Thần Phục

Hứa Diệp ngủ thẳng đến hơn 10h ngày hôm sau mới tỉnh lại. Trong phòng ngủ tầng ba, bên cạnh giường lớn trống rỗng, Sở Dục không có ở đây.

Cậu giật giật, chỉ cảm thấy cơ thể như bị xé nát, rồi chắp vá lại, cả người đau mỏi. Nhất là đùi và eo, dứt khoát muốn rụng rời. Hậu huyệt còn lưu lại cảm giác bị dị vật xâm nhập. Trong dũng đạo có một tia mát lạnh, hẳn là được bôi thuốc cao linh tinh gì đó. Trên người lưu lại dấu vết rõ ràng của người nọ, nhớ tới ngày hôm qua mình bị làm đến mức khóc nức nở cầu xin tha thứ, sau đó thể lực chống đỡ không nổi mà ngủ luôn trong bồn tắm, Hứa Diệp nhất thời xấu hổ đến mức toàn thân hồng hồng như tôm luộc.

Nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kiên định. Cậu cũng không phải là một người đặc biệt tự tin, cho nên khi làm việc thường quen đặt cho mình áp lực rất lớn, cái gì cũng cẩn thận làm, muốn mọi thứ thật hoàn mỹ. Khi ở chung với Sở Dục, trong lòng cậu luôn luôn có một nghi vấn. Nan đề "Vì sao anh lại chọn mình?" này thường xuyên không tự chủ mà cứ lượn lờ luẩn quẩn trong đầu cậu. Tối hôm qua Sở Dục lần đầu tiên cho cậu đáp án rõ ràng, triệt để xua tan những ý niệm loạn thất bát tao kia trong đầu cậu.

Khó khăn lắm mới lấy dũng khí chống lại một thân đau mỏi để bò xuống giường. Tiêu Tuần đang trong phòng bếp nói cái gì với bác Diệp, thấy cậu xuống lầu, liền mỉm cười mở miệng: "Hứa thiếu, hiện tại muốn dùng bữa sáng phải không?"

"Vâng, phiền bác ạ." Hứa Diệp đi đến bên cạnh bàn ăn, quản gia thập nhiên giúp cậu kéo cái ghế ra. Nhìn ghế da đột ngột xuất hiện tấm đệm thực dày thực mềm, mặt Hứa Diệp nhất thời nóng lên, không yên lòng ngồi xuống, lật tờ báo tài chính trong tay.

"Cháo cá là Nhị Thiếu đặc biệt phân phó chuẩn bị cho ngài." Tiêu Tuần đem bát sứ trắng đoan đoan chính chính đặt trước mặt cậu, cũng mang lên mấy đĩa đồ ăn thanh đạm để lót dạ: "Nhị Thiếu bảo tôi chuyển lời cho ngài, trước 5h tối sẽ trở về. Nếu ngài muốn ra ngoài, để Báo tử đi cùng. Vì thân thể ngài, Nhị Thiếu không hi vọng ngài dùng cơm bên ngoài. Tôi cũng đã giúp ngài chuẩn bị mấy bộ quần áo để ra ngoài, kiểu dáng khác nhau, đặt trong phòng ngài."

"Cháu đã biết, cám ơn bác."

Đợi đến khi Hứa Diệp nhìn thấy vài bộ quần áo kia, mới hiểu được Tiêu Tuần rất cẩn thận. Kiểu dáng quần áo tuy khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đều là áo cao cổ. Cậu đỏ mặt kéo cao cổ áo trước gương, đem vài vết hôn ngân đỏ hồng trên cổ mình che khuất. Sau đó bảo Báo tử lái xe đến công ty. Lily gửi bưu kiện tới, mức tiêu thụ của mấy chi nhánh có chút giảm, cậu muốn đi điều tra tình huống cụ thể.

Vừa mới đến văn phòng, còn chưa ngồi vững, Hứa Đình đã nhanh bước vào, trầm giọng quát Lily đang báo cáo: "Đi ra ngoài!"

Nữ thư ký bị sắc mặt âm trầm của ba cậu hù dọa, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hứa Đình nhìn con trai của mình, hỏi: "Con và nhị thiếu gia nhà họ Sở đến cùng là như thế nào? Phải chăng anh ta bắt buộc con......"

"Không có." Hứa Diệp cắt lời cậu: "Quan hệ giữa tôi và anh ta là việc riêng của tôi, không cần giải thích với ông."

"Việc riêng của con?" Hứa Đình cười nhạo: "Con có biết con ở cùng anh ta, người khác sẽ nói cái gì sau lưng hay không? Nói Hứa Đình ta dạy con chỉ vì một mảnh đất mà trèo lên giường Sở Nhị thiếu gia, dâng lên tận cửa, làm ấm giường cho nam nhân ngủ!"

Ánh mắt Hứa Diệp lạnh xuống một phần, như đang nhìn một người xa lạ. Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy châm chọc: "Nguyên lai là sợ người khác nói xấu chê cười. Thời điểm ông vì mảnh đất kia mà mượn sức Tống Vạn Hoa, thời điểm ông lao lực suy tính tác hợp tôi và Tống Duyệt Nhiên, thời điểm ông đổi phụ nữ như thay áo mang về nhà ngủ, như thế nào không sợ người khác nói xấu chê cười......"

"Ba" một tiếng giòn vang khiến thanh âm ngưng bặt.

Hứa Diệp bị đánh đến mức nghiêng mặt qua một bên, gò má dần dần hồng lên.

"Mày......" Hứa Đình vô cùng tức giận, cả người phát run: "Tao như thế nào lại sinh một đứa con trai như mày......"

"Thật đáng tiếc." Trong đôi mắt đen bóng của Hứa Diệp hiện lên vài tia sáng u ám thanh lãnh: "Ông không có cách nào đem tác phẩm thất bại như tôi đây xóa bỏ."

Hứa Đình cắn răng: "Mày cho rằng người Sở gia lương thiện sao? Mày có biết bọn họ vì muốn có được các mối làm ăn hai phe hắc bạch mà dùng đến những thủ đoạn gì hay không? Chọc đến bọn họ, đừng nói đến công ty này, ngay cả mạng nhỏ của mày cũng nhất định khó có thể giữ được. Mày đem bản thân mình nhốt cùng dã thú, còn muốn có thể toàn thân trở ra hay sao?"

"Tôi không nghĩ sẽ toàn thân trở ra." Hứa Diệp buông mi, nói thập phần thản nhiên: "Nếu anh ta nguyện ý, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy."

Hứa Đình triệt để giật mình, sau một lúc lâu, mặt như màu đất, lắc đầu nói: "Mày quả thực...... bất trị!" Nói xong đóng sầm cửa đi ra.

Một cái tát kia dùng toàn lực, dấu vết hồng hồng trên mặt khẳng định nửa ngày không hết. Chờ Hứa Diệp xử lý tốt chuyện làm ăn, thời điểm từ văn phòng đi ra, Báo tử nhìn chằm chằm mặt cậu, cả người đột nhiên tản ra lệ khí, thấp giọng hỏi: "Ai đánh?"

Hứa Diệp bất đắc dĩ cười cười: "Ba tôi."

Báo tử nhíu nhíu mi, biểu tình hơi thả lỏng một chút, lái xe đi.

Trở lại số 8 Hàm Quán, Hứa Diệp lấy túi chườm nước đá đắp nửa ngày mà gò má vẫn có chút hồng. Cậu ảo não nói thầm trước gương: "Lão hồ ly này đến kỳ mãn kinh sao, khí lực lớn như vậy......"

Buổi chiều Hứa Diệp vẫn oa trên ghế dài cạnh cửa sổ sát đất xem bản báo cáo công ty, ánh nắng ấm áp, bất tri bất giác liền thiếp đi. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy gò má có chút nhột nhột ngứa ngứa, cậu mở mắt ra, thấy nam nhân ngồi bên cạnh đang im lặng nhìn cậu, ngón tay ấm áp vuốt ve vết hồng ngân mờ nhạt trên má cậu.

"...... Ngài đã trở về." Cậu ngồi dậy.

"Hứa Đình đánh?" Sở Dục hỏi thực trực tiếp, xem ra đã sớm có được tin tức từ Báo tử.

"Thời điểm buổi sáng hôm nay đến công ty, chống đối ông ấy vài câu, kết quả trúng một cái tát."

"Nói về vấn đề gì, tức giận đến mức ra tay đến nông nỗi này?" Nam nhân nhẹ nhàng niết cằm cậu, điều chỉnh góc độ, nhìn kỹ dấu vết trên mặt cậu.

Hứa Diệp hơi mím môi, biểu tình có chút xấu hổ và khó xử.

"Không muốn nói?" Sở Dục cười cười: "Đươc. Ta sẽ không hỏi lại."

"Chủ nhân......" Trong lòng Hứa Diệp nhất thời có chút hoảng.

"Không cần khẩn trương, ta sẽ không vì vậy mà tức giận." Nam nhân nâng tay đem túi chườm nước đá đặt trên bàn dán lên má cậu, thần sắc ôn hòa: "Hứa Diệp, ta tôn trọng riêng tư của em, cũng tin tưởng em có năng lực xử lý vấn đề. Thế nhưng khi em gặp khó khăn, lại không thể giải quyết bằng năng lực cá nhân, ta hi vọng có thể trở thành người đầu tiên em muốn xin giúp đỡ. Vô luận lúc nào, ta đều nguyện ý đứng phía sau em, trở thành chỗ dựa của em."

Ánh mắt Hứa Diệp run rẩy, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh có cảm kích vô thanh. Cậu nghiêng mình về phía trước, đầu tựa vào vai đối phương.

Giọng điệu của Sở Dục dán vào tai cậu, cố ý đè thấp thanh âm, có thêm vài phần ái muội: "Sớm biết thả em ra ngoài sẽ mang loại dấu vết này trở về, tối hôm qua liền khiến em không xuống giường được mới thôi." Bàn tay xoa thắt lưng, hơi tăng lực độ mà đè một cái, khiến Hứa Diệp không tự giác run rẩy. Đầu lưỡi mang theo khí tức nóng ướt liếm lộng vành tai, khiến run rẩy kia càng thêm kịch liệt: "Em biết dục vọng khống chế của các DOM đều rất mạnh, thấy trên người SUB có dấu vết không thuộc về mình, liền muốn đem cậu ta trói lại, hung hăng trừng phạt, khiến cậu ta dùng thân thể nhớ kỹ mình thuộc về ai." Ngón tay thò vào quần, xâm nhập kẽ mông, trêu đùa huyệt khẩu đáng thương bị tiến nhập không ngừng tối qua: "Em cảm thấy, ta nên phạt em như thế nào mới tốt, ân?"

"Ô ân...... Chủ nhân......" Hứa Diệp thở hổn hển, hạ thấp thân thể mềm mềm, hoàn toàn dựa vào lòng đối phương.

Phản ứng như vậy là do quá trình điều giáo của Sở Dục hình thành, từ căng thẳng cứng nhắc ban đầu đến dựa dẫm tự nhiên như bây giờ, không có một tia kháng cự hay ngăn cách.

"Cho em một cơ hội." Đôi mắt đen nhánh của nam nhân lấp lánh như sao đêm: "Hiện tại hôn ta, lần này ta sẽ làm bộ như cái gì cũng chưa thấy."

Lời còn chưa dứt, Hứa Diệp nâng cằm lên, nhắm mắt dán lên đôi môi đang cười kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui