Thần Mộ

Chiến Đế Đô (2)

Một đại thần ở bên cạnh trách mắng:" To gan, Thần Nam ngươi dám cả gan trách vấn bệ hạ, ngươi đã phạm vào tội khi quân rồi đó."

"Khi quân? Hắc hắc, người kính ta một xích, ta kính người một trượng. Nhược bằng người phạm ta, khiến ta không thể nhẫn nhịn được nữa, dù cho thiên vương lão tử, ta cũng phải lôi hắn xuống!" nói đến điều này, hắn trường đao hướng lên trời, một đạo đao mang thôi xán trực trùng nhi khởi, quang mang diệu nhãn như thiểm điện chiếu sáng cả khắp cả sân, hàn khí âm sâm nhiếp nhân tâm phách. Mỗi một cá nhân tại đây đều cảm thấy một cổ áp lực bức người, chúng nhân trong sân không thể không biến sắc.

Sở Hãn nói:" Thần Nam, trẫm biết trằng trong lòng người đang cực kỳ bất mãn, nhưng Tư Mã gia trước kia đã đưa ra việc hôn sự........"

Thần Nam cắt ngang lời nói của lão, cười nhạt:" hắc hắc, chẳng lẽ hôn nhân cũng cần phải theo thứ tự sao?"

Trưởng công chúa Sở Nguyệt thấy Thần Nam đối với hoàng đế vô cùng bất kính, phẫn nộ nói:" Thần Nam ngươi thật quá đáng, chớ nên quyên rằng ngươi là thần tử của Sở quốc, thần tử có thể cùng quốc vương nói chuyện như thế được sao?"

Trước kia khi chỉ mới gặp qua Sở Nguyệt lần đầu, Thần Nam trong lòng có 1một cảm giác kinh diễm, sau này trên đường Sở Nguyệt đối với hắn hỏi han ân cần, khiến càng tăng thêm phần hảo cảm. Nhưng một loạt sự việc xảy ra gần đây, Sở Nguyệt trong lòng hắn địa vị đã cực kỳ giảm sút, đó là một nữ tử vì lợi ích của gia tộc đế vương mà bất chấp mọi thủ đoạn, tâm cơ thâm trầm đến đáng sợ.

"Như thế thì ta không đáng là thần dân của Sở quốc vậy!"

"Ngươi......ngươi sống như một người Sở quốc, vì sao lại phản lại quốc gia của mình? Sau này trong lòng ngươi có thể thanh thản được sao?"

"Ta không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, ta bất quá chỉ là một khách qua đường ở lại Sở quốc mà thôi, Sở quốc trong lòng ta không có cái gì gọi là tầm cao của tổ quốc, cho nên trong lòng ta vẫn rất thoải mái." Khi nói những lời này, Thần Nam cho rằng bản thân mình như là một người của vạn năm về trước, khiến chúng nhân tại trường như nghe thấy một điều mạc danh kỳ diệu." Chỉ là không biết ai mới là người không an tâm trong lòng, vì lợi ích chính trị, mang hảo bằng hữu của mình đả nhập vào cuộc hôn nhân như trong ác mộng này."

Sở Nguyệt thần sắc đột biến, trách mắng:" ngươi dù cho có muôn ngàn lí do, cũng không nên phản bội Sở quốc!"

Thần Nam liên tục tìm tòi ở trong đám người, lúc này cuối cùng cũng đã phát hiện ra một người thân mặc đại hồng hỉ y chính là Nạp Lan Nhược Thủy, dung nhan thanh lệ ban đầu lúc này có phần tái nhợt, vô cùng tiểu tụy. Hắn chuyển trường đao sang tay trái, hữu thủ huy động, dấy lên trận trận cuồng phong mãnh liệt, quang mang dũng động, phía trước mặt hắn xuất hiện một thủ chưởng kim sắc cường đại. Kim sắc thủ chưởng hướng Nạp Lan Nhược Thủy cuộn đến, bao bọc lấy Nạp Lan Nhược Thủy dấy lên một cổ cuồng phong cuốn lấy cô quay trở về, những người ở trong sân không biết được đó là tu luyện chi pháp gì là văn thần xuy hay là diêu diêu dục đảo.

Một vị tu vi cao thâm giả trong sân không kiềm chế được kinh hô lên:" Cầm long thủ...... chính là cầm long thủ đã thất truyền!" Toàn bộ tu luyện giả không thể không biến sắc, tuyệt học đã thất truyền vậy mà lại hiện ra ở trong tay Thần Nam.

Nạm Lan Nhược Thủy đáp xuống trước mặt Thần Nam, cô đột nhiên dấy lên một cảm giác ngỡ ngàng, quá khứ của Thần Nam và Thần Nam hiện tại càng lúc càng xa càng khác biệt nhiều hơn.

Thần Nam nhìn vào song nhãn của Nạp Lan Nhược Thủy, nói:" Nhược Thủy, huynh đưa muội rời đi."

"Không, muội không thể cùng huynh rời đi được." Nạp Lan Nhược Thủy lắc đầu.

Thần Nam nói:" Vì sao?"

Nạp Lan Nhược Thủy kinh hô:" Cẩn thận!"

Tư Mã Lăng Không mặc dù trong lòng thầm kinh sợ thần công vừa thi triển

ban nãy của Thần Nam, nhưng lúc này hắn nộ hỏa xung thiên, nhìn thấy trước mắt gã đó không chỉ quấy nhiễu hôn lễ của hắn, mà lại còn có thể coi hắn như không ra gì, hiện tại hắn ta còn muốn đưa tân nương rời đi, điều này khiến hắn thực sự phát cuồng. Hắn từ trong tay một thị vệ bên cạnh đoạt lấy một thanh trường kiếm, nhằm về phía Thần Nam chém đến, một đạo mặc lục đấu khí phát xuất ra thanh âm phá không " xoạt xoạt".

Thần Nam kéo Nạp Lan Nhược Thủy về sau lưng mình, tả thủ trường đao ung dung chém ra, một đạo đao mang hừng hực hướng về phía trước phóng đến, quang hoa thôi xán phát ra một nguồn năng lượng cự đại ba động, kèm theo đó là một cổ cuồng phong mãnh liệt, phát xuất trận trận dị khiếu.

" Ha ha.......muốn đánh thì đánh, hôm nay Thần Nam ta nhất định phải đại náo đế đô!"

Đao khí và đấu khí cùng nhau va chạm, ở trên không trung phát xuất ra âm thanh như tiếng xé lụa, Thần Nam vẫn đứng nguyên vị không chuyển động, Tư Mã Lăng Không liên tục thối lùi hơn năm bước, hắn khí huyết trong nội thể cuồn cuộn, gương mặt hồng nhuận lên. Nhưng hắn vẫn không lùi bước, song nhãn hàn quang thiểm thước, lại lần nữa cầm kiếm xông lên.

Trên không trung đao khí, đấu khí tung hoành khuấy động, Thần Nam sau khi chém ra một phiến đao mang đoạt mục liền phi thân lên cao ngất trời, thân thể như bay vào hư không. Thân thể của hắn kim quang đại thịnh tán phát ra tứ phía, giống như ngọn liệt hỏa đang hừng hực bốc cháy, phảng phất như khoác trên người một kim tinh chiến giáp, hắn ở trên không hướng về Tư Mã Lăng Không đáp đến.Một áp lực cường đại bao trùm lấy Tư Mã Lăng Không, nguồn áp lực nặng nề không gì sánh được khiến hắn không thể thở nỗi, thế nhưng cũng đang là nhân vật uy danh của đế đô, bất ngờ lại bị mất thể diện như thế, hắn liền kiên cường cử kiếm nghênh chiến, một đạo đấu khí thôi xán trực trùng phóng lên.

Khi mặc lục đấu khí gặp gỡ với kiếm khí xuất thể dưới một cước của Thần Nam, liền bị trùng kích đến thất linh bát lạc, quan mang thoáng chốc dần mờ đi, kim sắc của kiếm khí xuất thể trực trùng phóng xuống.

Tư Mã Lăng Không đại hãi, một mặt lùi bước một mặt cử kiếm chém thẳng vào, bây giờ một chùm ảnh ảo như xuất hiện trước mắt chúng nhân, Thần Nam trong nháy mắt đá xuống mười ba cước, công phá sự phòng ngự của mặc lục đấu khí, trùng trùng điệp điệp đạp mấy cước lên thân trường kiếm của Tư Mã Lăng Không, nhưng áp lực cường đại đó vẫn khiến hắn khó mà chịu được, hắn song cước đạp mạnh vào những phiến đá hoa trên sàn nhà, đạp ẩn xuống dưới đất.

Khi cươc thứ mười một của Thần Nam đạp xuống, trường kiếm hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành từng miếng sắt vụn từ không trung rớt xuống, Tư Mã Lăng Không nhổ ra một ngụm máu tươi, phía dưới đầu gối đều đã hoàn toàn chìm vào trong lòng đất. Lúc này đệ thập nhị cước, đệ thập tam cước đã đến, Tư Mã Lăng Không hối hận không ngừng, thầm hối hận mình không nên vì cái sĩ diện chết tiệt đó, không còn cách nào khác, hắn liền cử song chưởng lên nghênh tiếp lấy song cước của Thần Nam.

"Ầm","Ầm" hai thanh âm cường đại được phát ra, quang hoa thiểm điện, sóng khí cuồn cuộn, Tư Mã Lăng Không bị đá đến bay ngã ra sau. Những người có tu vi cao thâm trong trường đều nghe được hai tiếng bể vụn vang lên, tỉ mỉ nhìn vào có thể phát hiện, hai tay vừa bị đá đó của Tư Mã Lăng Không đã gảy đoạn, rũ xuống vô lực.

Cũng vào lúc này, Thần Nam ở trên không phách xuất ra một đao uy lực vô biên, phong mang thôi xán diệu nhãn như một cầu vồng trải ngang qua bầu trời, nguồn năng lượng cường đại ba động cùng với nó cuộn trào mãnh liệt cuốn tới.

Đạo đao mang thôi xán này nếu như là chém trúng Tư Mã Lăng Không, nhất định khiến hắn trong nháy mắt vỡ nát.Thời khắc này các tùy tùng của hoàng cung, các võ giả cao cấp đang bảo hộ hoàng đế liền tức tốc phóng lên, tiếp lấy một đao uy lực cường đại này.

"Ầm"

Xông lên là sáu vị cao thủ, trong tay cầm đoạn kiếm ngẩn ra đứng tại giữa trường, uy lực của một đao đó lại có thể khiến bọn họ sáu người đều bị thụ thương. Lúc này Thần Nam cùng Tư Mã Lăng Không đều đã ngã trên đất cách xa nhau, người lúc trước trường đao hướng thiên, thân thể kim quang cuồn cuộn, chiến ý vang dội, người lúc sau sắc mặt tái nhợt, miệng thổ huyết không ngừng, thần sắc đầy vẽ xấu hổ và giận dữ.

Cuộc quyết đấu nhanh chóng ngừng lại, tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, nếu như không phải là lúc giây phút tối hậu các võ giả cao cấp nhanh chóng phản ứng, Tư Mã Lăng Không đã hoành thây tại đường trường.

Trong trường có không ít người đều đã từng kinh qua Thần Nam xuất thủ, nhưng lúc này vẫn lộ ra thần sắc chấn kinh.

Tư Mã Trường Phong lắc đầu tán thán:"Hài tử này quả thất đã quá mất bình tĩnh, làm sao có thể ngạnh tiếp được lực lượng đó kia chứ?"

Chúng nhân sôi nổi nghị luận:

"Tam giai đông phương võ giả đạt đến cảnh giới kiếm khí xuất thể quả thật là đáng sợ!"

"Có thể phách xuất ra đao mang, lại còn có thể dụng cầm long thủ thất truyền......"

........

Tiểu bảo chúa nhìn thấy mà hưng phấn không ngừng, nhỏ giọng nói:"câu chuyện anh hùng cứu mĩ nữ lại phát sinh bên cạnh ta, oa, thật đẹp quá! Nếu như tại hôn lễ của ta cũng có một người công lực cái thế, đánh bại hết tất cả cao thủ, uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt ta, điều đó điều đó quả thật là tuyệt mà!"

"Đông" Hoàng hậu kí lên đầu cô một cái, trách mắng:" con đang nói nhảm cái gì đó?"

Tiểu bảo chúa vô cùng oan ức nói:" Tại sao lại đánh đầu con?"

Hoàng hậu nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:" con nếu như lại còn gây náo loạn nữa, ta phạt con một tháng không được xuất cung."

"Hi hi." Tiểu bảo chủa tươi cười trở lại nói:" không tưởng được cái tên bại họa này càng lúc càng lợi hại như thế."

Lúc này Sở Nguyệt nhìn chúng nhân trong kì sĩ phủ nói:" Thần Nam hung hăng càn quấy như thế, lại dám gây ảnh hưởng đến quốc vương rõ ràng đã có lòng phản Sở, hiện mong các vị kì sĩ mau liên thủ bắt hắn lại."

Trong đám kì sĩ truyền xuất ra một tiếng kinh hô:

"Trời ơi, ta tại sao lại không thể nào tụ tập ma pháp nguyên tố?"

"Toàn thân tu vi của ta tại sao lại đột nhiên tiêu thất như thế này?"

........

Tiếng kinh hô vang lên không ngừng vọng vào tai.

Sở Nguyệt tựa hồ nghĩ ra được điều gì, sắc mặt đại biến, nhìn Thần Nam phẫn nộ nói:" Ngươi dám xui khiến lão độc quái tiền bối hạ độc đối với chúng vị kì sĩ, ngươi........thật quá ác độc, ngươi chẳng lẽ muốn những người này phải hy sinh hay sao?" Sở Nguyệt thật sự đã có phần nóng ruột, nếu như toàn bộ kì sĩ đều trúng độc mà chết, đối với Sở quốc mà nói là một tổn thất không gì kể được.

Thần Nam hừ nhẹ:"Ngươi hãy thôi đem cái lòng dạ tiểu nhân đó mà so với lòng dạ quân tử, bọn họ chỉ là tạm thời thất tán công lực mà thôi."

Suy cho cùng Thần Nam đối với các loại nhân tình thế thái vẫn còn chưa nhận biết được nhiều điều, thời khắc này hắn vẫn rất còn non nớt, không thể nỡ lòng hạ quyết tâm, độc chết các kì sĩ của Sở quốc, hắn không có lòng đôi địch với người khác, và cũng không biết lựa chọn thủ đoạn.

Lập tức, Sở Nguyệt sắc mặt vô cùng tái nhơt, quát lên:" Toàn bộ hoàng cung võ sĩ cao cấp nghe lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải đem nghịch tắc ra tru sát!"

Hơn chục vị võ sĩ tu vi cao thâm của hoàng cung tiến vào trong trường, một cổ áp lực bức người trên thân bọn họ tán phát ra.

Thần Nam lớn tiếng quát:" Ai dám cử động? Ta sẽ bắn chết kẻ đó ngay lập tức!"hắn cầm lấy hậu nghệ cung, một mũi điêu linh tiễn đã đặt tại trên dây cung.

Một người tựa hồ là đầu lĩnh của đám hoàng cung võ sĩ lớn tiếng nói:"Không cần phải sợ, chúng ta cứ xông lên, mũi tên của hắn chỉ có thể bắn hạ được một người mà thôi......"

"Ầm ầm ầm"

Thiên địa thất sắc, phong vân biến hoán! Kèm theo âm thanh ầm ầm như sét đánh,dây cung của hậu nghệ cung nhẹ rung lên, một đạo kim quang tiễn tựa thiểm điện được bắn ra.

Giờ đây Thần Nam tu vi đã không còn như trước kia nữa, uy lực của quang tiễn so với lần ở biên giới phía Tây Sở quốc không biết là đã hơn gấp bao nhiêu lần. Quang mang rực rỡ chói mắt, khiến toàn bộ chúng nhân tâm trạng có phần run rẩy là một mũi tiễn tựa bá long xuất hải, uy động tám phương, uy lực áp bức cực đại khiến chúng nhân trong phạm vi quanh đó đều cảm thấy ngạt thở. Quang tiễn trong nháy mắt phóng xuyên qua ngực của vị võ sĩ đầu lĩnh, cả thân thể vị võ sĩ đó nháy mắt vỡ tung (bạo toái), từ trên không trung đổ xuống một màn mưa máu, bốc lên mùi huyết tinh khiến chúng nhân phải ói mửa.

Uy lực của một mũi tiễn này thanh thế cực đại, lực lượng ba động vô cùng to lớn tựa như phong ba bão táp, cuồn cuộn khắp bên trong Tư Mã phủ, năng lượng ba động khủng bố đó khiến chúng nhân tại trường đứng không ổn định, ngã lăn ra đất.

Phía trong Tư Mã phủ chúng võ sĩ ngã lăn ra mặt đất, rất nhiều người đều bị binh khí của bản thân làm cho tổn thương, máu tươi chảy ra không ngớt. Toàn bộ văn võ trong triều càng không thể chịu đựng được, cũng ngă lăn trên đất.

Sở Quốc hoàng đế nếu như không phải là được trưởng công chúa Sở Nguyệt kip thời giúp đở, khẳng định cũng phải ngã chổng vó, tiểu bảo chúa vì phải giúp đở hoàng hậu, bản thân cũng lại bị té xuống mặt đất, tức khí chửi rủa:"tên bại hoại chết tiệt, ai da......"

Chúng kì sĩ trong Kì Sĩ phủ bời vì công lực tạm thời thất tán, cũng đều ngã nhào trên mặt đất.

Chỉ có một bộ phận cao thủ là không chịu ảnh hưởng, vẫn đứng giữa trường như cũ, phẫn nộ nhìn Thần Nam.

Tư Mã phủ hôm nay mời tất cả các danh gia ở tại đế đô, uy lực của kim quang tiễn khiến tất cả bọn họ trông cực kỳ thảm hại, ngày hôm nay có thể nói là bọn họ đã mất hết thể diện. Những hào môn thiên kim, hầu môn quý phụ ấy kinh hãi thét lên khớp nơi khiến tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn.

Nếu như tin tức này lan truyền đến nước khác, Sở quốc có thể nói là đã cực kỳ mất đi thể diện, nhất định sẽ bị các quốc gia đó nhạo báng.

Đến khi chúng nhân trên mặt đất tự mình đứng lên, lúc bình tĩnh trở lại, phẫn nộ nhìn về phía Thần Nam

Vào thời khắc này nội trường lặng ngắt như tờ, toàn bộ chúng nhân đều dường như nín thở lại, trường chấn động vừa rồi đã khiến những hoàng cung võ sĩ muốn tiến lên phải dừng bước.

Thần Nam tiếp tục đặt lên dây cung mũi tên thứ hai, thần cung hướng đến đâu, người người đều biến sắc, cuối cùng hắn di chuyển hậu nghệ cung từ trên người Tư Mã Lăng Không hướng về phía hoàng đế.

Nạp Lan Nhược Thủy ở sau lưng hắn lo lắng la lên:" Thần Nam ngươi muốn làm gì?"

Thần Nam không trả lời, nhìn Sở Hãn nói:" để ta và Nhược Thủy cùng rời đi."

Sở Hãn gật đầu nói:" Không thể tưởng được sự tình lại có thể như vậy, được rồi, ngươi có thể đi, tất cả các ngươi hay tránh ra, để bọn họ rời đi."

Tư Mã Lăng Không nộ hỏa cuồn cuộn, song mục đỏ rực, vừa rồi hắn đã thụ nội thương nghiêm trọng, lúc này vừa kinh vừa phẫn, "Aaa", thanh âm phát ra, liên tục thổ ra ba ngụm máu lơn, liền được người giúp đở dìu ra khỏi trường.

Thần Nam thu lại hậu nghệ cung, ra hiệu cho Nạp Lang Nhược Thủy cùng nhau rời khỏi nơi này.

Ngay khi qua khỏi đại môn Tư Mã phủ, Nạp Lan Nhược Thủy nói:" Thần Nam, muội thực sự không thể cùng huynh rời đi."

"Vì sao?"

"Muội không thể đi được, sau khi muội đi, phụ thân muội phải làm sao? Gia đình muội sẽ như thế nào? Bọn họ sẽ mất hết thể diện."

"Bọn họ chỉ là mất đi một chút thể diện mà thôi, lẽ nào muội muốn hy sinh hạnh phúc của bản thân mình ư?"

Nạp Lan Nhược Thủy lắc đầu nói:" Trường hôn lễ này đã không còn cách nào tiếp tục, huynh không cần phải lo lắng cho muội nữa."

Thần Nam nói:"Muội tại sao lại không thể rời đi với huynh kia chứ?"

Nạp Lan Nhược Thủy nhẹ nhàng ca thán:"giữa huynh và muội không có......"

Thần Nam ngạc nhiên nói:" muội.......nhưng tại ngự hoa viên huynh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa muội và trưởng công chúa mà."

"Huynh đã nghe thấy ư? Muội lúc đó xác thật.....nhưng......nhưng hiện tại huynh đã thay đổi, khiến muội cảm giác càng ngày càng bở ngỡ, với muội Thần Nam quen biết trước đây đã không còn nữa rồi.......muội có phần sợ hãi, muội không thể biết được tương lai của muội sẽ như thế nào, muội.......không thể cũng huynh rời đi được......." thanh âm của Nạp Lan Nhược Thủy càng lúc càng nhỏ lại cuối cùng khẽ nói:"có lẽ muội quá cổ hữu, có lẽ tư tưởng của muội quá bảo thủ, muội thực sự không thể cùng huynh ra đi như thế này. Huynh có lẽ đã từng suy nghĩ qua, huynh hôm nay phẫn nộ phản lại đại Sở, rốt cuộc cũng chỉ bời vì để giải tỏa một khẩu ác khí, vẫn là vì........cái muội cần nhất vẫn là con người huynh trước kia."

Thần Nam đột nhiên ngẫn người đứng lại, mũi điêu linh tiễn trên dây cung rớt xuống mặt đất. Đích thực, hắn hôm nay bởi vì phẫn nộ đã phản lại Sở quốc, chủ yếu là vì không nuốt trôi được một khẩu ác khí này, tưởng sẽ thống khoái nếu như phát tiết nó đi được.

"Thần Nam cẩn thận!" Nạp Lan Nhược Thủy kinh hãi la lên.

Một đạo kiếm quang quang hoa rực rỡ như một cuốn lụa nhắm Thần Nam trảm đến, đồng tử của Thần Nam liền co lại, hắn đã thấy được đây là phi kiếm của một tu đạo giả, chủ nhân của phi kiếm chính thị là trưởng công chúa Sở Nguyệt. Hắn cấp tốc bạt xuất trường đao, hướng về phi kiếm chém đến.

Chúng nhân quan chiến kinh hô:

"phi kiếm!"

"là tu đạo giả thần bí nhất trong tu luyện giả!"

"Là trưởng công chúa điện hạ!"

.............

Phi kiếm hàn quang sáng ngời, lãnh khí bức người.

Thần Nam khua đao chém thẳng đến, nhưng kim sắc phong mang lại không thể cản trở được phi kiếm phóng đến, cuối cùng hắn vung trường đao lên trực tiếp cùng phi kiếm giao kích với nhau.

"Đinh đinh đang đang"

Sau khi tiếng kim loại va vào nhau vang lên, trường đao vậy mà lại bị chém thành nhiều đoạn, chỉ còn lưu lại một cán đao trơ trụi trên tay hắn. Thần Nam thầm kinh sợ trong lòng, thầm thán tu đạo giả quả nhiên không tầm thường. Hắn vứt cán đao đi, dùng tay không nghênh tiếp lấy phi kiếm, một tầng quang hoa kim sắc dày đặc bao quanh lấy bên ngoài thủ chưởng của hắn, hắn lách qua kiếm phong, chưởng chưởng phách lên sống kiếm, sau khi thủ chưởng bằng huyết nhục cùng phi kiếm va chạm vào nhau, vậy mà lại phát ra từng trận tiếng động "âm vang".

Một loạt các động tác này có thể nói là nhanh như thiểm điện, chúng nhân chỉ có thể thấy một đạo phong mang và một phiến chưởng ảnh giao phong với nhau, quang hoa rực rỡ kèm theo một chuỗi tiếng động "âm vang", một nguồn năng lượng cường đại ba động điên cuồng dấy lên.

Khi đám võ sĩ cao cấp đối mặt với phản ứng này, nghĩ rằng đây là thời khắc xung yếu, nhưng trưởng công chúa đã có phần lực bất tòng tâm, trên mặt cô dần tái lại, phải thu phi kiếm về một cách không cam tâm.

Thần Nam vừa muốn truy kích, một đội võ sĩ cao cấp liền chắn phía trước mặt hắn, hắn nhanh chóng dừng lại cước bộ, cầm lấy hậu nghệ cung, điêu linh tiển nhắm thẳng về phía hoàng đế Sở quốc. Chúng nhân kinh sợ, bị bức bách phải ngừng lại.

"Nhược Thủy đi với huynh."

"Không , muội......." Nạp Lan Nhược Thủy lắc đầu nói:"giữa muội và huynh có lẽ đã từng phát sinh một chút rung động nhất thời, nhưng đó không phải là cảm tình, nếu như nữa năm sau muội vẫn còn cảm giác này........." Nạp Lan Nhược Thủy không nói nữa, nhanh chóng chạy về phía quần nhân, nháy mắt đã dần dần biến mất.

Thần Nam như ngây người ra, cuối cùng bạo nộ, kéo căng hậu nghệ cung nhắm chuẩn trưởng công chúa Sở Nguyệt, nói:" Ngươi dám cả gan đánh lén ta, hôm nay ta muốn........

Đột nhiên bên tai hắn vang lên một thanh âm già nua như than thở:"ai, thanh niên nhân không nên quá kích động, nàng ta đúng là huyền tôn chi nữ (cháu cố) của ta.

Thần Nam thất kinh, lập tức bình tĩnh trở lại, thanh âm đó hắn biết rất rõ, chính là của lão huyền tổ hoàng đế, cái lão yêu quái đã ngoài một trăm bảy mươi tuổi đó, hắn biết rằng lão yêu quái chính đang sử dụng võ học cao thâm nhất nhân truyền âm(truyền âm nhập mật) đối với hắn.

Lão yêu quái than thở:"cái gì là vĩnh viễn? là không vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng chỉ là một sát na thời gian. Khi đã quên đi phù hoa, dung mạo già đi, lúc đó mới phát hiện ra được, đời người cái cần thiết nhất là tâm tình yên bình và hạnh phúc.

Thanh âm tựa như từ xa xăm bốn phía vọng vào Thần Nam, khiến hắn cũng không có cách gì phát hiện ra tung tích của lão yêu quái. Hắn mặc dù có hậu nghệ cung trong tay, nhưng vẫn hết sức úy kị lão nhân cao thâm mạc trắc này, nếu như là lão nhân này ngầm tập kích hắn, hắn tuyệt đối vô phương ứng phó.

Lúc này Thần Nam đã kéo căng hậu nghệ cung, nhưng vẫn còn kiêng dè về lão yêu quái, đành phải chuyển hướng hậu nghệ cung xuống phía mặt đất. Một đạo quang tiễn kim sắc kèm theo âm thanh tựa như tiếng sét phóng chìm vào dưới mặt đất, mặt đất kịch liệt chấn động không ngừng, quá nữa Tư Mã phủ "ầm ầm" đổ sụp xuống, khói bụi mịt mù, đất cát tung bay.

Không một ai biết được mũi kim quang tiễn bắn xuống dưới mặt đất này đã từ từ thay đổi phương hướng, kim quang tiễn hướng đến một nơi cách hoàng cung không xa phóng đến, rồi sau đó phóng thẳng vào trong cổ mộ phía dưới hoàng gia cổ tịch thất. Kim quang tiễn ẩn chứa thiên địa nguyên khí giống như bị hút đến, tiếp tục bay về hướng di thể của tuyệt đại cao thủ trong cổ mộ, cuối cùng khi tiến đến còn cách thi thể bất diệt đó ba thước liền đột nhiên vỡ nát ra, hóa thành từng điểm từng điểm kim quang, trùng nhập vào trong nội thể của thi thể bất diệt. Cổ mộ khôi phục lại sự yên tĩnh, tựa hồ như chưa từng có việc gì xảy ra.

Thần Nam nhân lúc chúng nhân đang đại loạn, cầm long thủ tái xuất, thủ chưởng kim sắc mang theo một cổ cuồng phong mãnh liệt, cuốn lấy tiểu bảo chúa Sở Ngọc đang ở bên cạnh hoàng hậu rồi quay trở lại. Hắn nhanh chóng điểm vào huyệt đạo của tiểu bảo chúa, sau đó mang cô theo trước ngực, hắn tay phải cầm hậu nghệ cung, tay trái đặt trên yết hầu của tiểu bảo chúa.

Bấy giờ Tư Mã phụ tử hai người điên cuồng thở gấp, không chỉ hôn lễ bị Thần Nam phá hoại, mà ngay cả toàn bộ Tư Mã phủ cũng đã bị hắn phá hủy.

"Bại hoại, xú tặc mau thả ta ra......."

Hoàng đế, hoàng hậu tất cả mọi người thần sắc biến đổi thảm hại, trưởng công chúa nói:" Thần Nam ngươi thả muội muội của ta ra, ta bảo chứng cho phép ngươi bình an mà rời khỏi đây."

Thần Nam vẫn bất động, không có lấy một biểu tình gì. Kì thật hắn trong lòng đang ngầm dò xét lão yêu quái, xem lão có xuất thủ hay không. Một lúc lâu sau, lão yêu quái cũng không có một động tĩnh gì, sự thấp thỏm trong lòng hắn cũng từ từ hạ xuống.

Tiểu bảo chúa la lên:" xú tắc mau bỏ bàn tay ngươi ra khỏi người ta, thực sự là không thể ngửi được mà."

Trưởng công chúa Sở Nguyệt nói:" Thần Nam ngươi có nghe ta nói gì không? Mau thả muội muội ta ra, ta sẽ để mặc cho ngươi rời khỏi đây."

Thần Nam cười nhạt nói:"Hừ, ta không tin vào những lời phế ngôn đó đâu, mau bảo tất cả mọi người tránh ra, không được phái bất cứ ai đến cản trở ta.

Sở Nguyệt tức giận sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng nói:" Được, ta đáp

ứng yêu cầu của ngươi."

Hoàng hậu ở bên cạnh không ngừng lo lắng, vừa muốn mở miệng phát thoại, Sở Hãn đã chặn bà lại, nói:" Tin tưởng Nguyệt nhi, hãy để việc này cho nó xử lý."

Văn võ bách quan trong triều lúc này ngẫn người ra hết, những sự việc phát sinh ngày hôm nay thật quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Thần Nam mặc dù đối với đường xá trong Sở đô không mấy hiểu rõ, nhưng đường xuất thành hắn đã thám thính từ trước, hắn kẹp lấy tiểu bảo chúa rời khỏi đế đô.

Tiểu bảo chúa giận dữ nói:" bại hoại ngươi đã thoát được rồi, còn không mau thả ta ra?"

"Đời người thật sự là kỳ diệu a, lúc trước là ngươi bắt ta đưa đến đế đô, bây giờ là ta bắt ngươi rời khỏi đế đô. Ta tưởng ngươi không quên một loạt sự việc phát sinh trong thời gian đó chứ? Ngươi lưu lại ở bên cạnh ta, ngoan ngoãn mà làm thị nữ cho ta!"

"Cái gì? Muốn công chúa ta phải làm thị nữ cho ngươi ư, ngươi nằm mơ à!"

Thần Nam đã làm việc mà hắn luôn luôn rất muốn làm trước đây, nhưng lại luôn luôn không có cơ hội để làm việc đó, hắn dụng lực véo hai cái má của tiểu bảo chúa, ra sức vừa ngắt vừa cấu.

Tiểu bảo chúa đau đớn hét lên:" ai u......bại hoại ngươi là tên hỗn đản mau buông tay, ngươi lại dám đối với ta như thế sao?"

"ngươi là con tiểu ác ma, ta biết ngươi giảo hoạt vô cùng, chớ nên bày trò quỷ kế gì đối với ta, ngoan ngoãn trung thành mà lên đường với ta."

"ngươi cái tên hỗn đản muốn đưa ta đi đâu?"

"tội ác chi thành."

"a......"

"thật sự không nghỉ đến phải không, tiểu ác ma ngươi lại lần nữa rơi vào tay ta......"

Thần Nam mặc dù tâm tư vô cùng phức tạp, nhưng tịnh không có cảm giác thương cảm, hắn cảm thấy rằng những lời mà Nạp Lan Nhược Thủy nói lúc đó là đúng, hắn giữ lấy tiểu bảo chúa Sở Ngọc li khai khơi Sở quốc đô thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui