Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Bước vào Ma cung, một luồng hơi thở xa hoa lãng phí đập thẳng vào mặt, bên trên vòm cung cao lớn điêu khắc đồ văn hoa lệ phức tạp, trên cột trụ chạm trổ rồng đen vàng vờn quanh, rồng vờn chính là đá nhật quang sang quý điêu thành. Dưới đất trải thảm da dê tầng tầng, hết thảy nhuộm thành màu đỏ sậm. Vô số thị nữ xinh đẹp đứng ở trong điện, có bê rượu, bưng trà, khiêu vũ, cực mỹ lệ.

Một con sư tử đực toàn thân đen tuyền quỳ rạp trên mặt đất, chính là linh thú của Thí Địa tôn giả — hắc yểm sư. Thân sư tử chừng một trượng dài, tứ chi tráng kiện, vẻ mặt hung dữ. Bên cạnh sư tử là một bảo tọa hoa lệ.

Thân hình Thí Địa tôn giả cao lớn, lưng hùm vai gấu, mặc một thân trang phục màu tối, trên vai đeo vài miệng thú mở lớn không cùng một kiểu, hộ giáp làm từ vàng bạc, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn để trần, tiếp nhận chén rượu trong tay thị nữ, ực một tiếng uống sạch sẽ.

Mạc Thiên Liêu mặc một cái áo choàng che đầu bên ngoài, che chắn mình bên dưới áo choàng, lúc Thí Địa đánh giá hắn, hắn cũng dò xét Thí Địa. Ba trăm năm trôi qua, tên này một điểm cũng không đổi, vẫn cứ thích làm ra vẻ, học đòi này nọ, rõ ràng thích uống rượu chén lớn, mà cứ dùng dùng chén ngọc tinh xảo, dùng chén nhỏ uống rượu cảm giác không đã nghiền, thì liền làm đem chén rượu làm thành một cái bát to……

“Là ngươi tìm ta?” Thí Địa tôn giả vươn tay để thị nữ thêm rượu, không chút để ý nhìn tu sĩ nhỏ dưới đài.

“Vãn bối gặp qua Thí Địa tôn giả.” Mạc Thiên Liêu nâng tay, có ý hành lễ.

Thí Địa tôn giả có chút mất hứng, tiểu bối này gặp mặt lại không quỳ bái, đại sư tử bên cạnh cảm giác được cảm xúc chủ nhân, dựng đầu lên hướng về phía Mạc Thiên Liêu nhe răng.

“Mạo muội tới gặp tôn giả, đúng là bất đắc dĩ, nhưng chỉ có tôn giả có thể hoàn thành nguyện vọng gia phụ.” Mạc Thiên Liêu dùng thanh âm trẻ tuổi mà trong trẻo nói.

“Phụ thân ngươi là thứ gì?” Thí Địa có chút không kiên nhẫn, người như thế gã  đã gặp nhiều, cái gì mà vì hoàn thành tổ tiên di huấn nên hiến vật quý cho gã, vì mẫu thân nguyện vọng đến đầu nhập gã, vì vinh dự gia tộc đến làm trâu làm ngựa cho gã, cũng không xem coi bản thân mình là thứ gì.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhếch môi cười, nâng tay, xốc áo choàng lên, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ dị thường, mày như rìu khắc, tóc như đao trổ, mày kiếm mắt sáng, khí chất văn hoa.

“Ầm!” Bát ngọc to trong tay rơi xuống đất, linh rượu bắn ra tám phía, văng đến trên đầu sư tử, thấm ướt lông vũ màu đen uy phong. Sư tử lớn dính phải một chút nhảy dựng lên, bất mãn nhe răng gừ chủ nhân.


“Đoán Thiên!” Thí Địa từ trên bảo tọa nhảy dựng lên kêu thành tiếng.

Thị nữ trong điện bị thanh âm mang linh lực hùng hậu này làm khiếp sợ, có chút không chịu nổi quỳ trên mặt đất.

Mạc Thiên Liêu sớm có phòng bị, bày một tầng cấm chế phòng ngự quanh thân, vững vàng chặn giọng của Thí Địa, không nhanh không chậm nói:“Tôn giả có thể một mình nói chuyện cùng vãn bối được không?”

Thí Địa tôn giả lúc này mới phản ứng được, tiểu bối này xưng là vì nguyện vọng phụ thân, Đoán Thiên đã chết hơn ba trăm năm, dù cho có là đoạt xác thì cũng không nên là tu vi trúc cơ, cho nên người này không phải là Đoán Thiên, song dung mạo này tuyệt đối có liên quan tới Đoán Thiên, liên tục phất tay:“Đi đi đi, tất cả đều đi xuống!”

Thị nữ trong điện nối đuôi nhau ra ngoài, rất nhanh, trong điện liền chỉ còn lại có hai người hai thú.

Hắc yểm sư hiếu kỳ chạy xuống, vây quanh Mạc Thiên Liêu dạo một vòng, nhắm hắn nhe răng gầm gừ uy hiếp, lại gần ngửi mùi hắn. Một cái đầu lông màu trắng từ trong vạt áo Mạc Thiên Liêu chui ra, cái miệng hồng nhạt nhỏ nhắn mở ra ngáp dài.

“Ô……” Đại sư tử nhìn thấy cục bông nhỏ kia, bờm trên cổ lập tức dựng lên, rụt tai lại đè thấp thân mình, tựa hồ có chút kinh hoảng.

Sư tử ngốc, mèo nhỏ liếc nhìn con sư tử lớn khoảng một trượng kia, ba trăm năm không gặp, vẫn ngốc như vậy.

Sư tử lớn về phía sau vài bước, lại lui vài bước, quay đầu liền chạy, xoạch xoạch chạy đến phía sau Thí Địa giấu mình, cơ mà thân mình nó quá lớn che không nổi, chỉ có thể lừa mình dối người giấu đầu phía sau mông chủ nhân.

“Mèo này……” Thí mở to hai mắt nhìn, vài Ma Tôn đương nhiên đều có linh thú, bộ dạng mỗi con so ra đều hung hãn có thừa, chỉ có mỗi Đoán Thiên, mỗi ngày đều dính với con mèo nhỏ răng còn chưa mọc dài. Vì thế gặp phải cười nhạo từ các Ma Tôn khác, nhưng Đoán Thiên vẫn làm theo ý mình như trước, còn chưa ký huyết khế với con mèo kia.

“Là mèo của phụ thân ta, phụ thân trước lúc lâm chung có dặn dò ta nhất định phải chăm sóc tốt cho nó.” Mạc Thiên Liêu buông mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn mèo nhỏ trong lòng, nâng tay sờ sờ đầu nó.


Nhìn thấy động tác này, Thí Địa xác định, người này quả thật không phải Đoán Thiên, bởi vì Đoán Thiên mỗi lần thân cận cận với mèo của hắn, đều là trực tiếp dán sát mặt vào như muốn dọa người, hôn cả người mèo từ đầu đến chân hết một lần, sau đó bị ăn cào.

“Ta cũng không nghe nói, Đoán Thiên có nhi tử nào.” Thí Địa tỉnh táo lại, nhìn người thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi kia, Đoán Thiên đã chết ba trăm năm, dù có đoạt xác sống lại thì cũng phải đoạt xác trong giây phút mới vừa chết. Vậy nhi tử kia chắc phải sinh trong vòng ba trăm năm trước đó. Người muốn bò lên giường Đoán Thiên đếm không hết, song cái tên khốn chỉ biết tàn phá vật quý này luôn luôn coi đám mỹ nhân chỉ là công cụ nhóm lửa mà thôi, khó có thể tưởng tượng là ai vì hắn mà sinh hạ nhi tử. Hơn nữa, nhi tử này đã ba trăm tuổi, mà sao chỉ có tu vi trúc cơ thôi?

“Tôn giả có nguyện ý nghe chuyện xưa?” Mạc Thiên Liêu cười cười, không đợi Thí Địa gật đầu, liền tùy ý ngồi xuống trên thảm trải sàn, hít sâu một hơi bắt đầu êm tai nói.

Nói, Đoán Thiên tôn giả năm đó cảm giác bản thân mình sắp đến Độ kiếp kỳ, không chừng ngày nào đó liền có thể phi thăng, lại không tìm được người để truyền thừa y bát. Tư chất vài người cầu bái sư kia, hắn đều chướng mắt, vì thế dùng tinh huyết của chính mình thêm vào vài loại nguyên liệu Thần mộc, luyện chế một con rối tuyệt đối chỉ có một trên đời.

Con rối này không phải là loại con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh bình thường. Thần mộc dung hợp cùng tinh huyết của Đoán Thiên, thêm vào một số nguyên liệu đặc thù không thể nói, con rối trở thành một tiên khí, một tiên khí bản thân tự có suy nghĩ chẳng khác chi người thường. Bộ dạng tiên khí này cùng Đoán Thiên giống nhau như đúc, được Đoán Thiên gọi là con.

Thí Địa tôn giả nghe đến cằm muốn rớt xuống đất, Thần mộc cùng tinh huyết? Làm con rối nhận con? Loại chuyện điên cuồng này quả thật cũng chỉ có kẻ điên Đoán Thiên kia mới có thể làm ra.

“Chỉ là, con rối chung quy vẫn là con rối, không thể có được mối liên hệ máu thịt chân chính, bình thường cũng khó tu luyện hơn,” Mạc Thiên Liêu nói rồi vén một tay áo lên, vươn tay ra, chậm rãi, toàn bộ cánh tay lại biến thành khúc gỗ, mang theo hoa văn màu xanh,“Cho nên, phụ thân vì ta lại quyết định luyện một thanh Thần khí.”

Truyền thuyết lúc Thần khí luyện thành, có thể làm phép  với những vật chết chung quanh, bởi vậy, cũng có thể quán đỉnh* tiên khí con rối, khiến nó biến thành tu sĩ chân chính.

*khó dịch ra nghĩa thật sự, nôm na ra là nâng phẩm chất đến tối cao

“Ngài cũng thấy được, ba trăm năm qua ta vẫn chỉ là tu vi trúc cơ, bởi vì không có thần khí quán đỉnh.” Mạc Thiên Liêu cười khổ nói.


Thí Địa không thể tin mà ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Thiên Liêu, thò tay sờ sờ cánh tay khúc gỗ kia, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, thế gian lại có con rối tinh xảo như thế, năm đó nếu biết, liền để Đoán Thiên làm cho gã một con, bao nhiêu tiền cũng được! thu hồi tay, Thí Địa buông mắt xuống, bắt đầu tính toán.

Đứa con rối này nói, muốn Thần khí luyện thành hỗ trợ quán đỉnh để có được chân thân tiếp tục tu luyện, như vậy, mục đích tìm đến gã liền rất rõ ràng — muốn gã hỗ trợ hắn tìm Thần khí!

Chậm rãi đứng lên, búng vạt áo, Thí Địa cười cười:“Đoán Thiên đã chết, dù cho có được thần khí, cũng không có ai quán đỉnh cho ngươi.”

“Phụ thân dùng tinh huyết chính mình luyện thành ta, thế nên ta kế thừa hoàn toàn y bát mà phụ thân sở hữu, chỉ cần linh lực đầy đủ, vậy thần khí có thể luyện chế thành,” Mạc Thiên Liêu cùng đứng lên, trong mắt tràn đầy tự tin, rất có khí thế nghé con mới sinh không sợ hổ,“Tôn giả chỉ cần đưa thần khí kia đến, để ta hoàn thành luyện chế, sau khi quán đỉnh, thần khí này liền thuộc về sở hữu của tôn giả, còn hy vọng tôn giả chớ ghét bỏ.”

Trong mắt Thí Địa sáng lên, không ghét bỏ, một điểm cũng đều không ghét bỏ! Một thanh thần khí luyện chế hoàn thành a! Năm đó Đoán Thiên vì cái gì lại bị hai đạo vây sát, chính là bởi vì uy lực thần khí quá lớn, dựa vào tính tình âm tình bất định của người nọ, còn không phải muốn giết ai liền giết sao. Nếu gã có thể có được, đừng nói tới vài tên Ma Tôn ngang hàng với gã, cho dù là đệ nhất tôn giả Ma đạo gã cũng không sợ, xưng bá Đại lục Thái Huyền chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Sờ sờ mặt một chút, lau nước miếng sắp chảy ra, Thí Địa mất tự nhiên hừ lạnh một tiếng:“Con nít miệng hôi sữa, chỉ bằng lời nói của ngươi, bổn tọa liền tin sao?”

Mạc Thiên Liêu mỉm cười:“ Linh bảo bản mạng của Tôn giả là búa Thái Cực Khai Thiên, chiêu lớn chỉ có thể dùng một lần, muốn dùng lần thứ hai, thì phải đợi một tháng.”

Ánh mắt Thí Địa Địa tôn giả chợt sắc bén lên, gã có hai kiện linh bảo bản mạng, búa này Khai Thiên này có uy lực rất lớn, lại chỉ có thể dùng một lần liền gây ra vết nứt, cần phải ôn dưỡng  trong đan điền một tháng, mới có thể sử dụng lại, hắn vẫn xem như con bài bảo mệnh chưa lật dùng, chỗ thiếu hụt này cũng chỉ có hai người hắn cùng Đoán Thiên biết.

Truyền thuyết búa Thái Cực Khai Thiên vừa ra, thần chắn giết thần, phật chắn chém phật, chỉ là không dễ dàng ra tay. Tất cả mọi người đều tưởng Thí Địa tôn giả tự cao thân phận, khinh thường dùng đại chiêu đối với người bình thường, suy tính thật sự cũng chỉ có chính gã biết.

Ai mà không muốn vừa ra tay liền dùng đại chiêu a! Nhưng mà đại chiêu này chỉ có thể dùng một lần, vạn nhất đối phương có hậu chiêu gì đó thì phải làm sao?

“Thực ra, thân búa rạn nứt chỉ là bởi vì quá nóng,” Mạc Thiên Liêu không nhanh không chậm cúi đầu dùng đầu ngón tay đối cùng móng vuốt với mèo nhỏ,“Chỉ cần phun một ngụm linh rượu trên thân búa, thì có thể dùng hai chiêu liền.”

“Cái gì!” Thí Địa nhất thời nhảy vọt lên, đơn giản như vậy? Đoán Thiên kia vì sao không nói cho gã biết!

“Phụ thân cảm giác, phun rượu lên búa là động tác đao phủ, tôn giả làm nhìn rất bất nhã,  nên không đành lòng báo cho biết.” Mạc Thiên Liêu cười đến đầy mặt thuần lương.


Thí Địa tức giận đến đi vòng vòng tại chỗ, trong lòng mắng chửi Đoán Thiên một trăm lần, lại cũng tin chuyện đứa con rối này thừa y bát của hắn, vung tay lên:“Nếu là con của cố nhân, đó chính là con ta, ngươi yên tâm, chú nhất định sẽ đem thần khí về cho ngươi!”

Mạc Thiên Liêu trong lòng mắng Thí Địa chiếm lợi hắn, chắp tay nói lời cảm tạ.

Thí Địa tôn giả lập tức gọi người đi hỏi thăm nơi Thần khí  ở bây giờ, thuận đường gọi thị nữ đưa Mạc Thiên Liêu đi xuống nghỉ ngơi, ngay giây phút Mạc Thiên Liêu bước chân ra khỏi cửa điện, chợt nghe được Thí Địa mở miệng:“Cháu ngoan, còn chưa nói cho chú biết tên cháu là gì.”

“Mạc Vân Khởi.” Mạc Thiên Liêu nhếch môi cười, cũng không quay đầu lại nói.

Thí Địa tôn giả một lần nữa cầm lấy chén rượu, điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng một cũng biến mất, Đoán Thiên tôn giả họ Mạc, chuyện này, trừ gã, người biết đến đều chết sạch.

Sư tử lớn thấy mèo nhỏ bị ôm đi, lúc này mới chậm rãi từ xa chạy đến, làm bộ vẫy vẫy lông, uy phong lừng lẫy rống lên một tiếng, dường như vừa rồi đứa co tai rụt đầu trốn ở sau lưng chủ nhân là sư tử khác vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ phiến vĩ khúc – chuyện ngươi không biết ]

Đại sư tử: Ngươi không biết hắn vì cái gì không nói cho ngươi sao ~ grao ~

Móng Nhỏ: Ta kiên trì nói không thể mặc kệ ngươi phun rượu lên búa được ~ meo~

Thợ Mộc: Đúng rồi, có nhiều chuyện ngươi không biết lắm ~

Thí Địa:QAQ mẹ nó, ớt cay không ra hoa, Đoán Thiên, ta với ngươi còn chưa xong đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận