Thần Quân, Mời Vào Rọ

(Một)

“Vốn là vừa lòng, nhưng vừa rồi thấy dáng vẻ tên ấy nhìn ta như kẻ thù thì đột nhiên lại có chút không hài lòng.” Ta nói.

Lan Hưu quăng cho ta một ánh mắt “cuối cùng nàng đã hiểu thông suốt”, nói: “Biết là tốt rồi. Mềm lòng với kẻ địch, nhưng kẻ địch sẽ không nương tay với mình. Lần sau không được lấy cớ này nữa đó Lưu Cẩm.”

Ta liền ưng thuận nói: “Biết biết, lần sau sẽ không viện cớ này nữa. Lan Hưu huynh đừng tức giận nữa. Ta sẽ lập tức lấy huynh, huynh phải vui lên một chút, nếu không người ngoài nhìn thấy cứ tưởng ta đang cưỡng ép huynh, như vậy đối với thanh danh của ta sẽ không tốt.”

“Vậy nàng muốn thanh danh tốt gì chứ?” Lan Hưu hỏi như thế nhưng khóe miệng của y có chút run run.

Ta u oán trừng mắt nhìn y: “Hẳn là huynh có thâm ý gì đó.”

Qua phong khẩu của Ma giới, tiểu huynh đệ Ma tộc đang trấn thủ ở đó vừa nhìn thấy chúng ta lập hành đại lễ, sau đó vội vàng chạy đi trước bẩm báo cho Phụ Tôn của ta biết tình hình.

Không nói đến thì còn tốt, nhắc tới Phụ Tôn của ta thì nỗi niềm lo lắng trong lòng ta ngày càng to ra.

Lan Hưu thấu hiểu suy nghĩ của ta nên nắm lấy bàn tay ta an ủi, cố gắng phân giải: “Nhận sai với Tôn Thượng, người sẽ không làm khó nàng. Ngoài mặt thì Tôn Thượng không nói, nhưng ngoại trừ nàng ra thì không có bất kỳ ai khiến người để tâm đến.”

Về điểm này, lời Lan Hưu nói cũng không phải không có lý. Vì thế ta thấy bình tĩnh được vài phần.

Nhưng khi tiến đến trước Ma điện, Lan Hưu lại đề cập đến một vấn đề trầm trọng khác: “Lưu Cẩm, Băng Phách vẫn còn chứ?”

Ta vẫn còn đang cân nhắc, hỏi thử Lan Hưu: “Còn thì vẫn còn, nhưng… nếu lỡ… Nó không cẩn thận không được sự cho phép của ta mà tự tiện nứt ra hai đường… thì nên làm thế nào bây giờ?”

Lan Hưu cũng suy nghĩ theo hướng ta nói, nói: “Không thế nào, ta nghĩ ta vẫn nên thu lại câu hỏi trước đó thì ổn thỏa hơn.”

“… Lan Hưu, vợ chồng cần phải có phúc cùng hưởng…”

Lan Hưu rất có khí chất phủi phủi tay áo, vào điện trước một bước, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Ta chưa bao giờ nghe qua câu nói ấy.”



Sau khi ra khỏi Ma điện của Phụ Tôn, chân của ta vẫn mềm nhũn như trước. May mắn có Lan Hưu đỡ ta nên ta không bị ngã sấp.

Lan Hưu ngồi xổm xuống cẩn thận giúp ta xoa đầu gối, nhẹ giọng nói: “Lần này quỳ lâu một chút, xem lần sau nàng còn dám nữa hay không.”

Lần sau… Không có lần sau.

Phụ Tôn biết lần này ta đào hôn đi Tiên giới là vì cứu một người Tiên tộc, mặc dù ta không thể biết rõ người hận Tiên tộc bao nhiêu nhưng có thể hiểu đại khái.

Lần này đương nhiên phụ tôn rất tức giận, ta quỳ gần nửa đêm xem như là trừng phạt nhẹ nhất. Ba vạn năm nay, ta khá hiểu tính tình của phụ tôn, nếu người thật sự tức giận, cho dù ta có mười vạn lá gan cũng vạn lần không dám chọc giận người.

May mà… May mà Phụ Tôn biết ta cứu người Tiên tộc lại không biết ta dùng cái gì cứu người Tiên tộc. Nếu, nếu người biết Băng Phách ở trong tay ta nứt ra hai đường, phỏng chắc kết cuộc của ta cũng sẽ nứt ra hai đường tựa như Băng Phách kia.

Lan Hưu cúi người như thế, ta liền ngửi được hơi thở mang mùi hương thanh nhiên như có như không trên người y, tựa như sự dịu dàng ngày thường của y. Ta có chút không muốn xa rời mà đưa tay ra vòng ôm lấy cổ y, tiến vào trong lòng y, ấp úng nói: “Lần này coi như xong rồi, lúc trước huynh vô số lần lạnh nhạt với ta cũng không cần tính toán nữa. Chờ sáu ngày sau chúng ta thành thân xong, huynh cần có cùng lập trường với ta, biết không?”

Sáu ngày sau, theo phụ tôn nói đó là ngày tốt. Thích hợp cho ta và Lan Hưu thành hôn. Ta cũng thuận miệng đồng ý. Vào lúc đó cho dù ta có ý kiến khác thì cũng không dám không đồng ý, huống hồ ta cũng không có ý kiến gì khác chỉ một lòng muốn thành thân với xà nhi.

Lan Hưu nghe vậy lập tức ôm lấy ta, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười hỏi: “Vậy Lưu Cẩm nàng nói ta và nàng nên có cùng lập trường như thế nào?”

Ta nói: “Chính là lúc ta bị phụ tôn đánh, huynh hoặc là cầu xin với Phụ Tôn hoặc là cùng chịu bị đánh với ta. Hình thường huynh vẫn luôn đứng một bên liếc nhìn, rất vô tình vô nghĩa.”

Lan Hưu thở dài: “Bởi vì trí nhớ của nàng không lâu. Nếu Tôn thượng thật sự nhẫn tâm nhất quyết đánh nàng, chỉ sợ ta phải thật sự cưới một người tàn phế.”

(NV: nói thật ta thích anh này hơn, cưới anh này cho khỏe!)

(Hai)【 tiểu phiên ngoại ①】

Một cơn gió nhẹ thổi qua,vài cánh hoa nhỏ màu trắng nhè nhẹ bay xuống.

Dưới tàng cây Dương hoa, một vạt áo màu trắng bạc phất phơ, một nam nhân phong hoa tuyệt đại tuấn mỹ lạnh nhạt quỳ một gối xuống, đôi mày dài tinh tế, hình dáng tuyệt đẹp vô song, mái tóc dài đen như mực buông xuống đất.

Một gối quỳ xuống, một tay chống Bạch Trinh thần kiếm xuống đất, máu tươi trên thân kiếm chưa khô, từng giọt từng giọt chưa kịp thấm vào mảnh đất dưới gối; một tay ôm nữ tử, bình yên như dương hoa. Một bên gương mặt có một vết thương đang thâm thấm máu, trong khung cảnh tuấn mỹ có thêm hai phần bi tráng và anh khí.

Nữ tử khẽ rũ mắt, nét mày vô cùng thanh khiết tuyệt mỹ. Trên ấn đường hiện lên ấn ký xinh đẹp nhàn nhạt tựa như đóa dương hoa. Nàng tựa vào lồng ngực nam nhân kia, nhẹ nhàng vỗ về lên vùng bụng không to lắm của mình, nhẹ giọng cười nói: “Minh Diêm, con biết đá thiếp rồi.”

Khóe môi nam nhân nhếch lên tạo nên một nụ cười ấm áp, bàn tay nhè nhẹ đặt lên bụng nữ tử, nói: “Con bé rất nghịch ngợm.”

“Chàng nói xem nên đặt tên cho con bé là gì đây?”

Nam nhân nheo mắt lại nhìn cánh Dương hoa đang bị gió thổi qua trước mắt, thì thầm: “Lưu niên vô ưu, hoa khai tự cẩm. Vậy gọi là Lưu Cẩm đi.”

(Lưu niên vô ưu, hoa khai tự cẩm: Năm tháng chẳng biết buồn lo, hoa kia nở rộ tựa ngàn gấm hoa)

“Lưu Cẩm.” Nữ tử vừa lặp lại cái tên ấy, vừa cười nhạt.

Sau lại, gió lớn thêm đôi chút. Lung lay lung lay tựa như muốn thổi hết đám hoa Dương hoa trên cành rơi xuống đất.

Nữ tử sớm đã bình yên đi vào giấc ngủ. Nam nhân nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng trong chốc lát,rồi cẩn thận đặt nàng nằm tựa vào gốc cây, cởi áo khoác ngoài màu bạc của mình phủ lên người nàng. Vừa cúi người nhẹ nhàng hôn lên ấn ký sắc hoa trên trán nàng vừa nói: “Ta hứa với mẹ con nàng, lưu niên vô ưu, hoa khai tự cẩm.”

Nam nhân đứng lên, sợi tóc đen như mực bồng bềnh, vạt áo màu bạc tung bay, nhưng lại mang theo chút hàm xúc bi thương.

Nhưng vừa đi hai bước, góc áo lại bị kéo căng. Nam nhân cúi đầu xuống, nơi góc áo bị một bàn tay mảnh khảnh trắng noãn giữ lấy.

Nữ tử vốn đang ngủ bình yên bên gốc cây giờ đang giữ chặt lấy góc áo của chàng. Hàng lông mi run run, hỏi: “Minh Diêm, có thể không đánh nữa có được không.”

Nam nhân không có trả lời.

Nữ tử lại nói: “Bị Hỏa Thần đoạt vương vị Thiên Đế thì như thế nào, địa vị lạnh như băng ấy không đáng khiến cho chàng đấu tranh anh dũng vết thương nặng nề.”

“Địa vị lạnh như băng ấy không đáng khiến cho ta đấu tranh anh dũng vết thương nặng nề”, sắc mặt nam nhân rất thản nhiên, “Nhưng thủy hỏa bất tương dung, một khi ta chiến bại thì trên nơi Tiên giới mênh mông này ta và nàng sẽ không còn nơi để dung thân. Phỉ Triệt, ta lấy gì bảo vệ cho mẹ con nàng một đời trường an.”

Nếu chàng không đánh, lấy gì bảo vệ cho mẹ con nàng một đời trường an.

Nhưng mà chàng vừa đi, cũng nhất định thất bại.

***

Ba vạn năm trước, Thiên Đế có hai người con. Đại điện hạ là Thủy Thần, nhị điện hạ là Hỏa Thần. Thuỷ Thần ôn nhuận như dòng nước chảy, mà Hỏa Thần cũng cương quyết bướng bỉnh như ngọn lửa mãnh liệt. Cuối cùng hai vị điện hạ vẫn không tránh được kiếp nạn, cho dù là anh em ruột thịt nhưng cũng là thủy hỏa bất dung.

Khi Thiên Đế dẹp yên tứ hải bát hoang quy tiên thoái vị, truyền lại tước vị Thiên Đế cho đại điện hạ Thủy Thần. Thuỷ Thần lòng dạ rộng lớn tựa như chứa cả trăm sông, lúc đó đám lão thần tiên trong Lăng Tiêu Điện cứ vuốt chòm râu hư tình giả ý a dua nịnh hót, đại điện hạ kế thừa tước vị Thiên Đế chính là phúc của Tiên giới.

Nhưng là phúc hay là họa, ai có thể nói rõ.

Ngày ấy khi Thủy Thần kế vị, nơi chân trời chim Thanh Điểu chín chín tám mươi mốt chiếc đuôi lượn vòng cất tiếng hót rất lâu. Chỉ tiếc chàng còn chưa kịp tham dự đại điển kết thừa tước vị Thiên Đế, Hỏa Thần đã mang theo quân đội lớn mạnh chuẩn bị từ trước đến từ Nam Thiên Môn đánh thẳng đến Lăng Tiêu Điện,. Chỉ vì vị trí cao cao tại thượng kia.

Mặc dù Hỏa Thần bướng bỉnh bất tuân, nhưng trong mắt Thủy Thần vẫn là huynh đệ đồng mạch tương liên. Mãi đến khi Hỏa thần dùng binh lực âm mưu từ lâu liên tiếp làm cho Thủy Thần đại bại, chàng mới tỉnh ngộ chàng đã mắc sai lầm trầm trọng.

Nhưng người nào mà không mắt sai lầm. Chẳng qua sai lầm này của Thủy Thần, một khi mất đi tất cả, ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.

(Ba)【 phiên ngoại ②】

Ngày ấy dưới tàng cây Dương hoa, Bạch Trinh thần kiếm của Minh Diêm dính đầy máu tươi, bóng dáng anh tuấn mà vững chắc, vĩnh viễn tồn tại trong ánh mắt của Phỉ Triệt không bao giờ ngã xuống.

Chàng đặt Phỉ Triệt ở dưới tàng cây Dương hoa, binh bại như núi đổ, dẫn tàn quân còn sót lại quyết đọ sức trận cuối cùng với Hỏa Thần nay đã trở thành Thiên Đế ở Cửu Trùng Thiên.

Chàng biết chàng sẽ thua.

Cho nên mới bảo Phỉ Triệt chờ chàng dưới tàng cây Dương hoa ấy. Chờ Thanh Dạ Quân của Cửu Trùng Thiên đến đón nàng đi, bảo vệ nàng và đứa trẻ trong bụng mạnh khỏe.

Thanh Dạ Quân, vốn là một vị thượng thần không quan tâm đến chuyện thế sự. Lại vì quyến luyến Phỉ Triệt hai ngàn năm nên mới cam nguyện mạo hiểm như vậy, dám dưới mắt Hỏa Thần đưa Triệt Phỉ giấu trong phủ đệ của y trên Cửu Trùng Thiên.

Cuối cùng vẫn không giấu được.

Cây Dương hoa tàn úa.

Khi Cửu Trùng Thiên khói lửa ngập tràn, Phỉ Triệt liều lĩnh đi tìm Minh Diêm. Đúng, nàng không nỡ để Minh Diêm chịu thương, nàng biết Minh Diêm vì nàng sẽ bất chấp tất cả.

Vị trí lạnh lẽo nhất Cửu Trùng Thiên thì là gì chứ.

Minh Diêm nói, lưu niên vô ưu, hoa khai tự cẩm.

Đứa con còn chưa ra đời của bọn họ tên là Lưu Cẩm.

Trận chiến năm ấy của Thuỷ Thần và Hỏa Thần trên Cửu Trùng Thiên, trời đất mây gió đổi sắc. Tất cả tiên thần đều tránh còn chẳng kịp. Cũng chỉ có Thanh Dạ Quân vì Phỉ Triệt mà mở ra kết giới, để cho Phỉ Triệt và đứa trẻ trong bụng nàng im lặng đứng nhìn phu quân của nàng vì nàng mà chém giết.

Nàng chưa từng hiểu rõ, hôm nay một khi thất bại thì trên Tiên giới không còn chỗ nào cho nàng dung thân. Nhưng mặc dù thất bại, nàng cũng không muốn để cho một mình Minh Diêm gánh vác.

Thủy Thần chiến bại. Đó là một bờ vai phải gánh nhiều trọng trách.

Chỉ tiếc, cuối cùng Thanh Dạ Quân vẫn phụ sự nhờ cậy của Minh Diêm. Nếu như xét vì tư tình, Thanh Dạ Quân nguyện ý bảo vệ Phỉ Triệt một đời một kiếp; nếu như xét vì lập trường, Thanh Dạ Quân cũng không có dũng khí đối địch với Hỏa Thần.

Trơ mắt nhìn Thủy Thần chịu trọng thương, trơ mắt nhìn Hỏa Thần muốn phá hủy nguyên thần của Thủy Thần, Phỉ Triệt phá vỡ kết giới do Thanh Dạ Quân tạo ra bay về hướng Minh Diêm.

Chịu một đòn trí mạng thay cho Minh Diêm.

Cho dù ba hồn bảy vía hóa thành mây khói, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy Minh Diêm thương tích đầy người mà chết. Nguyên thần vỡ vụn, Phỉ Triệt đem linh lực suốt đời rót vào thai khí để bảo vệ thai nhi trong bụng được an toàn.

Thế giới của Minh Diêm trong nháy mắt trời đất ầm ầm sụp đổ.

Chàng vốn có thể không căm hận. Có thể không cần buông bỏ sự kiêu ngạo của Tiên tộc. Chỉ tiếc, thế giới này nếu không có nàng, sự kiêu ngạo của Tiên tộc thì có ý nghĩa gì?

Tam giới có Vong Xuyên. Lấy Vong Xuyên ngăn cách đôi bờ, bờ bên kia là vùng Man Hoang.

Trong Man Hoang có kẻ địch của Thượng Cổ và Tiên giới đó là Ma tộc từng làm dậy lên khói lửa tràn ngập khắp tứ hải bát hoang. Ngày ấy Thủy Thần Minh Diêm tức giận phát cuồng, mặc dù Hỏa Thần cuồng ngạo khinh thị chàng mấy vạn năm cũng không thể tiến lại gần. Chàng ôm Phỉ Triệt dẫn tàn binh bại tướng lui thủ Vong Xuyên, lấy Bạch Trinh thần kiếm hóa thành cầu băng vượt qua Vong Xuyên, mở ra Man Hoang.

Tiên Ma một trận chém giết.

Bên bờ đối điện Vong Xuyên, Minh Diêm ôm Phỉ Triệt, cuối cùng Phỉ Triệt hóa thành một hạt bụi trong suốt. Thai nhi trong bụng được bảo toàn, là một viên thủy ngọc lưu ly ngũ sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui