Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Lực lượng ấm áp bao vây lấy thần hồn kia, Mạc Tiểu Trảo ham ngủ, thần hồn sư tôn bị hao tổn…… Chỉ cảm thấy đầu tim đau sắp chịu không nổi, Mạc Thiên Liêu chậm rãi kề sát vào, nhẹ nhàng, khẽ khàng, hôn lên cái trán trơn bóng nọ:“Móng Nhỏ không sợ, ta ở trong này, ngủ đi.”

“Thanh Đồng chân nhân, đã lâu không gặp.” Vân Tùng lạnh mặt nói.

Thanh Đồng dường như không nghe thấy, tiếp nhận chén ngọc Viêm Liệt đưa lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi chậm rãi buông, lúc này mới liếc nhìn Vân Tùng, lại dường như không có ý định đáp lời.

Vân Tùng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

“Mới vừa rồi chân nhân đã đồng ý ứng chiến, nếu như thế, ta liền lãnh giáo một chút, đến tột cùng là thiên tài dạng gì, chỉ là một phàm thai mà trong vòng một năm đã luyện tới trúc cơ.” Siêu Tuấn tiến lên một bước, mắt lạnh trừng Mạc Thiên Liêu. Vốn gã nghĩ mình là thiên tài thiên linh căn, không phân ngày đêm vất vả tu luyện, khó khăn lắm sau mười năm mới thăng trúc cơ.

“Vị đạo hữu này hiểu lầm, lúc ta nhập môn, đã là luyện khí tầng chín.” Mạc Thiên Liêu mỉm cười nói, tiên môn thu đồ đệ, không quan tâm có căn cơ hay không, thường trúc cơ trở xuống đều thu, có vài tán tu một mình lang bạt đã lâu, cũng muốn tìm tiên môn để được che chở.

Hóa ra là xuất thân hoang dã, Siêu Tuấn nghe được lời ấy, cằm không khỏi nâng cao hơn:“Nếu vậy, liền thỉnh giáo.”

“Hãy khoan.” Mạc Thiên Liêu nâng tay, ngăn trở người đang muốn xông qua.

Siêu Tuấn lộ ra một nụ cười khinh miệt, rốt cuộc biết sợ rồi sao?

“Trong điện chật chội, quấy nhiễu sư tôn ta uống trà, chúng ta ra bên ngoài.” Mạc Thiên Liêu nâng tay làm tư thế mời, vừa thầm nghĩ cách hạ thấp mặt mũi kẻ kia, vừa suy nghĩ đến sư tôn nhà mình, tính tình thái độ, trên dưới khác biệt.

Trước Ốc Vân Điện, có một mảnh đất trống, chính là dùng kim cương rắn chắc lắp thành, chuyên môn dùng để ứng phó với loại “luận bàn”  đột phát này.

Mọi người đi ra ngoài, Thiên Lang chân nhân sờ sờ chòm râu, truyền âm cho Viêm Liệt nói:“Thanh Vân Tông tại sao biết Thanh Đồng thu nhận song linh căn, đi thăm dò rõ ràng.”

Viêm Liệt gật đầu đáp ứng, việc này hắn đương nhiên cũng chú ý tới, cần phải mau chóng điều tra cho rõ.

Hai người đấu pháp đứng ở hai đầu đất trống, người còn lại vây quanh ở hai bên.

Siêu Tuấn chính là thiên linh căn hệ Thổ, linh lực chuyển động, một tầng cát vàng mịt mùng cuộn lên quanh thân:“Trình độ của ta cao hơn ngươi một chút, vậy nhường ngươi ba chiêu.”

Mạc Thiên Liêu nhướn mày, đây là chuyện thường gặp trong chính đạo, người so đấu trình độ không ngang nhau, thì người có trình độ cao hơn sẽ nhường mấy chiêu:“Nếu như thế……” Lời sau căn bản chưa kịp thốt ra, Mạc Thiên Liêu đã ra tay.

Ba miếng gai gỗ mang theo ngọn lửa, nhìn như hình tam giác bắn thẳng đến trước mặt Siêu Tuấn.

Đồng tử co lại, Siêu Tuấn vội vã dựng tường đất phòng ngự lên, lại không ngờ gai gỗ kia đâm vào tường đất xong, lại nhanh chóng bén rễ biến dây leo xanh biếc, một phân thành hai, hai phân thành bốn, sinh sôi không ngừng, trong nháy mắt phủ đầy toàn bộ tường đất, phòng ngự lập tức sụp đổ. Đợi tường đất sụp đổ, liền thấy Mạc Thiên Liêu đã kề trước mắt.

Siêu Tuấn hoảng sợ, lập lấy ra một đôi chập cheng không phải vàng không phải ngọc, vỗ về phía Mạc Thiên Liêu.

“Cheng” một tiếng, đôi chập cheng gõ vào nhau, cát vàng to lớn phóng lên cao. Mạc Thiên Liêu phất tay gọi tới vô số lá khô, kết hợp chặt chẽ che ở trước người.

“Ê, không phải nói nhường ba chiêu sao? Giờ mới có hai chiêu mà sao đã ra tay?” Tử Mạch ở bên sân la lớn.

Siêu Tuấn nào ngờ một người vừa lên trúc cơ, chuyển đổi chiêu thức lại nhanh như vậy, thật sự khiến gã xử lý không kịp, nếu không ra chiêu, gã chỉ có nước bị áp không ngóc đầu lên được. Vận linh lực ở lòng bàn tay, lại vỗ chập cheng.

Mạc Thiên Liêu bắn một viên cầu màu đen ra, nháy mắt đã bay đến giữa hai cái chập cheng, nghe một tiếng “Ầm” rất trầm, viên cầu bị bảo khí đánh nát, pháp trận không gian bên trong bị vỡ tan, hai vại dầu nháy mắt bắn ra tung tóe, văng tứ tán theo cát vàng.

Một con rắn lửa thật nhỏ nhanh chóng lẻn qua, mang theo cát với dầu, nháy mắt biến thành rồng lửa thật lớn, dùng cát bụi xung quanh vây kín Siêu Tuấn.

Siêu Tuấn dậm mạnh chân, tường đất một trượng cao bật lên từ bốn phía, bao chặt lấy gã. Lửa nung làm đất rắn, chỉ cần tường đất còn, thì lửa không thể đốt tới gã.

Đệ tử Ốc Vân Tông vây xem không khỏi có chút lo lắng, người này co đầu rút cổ trong đó, Mạc Thiên Liêu mới vừa trúc cơ, một lát linh lực hao hết thì sẽ gặp nguy hiểm.

Mạc Thiên Liêu lại không nóng nảy, lấy ra một gai gỗ khác, châm lửa, toàn thân phi lên, không nhanh không chậm ném châm từ đỉnh tường đất xuống.

Siêu Tuấn đương nhiên phát giác, cuống quít nâng tường lên, muốn chặn bên trên, nhưng lòng vội vàng muốn dựng, căn bản không thể ngăn cản thủy trầm mộc mang theo linh lực. Gai gỗ này hóa ra có thể xuyên thấu nham thạch!

“A –” Tường đất tức thì sụp đổ, quần áo vừa mới ướt dầu, giờ gặp mộc trung hỏa, nhất thời hừng hực bốc cháy.

Siêu Tuấn lập tức đưa tới vô số cát vàng để vùi mình lại, mới miễn cưỡng dập tắt lửa. Mạc Thiên Liêu nheo mắt, lấy ra một cây kiếm gỗ, phủ mộc trung hỏa bên trên, bổ tới đống cát kia.

“Thằng nhãi ranh ngươi dám!” Vân Tùng trưởng lão thấy hắn lại ra sát chiêu, nhất thời ngồi không yên, phóng người lên, một chưởng hướng tới Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu có năng lực đến mấy, cũng không có khả năng dùng tu vi trúc cơ tiếp được một chưởng hóa thần, từng cọng lông tơ sau lưng nhất thời dựng thẳng lên.

Trong phút chỉ mành treo chuông, một tiếng,“Oành!” thật lớn vang lên, một cánh tay trắng muốt, mềm mại như ngọc vững vàng chống lại một chưởng trí mạng kia, linh lực cực mạnh dao động trực tiếp quẳng Mạc Thiên Liêu lên trên.

Mạnh Hổ nhảy tới giữa không trung, cầm chặt áo Mạc Thiên Liêu, vững vàng tiếp hắn xuống đất.

Mà hai người bên kia, đã ra tay tàn nhẫn.

Tông chủ Thiên Lang chân nhân lập tức nâng tay, xây dựng lên phòng ngự, bao phủ lấy người Ốc Vân Tông. Nói đùa, hai người hóa thần kỳ đánh nhau, có thể hủy toàn bộ Ốc Thanh Động!

Người Thanh Vân Tông bên kia thấy thế không ổn, lập tức trốn vào bên trong phòng ngự Ốc Vân Tông, ngay cả Siêu Tuấn mới vừa bò ra từ cát vàng cũng không ngoại lệ. Chỉ là quần gã bị đốt trụi, chỉ hai tay bưng bít, nhảy tới nhảy lui, chạy vào trong phòng ngự.

Mạc Thiên Liêu không có tâm cười nhạo người này, nhíu mày trận nhìn đấu bên kia.

Vô số dây mây khổng lồ phóng lên cao, pháp thuật hệ Mộc của Vân Tùng trưởng lão cực kỳ mạnh mẽ, dây mây to lớn một hóa mười, mười hóa trăm,  hiệu quả giống như chiêu vừa rồi của Mạc Thiên Liêu vậy, chỉ là mạnh hơn mấy trăm lần. Trăm ngàn dây mây khổng lồ chóp mang theo gai, thẳng tắp phóng tới Thanh Đồng.

Một thân áo trắng trong sóng dây leo đen tuyền nhìn có vẻ yếu ớt không chịu nổi, Thanh Đồng nhẹ nhàng dậm chân, sương trắng óng ánh tụ ở bàn chân lan tràn ra, trong nháy mắt đã làm đông hết đống dây leo kia, không có một chút lãng phí, chính xác kết băng từng dây một, thậm chí ngay cả một góc băng dư thừa cũng không có.

Người Thanh Vân Tông xem mà hít một ngụm khí lạnh, pháp thuật cần phải  tinh chuẩn bao nhiêu mới có thể làm được như thế này.

Thanh Đồng không có thi triển pháp thuật, mà nâng tay, một hư chưởng cực lớn đập xuống đống dây leo đông lạnh kia,“Ào ào” tất cả đều vỡ vụn.

Vân Tùng lập tức thay đổi pháp thuật, vô số gai gỗ lơ lửng giữa không trung, giống như một bàn đinh to lớn, quay đầu đánh về phía Thanh Đồng.

Bởi vì muốn khống chế mỗi một cây gai gỗ, pháp thuật sẽ hao tổn thần hồn cực kỳ, thần hồn không cực kỳ cường đại thì không thể sử dụng.

Người bình thường lúc nhìn thấy chiêu này, đều sẽ lập tức dựng lên phòng ngự, Thanh Đồng lại hừ lạnh một tiếng, hai tay mở ra, vô số băng trùy cũng xuất hiện ở trước mặt, chống lại từng cái một.

“Oành –” Vụn gỗ cùng vụn băng bay đầy trời, mỹ nhân áo trắng toàn thân xông lên, bay qua vô số mảnh vụn, một quyền đánh nát phòng ngự quanh thân Vân Tùng, nhắm thẳng mà cào quanh mắt lão.

Vân Tùng nhất thời bị đánh đến mụ người! Đây là đấu pháp gì?

Thanh Đồng không định giải thích thêm gì, tóm lấy lão hung hăng đánh một trận, cuối cùng, ném một câu “Mặt quan trọng nhất!” Liền tiêu sái bay đi.

Mọi người nhìn Vân Tùng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại xem Siêu Tuấn đang che mông, nhất thời chút phản ứng không kịp. Nói xem,  tu sĩ cấp cao so đấu, là như vầy hả?

Mạc Thiên Liêu nhìn kia luồng sáng trắng nhòa thẳng tắp hướng tới Ốc Thanh Động, nhíu mày, nói với đại sư huynh một câu, đuổi theo thân ảnh sư tôn. Để lại một đám người xấu hổ đưa mắt nhìn nhau.

Vào được Ốc Thanh Động, cũng bất chấp quy củ cái gì mà bên trong động thiên không được ngự kiếm phi hành, Mạc Thiên Liêu lòng nóng như lửa đốt đuổi tới cung Thanh Ninh.

Thanh Đồng đi vào trong điện, rốt cuộc chống đỡ không nổi, trước mắt bỗng dưng tối sầm liền ngã nhào về phía trước, được Mạc Thiên Liêu vừa vặn xông vào nhanh tay tiếp được.

Người trong lòng sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, mái đầu đen nhánh nhanh chóng biến thành màu tuyết. Mạc Thiên Liêu gắt gao nhíu mày, nâng tay ôm ngang người, bước nhanh đi vào nội điện.

Bên trong nội điện, vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.

Nhẹ nhàng thả người trong lòng đến trên giường, Mạc Thiên Liêu ngồi xuống ở bên giường, hai ngón tay trên cổ tay trắng lạnh kia, buông mắt nhắm một lát, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn người hôn mê bất tỉnh. May mà không có thụ thương gì, chắc là thần hồn tiêu hao quá nhiều, mà thần hồn nguyên bản đã bị hao tổn rồi……

Cũng không biết trải qua bao lâu, Mạc Thiên Liêu mới chậm rãi đưa tay, cầm bàn tay trái như ngọc nọ, từng chút từng chút, giống như đang đối đãi với trân bảo hiếm thấy, kéo tay áo trắng thuần kia ra. Một cái  vòng tay khảm đầy bảo thạch kỳ dị, lóe lóe sắc xanh yếu ớt, bao chặt trên cổ tay.

Mạc Thiên Liêu nhắm chặt mắt, từng chút từng chút kéo tay áo xuống, nghiêng người, ôm lấy người đang mê man vào lòng.

Lực lượng ấm áp bao vây lấy thần hồn kia, Mạc Tiểu Trảo ham ngủ, thần hồn sư tôn bị hao tổn…… Chỉ cảm thấy đầu tim đau sắp chịu không nổi, Mạc Thiên Liêu chậm rãi kề sát vào, nhẹ nhàng, khẽ khàng, hôn lên cái trán trơn bóng nọ:“Móng Nhỏ không sợ, ta ở trong này, ngủ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui