Trần Ngưỡng che lại mu bàn tay đẫm máu, run rẩy gọi: "Triều Giản ...!Đừng đánh...!Đừng đánh nữa...!Triều Giản!"
Thiếu niên đang chống đỡ toàn thân bằng một cây gậy chống, trong tay cầm một cái còn lại, nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt đỏ hồng đầy sát ý, nó không thể nào là do sốt cao mà gây ra được, mà là mùi máu tanh.
Xa lạ và đáng sợ.
Máu của Trần Ngưỡng trong nháy mắt chảy ngược, anh không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt khó nén vẽ sợ hãi.
"Triều Giản ..." Đầu óc Trần Ngưỡng trống rỗng, đôi môi hơi run rẩy, ngập ngừng nói: "Bình tĩnh lại một chút."
Triều Giản hơi rủ mắt, nhìn xuống vết máu dính trên gậy chống, không nói lời nào, đột nhiên bật cười: " Tôi rất bình tĩnh.
"
Cây gậy lần thứ hai vung lên.
Đây là lần đầu Trần Ngưỡng nhìn thấy thiếu niên cười, lại làm cho anh mấy giây liền không dám thở mạnh.
Tiếng vang làm người ta nghẹt thở vẫn lan tràn.
Lưng Trần Ngưỡng đổ đầy mồ hôi lạnh, mu bàn tay vẫn chảy máu ròng ròng, tụ lại dưới chân thành một vũng máu đỏ tươi, sắc mặt anh trắng bệch toàn thân phát run nói: "Triều ...!Triều Giản...!Tôi cần băng bó...!"
Đôi đồng tử đầy tử khí của Triều Giản chấn động, xương ngón tay trắng nõn trở nên rã rời, chiếc nạng chống đẫm máu rơi xuống đất.
Hắn lấy lọ thuốc trong túi ra.
Không mở được, rơi thẳng xuống đất.
Bàn tay vẫn đang run lên bần bật.
Trần Ngưỡng cắn chặt răng ngưng thần cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt Triều Giản nửa bước, lại tiến thêm nửa bước nữa thấy đối phương không cự tuyệt hay công kích, liền một đường cẩn thận đi về phía hắn, nhặt lọ thuốc trên mặt đất lên.
Chỉ có hai viên thuốc.
Trần Ngưỡng nhớ tới thiếu niên uống một lần hai viên, tức là sau khi uống xong lần này thì sẽ hết sạch, anh cầm chặt lọ thuốc trong tay, vài giây sau liền thản nhiên mở nắp, khẽ khàng đưa lọ thuốc qua.
Sau khi Triều Giản uống thuốc xong, tay cũng không còn run nữa, hơi thở khát máu bên trong cũng biến mất, hắn cởϊ áσ khoác thể thao màu đen ra, rồi lại cởi tới áo đồng phục sọc xanh của bệnh nhân, sau đó mặc lại áo khoác, cầm áo bệnh nhân trong tay.
"Đưa đinh sắt cho tôi." Triều Giản khàn giọng nói.
Trần Ngưỡng không quan tâm hay hiếu kì tự hỏi làm sao thiếu niên biết mình có thứ này trong tay, chỉ nghe lời tìm được đinh sắt đưa cho đối phương.
"Roẹt"
Triều Giản dùng đinh sắt cắt mở bộ đồ bệnh nhân xé ra một mảnh vải: "Thắt chặt vết thương."
Trần Ngưỡng nghe theo bản năng, định nói cái gì đó thì thấy Triều Giản ném bộ đồ bệnh nhân lên trên đầu mình.
Bên trong hơi thở của anh đột nhiên bị bao phủ bởi mùi thuốc và chất khử trùng.
Đợi Trần Ngưỡng lấy y phục xuống khỏi đầu, thiếu niên đã biến mất, không biết đã đi đâu, anh dùng vải vóc băng lại miệng vết thương, đảo mắt liền phát hiện thân thể của Lâm Nguyệt đã biến thành hạt giống.
Tất cả đều là hạt giống, như là được đổ ra từ một cái thùng lớn,
rơi vãi khắp mặt đất, rất nhiều, nhiều vô số kể.
Phần lớn hạt giống đều chui vào trong đất, chỉ lộ ra một đầu nhọn, một số hạt lớn nhanh đã nảy mầm.
không biết sẽ sinh trưởng thành cái gì.
Trần Ngưỡng nhìn miếng thịt của mình, lẳng lặng bước đến , dùng mũi giày bới ra một cái lỗ đất, đá miếng thịt vào, phủ đầy đất lên.
Anh lại dùng phương pháp tương tự để chôn vết máu trên mặt đất của mình.
Triều Giản mang về một ít thảo dược không biết tên, hắn lấy một ít đem đi giã nát rồi vắt lấy nước bôi lên miệng vết thương đẫm máu của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng ngơ ngác duỗi tay ra.
Mãi đến khi thiếu niên cắt một mảnh vải phù hợp trên đồng phục y tế, khéo léo băng bó vết thương lại cho anh, anh mới hoàn hồn lại, trong miệng lẩm bẩm: "Hoá ra cậu nhận biết thảo dược à, vậy tại sao cậu lại không tìm thuốc điều trị cảm mạo cho mi..."
"Ngậm miệng" Giọng điệu của Triều Giản lạnh lẽo, giữa mày của hắn như có mây đen che phủ.
Trần Ngưỡng nuốt một ngụm nước miếng, xem ra tác dụng của thuốc vẫn chưa phát huy hết tác dụng.
.
Sau khi trở lại hàng đá, Trần Ngưỡng đi vào và nép mình ngồi xuống, không biết đây là loại thảo dược gì, máu ở vết thương của anh dần dần ngừng lại, đau vẫn là đau, đã chảy rất nhiều máu, cả người đều rất yếu, liền chìm vào giấc ngủ say.
Chờ sau khi anh tỉnh dậy, mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang ngồi ở cửa hang đá xoay lưng về phía anh, chính là người thiếu niên im lặng và lạnh nhạt kia.
Tất cả sự u ám đều đã bị dập tắt bởi hai viên thuốc.
Trần Ngưỡng nghĩ tới lọ thuốc, tất cả chữ viết bên ngoài đều như nòng nọc, anh không xác định là tiếng Anh loại nào, một chữ bên trên anh đều không quen biết.
Bổ sung canxi cái gì, đó là chò mèo chỉ lừa gạt được con nít lên ba thôi, đó hẳn là một loại thuốc có chất ức chế tinh thần nào đó.
Trần Ngưỡng biết rất rõ ngay từ đầu khi nhìn thấy Triều Giản ở bến tàu, anh đã cảm thấy đối phương không giống người bình thường, một loại cảm giác rất khó tả.
Mà Triều Giản người liên tục vung gậy lên đánh Lâm Nguyệt, huyết tỉnh bạo lực, không còn lý tính, một người khiến anh sợ hãi lại không có mang đến cảm giác khó tả đó.
Đây mới là Triều Giản thực sự.
Sau khi uống thuốc vào Triều Giản chỉ là con người đang trong quá trình điều trị mà Triều Giản thật sự thể hiện ra mặt ngoài mà thôi.
.
Trần Ngưỡng đỡ bức tường đá đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, nói ra ba chữ không đầu không đuôi: "Khối bánh mì."
Không đợi thiếu niên đáp lại, Trần Ngưỡng đã tiếp tục nói:
" Trước khi tiến vào đây tôi đã ăn thử một ít bánh mì, nó nằm ở phố Tam Liên phía sau cầu Tây Phù ngay chỗ ngoặt.
"
"Bánh mì đó có vị rất kinh khủng, cậu không thể nào tưởng tượng được đâu, ăn xong thì bụng rất khó chịu, khi chúng ta gặp nhau ở ngã tư vào buổi tối đấy, cũng là do bụng tôi đau quá chịu không nổi nữa, đang muốn đi bệnh viện chuyền nước rồi xúc ruột luôn.
"Lúc Trương Duyên hỏi mấy cái vấn đề khi ở trên thuyền, tôi nhận ra rằng mình không thể nào nhớ nổi mặt của người nhân viên bán hàng kia, vì vậy mới phát giác được nó có liên quan đến nhiệm vụ.
"
Trần Ngưỡng nói một mình, hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi không nói với Trương Duyên và những người khác, vì tôi sợ họ sẽ coi tôi như một lá bùa cứu mạng, ăn thịt tôi, giống như Lâm Nguyệt vậy.
"
" Khi Trương Duyên nói với tôi rằng, tôi đã bị nguyền rủa, từ lúc đó tôi đã nghi ngờ rằng anh ta đoán sai rồi, Tôi cũng biết rõ nguyên nhân mình không bị nguyền rủa nằm ở miếng bánh mì mà tôi đã ăn, nhưng tôi không phải chủ quan né tránh, Tôi không nói với cậu, không phải sợ cậu cũng sẽ ăn thịt tôi, mà là tôi nghĩ rằng không hề có bất kỳ gợi ý nào hay là có tác dụng gì, cậu tin không.
" Giọng nói của Trần Ngưỡng rất nhẹ.
Triều Giản cúi đầu nghịch một bông hoa màu vàng không biết hái được ở đâu: "Sao lại không tin anh?"
Trần Ngưỡng nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: "Cậu uống máu của tôi đi."
Bông hoa màu vàng nhỏ trên tay Triều Giản rớt xuống đất.
Trần Ngưỡng không chỉ nói suông mà là rất nghiêm túc: "Cậu cũng bị trúng nguyền rủa, bây giờ chỉ là tạm thời không có chuyện gì, nhưng không biết khi nào thì sẽ biến dị, Tôi chỉ có một mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, Tôi cần sự giúp đỡ của cậu."
Triều Giản nhìn anh trong chốc lát: "Loại thế giới nhiệm vụ này sẽ không không có quy tắc, tác dụng đặc biệt của khối bánh mì kia chỉ có ích đối với một mình anh, những người khác cho dù có nuốt chửng anh cũng sẽ bị nguyền rủa như thường."
Trần Ngưỡng ngẩn ra, "Thật sao?"
"Ừm.
"Triều Giản nhặt bông hoa nhỏ màu vàng lên mở lòng bàn tay của anh ra, để vào giữa tay anh.
Trần Ngưỡng khó hiểu hỏi: "Cậu đưa hoa cho tôi làm gì?"
Triều Giản: "Ăn đi."
Trần Ngưỡng nhìn bông hoa nhỏ màu vàng, vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương, bỏ vào miệng ăn.
Về phần những thứ khác, Trần Ngưỡng sẽ không đi tìm hiểu, đó là chuyện riêng tư cá nhân của mỗi người, nhìn đối phương dường như có ý xem chuyện vừa nãy như không có chuyện gì xảy ra, không có ý định nói cho anh biết.
Hoa rất đắng, làm Trần Ngưỡng ăn xong mặt nhăn mày nhíu, liếc mắt nhìn thiếu niên đang ho khan một cái: "Phụ cận gần đây không có thảo dược trị cảm sốt sao?"
Triều Giản phả hơi thở nóng hổi nói: " Có, lười hái."
Trần Ngưỡng: "..." Sau khi uống thuốc vẫn bị điên như củ.
.
Sắc trời tối dần, đã đến giờ xuống núi ăn cơm.
Một nhóm quái vật tập hợp lại cùng nhau, trong số đó có một chàng trai mặc quần áo hoàn toàn lạc quẻ.
Chính là Triệu Nguyên.
Buổi sáng khi cậu ta trốn trong bể nước bị phát hiện, tim như ngừng đập tới nơi, vì không muốn chết, cái khó ló cái khôn vội vàng giả vờ làm đồng loại của đám quái vật, vừa đào đất vừa đào hố, còn ăn phân hoá học, bộ dáng rất hưởng thụ.
Sau một ngày thể hiện khả năng diễn xuất, Triệu Nguyên đã được trả tự do.
Triệu Nguyên vẫn không dám thả lỏng, ăn thật nhiều phân hóa học, trong lúc ăn ăn, thân thể chủ động tiếp thu, cậu ta cũng không phải kẻ ngu si, liền biết mình cũng đã bị trúng nguyền rủa.
Chỉ là chưa đánh mất tư duy của nhân loại.
Triệu Nguyên lạc quan nghĩ, bản thân vẫn là một con người phải bình tĩnh, trời sắp tối rồi, phải tìm cách trốn vào núi tìm đám người Trần Ngưỡng.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ quay trở về, khi về cậu ta phải ngủ một giấc, lại ăn thêm một tuần lễ lẩu tê cay mới được.
Đột nhiên một mùi hôi thối bốc lên, tiếp theo là một trận âm thanh ùng ục ùng ục do tiếng nuốt nước miếng, làm người ta sởn cả tóc gáy, Triệu Nguyên lén lút liếc nhìn bữa cơm tối rồi suýt chút nữa ngất đi.
Lần này không phải ăn phân hóa học nữa mà là ăn phân nông trại! ! !
Vì không có con người nên ngay cả phân cũng trở nên rất hiếm hoi, cần phải tiết kiệm ăn, nên được thêm vào rất nhiều nước, phân lỏng bỏng nổi lên bề mặt thưa thớt.
Đựng liền vài thùng lớn!
Khuôn mặt Thành Ca phát xanh, trên tay cầm một cái muỗng múc phân lớn, múc một muỗng nước phân lên rồi đổ xuống lại, giống như đang khuấy cho đều.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên càng to.
Cả đám quái vật đều đứng vào trong hố của mình, chờ được ăn phân.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Trương Duyên đang trốn ở phía sau cánh cửa phòng của Thích Bà Bà, anh ta trốn một ngày trời, thu hoạch được chính là nhìn thấy Thích Bà Bà gặm một ít xương lớn đẫm máu, còn việc những khúc xương đó là xương gì thì có thể được tưởng tượng.
Hiện tại anh ta nhìn thấy những thứ đó ăn uống, trong lòng cũng không còn dao động gì, đã sớm bị buồn nôn đến chết lặng.
Anh ta chỉ là tò mò Triệu Nguyên ở bên ngoài giả làm đồng loại với đám đó sẽ làm gì, nếu không uống sẽ bị bại lộ, một con đường chết, còn nếu uống có thể uống được sao?
Đó là nước phân.
Đổi thành anh ta, anh ta có thể uống không?
Nhất định có thể.
Vì sống sót, có thể làm được.
Nó chỉ là nước phân mà thôi, không có gì to tát.
Trương Duyên bên này bàng quan vừa nhìn vừa nghĩ, bên kia trong lòng Triệu Nguyên đã như tro tàn, muôi phân đã đưa đến trước mặt, cậu ta cố hết sức để không nôn ra.
Cậu ta nghĩ mình sắp chết rồi, cậu ta không thể ăn, thực sự không thể, hay là cắn lưỡi tự sát....
Khi Triệu Nguyên đang gục đầu vào muôi phân suy nghĩ loạn xạ, vô tình liếc thấy cái gì trong phòng Thích Bà Bà, đôi mắt không dễ phát hiện trợn tròn, tiếp theo liền vươn hai tay ra nắm lấy muỗng phân rồi ôm chầm lấy nó đầy "kích động".
.
Cái muỗng xúc phân lắc mạnh theo chuyển động của cậu ta, làm văng một ít nước phân ra ngoài.
Đôi mắt của những con quái vật khác đều chỉnh tề mà di chuyển theo.
Nước phân văng ra vừa vặn bắn tới cửa nhà của Thích Bà Bà, văng ra vài giọt dính lên tường, vì vậy lập tức có một con quái vật nhìn thấy Trương Duyên đứng ngay sau cửa sổ!
Trương Duyên vốn đang suy nghĩ buổi tối phải làm sao lẻn ra ngoài điều tra, nhất thời không cảnh giác, không kịp ẩn đi bị Triệu Nguyên thấy được.
Mẹ!
Trương Duyên lập tức lao ra khỏi nhà, nhặt một hòn đá đập vào người Thích lão bà tử đã ăn no, đang loay hoay trong sân, nhanh chóng vượt tường chạy trốn.
Giả vờ biến dị uống nước phân để sống sót? Làm được cái rắm, căn bản là không làm được!
Khi Trương Duyên bị đám quái vật truy sát, Triệu Nguyên nhân cơ hội đào tẩu, hoảng quá không lựa đường, Sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt.
.
Trần Ngưỡng không biết Trương Duyên và Triệu Nguyên đang xảy ra chuyện gì, trên mu bàn tay thiếu một miếng thịt, khả năng xử lý cũng rất có hạn, khi tỉnh lại, ngay cả khi không cử động, cái tay kia cũng rất đau, chỉ có thể ép mình ngủ.
Vào lúc 10 giờ 35 phút tối, Trần Ngưỡng bị Triều Giản đánh thức, cả hai người tiến vào hàng đá.
Không gian trùng điệp lại xuất hiện lần nữa, lần này, Triều Giản đưa Trần Ngưỡng đi qua hai điểm trùng nhau trong không gian, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên xa lạ.
Một tế đàn rất lớn, xung quanh có ba trụ đá đứng thẳng.
Chẳng còn thứ gì khác.
Sự trống trải khiến Trần Ngưỡng cảm thấy hơi âm lãnh, anh ôm chiếc hộp ở trong lòng, từng bước, bước lên tế đàn.
Chiếc hộp không có gì thay đổi, cũng không có cảm ứng gì.
Trần Ngưỡng mở chiếc hộp ra, đợi một hồi lại đóng lại, tác động tới mu bàn tay đau đến hút khí:"Tế đàn này có lẽ là thuộc về nền văn minh biến mất kia..."
Triều Giản đột nhiên mở miệng nói: "Có tiếng bước chân."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Đâu có đâu."
Vừa dứt lời, tóc gáy sau cổ dựng đứng lên, anh cũng nghe thấy rồi!
Rất nhiều người đang di chuyển!
Bước chân càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gần, dừng lại dưới tế đàn.
Biến mất.
Thân thể của Trần Ngưỡng cứng đờ đứng trên tế đàn, sắc mặt tái nhợt, bước chân không thể động đậy.
Triều Giản chống nạng tiến lên vài bước đưa tay ra, Trần Ngưỡng hoảng loạn nắm lấy, bị thiếu niên kéo khỏi tế đàn.
"Những tiếng bước chân đó có phải là ma không?" Trần Ngưỡng run lẩy bẩy, "Chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây không có gì khác ngoài cột đá và tế đàn, cũng không biết...." Ngay sau đó anh đột nhiên mở to mắt, đôi môi run lên một cái, "Nơi đó sao lại có một phiến đá? "
Phiến đá đang nằm ở bên trái cuối bậc thềm, rõ ràng khi nãy anh không hề nhìn thấy.
"Không phải." Triều Giản nói, "Nó được làm bằng đất sét, là bảng bùn.
"
Trần Ngưỡng nắm chặt lấy thiếu niên, kè kè kế bên đi theo từng bước đi đến cái bảng bùn kia, nhận thấy những chữ viết bên trên giống với những chữ viết trên chiếc hộp và tấm bia đá trong rừng cây, anh hoàn toàn xem không hiểu.
Trên bảng ngoại trừ văn tự, còn có những bức hoạ.
Tổng cộng có ba bức .
Bức đầu tiên là một người mặc trường bào, giống như thủ lĩnh đang đứng trên tế đàn, bốn phía nằm quỳ úp xuống một vòng người.
Bối cảnh của bức hoạ có rất nhiều dây leo dày bằng ngón tay, mọc đầy gai nhọn, giống như một loại thực vật nào đó.
Bức thứ hai vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ là có một thứ nhìn giống như vầng ánh sáng hào quang vây quanh trên đầu của thủ lĩnh.
Bức hoạ thứ ba, xung quanh tế đàn bày bốn trụ đá.
Người thủ lĩnh dĩ nhiên quay ra quỳ, còn những người quỳ trong hai bức hoạ đầu tiên lại đứng lên.
Còn có,
vầng hào quang trên đầu của thủ lĩnh đã biến mất.