Thần Phục

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Đình coi trọng mảnh đất Đông Lâm kia không phải ngày một ngày hai. Tính tình người này có chút có mới nới cũ, điều này có thể nhìn ra từ việc cứ ba ngày hắn lại đổi bạn giường. Cho tới nay, việc làm ăn của chuỗi nhà hàng buffet dần dần đi vào quỹ đạo, tương đối ổn định, không có sóng to gió lớn gì.

Các mối làm ăn lớn đã bước vào trạng thái bão hòa, ông liền bắt đầu có tâm tư khác. Sau khi phát hiện Đông Lâm trấn có một mảnh đất rộng ngàn mẫu, kề sông liền núi, phong cảnh tú lệ, lộ trình đường xe cách thành K bất quá chỉ ba giờ. Ông liền muốn mua lại khu đất đó để làm khu nghỉ dưỡng cao cấp. Sở dĩ muốn hợp tác cùng Tống Vạn Hoa, một là vì bản thân Hứa Đình không có kinh nghiệm xây dựng khu nghỉ dưỡng, mà trên tay Tống Vạn Hoa đã có vài sản nghiệp thành công, hai là vì khu đất Đông Lâm kia thật sự có chút khó nói. Những năm gần đây, thành thị hóa tăng lên, tài nguyên đất đai càng thêm khan hiếm nghiêm trọng. Đông Lâm có một khối thịt mỡ như vậy, những con lang mơ ước cũng không ít. Nhưng cho đến bây giờ, khối thịt này vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì đặt ở chỗ đó, không người nào dám động đến, tất nhiên là có nguyên nhân.

Đông Lâm, Đông Lâm.

Nếu không có Sở Quảng Nhạc người này, nó bất quá là một thôn trấn bình thường phổ thông ở phía đông thành phố.

Sở Quảng Nhạc sinh ra tại Đông Lâm, năm hai mươi lăm tuổi từ trấn nhỏ này lên thành K lưu lạc. Ông có lá gan rất lớn, làm việc thận trọng, được một đường chủ bang Thủy Xà coi trọng, đảm nhiệm việc kiểm soát sổ sách mua bán. Khi đó, bang Thủy Xà tại thành K là một nhà độc quyền hô phong hoán vũ, khống chế toàn bộ việc rửa tiền, buôn bán thuốc phiện, giao dịch tình sắc của tòa thành này. Sở Quảng Nhạc dựa vào thủ đoạn cay nghiệt mà lên như diều gặp gió, dùng thời gian tám năm đã ngồi lên vị trí nhị đương gia bang Thủy Xà. Ông trên mặt tuân theo mọi lệnh của lão đại, bán mạng hai năm. Sau đó, vào một ngày giông tố, ông đem toàn bộ bang Thủy Xà long trời lở đất. Ngày hôm sau, danh hào bang Thủy Xà này liền biến mất, dấu hiệu cũng thay đổi, trở thành một con hùng ưng màu đen.

Nguyên nhân Sở Quảng Nhạc phản chủ có rất nhiều phiên bản, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất, nói ông muốn vì một nam nhân báo thù.

Năm đó nam nhân kia cùng ông bước ra từ Đông Lâm, từng vì ông mà chắn một đao phải bị thương, rồi theo ông lang bạt ước chừng tám năm, sau này bị bất ngờ bắn chết bởi một sự kiện ngoài ý muốn. Chủ mưu chính là lão đại, lý do là một tình nhân bên gối nói to nói nhỏ, nói nam nhân kia phi lễ nàng. Nghe nói Sở Quảng Nhạc đã tự tay đem lão đại cùng tình nhân kia băm thành mảnh vụn, tình cảnh huyết tinh đến mức ngay cả vài thủ hạ hắc bang đều chân nhuyễn.

Sau này Hắc Ưng hội làm hắc đạo vài năm, bắt đầu dần dần có trong tay những sản nghiệp nhất định, đem tiền bẩn từng bước từng bước tẩy trắng. Nay đã qua hai mươi mấy năm, Hắc Ưng hội năm đó đã sớm chuyển mình, có được thực lực hùng hậu phồn thịnh, bề ngoài bạch đạo chính là tập đoàn Kim Ưng, Sở gia cũng trở thành khách quý được hai giới thương chính (thương nhân – chính trị) hoan nghênh.

Đông Lâm – mảnh đất này sở dĩ còn bảo tồn bộ dáng nguyên bản, là vì Sở Quảng Nhạc không cho người ngoài động đến nó.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao Hứa Đình muốn kéo Tống Vạn Hoa hợp tác. Tống Vạn Hoa cùng Sở Quảng Nhạc có giao tình. Ông từng là cán bộ cao cấp của Hắc Ưng hội.

Quà gặp mặt là chuẩn mực trong cách hành xử của Hứa Đình. “Quà” này cũng bao gồm luôn cậu con trai của ông. Ông cố ý mà vô tình dẫn Hứa Diệp chạm mặt Tống Vạn Hoa, là mong muốn thúc tiến cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này. Hợp tác thành một liên minh cường đại, loại tiết mục này ông thời trẻ đã từng chơi qua, Chu Giai cũng chính là như vậy mà cưới vào cửa. Ông cho rằng chỉ cần thành chuyện, những việc sau này đều không trọng yếu, còn chuyện cảm tình chỉ là dệt hoa trên gấm, từ từ rồi tính cũng không sao cả.

Hứa Diệp hận thấu điểm này của ba cậu, lại không thể làm gì.

Dạ tiệc bán đấu giá từ thiện lần này tổ chức ở hội trường yến hội tầng ba mươi sáu cao ốc Kim Mậu, khí thế mười phần. Nam nam nữ nữ mặc lễ phục hoa lệ, nói khẽ cười duyên tiếp rượu giao lưu, trước mắt đều là eo nhỏ tây trang giày da, Hứa Diệp nhìn mà phát ngán.

Cậu chán ngán nhìn Hứa Đình cùng Chu Giai khoác tay diễn trò cười nói trước mặt người khác, ngay cả hương vị Champagne cũng đắng hơn hương vị trà kiều mạch. Cậu đơn giản đứng yên lặng bên cửa sổ, quan sát các tòa nhà đèn đuốc rực rỡ cùng dòng xe cộ đi lại tấp nập.

“Con sao lại trốn ở chỗ này?” Chu Giai cầm một cái ly, từ phía sau cậu đi tới, nhỏ giọng nói: “Còn không mau đến chỗ ba con đi.” Thấy cậu bất động, thở dài lại khuyên nhủ: “Dù không thích ngươi cũng phải đối mặt, cô gái kia tuy bộ dạng bình thường, tính tình xem ra cũng không tệ lắm. Con cũng nên thể hiện một chút, đừng làm cho người ta bị bẽ mặt.”

Hứa Diệp liếc nhìn bà một cái: “Cái gì là tính tình không tệ lắm? Chỉ cần một chữ không tệ lắm cũng đủ để ông bà bán tôi đi, quả thật có lời. Chắc năm đó ba thấy bà cũng không tệ lắm, đã vậy còn mua một tặng một như đại hạ giá như vầy mới mua bà vào cửa đi”.

“Con… đứa nhỏ này thật sự là…” Chu Giai nhịn cơn giận nói: “Mẹ lười quản, tùy ý con.”

“Nói rất hay, giống như bà đã từng dành thời gian để quản tôi vậy, vất vả cho bà rồi!” Hứa Diệp lạnh lùng trào phúng, vòng qua nàng, hướng về phía náo nhiệt bên kia đi tới.

Hứa Đình đang cùng Tống Vạn Hoa nói chuyện, một thiếu nữ mặc lễ phục màu đỏ đứng bên cạnh hai người mỉm cười. Tống Vạn Hoa thấy cậu trước, cười nói: “Vừa mới nói không thấy con đâu, con liền tới.”

“Bác Tống tối tốt lành, đã lâu không thấy ạ.” Hứa Diệp hơi hơi gật đầu, đứng bên cạnh Hứa Đình, cười hỏi: “Vị này chắc là thiên kim nhà bác phải không ạ? Chào tiểu thư, tôi là Hứa Diệp”. Cậu chủ động vươn tay.

“Chào anh, tôi là Tống Duyệt Nhiên.” Thiếu nữ cầm tay cậu, mi nhãn cong lên, khẽ cười. Tuy rằng bộ dạng cô không tốt, nhưng thời điểm cười rộ lên trông rất ngọt ngào.

Tống Vạn Hoa vỗ vỗ bả vai Hứa Diệp, nói: “Đứa nhỏ này mới trở về từ Canada, bên cạnh cũng không có người bạn nào. Tiểu Diệp, nếu con có thời gian rảnh rỗi thì nói chuyện cùng một lúc”.

Hứa Diệp mỉm cười: “Bác Tống không sợ con đem thiên kim của bác lừa gạt rồi chạy trốn sao?”

“Thằng nhóc như con sao có thể nói chuyện như vậy hả?” Hứa Đình giả bộ giận dữ.

Tống Vạn Hoa cười ha hả: “Con nếu như lừa được chạy được, cũng coi như là bản lĩnh của con đi. Đi thôi, hai đứa đều là người trẻ tuổi, cùng nhau trò chuyện đi, đừng tìm mấy lão già cổ hủ chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ ủy khuất hai đứa.”

“Tống tiểu thư xin mời, chúng ta sang bên kia ngồi nói chuyện có được không?” Hứa Diệp tức khắc đưa ra lời mời. Hôm nay cậu mặc một thân tây trang màu xám bạc, phối hợp cùng một đôi giày da màu trắng, trông có vẻ thập phần nhã nhặn.

Tống Duyệt Nhiên vui vẻ cùng đi.

“Cứ gọi tôi là Duyệt Nhiên hoặc là Amy là được rồi, Tống tiểu thư nghe là lạ.” Nàng theo cậu ngồi xuống bên cửa sổ. Hứa Diệp lấy nước trái cây đưa cho cô. Duyệt Nhiên nháy mắt mấy cái: “Thứ này chỉ có đám nhóc mới uống.” Nói xong đổi một ly rượu Cocktail, một hơi uống cạn. Thấy Hứa Diệp nhìn mình, le lưỡi một cái: “Đừng nói cho cha tôi nha, ông ấy không để cho tôi uống đâu.”

Hứa Diệp cười: “Đợi lát nữa tiểu thư say khướt trở về, tôi chính là sẽ bị khởi binh vấn tội.”

“Tửu lượng của tôi rất tốt, hơn nữa cũng sẽ không đỏ mặt, nhìn không ra.” Cô lại từ khay của bồi bàn lấy ra hai ly rượu Cocktail chủng loại bất đồng, nếm nếm, biểu tình nhíu lại: “Hương vị thật lạ.”

“Cái đó là dùng rượu Vodka để pha, tương đối mạnh.”

“Vẫn là cái trước uống ngon hơn.” Nàng hạ kết luận, nhìn nhìn cậu nói: “Ở cùng tôi thực buồn chán nhỉ?”

“Không có. Tiểu thư rất thú vị.”

Một câu này trái lại là thật lòng. Hứa Diệp biết trong trường hợp như vậy phải đeo mặt nạ giả vờ cười giả vờ ân cần, nhưng thiếu nữ này lại không giống như đang làm ra vẻ này nọ, ở chung thực tự nhiên.

“Tôi không thói quen tham gia loại yến hội này. Quần áo bó thật chặt, còn phải liên tiếp giả bộ thục nữ, không được để lộ.” Nàng đem cẳng chân thoáng nhếch lên, nói: “Gót chân đều bị bầm tím.” Cô đi một đôi giày cao gót màu bạc, mắt cá chân bị ma sát đến mức hồng hồng một mảng. Khẩu khí thập phần bất đắc dĩ.

“Đem giày cởi ra, thả lỏng một chút.” Hứa Diệp nói.

Cô sửng sốt: “… Nhưng mà để chân trần như vậy người ngoài nhìn vào sẽ có điểm khó xử”.

Hứa Diệp đem tây trang cởi ra, khoát lên trên đầu gối của cô, đem chân cô và cả giày đồng loạt che khuất: “Như vậy liền nhìn không thấy.”

Tống Duyệt Nhiên giật mình một hồi, có chút ngượng ngùng nói: “Tây trang của anh sẽ bị kéo trên mặt đất.”

“Quần áo mà thôi, không sao cả.” Cậu cười cười: “Lần sau nhớ kỹ nên mặc váy dài, ít nhất thời điểm tiểu thư ngồi có thể che khuất.”

“Ân. Đã biết.” Nàng mi mục dịu dàng.

Cái gọi là dạ hội từ thiện, tiết mục trọng yếu là quyên tiền. Có vài vị họa sĩ nổi danh đem tác phẩm của mình đến đây bán đấu giá, khoản tiền gom góp được sẽ dùng để xây trường tiểu học tại những vùng khó khăn.

Hứa Diệp cùng Tống Duyệt Nhiên đều lấy đến hào bài (biển số hiệu). Bất quá hai người bọn họ chỉ đơn thuần là người qua đường, một là không có năng lực thưởng thức đối với vài bức họa kia, hai là quyền hạn quản lý tài chính của bọn họ cũng rất ít ỏi, thật sự muốn nhúng tay vào, cũng là chuyện của hai vị cha kia.

Bảy giờ đúng, hoạt động chính thức bắt đầu. Ngọn đèn tập trung tại sân khấu hội trường phía trước. Người chủ trì thiệt xán liên hoa (chỉ tài ăn nói) nói một đống, còn mời đến vài đứa bé không được đi học để tạo không khí, gợi lên đầy đủ đồng tình của đám người giàu có. Buổi bán đấu giá bắt đầu, ra giá cũng thập phần nhiệt tình, không ít bức họa được bán với giá cao.

Cuối cùng là tác phẩm ‘Thủy tiên’ của một họa sĩ nổi danh đã qua đời, do con gái của ông quyên tặng. Bức họa cuối tất nhiên là đồ tốt, Hứa Diệp dùng điện thoại tra xét, bức tranh này có một không hai, giá trị xa xỉ. Kỳ quái là bức tranh này bị gọi giá rất thấp, đến thời điểm 150 vạn, thế nhưng không có người nào ra giá, so với số tiền mua mấy bức trước thấp hơn rất nhiều.

Tống Duyệt Nhiên cũng thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này? Dù bức tranh này không tốt cũng không đến mức không ai ra giá chứ?” Những thương nhân thích dùng từ thiện để khoe khoang có cả đống người kia mà?

Hứa Diệp nhíu nhíu mi, mắt thấy cái búa kia sắp gõ xuống, giơ tay lên, lắc lắc hào bài của chính cậu.

Số 87.

Người chủ trì tựa hồ sửng sốt một lúc, lập tức lớn tiếng nói: “Số 87 đề cử 180 vạn. Còn có giá cao hơn hay không, nếu không có thì bức tranh ‘Thủy tiên’ mĩ lệ này sẽ thuộc sở hữu của vị tiên sinh số 87.”

Giữa sân, ở vị trí tối trung tâm, một bàn tay giơ lên.

“Tiên sinh số 6 ra giá 210 vạn.”

Ý định ban đầu của Hứa Diệp là nâng giá cao lên, cũng coi như giúp mấy hài tử kia quyên thêm nhiều tiền một chút. Thấy có người theo sát giá, liền biết người đó chính là thích bức họa kia, cậu đơn giản giơ lên tay.

“Tiên sinh số 87 ra giá, 240 vạn…… A, tiên sinh số 6 ra giá 270 vạn, 270 vạn! Còn có giá cao hơn hay không?” Người chủ trì nhìn về phía Hứa Diệp bên này.

Cậu ngẩn người, trên sân tựa hồ chỉ còn cậu cùng số 6 kia đọ giá, mà vị số 6 kia hai lần đều ra giá theo sát cậu, có vẻ nhất định phải mua được. Cậu nhếch môi cười cười, nếu người nọ muốn vậy, cậu sẽ đẩy giá lên thật cao.

“Tiên sinh số 87 ra giá 300 vạn! Tiên sinh số 6 ra giá 330 vạn!……” Giá cả một đường tăng vọt, ngay khi số 6 kia đưa ra 690 vạn, Hứa Diệp muốn ra giá thì bàn tay bị Tống Duyệt Nhiên kéo lại.

Cậu sửng sốt, chỉ nghe cô có chút lo âu ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: “Cha nói ngàn vạn lần anh không được tiếp tục ra giá ……” Sau đó chỉ chỉ di động lóe sáng trong túi cậu: “Mau tiếp điện thoại.”

Là Hứa Đình gọi tới, câu đầu tiên chính là cuồng loạn: “Ranh con, ngươi điên rồi sao!”

Đúng lúc này, người chủ trì gõ ba lần ‘đông đông đông’, lau mồ hôi tuyên bố tiên sinh số 6 mua với giá 690 vạn.

Hứa Diệp vừa ra hội trường liền bị Hứa Đình đen mặt kéo đến một góc, Tống Hoa Niên vẻ mặt ngưng trọng gọi điện thoại.

“Làm cái gì vậy?” Cậu nhíu mày.

“Ai cho ngươi ra giá? Ngươi có biết cái người số 6 kia là ai không mà ngươi dám ra giá? Một lần không tính còn ra giá nhiều lần như vậy!” Hứa Đình liều mạng khắc chế cơn thịnh nộ: “Lá gan của ngươi là thật lớn a, chuyện người khác không dám làm mà ngươi lại dám, Hứa Đình ta thật sự đã sinh ra một đứa con tốt.”

“Cho nên cái người số 6 kia là ai?” Hứa Diệp cau mày hỏi.

—–

Đôi lời của editor: Có tình yêu nào đoán được số 6 kia là ai hơm? Đoán đúng thì sẽ có chương mới ngay trong tối nay nhá, sắp đến đoạn gay cấn rùi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui