Thân Ở Tận Thế Ta Dựa Vào Nhặt Bảo Rương Trở Thành Đại Lão


Hạ Nhiên ôm Phúc Bảo trốn vào bóng tối, lặng lẽ quan sát tất cả.

Hãy để bọn họ đấu tranh bên trong với nhau và cuối cùng cô sẽ bước ra để dọn dẹp mớ hỗn độn.

“Ca Tháp, nếu anh nhất quyết không nói cho chúng ta biết vị trí của mảnh đất trời ban, liền đừng trách chúng ta không khách khí, đuổi anh ra khỏi làng.

Con trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, ra ngoài lang thang không tính là gì, nhưng mẹ con chỉ sợ kiên trì không được bao lâu ?

À, nhân tiện, mẹ của con đã bị côn trùng độc cắn vào buổi sáng khi đang hái thảo dược.

Nếu con không tìm cách chữa trị kịp thời, với độ tuổi của mẹ con, có thể sẽ không thể chống cự được lâu.

Chỉ cần con nói cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ nhờ thầy phù thủy loại bỏ chất độc và chữa lành vết thương cho mẹ con."

Người đàn ông trung niên cầm đầu có vẻ là thôn trưởng ở đây thấy Ca Tháp không chịu tiết lộ địa điểm căn cứ nên uy hiếp.

Người này chắc hẳn là người thân của chàng trai trẻ.

Hạ Nhiên nhìn cậu bé.

Quả nhiên, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của chàng trai hiện lên sự tức giận.

Nhưng chàng trai chưa kịp nói gì thì những người khác trong làng đã theo Thôn trưởng và buộc chàng trai phải tiết lộ địa điểm.

"Đúng vậy, nói cho chúng ta biết vị trí của mảnh đất trời ban, nếu không chúng ta sẽ bị đuổi ra hai người ra khỏi làng."

“Ca Tháp, nói cho tôi biết địa điểm.”

"Ca Tháp, anh nói ngay đi, tại sao không có sương độc để sinh hoạt đối tất cả mọi người đều tốt, anh vì cái gì cố chấp như vậy đâu?"

“Anh Ca Tháp, anh cứ nói đi vì bà nội đi, anh muốn nhìn bà nội chết sao?”

Chàng trai trẻ giận dữ nhìn mọi người và khi anh ta đang định nói điều gì đó, một giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên từ phía sau mọi người.

"Đừng ép Ca Tháp, cũng đừng lấy tôi uy hiếp nó, tôi cũng không để nó nói cho mọi người biết địa điểm."


Mọi người nghe vậy đều quay lại nhìn.

Hạ Nhiên cũng nhìn thấy.

Bà ấy là một người phụ nữ có vẻ ngoài sáng sủa, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt, nước da ngăm đen, bước đi luộm thuộm, rõ ràng là đang bị bệnh.

Chàng thanh niên tên Ca Tháp nhìn thấy có người tới liền vội vàng chạy tới đỡ bà.

Anh thấy sắc mặt bà rất tệ, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Mẹ..."

Người phụ nữ vỗ nhẹ vào tay Ca Tháp, ngắt lời anh, nhìn những vết thương trên người con trai mình, trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia đau lòng.

“Mẹ không sao đâu, Ca Tháp đừng lo lắng.”

Sau khi an ủi con trai, người phụ nữ quay lại nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt bà rơi vào thôn trưởng đang dẫn đầu.

“Thôn trưởng ông thật sự muốn bức chết hai mẹ con chúng ta sao?”

Thôn trưởng nở nụ cười đạo đức giả: “Sao có thể được, chị dâu, thôn trưởng già bị hổ đột biến cắn chết vì mọi người.

Chúng ta sẽ luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng.

"


"Nhưng mà chị dâu ơi, chị cũng biết đất trời ban cho chúng ta có ý nghĩa như thế nào, mùa mưa sắp đến rồi sẽ có ích lợi lớn cho chúng ta, năm nay sẽ chết sao cô không để Ca Tháp cho chúng tôi biết địa điểm, cô phải cho chúng tôi một lý do chứ?"

"Hay hai mẹ con các người đang có ý định rời bỏ bộ tộc của mình và lẻn đi độc chiếm vùng đất do thần linh ban tặng?”

Lời nói của tộc trưởng có thể nói là vô cùng quỷ quyệt.

Nửa câu đầu, ân tình cái chết của lão tộc trưởng dùng để chọc tức hai người này, nói vài câu sau đã bị đẩy tội lỗi về phía đối phương.

Cứ như vậy, trước lời nói của ông ta, những người kế thừa ân đức của lão ân nhân cũng sẽ nghi ngờ động cơ của hai mẹ con mình.


Cho dù không sát cánh cùng nhau, chắc chắn cũng sẽ không giúp được gì cho hai mẹ con nhà này.

Chỉ cần hai mẹ con này hoàn toàn mất đi sự tính nhiệm của dân làng, bọn họ không còn là thịt nằm trên thớt, để cho ông ta làm thịt sao.

Quả nhiên, thôn trưởng vừa nói ra những lời này, ánh mắt của mọi người có mặt đều lóe lên.

Lại nhìn vẻ mặt của hai mẹ con Ca Tháp, có sự dò xét và cảnh giác.

Người thẳng thắn thậm chí còn nói: "Kalea, anh thực sự không nghĩ vậy phải không?"

"Tôi nghĩ có đến tám mươi phần trăm nếu Raya không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con và biết được về vùng đất trời ban và kể cho mọi người nghe thì các người vẫn chưa biết về nó."

"Kalea, hôm nay cô phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không đừng trách chúng tôi tàn nhẫn."

"Giao vị trí vùng đất trời ban đưa cho chúng tôi!"

"Mau giao ra!"

...

Thực ra không phải chàng trai trẻ này đã tiết lộ những gì đã xảy ra ở căn cứ.

Tại sao mẹ của chàng trai không cho anh nói cho mọi người biết địa điểm?

Hạ Nhiên cũng tò mò.

Tuy nhiên, nhìn vào trận chiến ngày hôm nay, sẽ là một ý tưởng tồi tệ nếu cậy bé sói không tiết lộ vị trí căn cứ của mình.

Người phụ nữ Kalea hiển nhiên cũng nhìn thấy điều này.

Bà ấy thở dài nặng nề, xoa đầu Ca Tháp, như đã quyết định rồi, bà ấy tiến lên một bước và nói: “Tôi có một giấc mơ tiên đoán rằng nếu tôi đến vùng đất trời ban mà không có sự kêu gọi của Thượng Đế, tôi sẽ phải chịu số phận thảm hại.

Nhưng nếu mọi người đợi đến khi thượng đế gọi mọi người rồi đi đến vùng đất trời ban tặng, mọi người sẽ có một tương lai vô cùng tươi sáng.


Mọi người không chỉ được tắm trong ánh sáng của ông trời mà còn có thể hướng tới một thời đại thịnh vượng vinh quang và thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của thượng đế.

Tôi sợ nếu biết địa điểm mà đến đó mà không đợi thượng đế gọi sẽ dẫn đến tai họa, tôi nói Ca Tháp giữ bí mật và chờ đợi thượng đế gọi.

Chúng tôi chỉ không ngờ rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đã bị Kaya nghe lén và rò rỉ ra ngoài từ trước, điều này rất bất lợi cho chúng tôi.

Thượng đế đang theo dõi chúng tôi và khuyên mọi người đừng có những suy nghĩ xấu xa”.

Nói xong, mọi người ở hiện trường đều thay đổi sắc mặt.

Kalea là một dị nhân có thể nhìn thấy tương lai thông qua những giấc mơ.

Đây là điều ai cũng biết.


Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bắt đầu dao động.

"Kalea, cô có nói thật không? Thượng đế đang theo dõi chúng ta?"

"Liệu thượng đế có gọi chúng ta đến vương quốc của cô ấy không?"

"Một tương lai tươi sáng vô tận, một thời đại huy hoàng sung túc, có phải vậy không Kalea?"

Kalea thẳng lưng, tự tin nói: "Mặc dù thần tính của tôi thấp, nhận được ít chỉ thị, nhưng tơi chưa bao giờ phạm sai lầm."

"Kaleiya, khi nào thì thượng đế sẽ gọi chúng ta? Sắp đến mùa mưa rồi.

Tôi muốn sống và không muốn chết trong mùa mưa."

"Tôi cũng thế."

“Chúng tôi sẽ làm gì đây, Kalea?”

"Kalea, nếu chúng ta tranh giành vùng đất do thần linh ban tặng, liệu thần linh có bất mãn và ngừng triệu hồi chúng ta không?"

Mọi người vây quanh Kalea và hỏi.

Hạ Nhiên ở trong bóng tối nghe lén luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Theo lời bà ấy nói thì căn cứ của cô là vùng đất do ông trời ban tặng, còn ông trời...!cô là chủ căn cứ nên bà ấy sẽ không nói như vậy phải không?


Nếu đúng như vậy thì lời của Kalea đã trở thành sự thật.

Thượng đế đang theo dõi chúng ta...!Cô thực sự đang theo dõi bọn họ.

Chờ đợi tiếng gọi của cô...!Chờ đợi cô được đưa vào có ý nghĩa gì?

Hạ Nhiên nhìn mọi người trầm ngâm.

Căn cứ ngày càng lớn, một mình cô không thể làm được.

Ban đầu cô đã nghĩ đến việc chiêu mộ quân đội, nhưng cô không có ý tưởng gì.

Trong làng này có gần trăm người, nam nữ già trẻ, nếu những người này thật sự sùng bái cô như vậy, thu xếp cho bọn họ ở trên lầu hai cũng không phải là không thể.

Điều quan trọng là phải có một trái tim trong sáng.

Đừng có ý nghĩ xấu xa, nếu không cô có thể dẫn sói vào nhà.

Cô có thể tuyển dụng, nhưng cô cần phải được kiểm tra và sàng lọc lại.

Lọc ra những cái xấu.

Ví dụ như thôn trưởng này, Kaya kia, nhìn một cái là toàn ý nghĩ xấu.

Loại người này kiên quyết không thể nhận.

Hãy để bọn họ chiến đấu trước để phân loại người tốt và người xấu.

Dù sao, cô có nhiều thời gian và không vội vàng.

Hạ Nhiên nghĩ thầm.

Chỉ cần nghe Kalea nói: “Giấc mơ cho thấy tôi sẽ được ông trời gọi ngay sau khi bị trúng độc.

Chúng ta không cần phải làm gì cả, miễn là chúng ta duy trì lòng kính sợ và lòng sùng đạo đối với thượng đế”.

Hạ Nhiên chớp mắt.

Kalea đã nói tất cả từ trong tâm mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận