Diễm Thải cung nhiều lửa, bởi vậy không cần ai nhóm bếp. Hai tiên đồng của
Thực thần, tay chân thật nhanh nhẹn, đem nguyên liệu nấu ăn, đĩa này đến đĩa khác đến tay Thực thần. Thực thần chỉ cần đưa tay nhận lấy liền bắt đầu bỏ vào nồi.
Khói từ trong nồi cuồn cuộn bốc lên nhưng không hề dính vào người Thực thần. Hắn xắn ống tay áo, ngón tay thon dài xẻng liên tục đảo trong nồi,
thoạt nhìn cơm canh hắn nấu đều tỏa hương.
Không, ta nghĩ cơm canh hắn làm còn thơm hơn bình thường một chút.
Lúc này, một tiên đồng nhanh nhẹn đi đến trước mặt ta, cao hơn ta nửa đầu,
nhìn rất hiền hòa. Hắn khẽ cười, đưa ta một cái đĩa, tiện thể sờ đầu ta, nói: “Thực thần bảo ta đưa cho ngươi, ngài nói ngài nghe thấy tiếng
nước bọt ngươi nhỏ xuống đất.”
Ta nâng mắt nhìn Thực thần đang bận rộn đằng kia, hắn cũng không rảnh mà
quan tâm ta, chẳng qua nhìn sườn mặt hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên,
thật sự rất uyển chuyển mà dịu dàng. Ta lại nhìn cái đĩa trước mặt, trên đó đặt một lá cây màu xanh lớn bằng khoảng một bông sen to đang bọc
quanh cơm nắm thịt viên, nhịn không được xoa xoa khóe miệng, vội vàng
nhận lấy, tạ ơn nói: “Thần tốt sẽ được báo đáp, mọi người đều là thần
tốt.”
Tiên đồng cười tránh ra, để lại ta một mình hưởng thụ cơm nắm thịt viên.
Sau khi ăn xong bữa trưa ở Diễm Thải cung, ta cảm thấy cuộc đời thật viên
mãn. Nghĩ đến mỗi ngày ở Diễm Thải cung đều được ăn thức ăn ngon do Thực thần làm, ta chợt thấy Diễm Thải cung hình như đẹp hơn.
Nhưng mà Hỏa Tịch hình như có gì đó không thích hợp. Sau khi ăn xong thức ăn Thực thần nấu, bụng không thoải mái lắm.
Chính là thứ gọi là ăn khói lửa nhân gian, thần tiên cũng không tránh khỏi ba việc gấp.
Suốt buổi tra, Hỏa Tịch đều qua lại giữa tẩm điện và nhà vệ sinh dục tiên dục tử.
Lại nói tiếp đến khói lửa nhân gian, nó thật là một thứ kỳ diệu. Về vấn đề
Ma tộc chúng ta vì sao phải ăn khói lửa nhân gian, ta cũng không ngại
học hỏi kẻ dưới với phụ tôn. Phụ tôn nói, Ma tộc chúng ta cứng cỏi ương
ngạnh, không cần ăn khói lửa nhân gian, chẳng qua sau một thời gian dài
khó tránh khỏi cảm thấy miệng nhạt nhẽo, vì thế mới chấn hưng giáo dục,
khuyến khích mọi người hưởng thụ khói lửa nhân gian. Ta nghĩ, ở Tiên
giới, đạo lý này cũng tương tự vậy thôi.
Qua nửa buổi chiều, ta lấy nghiên mực trồng cỏ Ngưng Lộ từ bên cửa sổ
chuyển ra ngoài vườn, phơi nắng cùng ta. Tâm huyết dâng trào, ta bèn
giăng một tầng sương quanh nó.
Nói đến cũng lạ, Hỏa Tịch bảo cỏ Ngưng Lộ không sống nổi ở Cửu Trọng Thiên, ta chăm sóc nó cẩn thận như vậy, nó cũng không lập tức chết, chắc là nó nghĩ nếu chết nhanh quá sẽ khiến ta mất mặt. Ta tinh tế quan sát nó hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy nó có thể xanh tốt.
Đúng lúc này, Hỏa Tịch da mặt vàng như nến, đứng trước mặt ta, người tới không tốt. Xem ra hắn gần sụp đổ rồi.
Hỏa Tịch lạnh lẽo hỏi: “Sao nàng có thể an nhàn như vậy?”
Ta vỗ vỗ quần áo, đứng lên, “ôi chao” một tiếng rồi xoay người ôm bụng
cười, sau đó đứng thẳng trở lại, lúc này lại thấy Hỏa Tịch nhíu mày, bắt đầu ôm bụng.
Ta nhếch miệng cười: “Sao ta có thể an nhàn như vậy nhỉ, bụng không đau, thắt lưng không mỏi, tháng tháng thoải mái!”
Hỏa Tịch trừng ta: “Không phải nàng cho ta ăn cái gì chứ?”
Vô tội … Ta thực sự cảm thấy thật vô tội. Ta nói: “Nếu ta cho ngươi ăn cái gì, ta lại không ăn sao?”
“…….. Vậy tại sao ta bị như này mà nàng lại một chút cũng không sao?” Hỏa Tịch chịu đựng hỏi.
Ta nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do, nâng mắt nhìn Hỏa Tịch. Hỏa Tịch cũng nhìn ta, rõ ràng đang đợi ta trả lời.
Ta bèn cười với hắn một tiếng.
Sắc mặt Hỏa Tịch cứng đờ. Ngay sau đó, một trận cuồng phong thổi qua, chỉ
đảo mắt đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Làm ta suýt ném luôn nghiên mực trong tay.
Chắc hẳn hắn lại muốn đi dục tiên dục tử ấy mà.