Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Mạnh Hổ nhào lên ôm chặt lấy eo Huyền Cơ, gắt gao kéo người lại.

Mặc Hùng không rõ cho lắm, thấy Mạnh Hổ không ngừng nháy mắt với hắn, cũng tiến lên hỗ trợ, ôm lấy chân Huyền Cơ.

Thanh âm trong phòng càng phát ra kịch liệt, Thanh Đồng đã khó có thể nói nên lời.

Huyền Cơ cắn răng:“Buông tay!” Con hổ ngốc này rất có sức, mà con gấu khờ kia càng là trời sinh thần lực, nhất thời nửa khắc tránh không thoát.

“Sư bá, đừng xúc động, sư đệ đang giúp sư tôn chữa thương, quấy rầy không được.” Vẻ mặt Mạnh Hổ thành thật nói.

Lúc trước ở tại thủy tinh cung, dường như mỗi ngày đều có thể nghe được. Lần đầu lúc nghe thấy, sư đệ rất nghiêm túc nói cho hắn, thật sự là đang giúp sư tôn chữa thương. Sư đệ mất trăm cay nghìn đắng mới tìm được công pháp chữa thương, điểm ấy hắn biết, nhưng nghe thấy sư tôn dường như cũng đang phải chịu khổ, hắn không khỏi có chút đau lòng. Lúc ấy Mạc Thiên Liêu nói với hắn như vầy:“Công pháp này chính là như vậy, mới đầu sẽ có chút đau, qua một lát liền thoải mái.”

Tuy rằng sư tôn hung hăng đập sư đệ một trận, nhưng cũng không có phủ nhận lời nói của sư đệ.

“Có mà rắm chó ấy!” Huyền Cơ cắn răng, cúi đầu nhìn Mặc Hùng vẫn như trước cần cù ôm chân hắn,“Sao ngươi lại ngăn cản ta?”

Mặc Hùng ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt có chút lệch, khù khờ nói:“Con cũng không biết, con thấy Mạnh Hổ ôm, thì ôm cùng.”

Huyền Cơ bị hai tên sư điệt ngu làm tức đến mức xác muốn tét ra, móc ra xác rùa, đập mỗi đứa một cái, sau đó hất hai tên ngốc đang choáng váng mặt mày ra, tự mình xông về phía phòng ngủ.

“Cạch!” Một tiếng vang lên, Huyền Cơ đụng vào kết giới vô hình bên trên, đầu nổi lên một cục u thật lớn.

“Ừm…… Ngoài, bên ngoài……” Thanh Đồng đẩy đẩy cái tên đang nằm trên người y, y mơ hồ nghe được giọng nói của Huyền Cơ.

Mạc Thiên Liêu thoáng nâng mình lên, ấn đường hai người tách ra, tay vung lên, kết giới cách âm chợt dựng lên, trước khi Thanh Đồng lấy lại tinh thần, ngăn cách hết thanh âm bên ngoài.

“Người nào?” Thanh Đồng mở mắt ra, cố gắng nhìn ra ngoài.

“Không có người,” Chỉ có vài yêu thú, câu phía sau Mạc Thiên Liêu chưa nói, cúi người hôn hôn đôi môi trơn bóng,“Bảo bối, chúng ta đang chữa thương, không thể phân tâm.” Nói xong, dường như trừng phạt mà dùng lực mạnh thêm một chút.

Thanh Đồng bị đẩy đến run rẩy, một ngụm cắn xuống bả vai Mạc Thiên Liêu.

Kết giới nội cung thực ra là đại trận cực kỳ lợi hại, mặc cho Huyền Cơ lấy pháp lực hóa thần yêu tu công kích như thế nào, đều lù lù bất động, liền cầm xác rùa gõ nửa canh giờ, cuối cùng suy sụp ngồi dưới đất, cúi đầu vuốt ve xác rùa.

“Sư bá, đây là đang nhìn mệnh sao?” Một cái đầu lớn thò lại gần, Mạnh Hổ đầy mắt hiếu kỳ hỏi. Truyền thuyết trên xác Huyền Vũ có mệnh lý bát quái, có thể biết quá khứ tương lai.

“Ừ.” Một ngón tay Huyền Cơ chậm rãi lướt qua lướt lại ở mặt trên.

“Sư thúc là đang tính bao lâu chúng ta có thể ra ngoài sao?” Mặc Hùng đầy mặt chăm chú hỏi.

Huyền Cơ liếc mắt nhìn hắn, cất xác rùa vào trong lòng:“Tính ta có khả năng đập chết Mạc Thiên Liêu hay không.” Cũng là đang tính xác Huyền Vũ cùng bất tẫn mộc cái nào rắn chắc hơn.

Khổ đợi trước cửa, Huyền Cơ ngồi nguyên cả một buổi chiều, ánh trời chiều phía tây chiếu xuống mặt đất một thân ảnh tiêu điều thật dài.

Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng cả người mềm nhũn, cũng không có dẫn y tắm rửa, chỉ vỗ nhẹ sau lưng dỗ y ngủ.

“Tắm rửa……” Thanh Đồng đẩy đẩy Mạc Thiên Liêu.

“Ngoan, nội thương của em còn chưa tốt, để lại thêm một lần nữa đi.” Mạc Thiên Liêu hôn hôn cái trán mướt mồ hôi.

Gần một tháng trên đường đi, hai người dường như không rời khỏi giường, nội thương đã sớm tốt hơn rồi. Mạc Thiên Liêu vẫn không yên lòng, cảm giác hẳn  nên củng cố thêm một chút hiệu quả trị liệu.

Thanh Đồng có sức mà chẳng có lực trừng mắt nhìn hắn một cái, không so đo nữa, ngáp một cái buồn ngủ,  trước khi ngủ, đột nhiên nhớ tới một chuyện:“Bọn Huyền Cơ đâu?”

Toàn bộ nội cung đều được Mạc Thiên Liêu dùng thần thức bao trùm, hắn đương nhiên biết Huyền Cơ đang làm cái gì, cười cười nói:“Ở bên ngoài chơi, ngủ đi, ta đi sắp xếp cho bọn họ.”

Thói quen có Mạc Thiên Liêu ở bên thì cái gì cũng không quan tâm, Thanh Đồng chôn mặt xuống gáy Mạc Thiên Liêu, an tâm ngủ.

Đợi Thanh Đồng ngủ say, Mạc Thiên Liêu mới chậm rãi đứng dậy, dịch tốt góc chăn, buông màn xuống, nhấc lên cây nến màu đồi mồi đứng ở đầu giường, ra phía sau tắm rửa.

Trong ma cung khắp nơi đều là ôn tuyền, phòng tắm trong nội cung chính là một hồ ôn tuyền lớn. Thoải mái tắm một cái, Mạc Thiên Liêu thay một bộ đồ bình thường có sẵn trong ma cung, lúc này mới thần thanh khí sảng đi ra ngoài.

Gấu lớn màu đen nằm trên mặt đất ngủ đến mức tứ chi sải hết ra, hiện tại chính là mùa đông, đối với gấu mà nói, mỗi ngày đều rất mệt, dù là yêu tu đã tu thành hình người cũng thế. Hổ vằn tựa vào cái bụng nóng hôi hổi của gấu, nhưng bởi vì thân thể quá dài, đầu cùng chân sau đều buông ở dưới đất, thoạt nhìn như là một con gấu đen lớn đắp một tấm thảm da hổ.

Nghe được tiếng bước chân, hổ mập nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu, liền thấy một người đầu tóc rối tung, một thân áo tơ đen tuyền, tay áo rộng thêu hoa văn mây trôi, khí chất phi phàm, há miệng thở dốc, vẫn cứ cảm giác sư đệ nhìn không giống như lúc trước.

Huyền Cơ vừa thấy Mạc Thiên Liêu đến liền vọt qua.

Mạc Thiên Liêu nhanh chóng hóa Thái Thủy biến thành gông cùm, răng rắc một tiếng khóa chặt hai tay Huyền Cơ, một bên siết, một bên thấp giọng nói:“Thanh Đồng ngủ, đừng đánh thức hắn.”

Nghe được lời ấy, Huyền Cơ lập tức không phát ra tiếng, tránh ra khỏi gông cùm Thái Thủy, một phen nắm áo Mạc Thiên Liêu, truyền âm cho hắn:“Ngươi là cái tên khốn kiếp khi sư diệt tổ.”

“Cũng không thể nói như vậy,” Mạc Thiên Liêu cười cười, cũng dùng truyền âm nói,“Là ta nuôi lớn Thanh Đồng, vốn sớm đã định cho ta.”

“Ai đồng ý định cho ngươi?” Huyền Cơ đột nhiên hiểu được suy nghĩ muốn cắn chết Mạc Thiên Liêu của Thiên Lang chân nhân, nếu hắn là chó, giờ phút này tất nhiên cắn rụng đầu Mạc Thiên Liêu xuống dưới.

Hổ mập đứng lên, vẫy vẫy lông, biến thành hình người, lớn tiếng nói:“Sư đệ, thương thế sư tôn khi nào mới tốt?”

Huyền Cơ quay đầu trừng Mạnh Hổ, lớn tiếng như vậy làm cái gì?

Quay đầu nhìn nhìn phòng trong, vẫn bình yên không gợn sóng, mới nghĩ đến Mạc Thiên Liêu đã dựng kết giới cách âm, dù cho bọn họ đánh nhau vỡ đầu Thanh Đồng cũng nghe không đến! Vậy cái tên khốn kiếp này làm cái gì cũng truyền âm cho hắn?

“Ta thấy sư bá không muốn nói, liền phối hợp một chút,” Mạc Thiên Liêu rất là vô tội, thả tay Huyền Cơ xuống, quay đầu trả lời câu hỏi của Mạnh Hổ,“Chuyện thần hồn, nhất thời nửa khắc khó mà tốt lên được, dù cho khỏi, sư tôn cũng sẽ sinh ra ỷ lại với công pháp này, cuộc đời này sợ là cai không xong.”

Mạnh Hổ rất là lo lắng, cái này là tà công gì, lại vẫn có thể nghiện.

Huyền Cơ nghe được đến mức muốn hộc máu, ai ngờ Mặc Hùng cũng cùng gật đầu:“Nếu là không có chỗ gì xấu, cho dù có ỷ lại cũng không quan trọng, dù sao ngươi cũng ở bên cạnh tiểu sư thúc.”

Ma cung tuy rằng hoang vu, người có thể ở lại cung điện lại không thiếu, Mạc Thiên Liêu để ba tên này tự tiện, chính mình đi ra thác nước phía dưới xem tình hình ngoài cung.

Phần lớn người các môn phái nhân đều bị bắn ra ngoài, Vân Tùng cùng Vân Diên cũng không ngoại lệ, không thiếu tu sĩ còn bị thương, một phần là bị các loại cơ quan trận pháp hãm hại, một phần là bị đánh lén, trong lúc đánh nhau chết sống bị ăn mệt, càng phần nhiều là bị đại trận hộ sơn chợt mở ra làm chấn thương.

Mọi người tụ tập cùng một chỗ, kiểm kê nhân số, phát hiện Lưu Vân Tông cùng trưởng lão Ốc Vân Tông đều không có.

“Ta đã nói kia bản đồ có bẫy,” Một trưởng lão ma môn âm dương quái khí nói,“Người Lưu Vân Tông tất nhiên biết phương pháp mở ra đại trận hộ sơn, nhớ năm đó, chính Đinh Tử Ngọc ở  bên trong Ma cung đóng kín đại trận, mọi người mới có cơ hội xông vào.”

“Không sai, nói là công bố bản đồ, nhưng thật ra muốn gạt chúng ta đến cùng nhau mở ra kết giới, để bọn họ có thể đi vào.” Lời vừa nói ra, lập tức có người phụ họa.

“Vậy Ốc Vân Tông kia là sao?” Vân Diên nhíu mày, cô không tin Thanh Đồng cũng tham dự trong chuyện này, chung quy lúc trước ở  đại hội ba phái, Ốc Vân Tông cùng Lưu Vân Tông còn nảy ra xung đột cực kỳ nghiêm trọng.

“Đừng có ở trong này làm bộ làm tịch, đám người các ngươi ngụy quân tử, vốn là cùng một giuộc.” Người ma môn đều lên tiếng chỉ trích chính đạo.

“Lúc trước, chúng ta ở một chỗ hổng, gặp cái tên đệ tử mặc áo choàng kia của Ốc Vân Tông,” Một người trọng thương ngẩng đầu lên, ho một lát mới nói tiếp,“Hắn mang chúng ta ra khỏi ảo trận, lại nhốt chúng ta vào trong khốn trận.”

Bên trong khốn trận kia ẩn giấu sát trận, mấy người đồng hành cùng gã đều bị giết chết, gã thiếu một chút cũng không sống được, đại trận hộ sơn mở ra, mới ném gã ra ngoài, miễn chết.

Mạc Thiên Liêu thu hồi ánh mắt, hơi hơi nhếch môi cười, vốn tưởng rằng chà đạp như vậy, chuyện hắn sống lại sẽ nhanh chóng truyền ra, nào ngờ vây khốn Lưu Bích, chó ngáp phải ruồi dẫn mọi người suy đoán sai lệch. Như vậy cũng tốt, cho đầy đủ thời gian, việc cấp bách, trước khi mọi người kịp phản ứng, trở về kỳ hóa thần.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Phần không tắm rửa sẽ mang thai]

Sư tôn: Ta muốn tắm rửa

Thợ Mộc: Ngoan, đợi hấp thu xong rồi lại tắm

Sư tôn: Bọn họ nói để lại bên trong sẽ mang thai

Thợ Mộc: Hai ta giống loài không giống, sẽ không

Huyền Cơ:…… Trọng điểm chẳng lẽ không phải hai ngươi đều là công hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui