Màu sắc của đồ án phượng hoàng trên trâm gài tóc đã rất đậm, nhìn qua hơi giống màu đỏ thẫm của máu, khiến người khác hoa mắt.
Ta lập tức hoảng sợ, vội hất trâm gài tóc xuống đất, tạo ra âm thanh va chạm trong trẻo.
Lúc này, ánh sáng mà đỏ đậm kia mới tắt.
Ta nghĩ, dù thế nào thì hiện tại cũng cực kỳ không ổn. Trâm gài tóc mà Hỏa Tịch cho ta còn nóng nảy hơn bản thân hắn, đã không bình thường nhiều
ngày rồi, động một tý là lại nóng bỏng thiêu đốt ta.
Cho dù vật này có quý hơn nữa, ta nghĩ ta cũng không có gan giữ lại. Nếu
ngày nào đó ngủ hơn sâu chút không chừng còn bị nướng chín luôn. Thật
không đáng.
Một đêm trước ngày thành thân, Lan Hưu cực kỳ rảnh rỗi thế mà lại đến tìm ta cả đêm.
Ta nói ta đói bụng muốn uống canh rùa, bảo hắn đi nấu cho ta.
Lan Hưu đáp ứng rất sảng khoái, nhưng không đến phòng bếp nấu, vừa sai
người bắt hai con rùa sống đến đây vừa sai người chuyển một cái bếp nhỏ
vào, sau đó nấu canh ngay trong phòng ngủ của ta.
Nhưng khi hắn sắp nấu xong canh rùa, ta lại không muốn ăn nữa.
Lan Hưu cũng không để ý, vừa tự mình nấu canh vừa nói chuyện với ta: “Lưu Cẩm, nàng làm việc gì cũng đều có mục đích rõ ràng.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, ta cảm thấy hắn sắp bắt đầu một cuộc nói chuyện cao thâm.
Quả thực, hắn nói: “Như vậy, nàng sai người đi Nhân giới mua đồ dùng cho ngày thành thân để làm gì?”
Dứt lời, hắn nhìn ta. Chính là dùng loại ánh mắt “nàng nên thành thật khai hết, dù nàng không nhận tội ta cũng biết rõ”.
Cổ họng ta thắt lại, nửa ngày không nghĩ ra cái gì, chỉ ngập ngừng nói: “Cái gì ngươi cũng biết rồi thì còn hỏi ta làm gì.”
Nấu xong canh, Lan Hưu múc một bát đặt trước mặt ta, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ mỉm cười với tiểu ma nữ kia, nàng ta đã không nhịn nổi, việc gì cũng
nói hết.”
Khi nói những lời này, sắc mặt Lan Hưu không hề thay đổi.
Ta không phản bác hắn, đúng là hắn có sức quyến rũ này thật. Vì vậy, ta
liền múc một chén canh, đặt trước mặt hắn, nói: “Ngoan, trước hết uống
một ngụm canh bổ thận, ngươi không uống chính là không yêu ta.”
Lan Hưu không nhúc nhích mà chống cằm cười tủm tỉm nhìn ta, nói: “Một trò
xiếc không thể lặp lại hai lần, đêm nay, nàng đừng hòng đi chỗ nào.”
Ta buồn buồn nói: “Ta mượn người khác một đồ vật, muốn trả lại trước khi thành thân với ngươi.”
“Cái gì vậy?” Lan Hưu nheo cặp mắt quyến rũ, ngả ngớn khinh thường hỏi, như
thể căn bản không tin sẽ có người bằng lòng tặng ta đồ vật này nọ.
Ta lười chấp nhặt với hắn, bĩu môi: “Muốn biết à? Ta không nói với ngươi.”
Lan Hưu cười cười: “Ta không muốn biết.”
“Lan Hưu ~~ ngươi đừng như vậy ~~” ta cố gắng làm cho giọng nói trở nên mềm
mại, Lan Hưu thật cẩn thận, thấy ta nhào về phía hắn liền thật sự dang
tay ra ôm lấy ta. Ta ôm thắt lưng hắn, nói: “Ta nói thật mà, ta đi trả
đồ vật này nọ, đương nhiên sẽ nhanh chóng trở lại trước lễ thành thân
của chúng ta, cho dù không về kịp thì cũng nhất định trở về trước đêm
động phòng.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ” Lan Hưu ung dung nói.
Ta liền hỏi: “Chưa suy nghĩ kỹ một chút đã nói không được sao?”
Lan Hưu một mực từ chối: “Chuyện này không trong phạm vi cần suy nghĩ.”
Liên tục hít vào ba hơi, ta không còn hứng thú, rời khỏi ngực Lan Hưu, để ý
thấy quần áo coi như cũng chỉnh tề, sờ sờ thấy tóc vẫn chưa rối, nhìn
hắn nói: “Chỉ riêng chuyện “không thích rượu mừng chỉ thích rượu phạt”
này mà nói, ngươi và ta đúng là có tướng vợ chồng.”
Lan Hưu nghe vậy ngẩn ra, muốn động đậy thân thể lại phát hiện không thể nhúc nhích, sắc mặt không khỏi biến đổi: “Lưu Cẩm!”