1.
Hai người thuận lợi tìm được khu phố hành chính[1], tuy nhiên phòng làm việc lại khóa cửa, chỉ có một bà thím cầm chổi, chắc là nhân viên vệ sinh.
Điều nằm ngoài dự đoán của Đặng Duy đó là thím ấy nhìn thấy Tống Thành Giang xong thì đặt chổi tựa cạnh tường, mặt mày tươi cười nói: “Thầy Tống! Đến có chuyện gì sao?”
[1] 街道办事处(nhai đạo biện sự xứ): là một cấp hành chính địa phương thấp hơn huyện cấp thị ở Trung Quốc, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam.
Tống Thành Giang mỉm cười, rất hòa nhã trả lời: “Đưa bạn cháu tới xử lí chút chuyện, Vương Tùng đâu rồi?”
“Ổng đi Trùng Khánh rồi! Con gái ổng quen bạn trai, sắp kết hôn rồi, ổng qua đó gặp thông gia!”
“Ồ? Vương Tuyết? Cô ấy sắp kết hôn rồi ư?”
“Đúng đó.” Bà thím gật đầu: “Thấy bảo con rể ổng ghê gớm lắm, mở công ty, thím thấy chứ người làm kinh doanh là không đáng tin nhất…”
Tống Thành Giang bật cười: “Được rồi, thế hai hôm nữa chúng cháu lại đến.”
Đặng Duy lại theo Tống Thành Giang trở lại xe điện.
“Này, hai người quen nhau à?” Đặng Duy chọc chọc eo Tống Thành Giang: “Đại tiên, ở bên này cậu cũng có thế lực nhỉ.”
“Chỗ nhỏ mà.” Lưng Tống Thành Giang đối diện với Đặng Duy, cậu nhún vai: “Người phụ trách không có mặt, chắc phải đợi mấy hôm nữa… Con gái nhà người ta sắp kết hôn rồi, chúng ta cũng không nên kiên quyết gọi ổng về.”
“Trừ ông ta ra thì không còn ai khác à?”
“Năm ngoái có một sinh viên tốt nghiệp học viện khoa học nghệ thuật, mới tới có hai tháng đã từ chức rồi.”
Đặng Duy: “… Cũng phải.”
Đặng Duy tưởng hai người sẽ về thẳng nhà, ai ngờ Tống Thành Giang còn dừng xe trước cổng chùa Thanh Khiết.
“Đi theo tôi.” Tống Thành Giang nhỏ giọng nói.
Đặng Duy mờ mịt, song anh vẫn theo cậu bước vào cửa chùa.
Trước cửa đại điện có một tấm bảng “vào chùa cần biết” cũ đến mức chuyển sang màu vàng, bước qua bậc cửa cao cao, hai người đứng trước một pho tượng màu vàng kim.
Ngôi chùa Thanh Khiết này nhỏ đến đáng thương, chỉ thấy pho tượng được một hàng rào gỗ vây quanh, trước tượng không chong đèn chi cả, chỉ thắp hai cây nến trắng.
Có một lão ni khoác tăng y màu nâu quỳ trên bồ đoàn, mắt nhắm, rì rầm niệm kinh Phật, trong không khí thoang thoảng mùi nến cháy.
Tống Thành Giang đứng trước tượng Phật, cúi người thật sâu.
Đặng Duy có hơi hoang mang: “Tôi có cần không?”
Tống Thành Giang: “Ừm, đến cũng đến rồi.”
Đặng Duy: “…”
Đặng Duy bèn học theo Tống Thành Giang cúi người.
Tống Thành Giang sờ ví tiền, lấy một tờ mười tệ bỏ vào hòm công đức, thấp giọng bảo: “Làm phiền cô rồi.”
Thẳng đến lúc này, lão ni mới mở mắt, bà run run đứng dậy, tới trước mặt Đặng Duy: “Đưa tay.”
Đặng Duy không hiểu gì cả, trong lòng thầm nhủ đây là đang xem chỉ tay cho anh hay gì? Có điều Tống Thành Giang không phải thầy phong thủy hay sao, mắc chi còn cần lão ni cô xem cho anh?
Mặt mày lão ni cô lặng như nước, vẻ mặt Tống Thành Giang lại rất thong thả, thấy Đặng Duy sững người, cậu bèn vỗ lưng anh: “Anh đưa tay ra đi, lòng bàn tay hướng lên trên.”
“Ờm…”
Đặng Duy đưa tay ra, đồng thời nghĩ thầm, lão ni cô này có phải định nắm lấy tay anh tường tận nửa giờ đồng hồ sau đó mới chầm chậm nói một câu, cậu sắp dính họa đổ máu rồi.
Kết quả lão ni cô chỉ thoáng nhìn một cái: “Được rồi, hạ xuống đi.”
Đặng Duy lại sững sờ thu tay về.
“Cậu sắp dính họa đổ máu rồi.” Lão ni cô trầm trầm nói.
Đặng Duy: “…”
Câu tiếp theo có phải sẽ là “nhưng tôi có thể giúp cậu hóa giải, chỉ cần hai ngàn tệ, chúng ta có duyên, tôi chỉ lấy cậu tám trăm tám mươi tám ngàn thôi”?
Tuy nhiên lão ni cô chỉ xoay người, quay về quỳ trên bồ đoàn.
“Đi thôi.” Tống Thành Giang nói.
2.
“Là sao?”
Vừa mới về nhà, Tống Thành Giang đứng bên bồn nước rửa mận, Đặng Duy thì nhịn không được sáp tới.
“Anh muốn hỏi điều gì?” Tống Thành Giang cười híp mắt: “Từng điều từng điều một.”
“Được, điều thứ nhất, tại sao đưa tôi đi coi mệnh?”
“Không phải anh bị “quỷ đả tường” sao, bởi lẽ gần đây linh hồn anh bất an… nên mới đưa anh đi xem xem có kiếp số gì không.”
“Thế sao cậu không xem cho tôi? Cậu là đại tiên còn gì?”
“…”
Thế mà Tống Thành Giang chẳng lên tiếng, cậu chỉ nhàn nhạt lườm Đặng Duy một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Cậu thoát hết nước trong bồn rửa bằng thép không gỉ đi, bưng mận ra khỏi phòng bếp, tới bên băng ghế ngồi xuống.
“Hửm?” Đặng Duy như cái đuôi đuổi theo: “Đại tiên sao cậu không xem cho tôi?”
“Cái nghề này của chúng tôi có một quy tắc, không thể xem mệnh cho người có quan hệ thân thiết, xem sẽ không chuẩn.” Tống Thành Giang chầm chậm nói: “Nếu không phải tối qua… thì tôi có thể xem cho anh, nhưng giờ thì không thể rồi.”
Đặng Duy nghệch ra mấy giây: “Có cả quy tắc này cơ.”
Tống Thành Giang cúi đầu cắn mận: “Ừm.” Nhìn cậu có vẻ hơi ngại.
“Ờm, thế điều thứ ba.” Đặng Duy cũng hơi ngại: “Xem mệnh gì mà có mười đồng?”
Tống Thành Giang: “Cùng nghề mà, phải rẻ tí chứ.”
“… Vậy điều thứ tư, bà ấy xem có chuẩn không?”
“Cũng được.” Tống Thành Giang ngừng một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng vẫn còn kém hơn tôi một chút.”
Đặng Duy: “…”
Tống Thành Giang: “Sao anh không hỏi cái “họa đổ máu”?”
“Tôi đợi cậu giải thích còn gì, họa đổ máu là cái chi? Họa lớn hay họa nhỏ?”
“Không phải chuyện lớn gì.”
“Ò.”
“… Anh không sợ à?” Tống Thành Giang nghiêng đầu nhìn Đặng Duy: “Không lo lắng à?”
“Tôi đi theo đại tiên cậu đây rồi còn gì?”
Tống Thành Giang như bị Đặng Duy chẹn họng, một lát sau cậu mới gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Đương nhiên không phải Đặng Duy không thấy sợ, chỉ là đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này nên hơi hoang mang.
Lão ni cô kia chỉ quét mắt nhìn lòng bàn tay anh một cái là có thể nhìn ra ư? Nói thực lòng thì anh còn nghi ngờ lắm, nếu như không phải có Tống Thành Giang ở đó, một trăm phần trăm anh sẽ coi lão ni cô kia là kẻ lừa đảo.
Song Tống Thành Giang không nói gì, anh chỉ đành tin tưởng một cách mơ hồ, dù sao có Tống Thành Giang, anh cũng không sợ cái gì mà họa đổ máu đó nữa.
Đặng Duy ý thức được bản thân anh cực kì tín nhiệm Tống Thành Giang, rõ ràng thời gian hai người bên nhau còn chưa đến hai tư tiếng đồng hồ, song kì diệu là trực giác lại mách bảo anh, rằng anh có thể tin tưởng Tống Thành Giang.
“Tôi ra ngoài một chuyến đây.” Đặng Duy đứng dậy: “Ban nãy quên không tới tiệm thuốc.”
Tống Thành Giang cũng đứng dậy: “Cùng đi đi.”
Khóe miệng Đặng Duy cong lên, anh vươn tay nắm lấy cằm Tống Thành Giang, cúi người hôn lên mặt cậu một cái: “Cậu chắc chứ?”
Tống Thành Giang: “Không… không phải đi mua thuốc tiêu viêm sao?”
Tới tiệm thuốc, Tống Thành Giang chọn thuốc mỡ tiêu viêm trên giá hàng xong thì cùng Đặng Duy đi thanh toán, tuy nhiên lúc mới đến quầy thu ngân, Đặng Duy lại đột nhiên túm lấy một hộp ba con sói.
Nhân viên thu ngân nhìn Tống Thành Giang rồi lại nhìn Đặng Duy, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Tống, hai người… thanh toán cùng hả?”
Tống Thành Giang: “Thanh toán riêng! Tôi không có quen anh ta!”.