Đập tay rồi, hai người liền lập tức bàn bạc về việc làm tiếp theo. Người Đá nói rằng muốn tìm Ông Già Say phải đến thành phố Hoan Lạc, một địa danh mà riêng cái tên thôi đã đủ nói lên tất cả, đó là nơi tập hợp của những kẻ nghiện ngập muốn tìm lại cảm giác khoái lạc đã từng có ở Thế giới Gốc. Ấy là thành phố tội lỗi, dĩ nhiên nơi ấy chẳng có cướp bóc, giết người, trấn lột, bảo kê, đơn giản vì các hành vi mang tính xâm hại này không thể xảy ra tại Tân Thế giới, nhưng những thứ còn lại thì cái gì cũng có và còn đặc sắc hơn cả Thế giới Gốc nữa, bởi trí tưởng tượng của con người là vô hạn và bất cứ ai có Mắt Bạc cũng có thể biến những ước mơ điên rồ nhất thành hiện thực.
Trong chớp mắt, hai người đã hiện diện tại thành phố Hoan Lạc. Hoàng lại được một phen mở rộng tầm mắt. Tất cả những địa điểm vui chơi mà anh từng chứng kiến trước đây đều không là gì so với thành phố này, ở đây không có ban ngày mà lúc nào cũng đắm chìm trong bóng tối vĩnh cửu, bầu trời đêm được thắp sáng không phải bằng bóng đèn điện mà bằng những tràng pháo hoa nổ liên tục không ngừng nghỉ tạo thành muôn vạn hình ảnh và màu sắc sặc sỡ. Rượu được phân phát miễn phí ở mọi góc phố bởi những cô gái cực kỳ xinh đẹp và gợi cảm, nhưng Người Đá cảnh báo rằng theo kinh nghiệm của những người đi trước truyền lại, hai phần ba trong đám đó vốn là đàn ông. Vậy nên, anh ta vừa nói vừa cười, đừng ngạc nhiên nếu cô gái em quen ngày hôm sau biến thành một gã bụng phệ và hói đầu.
Ở thành phố Hoan Lạc có tất cả mọi trò giải trí trên đời, từ đánh bạc, đấm bốc, đua ngựa, đua chó, thậm chí người ta còn tạo ra cả các con vật chỉ có trong truyền thuyết hay đã tuyệt tích từ lâu và cho chúng thi đấu với nhau. Kỳ lân, rồng, khủng long, voi mamút, hổ răng kiếm, cá sấu khổng lồ thời tiền sử. Trong thế giới này, không điều gì là không thể.
Giữa một quảng trường rộng lớn bằng cả một sân vận động, Hoàng đã tận mắt chứng kiến một cuộc đua như thế. Những người điều khiển thú tạo nên con vật của riêng họ, tùy theo trí tưởng tượng mà nên, chính vì thế mà có những con vật hình thù phải nói là dị hình dị dạng, nửa chó nửa lợn, nửa trâu nửa gà, thậm chí có những con như bước ra từ trang vẽ nghệch ngoạc của một đứa trẻ bốn tuổi, chân bé tí tay to tướng, đầu hình tam giác, mắt như hai con ốc nhồi nhìn về hai hướng ngược nhau, trông thật hết sức hài hước.
Hoàng đã tưởng rằng những con vật này hẳn phải bay nhanh lắm, bởi bản thân anh có thể dịch chuyển tức thời, vậy thì cớ gì những con vật này lại không thể bay như tia chớp? Ấy vậy mà trong sự kinh ngạc của anh, những con tham gia cuộc đua chỉ có thể bay chậm như sên, đã thế còn chẳng được bao xa, con chiến thắng chỉ bay được chừng hai mươi mét đã lăn quay ra đất, nằm im như chết.
Hoàng hỏi Người Đá:
- Sao lũ thú này vô dụng thế nhỉ?
- Anh không biết. Anh cũng chẳng biết tại sao họ có thể tạo ra những con thú này và điều khiển chúng bằng cách nào nữa.
- Ồ, quả thật kì lạ, thế giới này còn quá nhiều điều em chưa biết.
Trong khi Hoàng nhìn mấy con thú tham gia cuộc đua với ánh mắt khinh thường, thì đám đông xung quanh lại tỏ ra cực kỳ phấn khích, họ vỗ tay cuồng nhiệt trong suốt cuộc đua, nhảy cẫng lên khi có con vật nào đó vượt quá khoảng cách mười mét và gần như phát cuồng khi con vật chiến thắng chạm ngưỡng hai mươi mét. Hoàng lờ mờ nhận ra rằng trong vụ này hẳn phải có ẩn tình nào đó anh chưa biết, và việc điều khiển những con thú bay với tốc độ như thế, đạt được cự li như thế, dường như là điều vô cùng hiếm hoi mà chẳng mấy người làm được.
Người chiến thắng là một thằng nhóc xem chừng chỉ lớn hơn Ngọc Mai một tí, chính nó đã tạo ra con quái thú mắt ốc nhồi đầu tam giác, và con vật có ngoại hình dị hợm ấy thật khó tin làm sao lại là con bay xa nhất với tốc độ nhanh nhất. Thằng bé bước lên trước đám đông, gương mặt đắc thắng, nó tiếp nhận một cái hộp hình vuông màu xanh nước biển từ tay những người xem chừng là ban giám khảo và mở miệng cười vô cùng phấn khích.
Hoàng nhìn cái hộp hình vuông ấy, chẳng biết nó là cái gì, chỉ mang máng đoán ra bên trong hẳn phải chứa thứ gì đó trân quý.
Anh lại hỏi Người Đá:
- Anh có biết vật đấy là gì không?
- Anh chịu.
- Chú Alpha nói với em rằng ở đây không lưu hành tiền tệ.
- Dĩ nhiên là thế, vì thế giới này làm gì có chính phủ, cũng không ngân hàng, nên chẳng có ai phát hành tiền tệ cả.
- Vậy mấy trò đua tranh này có ý nghĩa gì khi không được tiền?
- Sao lại không? Nếu người chiến thắng chẳng giành được thứ gì đáng giá thì họ mất công tụ tập ở đây làm gì? Thế giới này chạy theo cảm xúc, tuy chẳng biết vật bên trong hộp kia cụ thể là cái gì nhưng anh đoán rằng nó phải là một thứ cảm xúc rất độc đáo và khác thường.
Hoàng gật đầu:
- Có lý lắm, anh Người Đá ạ.
- Chẳng thế thì sao?
- Em chỉ thắc mắc, ở đây cá cược diễn ra nơi nơi, cơ mà nếu không có cảnh sát và tòa án, thì lấy gì đảm bảo rằng những người chiến thắng sẽ luôn nhận được thứ họ muốn và những người thua cuộc không bùng cược?
- Ha ha, không ai có thể bùng cược ở thế giới này đâu em trai ta.
- Vì sao lại thế? Bùng cược thì ở đâu chẳng có, huống hồ chỗ này xem chừng còn bùng dễ hơn Thế giới Gốc nữa.
Người Đá giang tay ra, giống như đang định truyền đạt cho Hoàng điều gì đó quan trọng và lý thú lắm vậy.
- Thế giới của chúng ta không có cảnh sát và tòa án, nhưng lại có Ý Chí Tối Thượng. Ý Chí Tối Thượng là gì ư? Đó là cả một câu chuyện dài, cậu biết cuộc chiến giữa Alpha và Omega chứ?
- Có, em đã nghe chú Alpha kể lại.
- Hẳn là ông ấy kể chưa hết nên trông mặt cậu mới ngơ ngác thế này. Ý Chí Tối Thượng có thể nói là thứ vượt trên tất cả, là quyền lực tối cao y như cái tên của nó, có thể áp đặt ý chí lên hết thảy những người sống trong thế giới này bất kể người đó là ai.
- Cho dù là chú Alpha và thằng con ác quỷ của chú ấy?
- Chính vậy. Chuyện rằng năm xưa, khi mà hai người bọn họ đánh ngang tay nhau, họ đã cùng nhau đi đến một thỏa hiệp, rằng hai bên sẽ thiết lập một đại diện mới thay thế cho Alpha cai quản thế giới này. Đại diện ấy sẽ là tổng hợp sức mạnh của cả hai người và được gọi là Ý Chí Tối Thượng, chính vì vậy nó mới siêu việt đến thế. Cứ thử nghĩ xem, là ai, kẻ nào, có thể kháng cự thứ bằng cả Alpha lẫn Omega cộng lại? Ý Chí Tối Thượng vô hình, vô ảnh, không có lý trí, cảm xúc, không có trí tuệ, đó đơn giản chỉ là một sức mạnh không thể đánh bại, không thể phá hủy và không thể thuyết phục. Ý chí ấy là trọng tài cho mọi giao dịch ở Tân Thế giới. Khi hai người cá cược với nhau, họ sẽ đặt vật cá cược vào trong một cái hộp, phong ấn nó lại bằng cam kết của cả hai người. Sau khi cả hai đã đưa ra lời cam kết, cam kết sẽ được xác nhận và đảm bảo bởi Ý Chí Tối Thượng, và cho đến khi cam kết được thực hiện bằng cách này hay cách khác, không ai có thể mở ra cả.
Người Đá nói một thôi một hồi, nói đến lè cả lưỡi, xem chừng anh chàng hết sức yêu thích những câu chuyện mang tính truyền khẩu như vậy. Hoàng đoán rằng chẳng đời nào những câu chuyện như thế lại được in thành sách và được dạy trong trường học, nếu ở đây có trường học, điều mà anh hết sức hoài nghi, nhiều khả năng chúng chỉ dừng ở mức tin đồn. Tuy nhiên rõ ràng trong thế giới này có tồn tại một thứ gọi là Ý Chí Tối Thượng và ý chí ấy mạnh đến mức khiến người ta chỉ còn biết cúi đầu tuân phục.
Ở thành phố Hoan Lạc, các hình thức giải trí tuy nhiều, nhưng vẫn không nhiều bằng quán rượu, chúng hiện diện khắp nơi, chiếm số lượng thực khách đông đảo vượt trội và lúc nào cũng cực kỳ nhộn nhạo. Khi nhận ra rằng bốn phía Đông Tây Nam Bắc, chỗ nào cũng toàn quán rượu, Hoàng thốt lên:
- Làm thế nào để tìm được Ông Già Say bây giờ?
Người Đá cũng thộn mặt ra, hiển nhiên không biết câu trả lời.
Hai người bọn họ đi hết quán này sang quán khác, hỏi hết người nọ đến người kia, nhưng chẳng ai biết Ông Già Say đang ở đâu. Hoàng bắt đầu cảm thấy bế tắc. Đây rõ ràng là hành động mò kim đáy bể, giữa thành phố rộng lớn thế này đi tìm một con người không có gì nổi bật thì chỉ có thể thuần túy trông cậy vào may mắn.
Sau một hồi đi loạn lên, Hoàng và Người Đá đành tạm nghỉ chân ở quảng trường. Một người khổng lồ dễ thường phải cao đến ba mét bước đến trước mặt Người Đá, cúi đầu xuống và nói với anh ta bằng một giọng đầy vẻ thách thức.
- Anh bạn trông có vẻ mạnh mẽ đấy, có dám chơi trò Pháo Hoa không?
Khuôn mặt của người này rất hung dữ, vừa liếc nhìn, Hoàng đã nảy sinh cảm giác căm ghét.
Người Đá cau mày lại:
- Tôi không có thời gian.
Hoàng hỏi:
- Pháo Hoa là trò gì thế?
- Một trò điên khùng, chú đừng quan tâm.
Khổng Lồ quay về phía Hoàng, trầm giọng:
- Mới chết à?
Hoàng gật đầu.
- Vậy thì chắc chưa ai nói cho anh bạn biết. Pháo Hoa là khi hai linh hồn lao vào nhau với tốc 4 và cùng thể hiện mong ước va chạm, thời điểm họ va chạm thì "bùm" – Gã Khổng Lồ xòe năm ngón tay ra với vẻ mặt phấn khích – hai linh hồn sẽ cùng lúc nổ tung, tạo ra một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt như những gì đang xảy ra trên đầu chúng ta đây.
Nghe vậy, Hoàng vội ngẩng phắt đầu lên, nhìn kỹ lại một lần nữa cảnh tượng mà lúc mới đến thành phố này anh đã nghĩ là pháo hoa, càng nhìn anh càng nhận ra điều Khổng Lồ nói là sự thật. Những vệt sáng kia là gì nếu không phải linh hồn bay với tốc độ cực cao? Các linh hồn điên cuồng lao đầu vào nhau, va chạm và vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ đầy màu sắc, trong khi đám đông bên dưới hò hét như những kẻ mất trí.
- Thật không thể tin được.
Gã Khổng Lồ sáng mắt lên:
- Tuyệt vời quá, đến nỗi không thể tin được, đúng không hả anh bạn.
- Ý tôi là ngu xuẩn đến nỗi không thể tin được.
- Sao lại ngu xuẩn? Anh bạn nghĩ rằng các linh hồn ấy sẽ chết sao? Không chết được đâu, ở thế giới này, chết đâu có dễ như vậy? Vài giây sau khi nổ tung, các mảnh linh hồn sẽ tự động thu gom lại và trở thành linh hồn hoàn chỉnh như cũ.
Người Đá xen vào:
- Nhưng với một tâm trí bị sang chấn đến nỗi có thể mất vài giờ hay vài ngày sau mới tỉnh lại được. Anh nghe nói có những thằng ngu đẩy tốc độ lên cấp 5 và trở nên ngớ ngẩn vĩnh viễn.
- Tốc 4 và 5 là gì vậy?
- Đó là thang đo tốc độ ở đây. Chú cần phải nắm rõ, trong Vùng đất Diệu Kỳ, chú có thể chọn cách di chuyển tức thời, nghĩa là một hành động nhảy cóc từ địa điểm này sang địa điểm khác, khi đó không còn khái niệm về tốc độ và thời gian nữa. Tuy nhiên chú cũng có thể lựa chọn cách di chuyển bằng bay lượn, đối với cách này, tốc độ bay chia thành năm cấp, cấp càng cao tốc độ càng nhanh. Tốc 1 chậm nhất và tốc 5 là nhanh nhất. Tốc 5 nguy hiểm vô cùng..
Khổng Lồ nói với vẻ sốt ruột:
- Chính vì vậy mà từ sau vài vụ va chạm không mong muốn xảy ra, Alpha đã ban hành lệnh cấm không Mắt Bạc nào được đẩy tốc độ của các linh hồn lên cấp 5, tốc độ giới hạn của tất cả các linh hồn khi di chuyển bây giờ là cấp 4. Chúng ta sẽ an toàn tuyệt đối.
Hắn hạ giọng, nói nhỏ với Hoàng:
- Nghe đồn tốc 5 vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng đâu, Mắt Vàng thậm chí còn có thể đẩy tốc độ lên cấp 6 và nó có một cái tên nghe rất oai là Thần Tốc, ý nghĩa tương tự với Thần Ngục, là tốc độ của các vị thần. Dĩ nhiên chúng ta chỉ có thể mơ về Thần Tốc chứ làm sao mà chạm đến được, phải không nào? Với cả, tốc 4 là đủ rồi. Anh bạn, thế nào, có muốn chơi thử một lần cho biết không?
- Không. – Hoàng lắc đầu từ chối không chút do dự.
Mặc dù chưa chơi Pháo Hoa bao giờ, Hoàng đã hình dung được rằng trò này không dễ chịu chút nào, chỉ những kẻ chán đời hoặc không còn việc gì làm mới ham muốn điều rồ dại như vậy.
Ai mà biết được một linh hồn tan vỡ sẽ có hậu quả như thế nào? Cứ theo lời Người Đá kể lại, đã có những kẻ bị mất trí theo nghĩa đen sau cú va chạm làm trí óc bị sang chấn tới mức không thể phục hồi.
Anh còn biết bao việc phải làm. Vui chơi là điều thứ yếu, chưa kể, với người có tính cách cẩn thận như Hoàng, chơi gì thì chơi, tuyệt đối không bao giờ tham gia mấy trò mạo hiểm gây ra hậu quả khó lường.
Gã Khổng Lồ này, nhìn qua đã biết không phải là một đối thủ dễ chịu. Tâm lý của người này hẳn phải có chút biến thái nên mới chọn ngoại hình như thế này, và đi vòng quanh quảng trường để tìm người thách đấu.
Hoàng để ý thấy những linh hồn xung quanh nhìn Khổng Lồ với ánh mắt e dè, xem ra hắn đã hiện diện nơi này từ cách đây khá lâu và tạo dựng được ác danh trong cộng đồng các linh hồn ở thành phố Hoan Lạc. Với một kẻ như thế, tốt nhất tránh càng xa càng tốt.
- Anh Người Đá, chúng ta đi thôi.
- Đi đâu? – Người Đá hỏi.
Và hai người họ lại đực mặt ra.
Gã Khổng Lồ sáng mắt lên:
- Tìm người hả? Tôi sống ở đây đã nhiều năm, biết mọi ngóc ngách của thành phố này. Các anh cần tìm ai tôi đều có thể giúp đỡ.
Hoàng ngập ngừng:
- Chúng tôi tìm Ông Già Say.
- Ha ha, tưởng ai, ông ấy là người quen của tôi, tôi biết giờ này ông già ấy đang ở đâu.
- Vậy thì..
Khổng Lồ nhìn Hoàng bằng ánh mắt khiêu khích. Hoàng hiểu hắn muốn nói gì. Anh thở dài:
- Không còn cách nào khác sao?
- Không còn cách nào khác.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, Hoàng quyết đoán:
- Được rồi, tôi chơi với anh.
Người Đá vội giơ tay ngăn lại:
- Chú điên rồi à?
- Anh đừng lo, em nghĩ không vấn đề gì đâu, bởi vì nếu có hậu quả nghiêm trọng thì đã không có nhiều người chơi đến thế. Từ khi chúng ta đến đây, em quan sát thấy Pháo Hoa nổ suốt, có người chơi xong rồi lại lập tức chơi tiếp, chứng tỏ họ vẫn còn tỉnh táo lắm.
- Chú nghĩ vậy thôi. Đây là một trong những trò cực đoan của thành phố Hoan Lạc, tuyệt đối không nên chơi. Hơn nữa, thằng cha này ánh mắt chứa đầy ác ý, ai mà biết được hắn sẽ làm gì chú.
- Anh ta có thể làm gì được em chứ? Thành phố này rộng lớn đến thế, biết tìm Ông Già Say đến bao giờ? Em không ngại mạo hiểm đôi chút để đạt được mục tiêu của mình.
Gã Khổng Lồ hít một hơi dài, giống như đang cực kỳ sảng khoái. Hắn khoát tay, ra hiệu cho Hoàng bay theo mình.
Hai người chậm rãi bay lên trời cao. Chứng kiến cảnh tượng ấy, các linh hồn bên dưới xôn xao. Hoàng có thể nghe được thoang thoảng vài lời trong số đó.
- Thằng khốn ấy lại lừa được con mồi mới.
- Ai chặn hắn lại đi chứ?
- Anh đi mà chặn. Tôi không thích sự phiền nhiễu. Hãy để chàng trai trẻ mới đến học một bài học xương máu.
Bầu trời đang nổ lốp bốp Pháo Hoa, bỗng trở nên yên ắng dần và khi hai người họ bay lên đến độ cao nhất định thì tất cả những người đang chơi đều dừng lại. Họ quan sát gã Khổng Lồ với vẻ ghê tởm.
Đáp lại sự tẩy chay của cộng đồng, con người ấy nhe răng ra cười nhưng đôi mắt của hắn nheo lại, tỏ ra dáng vẻ thâm trầm. Trước thái độ bất thiện của gã, các linh hồn dường như cảm thấy không thoải mái và họ bay tứ tán đi mất.
Gã Khổng Lồ phá lên cười hềnh hệch. Hắn quay sang nói với Hoàng, giọng điệu sặc mùi cảnh cáo.
- Tốc 4, không được bỏ cuộc giữa chừng. Một số kẻ hèn nhát nửa đường thay đổi ý định làm tôi bay xuyên qua người chúng như một gã ngớ ngẩn và trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Tôi sẽ không làm thế đâu.
- Ai mà biết được? Tôi đã gặp nhiều kẻ bề ngoài thì dũng cảm lắm mà thực ra lại nhát như thỏ đế. Với những thằng chó chết ấy, tôi sẽ hành hạ cho đến mức phải vĩnh viễn rời bỏ thành phố Hoan Lạc. Có rất nhiều cách để trừng phạt một linh hồn, cậu hiểu chứ? Tôi giỏi nhất trò đeo bám và quấy nhiễu, bạn bè tôi ở đây cũng đông đảo nữa, nên nếu chọc vào tôi, anh sẽ không bao giờ được yên thân đâu.
Hoàng trầm ngâm:
- Chúng ta đã bắt đầu được chưa?
Ánh mắt của gã Khổng Lồ ánh lên dị sắc. Hắn không nghĩ rằng con người trông có vẻ yếu ớt này lại bình thản đến thế, dường như tất cả những lời đe dọa của hắn đều không thể làm Hoàng run sợ mảy may.
Hắn búng ngón tay, trên không trung chợt hiện ra một con số 20 thật lớn.
- Hai mươi giây chuẩn bị. Khi nào con số này về không, hãy bảo Mắt Bạc đẩy cậu lên tốc 4 và lao về phía tôi.
Dứt lời, hắn chợt tan biến đi, rồi nhanh chóng hiện hình ở một khoảng cách rất xa, gương mặt háo hức như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
Con số 20 bắt đầu chuyển động. Nó trở thành 19, 18, cứ thế từng giây chầm chậm trôi qua.
Hoàng trở nên căng thẳng. Từ nãy đến giờ anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Trong đầu Hoàng nổi lên bao ý nghĩ khác nhau và mồ hôi của anh bắt đầu túa ra.
Hoàng quệt trán, nhìn giọt mồ hôi bám trên lòng bàn tay, hơi giật mình sửng sốt.
Linh hồn cũng có mồ hôi hay sao? Đây là chuyện gì thế này?
Anh nhớ lúc tìm Người Đá mãi không được, anh đã bật khóc. Khi ấy những giọt nước mắt lăn trên má anh, rơi xuống, làm ướt đẫm cả chiếc áo.
Thế giới này thật khác thường, tuy là ảo mà chân thực đến mức người ta cảm thấy khó hiểu.
Một tiếng lanh lảnh vang lên. Hoàng giật mình, ý thức của anh lập tức quay trở về với cái đồng hồ trước mặt. Giây thứ 3.
Không còn thời gian để nghĩ đến những điều thừa thãi nữa. Anh cần phải tập trung hết sức.
Giây thứ 2.
Giây thứ 1.
Đồng hồ chuyển về 0. Hoàng lập tức di chuyển. Anh lấy hết sức hét lên:
- Mắt Bạc, tốc 4.
Linh hồn Hoàng bắn về phía trước với tốc độ mà anh nghĩ rằng còn nhanh hơn một chiếc máy bay chiến đấu thế hệ mới.
Cùng thời điểm ấy, gã Khổng Lồ cũng đồng thời dịch chuyển. Tốc độ của hắn hết sức khác thường, lúc vọt lên, khoảng không gian xung quanh linh hồn hắn phát sáng, trông chẳng khác gì quả cầu lửa.
Bên dưới vang lên những tiếng la hét hoảng hốt.
- Tốc 5, đây là cấm tốc.
Ý nghĩ của Hoàng không theo kịp vận tốc di chuyển của hai người. Trước khi anh có thể quyết định mình nên làm gì, vụ va chạm đã xảy ra.
Linh hồn của Hoàng lập tức tan vỡ và tán ra thành hàng triệu mảnh nhỏ tạo thành một quang cảnh giống như chùm pháo hoa màu xanh lá. Vào thời điểm ấy, Hoàng không mất đi ý thức mà ngược lại anh có cảm giác như linh hồn của mình đã bị chia nhỏ ra và mỗi mảnh vỡ đang bay trong không trung giữ lấy một ít.
Đó là một khoảnh khắc đầy tính hoang đường. Anh có thể quan sát bầu trời cùng lúc từ mọi phía và chứng kiến những mảnh linh hồn vỡ vụn của mình đang bay tản mát từ nhiều góc độ khác nhau. Có đến cả triệu Hoàng lúc ấy, mỗi Hoàng là một mẩu linh hồn riêng rẽ, độc lập và cực kỳ yếu ớt, tựa như người ốm yếu sắp chết. Những mẩu linh hồn tuy độc lập nhưng đồng thời cũng lại kết nối với nhau và chia sẻ suy nghĩ của nhau.
Xuyên suốt tất cả các mẩu linh hồn là nỗi thống khổ khó có thể diễn tả thành lời. Nỗi đau ập đến như khi cơ thể bị một thanh gươm cực kỳ sắc bén chém tan nát và sau đó lại đem con người tội nghiệp ấy treo lên giàn cao để cơ thể từ từ gặm nhấm hình phạt thảm khốc. Đi kèm theo cảm xúc đau đớn là cảm giác kinh hoàng, tuy nhiên rất nhanh cảm giác kinh hoàng qua đi, và Hoàng bắt đầu để ý đến mọi việc xung quanh.
Mọi thứ trôi qua sao mà chậm rãi. Anh thậm chí còn đủ thời gian để quan sát đối thủ.
Hắn cũng tan vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ giống anh, nhưng trong khi các mảnh vỡ của Hoàng có màu xanh lá thì mảnh linh hồn của Khổng Lồ có màu đỏ rực rỡ.
Điều gì quy định màu sắc của các linh hồn? Chúng có liên quan gì đến tính cách của chủ hồn không? Bởi vì đích thực Hoàng thích màu xanh lá; quần áo của anh màu xanh, chiếc xe máy của anh màu xanh và tất cả bút viết của anh đều màu xanh.
Màu xanh lá tượng trưng cho sự bình hòa và trầm tĩnh mà Hoàng lấy đó làm lẽ sống của đời mình.
Những mảnh linh hồn xanh của Hoàng xen lẫn với những mảnh linh hồn đỏ của Khổng Lồ chiếu sáng cả màn đêm.
Cuối cùng, các mảnh linh hồn ấy bắt đầu hợp lại. Hoàng biến thành một linh hồn đầy đủ như cũ. Khổng Lồ hợp lại với tốc độ chậm hơn, khi đã hiện ra thành hình, đôi mắt của hắn đầy vẻ kinh hãi và oán độc.
- Ta đã thua. Làm sao ta có thể thua? Ta chưa từng thua ai. Mày là cái thể loại linh hồn gì vậy?
Cơn đau nhức vẫn còn ảnh hưởng đến tâm trí Hoàng, nhưng anh cố đứng vững và nhìn Khổng Lồ bằng ánh mắt bình thản. Không đời nào anh chịu bộc lộ trạng thái yếu đuối của mình trước mặt những kẻ xấu xa.
- Vừa rồi có phải là tốc 5?
- Đúng vậy. Lẽ ra mày đã phải trở nên mất trí mới đúng. Người ta không thể ăn nguyên một cú va chạm tốc 5 vào người mà vẫn đứng vững như thế kia.
- Ồ, tôi không biết tại sao, có lẽ do tôi may mắn. Điều tôi quan tâm là làm sao anh có thể chạm tốc 5 khi điều đó đã bị chú Alpha cấm đoán?
- Mỗi Mắt Bạc phục vụ một chủ nhân và với một số thủ thuật chú mày có thể ra lệnh cho Mắt Bạc phá vỡ các điều cấm kị, tất nhiên cách này cũng có giới hạn.
- Ra là vậy. Tôi đã làm điều anh muốn, bây giờ anh có thể chỉ chỗ của Ông Già Say cho tôi được chứ.
Khổng Lồ trợn mắt lên nhìn Hoàng, nhưng khi thấy anh cũng nhìn lại hắn không chớp mắt, hắn đành phải xuống thang.
- Tìm Quán Nữ Thần Băng Giá. Lão ta đang ở đó. Nói Người Khổng Lồ gửi lời chào.
Ngay sau câu nói ấy, hắn lập tức tan biến đi trong không trung, hẳn muốn tìm một chỗ khuất nào đó gặm nhấm thất bại hoặc bắt đầu công cuộc săn đuổi những con mồi mới dễ chơi hơn.
Kẻ này thật độc ác và nguy hiểm. Tiếc thay Hoàng không sở hữu năng lực nào để giữ hắn lại. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất.