Thần Quân, Mời Vào Rọ

Là một người phàm nên có chút thường thức, ban đêm đóng cửa cho chặt,
không được ra ngoài. Nhưng anh chàng kia lại cứ từ từ đi vào chỗ tối,
nhất thời ta không khỏi thở dài thay cho hắn. Có lẽ hắn ngại mạng của
mình quá dài rồi.

Có rất nhiều thứ không được quản chế đều thích tàn sát bừa bãi vào ban
đêm, ví dụ như Quỷ tộc và Yêu tộc, nhất là gần đây ta nghe nói Yêu tộc
đang có nội loạn, sợ là số người nhân cơ hội này ra ngoài làm chuyện
xằng bậy càng nhiều hơn.

Đương nhiên ta nói Quỷ tộc và Yêu tộc, tuyệt đối không phải ta có ác ý nói
xấu hai tộc kia, thật sự là bọn họ quá mức không an phận, không hiểu quy tắc bằng Ma giới chúng ta. Ngay cả Tiên giới cũng liên tiếp phái mấy vị thần tiên đi trấn áp hai tộc kia.

Anh chàng kia còn chưa đi được bao lâu, chân đã bước đến một ngõ hẻm, ta

chợt nghe thấy trong ngõ hẻm có tiếng người, hình như có tiếng cười mềm
mại đến tận xương của một nữ tử lại hình như có tiếng thở dốc nặng nề
của một nam nhân.

Song anh chàng kia chỉ dừng một chút, lập tức bước vào trong ngỏ hẽm. Đây
đúng là sự hiếu kỳ hại chết con mèo mà. Người có khả năng kêu to giữa
ban đêm tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, ta cảm thấy mình nên nói vài câu cảnh báo cho anh chàng kia.

Nhưng nghĩ lại, nếu lúc này ta thật sự hiện thân cảnh báo cho anh chàng kia,
có khả năng dọa anh chàng kia chết tại chỗ, chuyện này quả thật không có chút nhân đạo nào. Giữa bị ta hù chết tại chỗ và bị yêu quái ăn, ta vẫn cảm thấy anh chàng kia chết theo phương án thứ hai thì có ý nghĩa hơn.
Cho nên ta nhịn.

Quả thực anh chàng kia càng đi sâu vào trong, tiếng người truyền vào tai
càng rõ ràng hơn. Lúc này dù ta bịt mũi cũng có thể ngửi được mùi yêu
khí, còn kèm theo mùi hồ ly nồng đậm!

Xem ra vận khí của anh chàng kia, vận khí của ta, chẳng lẽ gặp được hồ ly tinh hàng thật giá thật sao?!

Hồ ly tinh hiển nhiên bị anh chàng kia quấy nhiễu, ngừng cười duyên, quát một tiếng: “Ai?!”

Chuyện này quả thật không nên. Ta thấy nam nhân bên cạnh ả ta cũng ngừng thở
dốc, tinh khí đã bị hồ ly tinh hút khô rồi, trước mặt lại thấy anh chàng kia chủ động dâng đến tận cửa, ả hẳn là rất vui mừng mới đúng, sao
ngược lại ả ta lại rất cảnh giác như thế?

Lẽ nào người phàm khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau nên chia thành hai loại cao thấp khác nhau, do vậy dạy cho con tiểu hồ ly tinh này học thành

cách ăn uống kén chọn như vậy?

Chỉ nghe giọng nói của anh chàng kia nhẹ nhàng không nhanh không chậm,
không hề có chút gợn sóng: “Thì ra là một con tiểu hồ ly.” Nghe giọng
điệu như vậy, giống như là ngoài dự liệu của hắn.

Ta ngẩn người, ngay sau đó đôi mắt màu lục của hồ ly tinh chẳng hề có chút phong độ nào đã liếc nhìn anh chàng kia! Ngay lúc nguy hiểm nghìn cân
treo sợi tóc, ta đột nhiên lay động, có cứu hay không đây? Rốt cuộc có
cứu hay không đây?

Song, lúc ta còn đang cân nhấc thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chói mắt
gây ra chấn động ngay trước mắt, ta cũng không kịp nhìn rõ, chợt nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết của hồ ly tinh. Sau khi ánh sáng mất đi thì đã không còn thấy bóng dáng hồ ly kia đâu nữa.

Anh chàng kia xoay người ra khỏi ngõ nhỏ.

Lòng ta run rẩy kinh sợ, rất lâu mới lấy lại tinh thần. Sau đó ta ý thức

được một vấn đề nghiêm túc, anh chàng đang mang theo ta không phải là
người phàm.

Ra khỏi ngõ nhỏ, anh chàng kia lại đi đến chỗ khác, dù sao chỗ nào tối thì đi về hướng chỗ ấy.

Rồi sau đó lần lượt thu dọn không ít tiểu yêu khác nhau. Đơn giản là một
vài Cẩu Yêu, Miêu Yêu, gần như đến nửa đêm đám yêu quái trên con đường
đều bị giết hết.

Ta không khỏi có chút hoài nghi, anh chàng kia không giống đạo sĩ chuyên
đi bắt yêu, chẳng lẽ là người kết oán với Yêu tộc, sao mà vừa thấy người của Yêu tộc thì đã lộ ra vẻ mặt hung tàn đánh đám tiểu yêu hồn phi
phách tán?

A đúng rồi, gần đây Yêu tộc có nội loạn, nói không chừng anh chàng này muốn dùng chiêu thù trong giặc ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận