Thần Phục

Hứa Diệp vốn tưởng rằng lên giường nghĩa là muốn làm, kết quả lại chỉ ôm hôn cậu một hồi rồi nói: "Ngủ đi."

Gian phòng tối lại, ngọn đèn sát tường duy nhất tản ra ánh điện vàng nhạt ấm áp mỏng manh như đom đóm.

Thân hình trần trụi được vùi trong đệm giường mềm mại, bên tai im lặng, chỉ có hô hấp bình ổn của người kia. Hứa Diệp mở mắt, nương theo ánh sáng nho nhỏ kia nhìn dung nhan khi nhắm mắt say ngủ của nam nhân.

Trong hai mươi tám năm sinh mệnh, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đặt một người ở trong lòng như vậy, toàn tâm toàn ý tin cậy, không chút cố kỵ dựa vào, cam tâm tình nguyện giao phó toàn bộ mọi thứ.


Cảm giác như vậy thực kỳ diệu, thật giống như ngôi sao chổi đơn độc một mình vượt qua vạn năm ánh sáng, rốt cuộc bị lực hấp dẫn cường đại cải biến quỹ đạo, rơi xuống mặt đất kiên cố kia. Bị tiếp nhận, bị bao dung, từ nay về sau sẽ không bao giờ phải đeo bí mật xấu hổ khó nói kia trên lưng, cũng không bao giờ phải cô độc một mình bước về phía trước.

Hứa Diệp đang nằm nghiêng, im lặng nhìn nam nhân, không phòng bị khi đối phương bất ngờ mở mắt. Cậu hoảng hốt, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, chỉ nghe Sở Dục khẽ cười một tiếng nói: "Nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, sao lúc này lại nhắm mắt chứ?"

Hứa Diệp không giả bộ được, lông mi run run mở mắt ra. Ánh sáng hôn ám che giấu khuôn mặt phiếm hồng vì xấu hổ, cậu ngượng ngùng lại lúng túng nói: "Chủ nhân...... Em không phải cố ý gây trở ngại giấc ngủ của ngài...... Em nên xoay người sang chỗ khác sẽ tốt hơn......" Cậu quẫn bách nói, thật sự quay mặt ra bên ngoài, còn thập phần thành khẩn xê dịch ra mép giường.

Nam nhân không nói gì, Hứa Diệp chỉ cảm thấy giường giật giật, sau đó một cánh tay từ phía sau ôm chặt eo cậu, kéo cậu lùi lại. Khi phía sau lưng dán lên lồng ngực ấm áp mà kiên cố kia, lưng truyền đến xúc cảm quen thuộc khiến Hứa Diệp triệt để cứng đờ.

Làn da và làn da tiếp xúc hoàn toàn không bị quần áo cách trở. Hai người đều đang trần trụi; lưng cậu cùng lồng ngực của Sở Dục, eo và mông cậu cùng bụng dưới của Sở Dục, chặt chẽ dán cùng một chỗ.

Hứa Diệp nói năng có chút lộn xộn: "Chủ nhân, ngài......"

"Hư –" Khí tức mềm mại thổi bên tai, dán vào gáy, hơi nóng. Bàn tay ấm áp khoát lên eo Hứa Diệp, đem thân hình thoáng cong lên của cậu hoàn toàn ôm vào lòng. Thanh âm của Sở Dục nhẹ nhàng mà ôn nhu, như vũ mao của chim non, mềm mại xẹt qua gáy cậu: "Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, cảm thụ tần suất hô hấp của ta, sau đó điều chỉnh tiết tấu của em." Giọng nói của nam nhân như có ma lực thôi miên, khiến người ta dễ dàng sa vào: "Ta luôn ở phía sau em, vẫn luôn ôm em, cho đến khi em ngủ......"


Thanh âm ôn nhu như gió nhẹ vờn lượn quanh tai, lồng ngực thong thả phập phồng như thủy triều, ôn nhu mơn trớn mỗi một hạt cát thật nhỏ trên bờ biển. Hứa Diệp hơi hơi nhích gần về phía sau, thả lỏng thân thể căng thẳng, nhẹ nhàng khép lại ánh mắt.

Không có quan hệ tình sắc, chỉ đơn giản là an ủi và làm bạn.

Bóng đêm thâm trầm, vạn vật yên tĩnh.

Cậu cứ như vậy từng chút từng chút chìm vào biển sâu trong giấc mộng.

Chờ đến khi Hứa Diệp ngủ yên ổn, Sở Dục nâng tay nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo trên thái dương của cậu. Mười ngày này, anh một mặt mượn sức trấn an, một mặt tàn nhẫn chèn ép, rốt cuộc có thể triệt để tiêu trừ thế lực phản loạn mà Tống Vạn Hoa cầm đầu trong Hắc Ưng hội. Các địch nhân cũng đã trà trộn trong hắc đạo nhiều năm, đương nhiên cũng không phải là dạng hiền lành gì, chính anh cũng bị tập kích vài lần, bên cạnh cũng có không ít bảo tiêu bị chết hoặc bị thương. Trên đường vất vả gấp gáp trở về, một khắc thấy Hứa Diệp rơi lệ kia, anh bỗng nhiên cảm thấy tất cả dày vò mình chịu đều đáng giá.


Dưới quyền trượng hoa mỹ chính là máu tươi đầm đìa, là gào thét rên rỉ, là dục vọng xấu xí. Một khi đã cầm lấy nó, vô luận nặng nhẹ thế nào đều không dễ dàng buông tay. Nhưng mà đây cũng chính là phương thức anh bảo hộ Hứa Diệp.

Uy hiếp của anh, không ai có thể dễ dàng đụng chạm.

Chìm trong giấc ngủ, Hứa Diệp có chút bất an giật giật thân mình. Từ sau lần đó gặp chuyện không may, cậu thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, khi ngủ cũng sẽ không tự giác cuộn tròn thân thể. Loại tư thế tự phòng ngự như thế, bắt nguồn từ cảm giác không an toàn ở sâu trong nội tâm của cậu. Sự kiện lần đó đối với Hứa Diệp đã tạo thành ảnh hưởng không đơn giản nhẹ nhàng bâng quơ như biểu hiện bên ngoài của cậu. Nỗi sợ hãi khi tử vong cận kề vẫn còn sót lại trong tiềm thức, thỉnh thoảng lại nổi lên quấy phá cậu. Mà khi Sở Dục rời đi khiến loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, đến mức độ không thể đi vào giấc ngủ.

Nam nhân hôn lên cái gáy quang lỏa của cậu, ôm chặt cậu, thì thầm nhẹ giọng an ủi: "Ta đã trở về......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận