Thần Nobita

Nobita mơ một giấc mơ thú vị, hắn mơ đến một câu chuyện cổ tích khi xưa đã đọc.

Tên câu chuyện lại là “nàng công chúa ngủ trong rừng”… ừ, chính là câu chuyện này nha. Nhưng thế quái nào hắn lại không phải là chàng hoàng tử biến thái kia mà lại là cô công chúa cơ chứ?

Tại sao lại nói là biến thái ấy à? Chỉ là tưởng tượng thôi đã biết rồi nha, có ai bình thường mà lại đi hôn một người chết? Dĩ nhiên lúc đó cô công chúa kia chưa chết thật, nhưng nằm trong lâu đài hoang vu tại khu rừng âm u không phải chết cũng có thể là ma cà rồng á.

Cơ mà tên hoàng tử kia vẫn là vô tư đi hôn cho được, không biến thái thì là gì?

Tên hoàng tử trong chuyện cổ tích như “nàng công chúa ngủ trong rừng” hay “nàng bạch tuyết và bảy chú lùn” đều biến thái.

Nhưng có biến thái cũng được, Nobita có thể chấp nhận làm một tên hoàng tử Hentai, nhưng tại sao hắn lại bị đóng vai cô công chúa khổ bức bị cưỡng hôn a???

Đạo diễn! Sai kịch bản a???

…………………………………………….

“Sumire-chan! Chạy đi cẩn thận nhé!”

“Vâng… Chị Awa-san nhanh lên, kẻo em bỏ lại chị bây giờ!”

Tiếng cười nói như chuông bạc của cô bé vang vọng trong khu rừng dưới chân Fujisan, hai người cùng nhau đi dạo quanh hồ Tanuki để quên đi cái nhịp sống hối hả tại nơi thành thị Tokyo này.

Đang chạy thì bỗng cô bé trượt chân ngã xuống một cái dốc nhỏ. Một cô bé mới năm sáu tuổi đầu thì đã làm gì có kĩ năng phản xạ gì cho cam?

Vậy là cô bé biến thành một quả bóng lăn tròn lăn tròn xuống dốc. Đến khi bị vướng lại bởi một lùm cây cô bé mới có thể dừng hẳn lại cái xu hướng lăn xuống.

“Ui da! Đây là đâu a? Thế giới sao cứ xoay vòng vòng?”

Ngốc manh đứng lên, cô bé loạng choạng tựa tay vào thân cây bên cạnh nhìn xung quanh.

Đến khi cô bé định hình được cảnh vật xung quanh thì hai con mắt to tròn bỗng trợn lên rõ to, cái miệnh nhỏ cũng tạo thành chữ o hình dạng, cô bé đứng trân trân nhìn về thứ hiện ra trước mặt mình.

Đó là một tòa cung điện, chính xác hơn là một khu rừng cây có hình dạng là một tòa cung điện xinh đẹp. Cung điện được tạo ra từ cây cối không có dấu vết của bàn tay con người tạo thành, nhưng nếu nói đó là tự nhiên tạo ra tthì lại vô lí hết sức.

Tò mò vốn là bản tính của con người. Và dĩ nhiên cô bé Sumire này cũng là không ngoại lệ. Cô bé ngó qua khe lá, hướng về bên trong nói nhỏ:

“Xin lỗi… Có ai ở nhà không ạ. Tôi xin phép làm phiền ạ.”

Nói rồi cô bé lén lút mà đi vòng quanh tòa “lâu đài” được tạo thành từ cây cối này, cuối cùng cô bé đã tìm ra cái có vẻ như lối vào vậy nên có chút kích thích bước vào.

Tòa lâu đài vốn chỉ là hình dáng thế thôi, thực sự nó chỉ như tòa nhà hai tầng loại nhỏ, có tầng dưới cùng tầng trên. Nếu xem xét sẽ thấy nó được tạo ra với lối kiến trúc của phương Tây, một ngôi nhà như trong mấy câu chuyện đồng thoại vậy.

Thấy nhà tầng một không có ai, Sumire lá gan lớn hơn đánh bạo mà đi du ngoạn khắp nơi. Chỉ chốc lát cô bé đã vui quên cả trời đất tại trong một ngôi nhà xa lạ chơi đùa lên.

Cô bé quên khuấy đi người chị gái đi theo mình mà vô tư chơi lênn hết ý, còn cô gái kia thì tưởng là Sumire lại muốn chơi ú tim mà cật lực đi tìm khắp nơi. Dẫu sao nơi đây dưới chân núi Phú Sĩ cũng không có mấy động vật nguy hiểm nên cũng không lo sợ cô bé bị nguy hiểm, tuy nhiên để một cô bé mới bốn năm tuổi rời khỏi tầm mắt của người lớn là không nên, bởi thế cô gái tìm kiếm cũng là tận tâm.

Sumire vô tư đi dạo khắp nơi, thấy được tạo hình giống như nhà bếp nhưng lại là tạo từ cành cây, không biết nếu nhóm lửa sẽ là nấu ăn hay đốt nhà nữa, cô bé còn thấy nhà vệ sinh làm từ cành lá, dưới kia sâu hun hút có lẽ là một cái hố to… nhưng lại không có nước hay giấy thì người ta đi vệ sinh bằng cái gì a?

Cô bé tinh nghịch cuối cùng đi đến căn phòng tầnh hai, coi bộ là phòng ngủ, nhưng khi bước chân vào thì đập vào mắt cô lại không phải toàn kiến trúc lá cây mà là một cái tủ sắt nằm ngang tràn đầy vận vị khoa kĩ, ừ… Chắc chắn cô không hề liên tưởng đến cái gì đại loại như “quan tài” các loại.

Cô bé bây giờ ngược lại phân vân lên, cô xoắn xuýt vô cùng không biết nên là đi vào đâu? Vẫn là nên đi vào đâu? Trước đó là vì tất cả mọi vật đều như chỉ là tự nhiên hình thành bởi vậy còn có thể nói nơi đây là vật vô chủ được, chứ nếu đã xuất hiện thứ làm từ sắt thép tạo vật, lại còn tạo ra đầy tính Khoa Kĩ như thế thì chắc hẳn nơi đây có người sở hữu rồi a?

Nhưng cuối cùng thì sự tò mò vẫn là chiến thắng tất cả, mon men lại gần hơn, Sumire bỗng thấy trong cái “hộp sắt” kì lạ kia nằm một người con trai không mặc đồ khiến mặt cô bé bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Tại sao lại có người không có ý tứ như thế kia chứ? Mẹ đã dặn là không được để người khác ngoài bố mẹ xem cơ thể của mình mà… Anh trai này nhìn cũng đâu có tệ, nhưng sao lại ngủ trong cái hộp này, lại không mặc gì nữa?”

Sumire mới chút tuổi đầu, vẫn chưa định hình ra được nhiều điều thường thức cơ bản, nhưng nhìn thấy một người khác giới khỏa thân thì phản xạ đỏ mặt là bình thường.

Nhưng cô bé như phát hiện tân đại lục mà nhìn về phía dưới thân của Nobita. Đúng a… Tên “biến thái” nằm ngủ khỏa thân kia chính là Nobita, hắn bị chính kế hoạch của bản thân hố rơi xuống thời không này, còn khổ bức nằm nơi đây không ít thời gian nữa.

Sóng linh hồn chập chờn của Nobita vô tình ảnh hưởng cây cối xung quanh, vô tình mà thúc đẩy cây cối tạo thành cái tòa lâu đài trong mơ của Nobita, cái tòa lâu đài mà hắn làm “công chúa” ngủ trong rừng á.

Thế là Nobita khổ bức làm tác phẩm nghệ thuật cho một cô bé nhìn ngắm.

“Cái này là cái gì a? Tại sao mình không có?”

Nhấc váy lên ngó vào vùng dưới thân của bản thân, Sumire một mặt nghi hoặc tự hỏi. Nhìn phải, nhìn trái, Sumire vẫn là thấy thật kì lạ, hay bởi vì con trai có cái thứ này nên mới gọi là con trai? Còn bản thân không có nó nên mới là con gái?

Tự cho thắc mắc của bản thân một câu trả lời, Sumire gật đầu tự cho là phải, lại tiếp tục nhìn Nobita “Bo đì”, nếu Nobita biết bản thân bị xem như mô hình trong môn Sinh học thì trăm phần trăm có thể tức phun máu xa ba mét.

Nhưng sự thật là Nobita vẫn đang khổ bức mơ giấc mơ kì lạ kia chờ “hoàng tử” của cậu ta đến đi.

“Sumire-chan! Chị thua rồi!... Về đi, tối rồi!”

Tiếng gọi xa xa vọng đến khiến đang trong trạng thái “nghiên cứu” Sumire giật mình hoảng hốt mà chạy ra khỏi nhà, trước khi ra khỏi phòng còn không quên mà chào vào một câu:

“Anh Hentai tốt! Lần sau gặp.”

Nobita mà biết không đâu bỗng được thêm cái biệt danh Hentai, tâm chết chưa hẳn là không có, Nobita tuyệt bức là ra đi chưa xem lịch vạn sự, bị hố lên hố xuống khổ bức nhất một lần.

………………………..

Sumire ngược lại không nói gì cho gia đìng về “anh trai biến thái” tại ngôi nhà trong rừng cả, mà là ngày ngày chạy đến cùng anh trai biến thái nói chuyện, dĩ nhiên người nói chỉ là cô bé thôi, còn Nobita là người nghe, tuy Nobita vẫn là ngủ nhưng bộ não cứ máy móc mà ghi chép lại lời tâm tình của cô bé.

Con nít tò mò là thật, nhưng vô tâm cũng là thật, suốt ngày chạy qua chạy lại một ngôi nhà kì dị, nói chuyện với một người con trai chỉ biết nằm đó ngày này qua ngày khác, ai cũng thấy kì dị, nhưng cô bé đơn thuần là coi đang ngủ say Nobita làm bạn tâm giao mà nói chuyện.

Nào là cô từ bé đã là ngôi sao nhí, nào là gia đình cô tuy có tiền nhưng bố mẹ lại không có thời gian chăm sóc cô chỉ cả ngày vứt cô cho chị Awa-san vốn được thuê làm quản lí cho cô trong nghiệp “sâu bít”.

Nào là cô cả thời gian chỉ toàn là công việc không có thời gian nghỉ ngơi, mãi lần này xin mãi mới được đi nghỉ mát tại hồ Tanuki không quá xa mà cô cũng sắp phải đi về.

Sumire còn nói nhiều nữa, như cô bé trước đến nay không có bạn bè gì cả, bố mẹ không cho cô chơi với các bạn khác, mà người gặp cô cũng coi cô là “ngôi sao” là “xa cách”, bởi vậy cô bé không hề có lấy một người bạn.

…………………………………

Hôm nay cũng thế. Sumire trốn chị Awa mà chạy đến “tòa lâu đài cây cối” gặp Nobita, nói chứ vị trí của tòa lâu đài vốn cũng khá kín đáo, đã tại nơi đây được một thời gian nhưng lại không có ai phát hiện.

“Anh Hentai-kun à… em sắp phải về lại nhà rồi, nhà em tại Tokyo cơ, nên không thể đến thăm anh được nữa. Liệu không có em tâm sự anh có buồn không? Em thì buồn lắm, em chỉ là không có bạn mà đã rất buồn, anh thì đến di chuyển cũng không thể thì chắc hẳn sẽ buồn lắm nhỉ?”

Sumire ngồi cạnh cái “hộp sắt” chứa Nobita mà tâm sự. Coi bộ đã muộn, không về sẽ bị chị Awa mắng, Sumire đứng dậy mà ngắm nhìn kĩ càng lại Nobita, như muốn khắc ghi cái hình bóng của cậu ta vào trí nhớ để mãi không quên được người bạn đầu tiên của bản thân.

Bỗng cô bé phát hiện thấy góc của cái hộp sắt có thứ thiết kế kiểu khá kì lạ, tò mò cô bé nhấn xuống, thứ đó như cái nút bấm mà lõm xuống đi… sau đó… sau đó chả có gì xảy ra cả, nhìn vào đồng hồ, Sumire vội vã chạy về đi mà không chú ý đến góc đối diện có một cái màn hìn vốn không có gì nay lại xuất hiện các con số nhấp nháy chạy từ 10 và đang dần dần ít đi, 9, 8, 7,…

Khi con số về đến 0, chiếc kho đông mở ra, đang ngủ say đợi “hoàng tử” Nobita ung dung tỉnh lại. Nhìn xung quanh cảnh vật vừa lạ vừa quen mà Nobita một mặt mộng bức thốt lên:

“Ngọa tào! Ta không phải là nên tỉnh dậy sao? Sao lại mơ nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui