.

Đột nhiên, đúng lúc này có một người nói nhỏ: "Tổ một, bên đó thế nào rồi?" Thần Nam thầm kêu lên: "Hỏng rồi!" Hắn nghĩ tới bọn chúng đã phát hiện ra hắn và đoán hắn là thành viên của tổ một. Lúc này căn bản không thể không trả lời được. Hắn nghĩ ngợi một lát sau đó đáp bừa rằng: "Không có vấn đề gì!"

"Ý!" Trong rừng phát xuất ra tiếng thốt nghi hoặc, sau đó là một tiếng kêu lớn: "Không xong rồi, có kẻ trà trộn!"

Trong khu rừng dậy vang tiếng người, biết bao nhiêu người nhanh chóng xông lại, đổ dồn phía này. Thần Nam quả thật dở khóc dở cười. Hắn không thể ngờ tổ chức của đám người này lại chặt chẽ đến vậy. Vừa mới thoát khỏi vùng đất chết liền bị người ta vây giết, một trận huyết chiến sắp diễn ra không thể nào tránh khỏi.

Tội Ác chi thành gió cuốn mây bay, những bí mật của vùng đất chết nếu được tiết lộ ra thì mọi người khó có thể nào bình tĩnh, khó có được một ngày bình an.

Mấy ngày trước mười thanh niên cao thủ kiệt xuất tiến vào vùng đất chết, không lâu sau tin dữ đã truyền ra. Trừ truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai Cổ thánh địa Mộng Khả Nhi và Thiếu chủ Lăng gia Lăng Vân có thể trốn thoát ra ngoài, những người còn lại đều đã bị Vô Danh Thần ma lưu lại trong vùng đất chết.

Tung tích của Mộng Khả Nhi khó tìm. Tất cả những tin tức đều do Lăng Vân truyền ra. Trong thành sôi sục, tâm trạng kinh ngạc sợ hãi lan tràn khắp giới tu luyện toàn lục địa.

Ai nấy đều thương tiếc cho tám đại cao thủ không thoát ra được, những người ngưỡng mộ bọn họ đều vô cùng lo lắng.

Tất cả đều đang chờ đợi những cao thủ tiền bối đã mai danh của đại lục nhanh chóng tới. Sự việc đã phát triển tới mức này, chỉ có những cao nhân tiền bối mới có tư cách thám hiểm vùng đất chết. Giới tu luyện đang suốt ruột chờ đợi trong lo sợ.

Đồng thời, hiệu trưởng của Tứ Đại Học Viện cũng phái cao thủ đi tìm kiếm tung tích của Mộng Khả Nhi. Nàng ta cũng là một trong hai người cuối cùng sống sót, họ sợ nàng ta xảy ra bất trắc.

Lăng Vân nhận được những lời khen ngợi từ phía những cao thủ tiền bối ở Tội Ác chi thành, và sự ngưỡng mộ của lớp thanh niên cao thủ. Nhưng hắn ta cũng thập phần lo lắng, vạn nhất có người sống sót thoát khỏi tuyệt địa, những lời nói dối của hắn lập tức sẽ bị bại lộ, bộ mặt máu lạnh vô sỉ của hắn nhất định sẽ bị phơi bày và nhận được sự phỉ nhổ của mọi người. Mặc dù hắn ta đã có bố trí nhưng hắn ta vẫn không chút yên tâm.


Lúc một mình tản bộ trong lâm viên của Thần Phong học viện, Lăng Vân cảm nhận thấy thấp thoáng một luồng sát khí, một khí tức vô cùng quen thuộc. Trong chớp mắt hắn ta đã đoán định người ở trong bóng tối là ai. Hắn ta biết đích xác đó chính là Mộng Khả Nhi. Vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hắn ta khe khẽ: "Mộng Khả Nhi là nàng sao? Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không nói bừa điều gì. Từ trước tới giờ và sau này cũng vậy, ta luôn ngưỡng mộ nàng, những chuyện xảy ra ở Hư Thiên Huyễn Cảnh đều coi như không có thật, nàng mãi mãi là một băng tâm ngọc nữ thánh khiết nhất trong tim ta. Nếu như Thần Nam có thể thoát ra khỏi vùng đất chết ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn ta. Ta không thể chấp nhận được chuyện hắn ta đã dám khinh mạn tiên nữ trong tim ta."

Lăng Vân đúng là kẻ tâm cơ nham hiểm. Để bảo vệ tính mệnh thủ đoạn hắn quả thật tinh vi. Cuối cùng sát khí dần dần tan biến, như chưa từng tồn tại.

Cả khu rừng ngập tràn mây mù đỏ, Thần Nam và những cao thủ mai phục trong rừng đã giao chiến, đã có hai cao thủ bị hắn hạ sát. Huy động những binh khí cướp được, tay trái cầm trường kiếm, tay phải cầm trường đao, tả xung hữu đột, kiếm khí thực thể hóa thành những tia sáng lấp lánh dài tầm hai trượng, những nơi nó đánh tới tất cả đều tan tác, không có kẻ nào có thể chống đỡ được. Trong khu rừng không ngững vang lên những âm thanh đáng sợ.

Tuy nhiên Thần Nam càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc. Cao thủ bao vây hắn mỗi lúc mỗi nhiều, không ngừng có người tiếp viên chạy tới tham chiến. Bây giờ tổng cộng đã có bảy đại cao thủ đang bao vây lấy hắn. Cứ thế này, hắn có thể sức cùng lực kiệt mà chết. Dù công lực của hắn lợi hại nhưng cũng không thể chống đỡ mãi với số đông người thế này! Một lúc có nhiều cao thủ cấp bậc như vậy không hiểu rằng thế lực chống lưng họ còn đáng sợ, ghê gớm đến nhường nào?

Một tiếng gầm lớn từ phía xa truyền tới, một thân ảnh đang xuyên qua đám cây rừng rậm rạp nhanh chóng lao về phía này, Thần Nam cảm thấy bất ổn. Tiếng gầm kéo dài đó cho biết người này vô cùng lợi hại, nhất định là một cao thủ. Tiếng gầm càng lúc càng gần, một lão giả mặc khôi bào, thân hình như một con chim lớn, bước dài hàng trượng.

Lão giả mặc khôi bào bay lên không trung, hai chân liên hoàn cước tới tấp đá về Thần Nam mười mấy đạo cước ảnh. Sức mạnh khủng khiếp lan tràn cuồn cuộn khắp khu rừng, một luồng sức mạnh long trời lở đất lao về phía Thần Nam.

Thần Nam kinh hãi, vội vàng chém liên tục mười nhát đao về phía cước ảnh trong không trung. Hai nguồn sức mạnh lao vào nhau như từng con sóng lớn xô bờ, phát ra những làn sóng năng lượng cực mạnh. Cây cối xung quanh đổ rạp từng hàng.

Thần Nam liên tiếp lùi lại mấy bước lớn, lão giả trong không trung ung dung hạ xuống. Lúc này trong trận chỉ còn lại hai ngươi bọn họ, những kẻ khác bao vây kín ở vòng ngoài.

Tự nhủ thầm tình thế bất lợi. Võ công của lão giả trước mặt dường như không hề thua kém Thần Nam, lại cộng thêm những cao thủ có cấp bậc ở xung quanh, nếu liều chết hắn chỉ sợ ph ải nuốt hận mà lui. "Lão già, rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại mai phục ở đây để giết ta?"

Ông già lim dim đôi mắt, so sánh với bức hoạ trong tay, cặp mắt chiếu xuất hai đạo hàn quang, lão cười nhạt nói: "Ngươi là Thần Nam? Chúng ta là ai không cần phải cáo phó cùng ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

Trên đỉnh một ngọn núi cách vùng đất chết chừng năm dặm, một tà áo trắng bay phấp phới. Một mỹ nhân da trắng như tuyết đang chăm chú quan sát động tĩnh trong khu rừng bên dưới không hề chớp mắt. Gió thổi nhẹ, mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ, như cưỡi gió mà đến, duy chỉ lúc này mỹ nhân trên đỉnh núi vẻ mặt lạnh lùng, không một nét cười, hai mắt ánh lên sắc lạnh, sát khí bao trùm xung quanh thân ngọc. Người đẹp áo trắng chính là Mộng Khả Nhi. Nàng ta đã âm thầm trở về Tội Ác chi thành, rồi quay lại tới vùng núi này, đứng chặn tại con đường độc đạo quy lai Tội Ác chi thành.

Mộng Khả Nhi đã phát hiện ra bóng dáng Thần Nam ở trong khu rừng này, sát khí phát ra chính là dành cho Thần Nam. Tuy vậy Mộng Khả Nhi không hề xuất hiện. Nàng ta không muốn xuất hiện trước mặt đám đông trong thời gian, địa điểm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận