Trong năm Chính Đức, hoàng đế mềm yếu vô năng dẫn đến các quan chức tham nhũng tàn bạo chiến tranh, cướp bóc diễn ra ở nhiều nơi, cuộc sống của người dân khốn khổ, nhưng dường như ông trời muốn góp vui, hai năm liên tiếp không có một giọt mưa nào khiến Thanh Châu và những nơi khác không thu hoạch được ngũ cốc.
Kết quả là những người vốn đã không thể sống sót do thuế nặng đã phải di dời và chạy nạn khắp nơi.
Đúng vậy, đạo hồng quang đó đã làm cho Du Nhiên du hành xuyên thời gian và xuyên qua cơ thể của một cô bé mười một tuổi cùng tên.
May mắn bây giờ Du Nhiên không phải là một đứa trẻ mồ côi mắc bệnh tim bẩm sinh như trước mà là một cô bé có cha mẹ, có huynh đệ.
Nguyên chủ có sức khỏe không tệ, nếu không phải bị Tam thẩm đẩy ngã gãy đầu, thì căn bản cũng không thể tiện nghi cho Du Nhiên.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Du Nhiên biết hiện tại nàng đang sống trong thời đại hư cấu, thân thể này là con gái thứ tư trong nhà, nhà có ba người con, ca ca là Trác Nhiên, đệ đệ là Dược Nhiên cùng nàng.
Phụ thân nguyên chủ vốn là một đại phu trong thị trấn, tay nghề y thuật cũng được coi là khá tốt.
Dù gia đình phải chạy nạn, thiếu ăn thiếu mặc, khắp nơi bán con cái nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến điều này, dù có miếng ăn nào họ cũng sẽ nhường con cái ăn trước, khiến kiếp trước nàng không có người thân cũng rất cảm động.
Cứ như vậy, gia đình đã hỗ trợ lẫn nhau theo đoàn chạy nạn về phía Vân Châu.
Bởi vì hạn hán, trên mặt đất không có nhiều thực vật sống sót, dọc đường vỏ cây cỏ gần như bị ăn sạch, mọi người liên tục ngã xuống, mặc dù Du Nhiên cảm thấy không gian trước khi ngất đi vẫn còn đó, nhưng trong ba ngày qua, nàng thực sự không tìm được cơ hội để vào.
Họ ở trong đội ngũ chạy nạn khoảng một trăm người, trừ một nhà mình ra thì bao gồm gia gia nãi nãi, một nhà mấy người đại bá, tam thúc.
Hàn gia trước chạy nạn cũng coi như giàu có, không đến nỗi gian khổ như bây giờ.
Đáng tiếc, lão phu nhân nhà họ Hàn lại thiên vị, lương khô mang theo đều được ưu ái cho người ở tam phòng, ngay cả phòng lớn cũng tốt hơn nhị phòng.
Chỉ có thể thương mấy người nhị phòng ai nấy đều đói còn mỗi da bọc xương.
Du Nhiên nhìn đứa đệ đệ đang nằm trên lưng ca ca đã yếu đi vì đói.
Còn nương gần như không thể đi lại được phải cần sự hỗ trợ của cha, nếu cứ tiếp tục như vậy, gia đình nàng sẽ chết đói mất.
Du Nhiên tuy mới xuyên đến đây được ba ngày, nhưng nghĩ đến ánh mắt lo lắng của cha khi nàng vừa tỉnh dậy, đôi mắt sưng đỏ của nương vì khóc, cả ca thì đang luống cuống và ánh mắt mờ mịt của đệ đệ.
Tình cảm giữa gia đình này là thứ mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được, và nàng cũng không muốn đánh mất nó bằng bất cứ giá nào.
Nhất định phải nghĩ biện pháp để người nhà tạm thời rời khỏi đám người chạy nạn này một lúc, đặc biệt là cực phẩm nãi nãi kia.
Như này mình mới vụng trộm được từ trong không gian cầm một ít thức ăn ra, nàng nhớ kỹ kho hàng trong không gian hẳn là có chút khoai tây và các loại cây trồng khác.
Nghĩ đến liền làm, Du Nhiên lôi kéo tay áo nương nói mình đau bụng muốn đại tiện, nói xong liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Hàn lão thái thái liếc mắt qua liền ôm cháu trai mình thích nhất không nói gì, đi qua bên cạnh Du Nhiên, trong miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, nha đầu chết tiệt kia thật nhiều chuyện, một hồi nếu không kịp đội ngũ bên trên thì làm sao bây giờ.” Suy nghĩ xong lại bước nhanh hơn kêu gọi lão tam cùng con dâu lão tam: “Hai người các ngươi nhanh lên, nếu tụt lại đằng sau tìm không thấy cũng đừng tới tìm ta.”