Thần Nhãn - Mắt Âm Dương


Sáng sớm ngày hôm sau, cả bốn người đều lục tục dậy từ rất sớm, mắt ai cũng đen thùi lùi, có vẻ chẳng ai ngủ được. Vợ chồng ông chủ nhà lúc này cũng đã dậy.

- Đêm qua mọi người không ngủ được sao, tôi thấy tiếng bước chân cứ đi đi lại lại?

Ông chủ nhà nhìn vẻ mặt bơ phờ của mấy người cất giọng hỏi. Tất cả mọi người đều im lặng không ai nói câu nào. Vợ chồng em gái ông chủ nhà đã sang, theo lời dặn dò của thầy Hùng bà đã chuyển bị sẵn sàng chu đáo mọi việc hậu sự cho bà cụ.

Thầy Hùng sai anh Vĩnh đem La Kinh ra đo đạc mười hai vị trí tinh bàn của căn nhà. Sau đó đem mười hai lá bùa dán lên mười hai cái cọc cao cỡ đầu người đóng xuống đúng vị trí trên tinh bàn. Tám viên gạch ngâm nước tiểu đồng tử để khô được mang ra sân theo chỉ dẫn của thầy Hùng xếp thành trận bát môn.

Một cái bàn trên đặt lư hương, đồ lễ trang trọng được xắp xếp vào phía bên trong những viên gạch. Thầy Hùng đem mấy lá bùa, cái chuông đồng và thanh kiếm bằng gỗ trầm hương lên trên bàn. Một cái chiếu to được trải trước hương án. Mọi người bước vào ngồi lên chiếu sẵn sàng cho buổi làm lễ. Ông chủ nhà băn khoăn:

- Thế này có được không, tôi sợ có thầy ở đây thì nó đi, đến lúc thầy về rồi nó quay lại thì chúng tôi biết làm thế nào

Bà vợ cũng có vẻ rất lo lắng. Anh con trai thì im lặng. Sự việc tối qua thật quá sức tưởng tượng của anh. Một sợi tơ mỏng manh hy vọng cuối cùng đã bị chặt đứt. Giờ này, anh chỉ mong thầy Hùng nhanh chóng tóm gọn con quỷ đó.

- Ông bà cứ yên tâm. Mười hai lá bùa chặn ở các phương vị kia thì nó có mọc cánh cũng không thoát. Thầy Hùng tự tin nói.


Một hồi chuông rung lên, mọi người im phăng phắc, trong lòng ai cũng có một chút hồi hộp. Thầy Hùng rì rầm đọc chú.

"Phanh" một tiếng, cánh cửa căn buồng bị đạp bật tung ra. Một luồng khí xanh đậm ào ào như cơn lốc lao vụt ra bên ngoài. Lẫn trong làn khí xanh đậm đó một dáng người nhỏ bé lọm khọm vọt ra theo.

Bà già với đôi mắt long lanh sáng quắc như hai bóng đèn, khuôn mặt méo méo đang the thé gào lên chửi rủa. Như chưa thỏa cơn tức tối, bà già lao thẳng đến chỗ hương án toan giật đổ cái bàn. Nhưng khi bà già vừa chạm đến gần ranh giới của những viên gạch đặt trên nền đất. Một luồng hào quang vàng từ những viên gạch bốc lên thành một hình trụ tám cạnh bao bọc lấy hương án và tất cả mọi người bên trong. Cái hình tám cạnh này quay vù vù phát ra âm thanh cao độ rít lên trong không trung.

Bà già văng bật ngược trở lại ngã rầm một cái trên mặt đất. Nhìn thấy trận pháp quá lợi hại. Bà già nhỏm dậy chạy ngược ra phía sân sau định tẩu thoát.

- Chạy đi đâu!!

Thầy Hùng hét lên một tiếng tay trái bắt ấn, tay phải cầm thanh kiếm gỗ Trầm hương trỏ thẳng đến lá bùa dán ở cái cọc gần nhất. Miệng liên lục lầm rầm đọc. Từ mười hai lá bùa những luồng điển quang như tia điện màu vàng phát ra hết sức mạnh mẽ tụ lại một điểm trên cao, rồi "rầm" một cái, lưỡi sét vàng bổ thẳng xuống đánh cho bà già nằm bẹp dí dưới đất.

Nhìn bóng hình thân thương của mẹ mình nằm bẹp trên mặt đất. Em gái ông chủ nhà nhổm dậy. Thấy vậy, ông vội nắm chặt tay em gái níu lại. Bốn mắt nhìn nhau rưng rưng lệ không nói nên lời.

Bà già cố sức ngóc dậy khóe miệng chảy ra dòng máu đen xì. Lết lết một đoạn thì bò đến chỗ thềm nhà. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Em gái ông chủ nhà khóc rống lên. Dù sao trước mặt, không phải là mẹ mình hay sao. Người con nào trong hoàn cảnh này cũng không thể cầm được nước mắt.


- Dĩnh ơi, Loan ơiii... mẹ đau quá, mẹ đây mà... các con ơi...

Bà già la lên thảm thiết. Lúc này, ông chủ nhà cũng không thể cầm lòng được nữa đứng vọt lên. Anh con trai vội vàng đứng dậy ôm chặt lấy ông, lắc đầu. Cả mấy người nước mắt như mưa thi nhau khóc.

- Loạn ngôn, xảo trá đến bao giờ nữa!!

Thầy Hùng quát lên, rồi châm một đạo bùa đốt cháy bùng bùng. Bà già lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất.

- Có chịu chả xác cho người ta không?

Thầy Hùng lại cất giọng thị uy. Bà già nằm trên mặt đất mắt long lên, khuôn mặt oán hận. Hai cái nanh trắng ởn từ từ nhú ra khỏi miệng, các móng tay mọc dài ra nhọn hoắt. Những tiếng khóc lóc im bặt. Ngoại trừ anh con trai, mấy người còn lại trong nhà trợn trừng cả mắt, miệng há hốc. Ông chủ nhà ngã bệt xuống chiếu.

Khuôn mặt dữ tợn chuyển sang màu chàm, bà già bật lên lao vọt đến. Thầy Hùng lại lấy một đạo bùa nữa đốt lên, miệng rì rầm đọc chú. Bà già ngã vật ra, từ trong miệng máu đen chảy ra mỗi lúc một nhiều lêng láng trên mặt đất. Thầy Hùng rút kiểm trỏ thẳng về phía bà già quát lên một tiếng:

- Xuất!!


Luồng điển quang như chớp giật từ thanh kiếm đánh thẳng về phía bà già đang nằm trên mặt đất. Người cong lên, bất ngờ thân hình bà già bật tung nảy lên cách mặt đất một khoảng rồi đổ ập xuống. Một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.

Cành cây rung lên bần bật, cánh cửa của căn nhà tự va đập vào nhau ầm ầm. Một con quỷ đầu trọc lốc lơ thơ vài sợi tóc, thân hình cao đến gần hai mét, cổ như một cái trụ, bụng phình to, hÌnh dáng vô cùng xấu xí thoát ra khỏi thân xác bà cụ. Nó vươn mình toan nhẩy lên cây chạy trốn thì từ trên không lưỡi sét vàng của các đạo bùa đánh rầm rầm xuống. Nó bị đánh cho tơi tả cháy khét lẹt nằm rạp xuống mặt sân kêu rên thảm thiết.

- Nghĩ tình ngươi vì oán thù mà mờ mắt ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là theo Thầy tổ đi học đạo. Hai... bị đánh cho tiêu tán

Thầy Hùng cất giọng dứt khoát không chừa cho nó một con đường lui. Nó chắp tay quỳ rạp xuống lạy lấy lạy để. Thầy Hùng khẩn cầu Tổ thầy. Từ trên không xuất hiện hai vị mặc trang phục cổ xưa, vẻ mặt lãnh đạm hạ xuống. Hai người hai bên xốc nách kéo nó đi thẳng, mất hút trong không trung.

Khi nó vừa rời đi, mười hai lá bùa tự động bốc cháy đùng đùng, chả mấy chốc chỉ còn tàn than rơi rụng xuống.

Thầy Hùng lễ tạ, thu xếp đồ đạc, gọi ông chủ nhà lúc này vẫn còn lơ ngơ ngồi im một chỗ

- Ông cho người nhanh chóng lo hậu sự cho bà đi. Không thể để lâu được nữa

Lúc này, dường như bừng tỉnh. Cả nhà mới lao đến chỗ bà cụ đang nằm trên mặt đất. Mùi hôi thối nhức óc phát nôn ọe, thân xác mới đó mà đã chảy nước thối giữa, giòi bọ bò lổm ngổm. Mất mấy giây thất thần, lúc này mọi người lại khóc lên rất thảm thương.

Sau khi tính toán ngày giờ, các thủ tục cần thiết hộ ông chủ nhà, ba thầy trò nhanh chóng xin phép rời đi để cho nhà họ lo chuyện tang ma cho bà cụ. Trước khi đi, thầy Hùng để lại một phong bì phúng viếng cho bà cụ rồi mới yên tâm trở về.


Cuối cùng cũng có thể trở về nhà, chuyến đi này thật quá nhiều chuyện xảy ra. Đang thiu thiu ngủ trên xe, điện thoại của hắn rung lên. Hóa ra là chị Thúy gọi điện.

- Cậu biết gì không, sáng nay chị đi chợ gặp bà bác, bà ấy kéo lại nói chuyện. Đêm hôm qua bác ngủ mơ thấy cụ bà về. Cụ bà khóc ghê lắm, kêu là các cụ khổ quá bao nhiêu năm chẳng về được với con với cháu, nay thì được rồi. Cứ vừa khóc vừa cười mà kể

Hóa ra năm đó, họ Vũ giàu có phát đạt nhất trong vùng, có mấy người làm Lý trưởng, Hương trưởng. Tiền bạc dư dả, cụ ông cụ bà quyết xây một căn từ đường làm nhà thờ cho cả dòng họ. Đội thợ từ trên Yên Bái được ông bà mời về tay nghề rất điêu luyện, cất nhà gác mái, điêu khắc, trạm trổ đều rất lành nghề. Ông thợ cả tay nghề giỏi nhất, chính tay ông tạc đôi sư tử đá trước cổng.

Bà cụ là người cẩn thận chu đáo, tuy nhà rất dư dả nhưng là người biết tiết kiệm, thu vén. Chuyện cơm nước của đội thợ cũng một tay bà lo. Hàng ngày đội thợ ăn cơm chung với cả nhà ông bà. Thời đó, có cá ăn là khá lắm rồi. Hàng ngày trong bữa cơm ngoài rau dưa bao giờ cũng có món đầu cá, hết kho đến nấu. Ban đầu đội thợ cũng thắc mắc làm sao mà nhiều đầu cá thế. Về sau họ phát hiện ra, toàn bộ phần thân cá ngon lành bà đều đem phơi khô hết chỉ có đầu cá thì đem ra ăn. Bực bội trong lòng họ cũng nói bóng nói gió nhưng bà vẫn để ngoài tai.

Cho rằng bà định đợi đến khi công trình xây xong, bọn họ về hết bà mới đem chỗ cá đấy cho nhà mình ăn. Bọn họ ôm nỗi căm tức trong lòng. Khi công trình hoàn thành, quả thật là một gian nhà thờ đẹp đẽ, cầu kỳ to nhất vùng bấy giờ. Ngay đêm hôm trước khi rời đi, ông thợ cả đã yểm một đạo bùa Lỗ ban lên Thượng Lương của gian nhà thờ. Còn hai đạo bùa dưới chân hai con sư tử thì đã được yểm từ trước.

Nhưng ngay chính ông thợ cả cũng không thể ngờ, vào lúc chia tay ra về, bà cụ mới đem toàn bộ chỗ cá khô đã được gói gém cẩn thận giao cho từng người trong đội thợ với lời nhắn nhủ "Đem về cho vợ con ở nhà". Đến lúc này, ông thợ cả mới hổ thẹn, hối hận trong lòng, nhưng mọi chuyện đã muộn. Giờ mà gỡ bùa thì nó quay lại vật chết ông. Vì thế ông sống để bụng, chết mang theo. Nỗi ân hận đeo đẳng cho đến tận lúc chết.

- Thì ra chuyện là như thế, sao người ta có thể ác thế chứ. Chị Thúy than thở.

Hắn cười như mếu, có lẽ nào chỉ vì vài cái đầu cá mà yểm cả dòng họ nhà người ta biết bao nhiêu đời không ngóc đầu lên được.

- Một chút ích kỷ, một lúc nóng giận, một giây thiếu suy nghĩ mà hại mình, hại người, ân hận đến thiên thu. Thầy Hùng thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận