Về đến Cục Cảnh sát, Ôn Linh Chi đã gặp chú chó cưng Ballot của mình ở trong phòng làm việc của Nam Tụng Tuyết.
Còn chưa kịp gọi thì Ballot đã chạy về phía cô ấy rồi bổ nhào vào lòng, liên tục cọ người vào cô ấy.
Kỷ Thời Vũ phụ trách trông coi thấy thế, cười nói với cô ấy: “Vẻ ngoài của Ballot quả nhiên không giống với cảnh khuyển bình thường.”
“Có chỗ nào không giống nhỉ?” Ôn Linh Chi ôm chó cưng, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, thuận miệng hỏi một câu.
“Có khí chất cao quý trời sinh giống hệt chủ của nó.” Kỷ Thời Vũ đáp lại.
“Được lắm Kỷ Thời Vũ, chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi mà vẫn chưa thấy cậu khen tôi như vậy bao giờ!” Nam Tụng Tuyết nghe thấy thế nổi da gà, trưng vẻ mặt khinh thường, “Cái đồ thấy sắc quên bạn.”
Kỷ Thời Vũ nháy mắt ra hiệu với cô, “Tôi đây chẳng phải đang củng cố tình cảm với Ballot sao? Nếu không, đến lúc nữa tôi dẫn nó đi làm nhiệm vụ kiểu gì? Chắc cậu không muốn nhìn thấy cảnh bạn nối khố của cậu bị chó lôi đi đâu nhỉ?”
Nam Tụng Tuyết tưởng tượng ra cảnh chó dắt người, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tôi ủng hộ Ballot làm như vậy.”
Ôn Linh Chi cũng cười, “Yên tâm đi, Ballot không đi với người lạ, lát nữa chúng ta cùng đi.”
“Thế thì tốt quá, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.” Kỷ Thời Vũ lấy một tấm vải trắng dính bùn đất ra cho Ballot ngửi, “Ballot, nhớ mùi này nhé, sau đó dẫn chúng ta tìm đến nơi đó.”
Dường như Ballot có thể nghe hiểu tiếng người, nó sủa “gâu gâu” rồi chạy ra ngoài cửa.
Kỷ Thời Vũ bị bất ngờ, nhất thời không kịp kéo nó lại, trái lại còn bị nó lôi chạy ra ngoài. Hai cô gái phía sau nhìn thấy cảnh tượng chó dắt người này, không kìm được ôm bụng cười nghiêng ngả.
Trong rừng cây đước rậm rạp, cỏ dại mọc cao đến bắp đùi. Dù đang là ban ngày nhưng người nào không quen thuộc địa hình nơi đây cũng sẽ dễ bị lạc đường. Vậy mà Ballot vừa mới đến nơi này, đã tỏ ra giống như đang ở nhà mình. Nó nhanh nhẹn dẫn mọi người đến hiện trường vụ án, nơi mà Trấn trưởng phát hiện ra thi thể của Đại soái Giang.
Nam Tụng Tuyết nhìn thấy những ký hiệu mà cảnh sát để lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ khen ngợi.
“Giỏi lắm Ballot, nói cho chị biết chỗ bùn đất này rốt cuộc là đến từ nơi nào? Nếu tìm được, tối nay sẽ cho em thêm đùi gà.” Cô lấy tấm vải trắng ra, cho Ballot ngửi mùi bùn đất một lần nữa.
Ballot lại phấn khích sủa ăng ẳng hai tiếng rồi chạy về phía Tây Bắc. Hơn mười phút sau, nó dừng lại rồi quanh quẩn dưới một gốc cây lớn. Nam Tụng Tuyết tưởng nó đã quên mất mùi, bèn lấy tấm vải ra cho nó ngửi lần nữa.
Ôn Linh Chi kéo cô lại, khuyên cô: “Tụng Tuyết, Ballot đã cố hết sức rồi, đừng...”
Còn chưa nói hết, Ballot đã chạy về phía trước.
Cuối cùng, nó dừng lại ở chỗ một tảng đá, sau đó ra sức dời tảng đá kia đi.
Nam Tụng Tuyết quan sát kỹ càng xung quanh, phát hiện nơi này có chỗ cỏ dại chất thành đống, trên mặt đất còn lưu lại vết lôi kéo. Họ men theo vết lôi kéo ấy, phát hiện ra một đống cỏ dại chất thành ngọn núi.
Nam Tụng Tuyết kiểm tra độ ẩm và mùi của bùn đất, phát hiện chỗ đất này không khác bùn đất trong móng tay của sĩ quan Vương một chút nào.
“Chắc chắn chính là chỗ này.” Cô chỉ tay về phía đống cỏ dại, xoay người dặn dò: “Kỷ Thời Vũ, cậu quay về trước tìm thêm mấy người và mang dụng cụ đào đất đến đây. Tôi cảm thấy dưới chỗ đất này chắc chắn có thứ gì đó? Nhớ phải làm việc kín đáo nhé.”
“Để hai người ở lại đây, tôi không yên tâm lắm.” Kỷ Thời Vũ hơi lưỡng lự.
“Đừng dông dài nữa, bọn tôi làm cảnh sát mấy năm ở nơi xã hội đen hoành hành như Hồng Kông, bây giờ vẫn sống nhăn răng thì chắc chắn có cách tự bảo vệ mình. Anh mau đi đi, phải kiểm tra rõ thứ chôn dưới đất trước khi trời tối.” Ôn Linh Chi lên tiếng giục giã.
“Được, chuyện này cứ giao cho tôi, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại, hai người cẩn thận chút nhé.”
Sau khi Kỷ Thời Vũ đi khỏi, Nam Tụng Tuyết cầm một cây gậy gỗ để khoanh vùng, cảnh báo người ngoài không được tùy ý giẫm vào khu vực này. Sau đó, cô lấy chiếc máy ảnh mini từ trong hòm dụng cụ pháp y, chụp chi tiết hình dáng đống cỏ và vết kéo trên đất.
Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Vũ vẫn chưa quay lại, hai người không đợi được nên tự đào đất trước.
Ôn Linh Chi tò mò, hỏi: “Cậu nghĩ bên dưới chôn cái gì?”
Nam Tụng Tuyết nháy mắt mỉm cười, “Có thể là kho báu.”
Ôn Linh Chi cũng cười, “Bí tịch võ công thất truyền đã lâu trên thế gian à?”
Nam Tụng Tuyết bị cô ấy chọc cười ha hả, cũng chỉ có Ôn Linh Chi mới biết phối hợp diễn kịch với cô ăn ý như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nhìn thấy ánh tà dương dần dần biến mất, lo lắng nói: “Trời sắp tối rồi, sao cậu ấy vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, cuối cùng Kỷ Thời Vũ mới dẫn ba người công nhân vạm vỡ đến nơi.
Ba người nọ không nói không rằng đã xắn tay áo lên, cầm xẻng đào liên tục không ngừng nghỉ ba tiếng đồng hồ. Đào đến tận khuya mới có chút khởi sắc, nhưng trước mắt bắt đầu xuất hiện đám côn trùng không biết từ đâu chui ra, sau đó ngửi thấy mùi hôi thối, đám công nhân sợ hãi dừng tay lại.
“Tiếp tục đào! Đào được vật chứng, chúng ta chính là công thần của Cục Cảnh sát, Cục trưởng nhất định sẽ không để chúng ta thiệt thòi!”
Lời của Nam Tụng Tuyết rất có tính khích lệ, đám công nhân lại bắt đầu đào tiếp, tốc độ đào còn nhanh hơn trước đó. Có điều họ đào mãi đào mãi, đột nhiên có người thét lên một tiếng, vứt chiếc xẻng khỏi tay rồi bò lên trên.
“Có người chết! Hình như đã phân hủy rồi, ọe... thối quá!” “Bộp! Nhiều côn trùng quá, bay hết lên mặt tôi rồi!” “Ụa... đám côn trùng đó đều bay ra từ trong xác chết, buồn nôn...” Đám công nhân kia rối rít vừa nôn ọe vừa nói, còn chưa kịp nói rõ tình hình ở bên dưới thì đã trèo lên trên như đang chạy thoát thân. Vừa trèo lên trên, ai nấy cũng ôm cây nôn mửa.
Người đứng bên dưới không nhìn rõ dưới đất chôn cái gì, nhưng Nam Tụng Tuyết và Ôn Linh Chi đã đoán được. Hai người và Kỷ Thời Vũ cầm mấy ngọn đuốc soi vào trong hố, ngay sau đó từ đầu đến chân tê dại, gương mặt toàn là vẻ chấn động.
Bên dưới là từng thi thể bốc mùi hôi thối nồng nặc, nói ít cũng phải hơn mười thi thể, toàn thân lấm lem bùn đất, bên trong bên ngoài bộ quân phục màu vàng nhung nhúc toàn bọ là bọ, gương mặt và tứ chi đều có những chỗ phân hủy ở mức độ khác nhau.
Nam Tụng Tuyết vừa đeo khẩu trang và găng tay, vừa dặn mọi người: “Đưa mấy thi thể này lên trên hết, rồi xếp lại như cũ.”
Đám công nhân bịt mũi, nhao nhao không chịu đến gần: “Chúng tôi không làm nữa, quá ghê tởm.”
Kỷ Thời Vũ cũng bịt mũi, thúc giục họ: “Mau khiêng lên đi, làm lỡ dở chuyện phá án của chúng tôi, muốn vào nhà lao uống trà à?”
Đám công nhân tỏ ra lúng túng, chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhảy xuống khiêng thi thể lên.
Vừa mới nhấc xác lên, mùi thối càng nồng nặc hơn, xộc lên khiến Kỷ Thời Vũ chảy nước mắt ròng ròng, chỉ ước gì có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Chỉ có hai nữ pháp y cẩn trọng ngồi bên thi thể, vẻ mặt rất bình tĩnh, vừa kiểm tra thi thể vừa thảo luận với nhau.
Nam Tụng Tuyết duỗi tay quét dị vật ở trên mặt người chết, bắt đầu phân tích: “Dựa vào số lượng và độ dài của đám bọ mà phán đoán, ít nhất mấy người này đã chết được bảy tám ngày, có điều nguyên nhân nhiệt độ đã làm giảm tốc độ phân hủy của thi thể.”
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm lỗ máu trên lồng ngực của nạn nhân, tiếp tục nói: “Hơn nữa, tất cả bọn họ đều có vết thương chí mạng do súng gây ra.”
“Quả thực là vậy, nhưng...” Ôn Linh Chi lấy một viên đạn từ trong một thi thể khác, đưa ra thắc mắc: “Đây là đạn dùng trong quân đội, vì sao lại bắn vào người bọn họ? Hơn nữa mình phát hiện, tốc độ, góc độ và lực độ bắn của viên đạn không hợp với lẽ thường.”
“Ý cậu là, có một tên hung thủ khác dùng súng quân đội để giết bọn họ?”
“Không phải, nói thế nào nhỉ?” Ôn Linh Chi suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Hồi nhỏ mình đã từng gặp một vị cao nhân lánh đời, bất kể người ta dùng cái gì để giết ông ta thì ông ta đều có thể dùng vũ khí của chính người đó tiêu diệt ngược lại người đó, còn chính mình không mất một cọng tóc nào.”
“Linh Chi, nói cậu nghe.” Nam Tụng Tuyết nói một cách nghiêm túc: “Cậu đã thay đổi rồi. Cô nàng Linh Chi suốt ngày nói chỉ cần chứng cứ khoa học trước đây, từ khi nào đã bắt đầu coi võ công làm chứng cứ phán đoán vậy?”
Ôn Linh Chi dở khóc dở cười, “Nhưng không phải chuyện này rất hay thấy ở Long Thành sao?”
“Nói là hay thấy nhưng cũng không phải hay thấy lắm.” Nam Tụng Tuyết nghiêng đầu nhìn Kỷ Thời Vũ đang nấp một bên, “Cậu đến đây cởi đồ đạc trên người người chết giúp tôi, tôi phải tranh thủ thời gian kiểm tra xem trên người nạn nhân có còn chứng cứ đặc biệt nào khác không.”
“Sao lại là tôi... lườm tôi làm gì? Tôi có chống lại mệnh lệnh đâu.” Kỷ Thời Vũ miễn cưỡng đến gần thi thể.
Vào lúc Nam Tụng Tuyết cởi quần áo của nạn nhân đầu tiên, một cơn gió đêm đột nhiên nổi lên, thổi tất cả mùi hôi xác chết về hướng Kỷ Thời Vũ. Ngay lập tức, anh ấy lại chảy nước mắt ròng ròng, mọi thứ trong dạ dày đảo lộn, xoay người ôm ngay gốc cây gần đó nôn thốc nôn tháo.
Qua một lúc lâu, anh ấy tựa vào thân cây rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc kiếp trước tôi đã mắc nợ cậu cái gì mà bây giờ phải chịu tội thế này?”
Nam Tụng Tuyết vốn định trả lời nhưng cô cũng đang cố gắng chịu đựng mùi hôi thối gay mũi này, lần lượt cởi quần áo của người chết. Những quân nhân này, đời trước đã mắc nợ ai? Vậy mà lại bị người ta coi là con cờ để lợi dụng mà chết.
Kiểm tra thi thể cuối cùng xong, Nam Tụng Tuyết phát hiện ra thêm một tấm thẻ sĩ quan, có vẻ là vô tình rơi ra từ bộ quân trang. Cô nhặt lên quan sát kỹ lưỡng, đột nhiên bật cười, “Sĩ quan Vương, lần này tôi tóm được anh rồi nhé!”
“Đừng vui mừng quá sớm, chẳng may nghi phạm gian xảo, có chết cũng không nhận tội thì sao?” Ôn Linh Chi nhắc nhở cô.
“Chuyện này không phải còn có cậu sao?” Nam Tụng Tuyết cười tủm tỉm với cô ấy, “Chỉ có điều tối nay chúng ta sẽ khá là vất vả đấy.”
Cô biết thời gian không còn sớm nữa, vội vàng nhờ Kỷ Thời Vũ và mấy người công nhân chuyển thi thể từ con đường nhỏ hẻo lánh về nơi an nghỉ.
Kỷ Thời Vũ gật đầu nhận lời, biết rõ bây giờ vẫn chưa thể đánh rắn động cỏ.
Đã là nửa đêm, ở một khu vực không có người quản lý ở Long Thành có một nơi gọi là Minh Hương Lầu vẫn còn mở cửa kinh doanh.
Kể cũng kỳ lạ, mỗi khi có người đi vào cũng chỉ nhìn thấy một góa phụ già ngồi ở quầy lễ tân, đeo một cặp kính lão, đang đan áo len. Trong phòng chỉ có một số sổ sách cũ kỹ, trà rượu và đồ dùng sinh hoạt, nhìn vô cùng bình thường. Nhưng khách quen đều biết, bên trong quán này có báu vật, hơn nữa nơi này không mở cửa kinh doanh vào ban ngày.
“Ting –” Chiếc chuông treo ở cửa kêu vang, có khách đến.
Góa phụ già nhìn thấy người đến, đôi mắt trợn lớn, dừng động tác đan áo lại như thể nhìn thấy quái vật. Cũng không biết đêm nay đã nổi lên ngọn gió nào, ấy thế mà lại thổi lão đạo sĩ chưa từng đặt chân đến nơi phong hoa tuyết nguyệt này đến đây.
Ngọn gió thổi vào đêm nay, nhất định là ngọn gió quái gở.
Bà ta chậm chạp đứng dậy, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói thẳng vào vấn đề: “Chỗ này không có Linh Lung Đồ, hôm nay đã có tám mươi bảy người đến hỏi tôi rồi, xin về cho.” Nói xong, bà ta tiếp tục đan áo len.
Lão đạo sĩ không để tâm đến lời đuổi khách của bà ta, nhìn lướt qua đồ đạc bày biện trong phòng, nói: “Tôi muốn mua thứ khác.”
Góa phụ già nâng cặp kính, hỏi: “Ngài muốn mua thứ gì?”
Lão đạo sĩ lại nhìn tất cả đồ đạc ở trong phòng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn mua một thứ còn sống, biết nói, biết cười, biết lấy lòng tôi như một con chó, chỗ bà có không?”
“Ngài muốn phụ nữ ư?” Góa phụ già nở nụ cười kỳ quái, “Chỗ tôi có rất nhiều phụ nữ, không biết ngài muốn loại nào?”
“Bà nhầm rồi, thứ tôi muốn là một người đàn ông. Tôi tìm anh ta bảy ngày rồi, anh ta trốn tôi đến chỗ này.”
“Ồ? Xem ra ngài không phải đến tìm vui, mà là đến tìm kẻ thù. Không biết ngài muốn tìm vị nào?”
Tay phải lão đạo sĩ quăng một bức tranh chân dung, sau đó móc ra một túi đồng bạc trong ống tay áo rộng thùng thình bên trái, ý tứ rất rõ ràng.
“Anh ta?” Sắc mặt góa phụ già thoáng thay đổi, nhận bạc rồi nói: “Mời đi theo tôi.”
Lão đạo sĩ theo bà ta đi vào cửa sau, lập tức ngửi thấy hương rượu say lòng người xộc vào mũi. Khi đi xuống tầng hầm, trong căn phòng mà họ đi ngang qua vọng ra tiếng thở dốc của phụ nữ, tiếng mắng chửi tức giận của đàn ông, còn có tiếng khóc rấm rức không rõ nguyên nhân. Cuối cùng, góa phụ già gõ vào một cánh cửa.
“Kẻ nào đến tìm chết? Dám phá hỏng hứng thú của ông vậy!” Bên trong vang lên tiếng chửi rủa của sĩ quan Vương.
“Làm phiền cậu rồi, có người tìm cậu.” Góa phụ già lựa lời nói nhẹ nhàng, “Mỹ Nhân, ra ngoài trước đi.”
Chẳng bao lâu có một phụ nữ trẻ quần áo xộc xệch vội vàng mở cửa ra, xấu hổ chạy ra ngoài, lướt qua vai lão đạo sĩ.
“Thưa ngài, người ngài muốn tìm đang ở bên trong.” Góa phụ già nói xong, kính cẩn rời khỏi đó.
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ “Rốt cuộc là kẻ nào đến tìm ông đây vào giờ này?” vọng ra ngoài. Lão đạo sĩ vốn đang bước đi chậm rãi, đột nhiên lướt đến trước mặt sĩ quan Vương. Sĩ quan Vương vừa nhìn thấy ông ta, sợ hãi xoay người định bỏ chạy.
Nhưng dù hắn có chạy nhanh thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng trốn được cây phất trần mà Mạc Vấn Thiên phất ra. Cây phất trần nhẹ bẫng ấy giống như một cái đao lớn, vừa nhanh vừa chuẩn lại rất tàn nhẫn, chỉ một cú phất vào eo lưng đã khiến hắn đau đớn la toáng lên, ngã nhào xuống đất, một lúc lâu vẫn không thể ngồi dậy nổi.
“Còn muốn trốn đi đâu? Dù cậu có bản lĩnh thông thiên, chỉ cần có người bán đứng cậu thì vẫn uổng công trốn như trước.”
“Rốt cuộc ông muốn gì? Chuyện mà ông sai tôi làm, tôi đã làm theo ý ông cả rồi, Trì Thu Hà cũng bị bắt vào tù. Ông đã nói cho tôi tiền, thả tôi đi, bây giờ thế này là muốn lật lọng phải không?” Sĩ quan Vương vịn eo, đau đớn nghiến răng nghiến lợi.
Mạc Vấn Thiên lạnh lùng nói: “Cậu nhầm rồi, bây giờ tôi muốn cậu cứu Trì Thu Hà ra.”
“Cái gì?” Sĩ quan Vương cho là mình đã nghe nhầm.
“Cứu cậu ta ra là cậu có thể sống.” Lời này hoàn toàn chọc giận sĩ quan Vương.
Hắn không hiểu, quát to: “Ông bị điên à? Bây giờ chứng cứ đã được xác thực, tôi là nhân chứng tố cáo hắn phạm tội! Ban đầu là do ông muốn tôi chỉ hướng về phía hắn, bây giờ lại muốn tôi đổi lời khai, giúp hắn thoát khỏi diện tình nghi, rốt cuộc ông đang mưu tính chuyện gì?”
“Đây không phải chuyện cậu nên biết, cậu chỉ cần biết là mình có cần mạng sống nữa không?”
Tất nhiên sĩ quan Vương muốn được sống.
Kể từ lúc Đại soái Giang chết, hắn đã có ý định trèo lên trên. Bao nhiêu năm ở bên cạnh tên Đại soái Giang ngu xuẩn, hắn đã chịu đủ cảnh bị sai khiến và chỉ trích, đã nhịn đủ chuyện hạ giọng khép nép lấy lòng đối phương, cũng đã chịu đủ cảnh đối phương chẳng nói chẳng rằng đã giành mất công lao của mình. Lúc nào hắn cũng tự hỏi mình, dựa vào cái gì mình làm tốt như thế mà vẫn bị một người lên chức bằng mối quan hệ chèn ép?
Hắn không cam lòng, cũng hận mình không có bối cảnh chống lưng, lần nào nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Đại soái Giang, lòng căm thù càng trở nên sâu sắc hơn.
Dù không có Mạc Vấn Thiên, Đại soái Giang cũng chết chắc, hơn nữa rất có khả năng chết trong tay hắn. Trước đó, hắn từng nghĩ đến mấy chục cách giết người. Tin chắc rằng chỉ cần giết chết tên ngu xuẩn kia là mình có thể lên chức. Có điều hắn đã thất thủ rất nhiều lần.
Mà tất cả chuyện này, Mạc Vấn Thiên đã nhìn ra từ lâu.
“Nếu cậu không làm theo cách tôi nói, tôi tự có cách tố cáo cậu mới là tội phạm giết người thật sự.”
“Ha! Ông lật lọng hết lần này đến lần khác, dựa vào cái gì mà tôi phải tin ông? Tôi lại muốn xem xem, ông định tố cáo tôi như thế nào?”
“Cậu không tin?” Mạc Vấn Thiên cười nói: “Ngày mai cậu sẽ biết vì sao mình lại trở thành tội phạm giết cấp trên vì muốn đoạt Linh Lung Đồ. Có tội danh này, tất cả mọi thứ mà cậu ao ước đều rơi vào tay kẻ khác một cách uổng phí.”
“Hay cho một lão đạo sĩ rởm không từ thủ đoạn, còn đê tiện hơn cả một thằng ngu.” Sĩ quan Vương hằn học trợn mắt nhìn lão ta.
“Cậu đừng quên, cậu cũng từng làm tay sai dưới trướng kẻ ngu đấy.” Nói sâu xa thì chưa chắc cậu đã quang minh lỗi lạc hơn người khác là bao đâu.
Sắc mặt của sĩ quan Vương tái mét, mười ngón tay lần lượt phát ra tiếng động giòn vang. Mạc Vấn Thiên không hề để tâm, phất cây phất trần rồi đi khỏi đó.
Bất tri bất giác đã đến canh ba, cuồng phong thình lình nổi lên, đèn lồng trên đường bị cuốn bay lên trời.
Góa phụ già nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy không ổn nên định đóng cửa trước giờ đóng cửa. Vóc người mảnh mai của bà ta nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng khi chuyển vò rượu vào trong phòng lại không tốn chút sức nào, thoáng một cái đã chuyển được hai vò, sau đó ra ngoài cửa một lần nữa.
Gió đêm liên tục chui vào khe cửa, phát ra âm thanh sắc bén chói tai. Bất thình lình khóe mắt nhác thấy một thứ lướt qua, bà ta vô thức nhìn ra đằng sau nhưng không phát hiện bất cứ bất thường nào. Đợi đến lúc bà ta vào trong phòng mới nhận ra có hai người phụ nữ mới đến.
“Các vị, chỗ chúng tôi không nhận khách nữ.” Bà ta làm thế tay “mời”, đuổi người đi không chút nể nang.
Nam Tụng Tuyết vừa nghe thấy thế đã hơi không vui, cô nói bằng giọng ngang ngược: “Chà, bản thân bà cũng là phụ nữ, thế mà lại không chào đón phụ nữ? Nhưng làm thế nào đây? Tôi cứ muốn mua thuốc lá và rượu ở chỗ bà đấy!”
Góa phụ già lại quay lại dáng vẻ cũ, từ từ đi đến quầy thu ngân thu dọn đồ đạc, vừa ngẩng lên đánh giá hai người, vừa nói với vẻ lạnh nhạt: “Đêm hôm bất chấp nguy hiểm đến chỗ này, e là không phải chỉ muốn mua rượu và thuốc lá đâu nhỉ?”
“Không nhiều lời với bà nữa, chúng tôi là cảnh sát, muốn tìm một người. Bây giờ bà gọi anh ta ra đây.” Ôn Linh Chi đi đến trước quầy, đập tấm thẻ cảnh sát và một bức ảnh lên mặt quầy kêu “bộp” một tiếng.
“Lại là anh ta?” Góa phụ già nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra gió thổi đêm nay là gió yêu ma rồi.”
“Bà từng gặp anh ta chưa? Nếu gặp rồi thì giao người ra đây!” Ôn Linh Chi đã không còn quá nhiều nhẫn nại nữa.
Tối nay nếu không phải Nam Tụng Tuyết khám nghiệm tử thi xong là kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy đã có thể vừa chợp mắt trên sofa, vừa đợi kết quả báo cáo khám nghiệm rồi.
“Nhìn bộ dạng ra oai của hai người, nếu tôi không giao người, các cô muốn đập quán luôn sao?” Góa phụ già vẫn giữ nụ cười trên mặt, nụ cười khiến vết chân chim ở khóe mắt chồng chéo lên nhau nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén, khiến người nhìn phải thót tim.
“Bà nói xem?” Ôn Linh Chi hơi xoay người lại, nói: “Chuẩn bị hành động”.
Vừa nói xong chữ “động”, một toán cảnh sát mặc đồng phục màu đen, tay cầm súng tràn vào trong phòng.
“Cô gái trẻ, đừng căng thẳng, làm việc mà nôn nóng như vậy thì không làm tốt được đâu.” Góa phụ già rất thức thời, lại quay lại bộ dạng bà lão ban nãy, cúi đầu lẩm bẩm: “Mấy ngày nay, suốt ngày anh ta mua rượu tìm say ở chỗ tôi, còn gọi con bé đẹp nhất của tôi hầu hạ. Tôi còn tưởng anh ta là quan to chức lớn, ai ngờ lại là một tên tội phạm truy nã, đúng là xui xẻo...”
Vừa nói, bà ta đi ra khỏi quầy thu ngân, dẫn hai người đi xuống tầng hầm đằng sau cánh cửa phía sau.
Cả quãng đường, hai cô gái trẻ nghe thấy những âm thanh mà mấy người đi “ăn vụng” phát ra, biểu cảm trên mặt trở nên phức tạp. Ở trong thời đại rối ren này, luôn có một số lĩnh vực có ngành nghề tương khắc lẫn nhau, là mối quan hệ tôn trọng nhau như khách. Bởi vì núi với núi có núi cao hơn, người với người sẽ có người giỏi hơn, chẳng ai biết ông chủ đứng sau quán rượu này rốt cuộc là ai, có lai lịch như thế nào. Chẳng hạn người phụ nữ trước mắt này, người trong giang hồ gọi là “Góa phụ đen”.
Dùng tiếng Hồng Kông để nói thì bà ta chính là chị đại nổi tiếng ở vùng này. Lặn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, nhưng chưa có ai dám đập phá chỗ làm ăn của bà ta. Có người từng nhìn thấy bà ta có sức lực kinh người, một tay có thể nhấc bổng người đàn ông cường tráng, nhưng vẫn không rõ lai lịch của bà ta. Ở nơi này, không ai để ý đối phương bao nhiêu tuổi, đã trải qua quá khứ như thế nào, họ chỉ lo việc làm ăn của mình, tuyệt đối không dễ tin vào quá khứ “giả dối” của bất cứ người nào.
Bà ta là người đã được chứng kiến nhiều bộ mặt của xã hội, biết rằng lúc này mình nhịn một chút không phải là hèn nhát, mà là vận sức chờ thời cơ hành động. Làm chuyện lớn thì phải làm theo những gì bà ta nói, không được nôn nóng. Nam Tụng Tuyết và Ôn Linh Chi biết rõ đạo lý này.
Nhưng tiếc là trong phòng khách trống huơ trống hoác, hoàn toàn không có dấu vết có người ở, trái lại cửa sổ lại mở toang, có điều cảnh sát một mực canh chừng bên ngoài không nhìn thấy sĩ quan Vương chạy ra ngoài. Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất, Nam Tụng Tuyết cho rằng “Góa phụ đen” đã lừa gạt mình, lập tức đưa ra mệnh lệnh.
“Tất cả mọi người phong tỏa nơi này, tăng cường lực lượng cảnh sát điều tra tìm kiếm, nhất định phải tìm ra sĩ quan Vương cho tôi!”
Mọi người tuân lệnh, đồng loạt hô “Vâng”, sau đó bắt đầu triển khai công tác tìm kiếm rải thảm.
Góa phụ đen tỏ vẻ khó xử, bà ta cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này, lên tiếng giải thích: “Hai vị nữ hiệp, ban nãy anh ta còn ở đây thật mà, các cô không cần phải phong tỏa quán chúng tôi đâu, tôi vẫn còn rất nhiều khách...”
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Linh Chi liếc về phía bà ta, tức giận nói: “Bà còn muốn làm ăn ư? Bà có biết nếu bà còn không giao người ra thì chính là đồng phạm, phạm tội bao che không?”
Góa phụ đen đột nhiên cười rộ lên, nụ cười u ám đáng sợ, “Chỉ một tên khách như hắn, tôi sẽ bao che sao?”
Bà ta cũng rất tức giận, mười phút trước người vẫn còn ở đây, bây giờ lại biến mất cùng lão đạo sĩ. Vừa nghĩ đến chuyện này, bà ta đột nhiên la toáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, có một lão đạo sĩ đến tìm hắn ta, nhất định người đã bị ông ta dẫn đi rồi!”
“Lão đạo sĩ?” Trong đầu Nam Tụng Tuyết chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười dữ tợn, “Ông ta trông thế nào?”
Góa phụ đen đang định tả người thì nhìn thấy một viên cảnh sát chạy đến, sắc mặt tái mét.
“Tiểu Phi Phi, các cậu đã phát hiện ra gì rồi?” Nam Tụng Tuyết tỏ vẻ căng thẳng, dự cảm mách bảo đây là một tin xấu.
“Trong... trong phòng người phụ nữ kia, có người chết.” Tiểu Phi Phi chỉ về gian phòng nằm trong góc trên tầng ba.