Thân Sĩ Đích Trang Viên

Vũ hội vô cùng náo nhiệt, thanh niên trẻ tuổi như những vệ tinh vây chung quanh tiểu thư Bonnie, điều làm tôi kinh ngạc nhất là, tiểu thư Bonnie trước giờ luôn lãnh đạm với tôi, hôm nay lại nói cười như thân quen lắm.

Phu nhân Hale nhanh chóng giúp tôi hóa giải thắc mắc này, nói: “Ngài đây quả là có phúc, Bá tước Freamunde lần trước đến thăm, tỏ vẻ rất coi trọng ngài, còn nói ngài và Bonnie nhà tôi thực xứng đôi, nhà chồng của em gái tôi dường như rất thích ngài.”

Tôi hoảng hốt nói: “Xin phu nhân chớ nói đùa, tôi đã nguyện một lòng độc thân cả đời để phụng sự Chúa, sao có thể kết hôn được?”

“Thật sao? Lời nói của nam nhân các người sao mà tin được.” Phu nhân Hale nói: “Cứ nhìn chồng ta mà coi, trước khi kết hôn ai ai cũng nói hắn ta tác phong chỉnh tề, là người chính trực, thế mà sau khi kết hôn lại nuôi tình nhân ở bên ngoài.”

Nghe bà ta đàm luận mấy vấn đề thế này một cách tùy tiện khiến tôi thấy rất ngại, không biết phải nói gì tiếp theo, phu nhân Hale lại tiếp tục huyên thuyên: “Hơn nữa trong số mấy ả tình nhân đó còn có một người ngài quen.”

“Tôi quen sao?”

“Chính là cô chị hờ kia của ngài, tên là Elizabeth đúng không?”

Lời nói của phu nhân Hale khiến tôi rất kinh ngạc, Elizabeth sao? Trước đây Carlos không phải là rất ghét cô ta ư? Không nhẽ bọn họ thực sự có tư tình, chẳng qua Carlos vì của hồi môn của Elizabeth quá ít nên mới từ chối.

Phu nhân Hale nói: “Ngài không tin đúng không, từ sau khi ngài kế thừa điền trang, bọn họ hoàn toàn trắng tay, không xu dính túi. Vị tiểu thư kia đi tìm nương tựa hôn phu của mình, ai ngờ lại bị đuổi đi, mất hết thể diện. Sau này cô ta lén lút qua lại với chồng tôi, có điều con mắt nhìn người cũng không được tốt lắm, chọn ai không chọn, lại chọn tên khốn nhà này.”

Cho dù thế nào thì cũng là con gái của cha tôi, suốt mười mấy năm làm tiểu thư tôn quý, không ngờ khi trở nên nghèo túng, lại đi làm tình nhân. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, cuối cùng vẫn đi theo con đường của mẹ mình.

“Tôi không có quan hệ gì với họ.” Tôi nói.

“Sao lại không có quan hệ, mấy người đó lúc trước phải lo ăn từng ngày, không có cách nào phản kháng. Bây giờ có chồng tôi nuôi, hai vị phu nhân kia bắt đầu quay qua nói xấu ngài khắp nơi, nói ngài lưu manh khốn kiếp, lừa hết tiền bạc của em trai, khiến cho ba mẹ con họ lưu lạc đầu đường xó chợ.”

“Cứ để họ nói, tài sản của tôi tất cả đều có nguồn gốc rõ ràng, sẽ không ai tin bọn họ.”

Phu nhân Hale gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà mấy kẻ hạ đẳng đó dám nói xấu một vị quý tộc, ngài nên kêu quan trị an đến trị tội mấy ả đó, để bọn chúng biết thế nào là lợi hại, tiện thể giúp tôi xả giận một chút.”

Một lúc sau, nam tước Hale cũng đến tìm tôi nói chuyện phiếm.

“Cháu của ta, công việc ở điền trang xử lý ổn thỏa hết chứ?” Ông ta cười ha hả nói.

“Rất tốt, cám ơn ngài.” Tôi nói.

“Cuối cùng mọi chuyện cũng tốt đẹp, cha cậu trước đây ngang bướng quá, con cái trong nhà mà cứ giận dỗi mãi.” Ông ta nói: “Ta nghe nói hôn sự ông ấy kiếm cho cậu không thành rồi phải không?”

“Đúng vậy, cha tôi một mực muốn tôi kết hôn, kỳ thực tôi định cả đời này sẽ không kết hôn với ai hết.” Tôi nói.

“Sao có thể như vậy được?” Nam tước Hale lắc đầu nói: “Vị tiểu thư kia không được, thì tìm người khác, rồi cũng sẽ có người thích hợp bầu bạn cùng cậu cả đời. Người trẻ tuổi, nghe ta nói một câu, mau kết hôn sớm đi, nếu không đến khi già rồi, chăn đơn gối chiếc sẽ cảm thấy vô cùng cô quạnh.”

“Không, cảm ơn ý tốt của ngài, khi đó do không thể từ chối ý nguyện của cha, tôi mới bất đắc dĩ chấp thuận, kỳ thực tôi đã có lời thề cả đời không kết hôn để chuyên tâm phụng sự Chúa, nên chuyện này không thể được.” Tôi lại lấy Chúa ra làm tấm bia đỡ đạn, câu nào cũng toàn là dối trá, lương tâm thực sự vô cùng cắn rứt.

“Thật là…đáng tiếc…” Nam tước Hale thở dài một cái, không khuyên nhủ tôi nữa.

Sau khi về nhà, tôi không kể những chuyện xảy ra ở vũ hội cho Edward nghe, chỉ là trong lòng cảm thấy mỗi lúc một thêm phiền muộn. Tôi quỳ cả đêm trước giường để cầu nguyện, hôm sau lại đến giáo đường sám hối, mỗi lần tôi đọc kinh ‘ăn năn tội’, lại cảm thấy sợ hãi trong lòng. Cho dù có đọc nhiều kinh ‘ăn năn tội’ bao nhiêu chăng nữa, cũng có tác dụng gì đâu? Những việc tôi làm không chỉ xúc phạm đến Chúa, vi phạm đạo đức và luân thường đạo lý, lại còn lấy Chúa ra làm cái cớ để che dấu cho tội lỗi của mình.

Nhưng không hiểu sao việc mẹ con phu nhân Janet đi bêu xấu tôi lại bị Edward biết được, không thèm nói một lời nào, hắn trực tiếp đi báo cho quan trị an. Phu nhân Janet mất hết tài sản và thân phận, trở thành những kẻ ở dưới cùng của xã hội, còn tôi là quý tộc, địa vị và quyền lực so với họ là một trời một vực, thậm chí chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến họ bị nhốt vào tù.

Kết quả mấy mẹ con họ cũng không đến mức phải ngồi tù, vì có Carlos bỏ tiền ra bảo lãnh. Nhưng sau sự việc lần này bọn họ cũng đã hiểu rõ thân phận của mình, không còn dám nói năng linh tinh nữa.

Vốn dĩ ba mẹ con họ vẫn còn có chút hy vọng, Joseph còn đang học đại học, chỉ cần tốt nghiệp rồi tìm việc, sẽ lại trở lại địa vị như cũ, hai người phụ nữ ấy cũng có thể ăn theo trở thành thân nhân của quý tộc. Nhưng không ngờ nửa tháng trước Joseph đã bị nhà trường đuổi học, nguyên nhân cũng là do gậy ông đâp lưng ông.

Sau khi Katherin hoàn thành lao động công ích trở về, phát hiện cả nhà đều đã chuyển đi. Không để lại cho nàng ta đồng nào, lại còn viết một lá thư, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, bảo nàng đừng tìm mọi người nữa. Katherin bụng mang dạ chửa, cùng đường phải đi tìm cha của đứa bé, nhưng hiện tại nàng ta không xu dính túi, hoàn toàn vô dụng, Joseph sẽ không chịu cưới, phu nhân Janet và Elizabeth còn đang mong chờ Joseph tốt nghiệp rồi, có được thân phận sẽ kiếm được một tiểu thư thật giàu có để kết hôn.

Katherin bị đuổi đi, lang thang không nhà không cửa, sau này gặp lại, nàng đã trở thành gái gọi của một nhà chứa cao cấp, đứa con trong bụng chẳng kịp chào đời. Nghe người ta nói, khi nàng ta đang lưu lạc ngoài đường, một đêm nọ bị mấy tên lưu manh cưỡng hiếp, cái thai vì vậy không thể giữ được.

Có lẽ quá hận Joseph, Katherin cố tình thân cận một vị viện trưởng của đại học Cambridge, vị viện trưởng kia vì muốn lấy lòng người đẹp, âm thầm sai bảo cấp dưới tìm vài cái tội vặt vãnh, lấy cớ đuổi học Joseph. Hiện tại Joseph chẳng có việc gì làm, cũng không thèm đi tìm việc, dù sao công việc bên ngoài đều là mấy việc chân tay hạ đẳng, vốn là cậu ấm được nuông chiều từ bé, cậu ta sẽ không thể làm mấy chuyện mất mặt như vậy. Cho nên ba người bọn họ đều dựa vào tiền của ngài Carlos mà sống, ở trọ tại một căn nhà nhỏ trong thành phố London. Chuyện tới nước này cũng không cần phải chú ý tới họ làm gì, bởi vì họ đã cùng đường, không có cách nào vực dậy được nữa.

Mùa thu năm nay là mùa thu hoạch, nông sản ở điền trang Quinto rất được mùa, vườn trái cây trĩu quả. Tôi là mục sư nên thường xuyên cưỡi ngựa lui tới những thôn xóm kế cận, bọn trẻ trong thôn sống rất thoải mái vui vẻ, ở trên bãi cỏ còn chưa bị ướt sương lăn lộn đùa giỡn, hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu ấm áp. Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy mục sư trong thôn dường như tôn kính tôi hơn trước, mục sư Laurent từng hủy hôn với Anna thậm chí còn không dám tới gặp tôi. Có lẽ bởi vì tôi đã trở thành chủ nhân của điền trang, thân phận cao thêm một bậc, không còn là giai cấp tiểu tư sản, cho nên mọi người cũng nhìn tôi bằng con mắt khác.

Lúc trước Edward vẫn muốn cùng tôi đi du lịch, nhưng đột nhiên hắn có việc, vội vã từ biệt tôi chạy tới Scotland.

Không lâu sau đó, tôi nhận được thư từ đại giáo đường London.

Tôi được đề cử thành giáo chủ quận Kent.

Tin tức này quả là động trời, chuyện này không thể xảy ra, tôi làm sao có được tư cách đó!

Khi tôi đến đại giáo đường để xác nhận, một vị giáo chủ nói với tôi, là do tôi đã từng đến Ấn Độ truyền giáo, lại còn thường xuyên làm việc bác ái từ thiện, nên được đặc cách.

“Đó đều là công lao của nữ tu Maria và mục sư Cole.” Tôi hoảng hốt giải thích.

“Mục sư Konstatin, còn việc này nữa, có vài nhân vật lớn đặc biệt đề cử ngài.” Vị giáo chủ đó chớp mắt vài cái nói với tôi: “Cho nên tuy nói rằng giáo chủ phải thông qua đề cử tuyển chọn, nhưng ngài là trường hợp đặc biệt. Hơn nữa ngài còn là chủ của một điền trang, thân phận hoàn toàn thích hợp, nên không cần phải chối từ. Quan trọng nhất là, nghe nói ngài đã thề cả đời không kết hôn, phụng sự Chúa Trời, chẳng phải là muốn theo đuổi con đường này suốt đời sao? Đợi kế nhiệm chức vị giáo chủ rồi, ngài còn được đến đại giáo đường nhậm chức.”

Vài nhân vật lớn đề cử là ai, tạm thời tôi không biết, nhưng việc này không cho phép tôi chối từ, đây là do đại giáo chủ tự mình ban lệnh, không có quyền được cự tuyệt.

Vào ngày tiếp nhận phong chức, tôi quỳ gối chính giữa đại giáo đường, dưới chân đại giáo chủ.

Giáo đường vang vọng âm thanh thánh khiết, rất nhiều nến đang được một vị mục sư trẻ tuổi thắp từng cây từng cây một ở hai bên giáo đường.

Đại giáo chủ mặc áo lễ màu trắng, vẩy nước thánh lên người tôi, cất cao giọng khấn: “Nguyện xin Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần, ban cho chúng con ân sủng và bình an, xin Chúa thương xót chúng con.”

Đoàn mục sư hai bên mặc áo chùng đen đồng thanh hô lên: “Xin Chúa thương xót chúng con.”

Đại giáo chủ đội mũ lên đầu tôi, vẽ Thánh Giá trước ngực, cúi đầu nói: “Ta thay mặt Chúa ban cho ngươi quyền tha tội, cứu vớt thế nhân, truyền đạt lời Chúa dạy đến các tín đồ, đưa tội nhân trở về nẻo chính đường ngay, xin Chúa ở với ngươi luôn mãi, Amen.”

Sau khi nghi thức kết thúc, rất nhiều mục sư trẻ tuổi tiến tới cúi đầu, hôn lên tay tôi.

“Chúc mừng ngài Konstatin.” Một mục sư trẻ cúi đầu hôn lên vạt áo tôi, khao khát nói: “Ngài là bề trên, là tấm gương cho tất cả chúng tôi noi theo, chúng tôi nguyện cả đời trung thành dốc sức vì ngài.”

Chuyện này đến quá đột ngột, trong vô thức hoàn thành việc nhậm chức, trở thành một giáo chủ, trang phục trên người cũng hoàn toàn thay đổi. Sau đó tôi nhận được rất nhiều thư chúc mừng, tán dương tôi, nói rằng tôi vô cùng xứng đáng.

Rất nhiều ngày sau đó tôi mới gặp lại Edward.

Sáng sớm hôm ấy, tôi đứng giữa giáo đường, ban phước lành cho những người đến cầu nguyện, Edward đứng ở cổng chính, ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên người, chói sáng rực rỡ, hình dáng trở nên mơ hồ.

Tôi và hắn nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, tôi dời ánh mắt đi trước.

Hắn ngồi xuống một băng ghế trong giáo đường, chằm chằm nhìn tôi, chờ đợi suốt một ngày. Mãi cho tới khi đêm đến, cửa lớn giáo đường từ từ đóng kín, tôi mới đi cửa sau, ngang qua hậu viện giáo đường, leo lên xe ngựa đã có hắn chờ sẵn ở trong.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong thùng xe tối om, bên tai chỉ có tiếng bánh xe lăn ‘lọc cọc’.

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, Edward đã lên tiếng trước: “Là cha ta làm.”

Tôi nhìn hắn một lúc, cụp mi mắt xuống nói: “Đúng là vậy sao?”

“Ông ta chính là người như vậy, làm việc gì cũng đều sắp xếp chu toàn.” Hắn nói.

Không khí giữa hai người chúng tôi lại trở nên trầm mặc, rất lâu cũng không ai mở miệng, cuối cùng lại là Edward lên tiếng trước, hắn hỏi tôi: “Em không có gì muốn nói sao?”

“Cậu hy vọng tôi sẽ nói gì? Cảm ơn cha cậu đại nhân đại lượng cất nhắc tôi lên thành giáo chủ?”

“Adam, đừng như vậy, đều là lỗi của ta.” Edward nôn nóng nói.

“Không! Không phải tại cậu, là tại tôi, đáng ra lúc trước tôi không nên đi Ấn Độ tìm cậu, tôi không nên ở bên cạnh cậu.”

Edward ngây ngẩn cả người, hạ giọng cầu xin: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, em muốn nổi giận với ta thế nào cũng được, chỉ cần đừng nói những lời này, xin em.”

“Edward, chúng ta không thể ở bên nhau nữa.” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình.

Sau khi lời ấy thốt ra, Edward đột nhiên đấm mạnh vào thùng xe một cái: “Em câm ngay! Em muốn trách ta, mắng ta sao cũng được, nhưng không được nói như vậy!”

“Tôi đương nhiên được quyền nói, hơn nữa còn bắt buộc phải nói!” Tôi lớn tiếng: “Tôi hiện tại đã là giáo chủ, giáo chủ cậu hiểu không! Đây là gánh nặng cả đời, nhất cử nhất động đều bị người ta soi mói, một khi sự việc này bại lộ, tôi chết ngàn lần vạn lần cũng không chuộc hết tội, cậu hiểu không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui