Mộ Bắc Tầm cầm bức tranh mặt quỷ kia, nhìn nó, cười mỉa mai một tiếng, sau đó buông xuống: “Đúng là tên ấu trĩ ngạo mạn”
Trong mắt Lục Phi bây giờ chỉ bừng bừng lửa giận, anh ta tức giận đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không tin mình không bắt được tên khốn kiếp đó”
Cao Dương cười, vỗ vỗ bả vai Lục Phi: “Anh bớt giận, bớt giận, tên đó chỉ muốn chọc điên chúng ta lên thôi, Lục đội bớt giận, đừng để hắn đạt được mục đích”
“Hừ, dám kϊƈɦ thích ham muốn chiến thắng của tôi sao?” Lục Phi phát khùng, cười lớn, sau đó vỗ tay, ý chí chiến đấu sục sôi: “Mọi người hãy dồn toàn lực bắt hắn, để xem hắn có còn dám xem thường chúng ta không!”
“Cao Dương, cậu đi điều tra xem xung quanh chỗ hắn vứt chiếc xe có camera giám sát nào không, điều tra xem sau khi vứt xe ở đó hắn đã đi đâu”
“Rõ”
“Phỉ Phỉ, cô đến thôn cạnh đó hỏi xem có ai nhìn thấy hắn không, xem hắn có trốn ở trong thôn đó không”
“Rõ”
“Trần Thành, cậu đi một chuyến về nhà của hắn dưới quê xem hắn có quay về đó không”
“Rõ”
! !
Tổ chuyên án lại bắt đầu chạy ngược chạy xuôi, xem ra người rảnh rỗi nhất chính là Cố Vãn Sênh, đã điều tra đến bước này thì Cố Vãn Sênh không còn nhiệm vụ gì nữa, bây giờ cô chỉ có nhiệm vụ khám nghiệm những thi thể tử vong do tai nạn hoặc những thi thể vô danh, sau đó viết báo cáo khám nghiệm tử thi, có lẽ bây giờ cô đã quen với công việc rồi, không cần suy nghĩ nhiều vẫn có thể viết rất tốt
Mộ Bắc Tầm nhìn bộ dạng rảnh rỗi của Cố Vãn Sênh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười gian xảo hỏi: “Tôi hỏi cô một câu hỏi về văn học, nếu cô có thể trả lời đúng thì tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cô”
Lúc đầu Cố Vãn Sênh đờ đẫn một chút, Mộ Bắc Tầm lại hỏi cô về văn học sao, cô không đọc sách nhiều lắm, nhưng bây giờ cũng đang rảnh, hơn nữa nếu trả lời đúng sẽ được anh đáp ứng một yêu cầu, dễ gì mà có được cơ hội này chứ, mắt cô lóe lên, cười tươi: “Được, anh hỏi đi”
Mộ Bắc Tầm nghiêm nghị hỏi: “Trong tác phẩm《 Hồng Lâu Mộng 》, vì sao Lâm Đại Ngọc lại sầu thương chôn hoa?”
Cố Vãn Sênh cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ, thật ra cô chưa từng xem qua《 Hồng Lâu Mộng》, cô không thích xem loại sách này, nhưng mẹ của cô thì rất thích, còn thường xuyên coi bản truyền hình của truyện nữa, cô nhớ rõ năm đó cô cùng xem với mẹ, có xem qua đoạn Lâm Đại Ngọc chôn hoa một chút, chẳng qua là đã lâu rồi, không còn nhớ rõ.
“Sao? Cô biết không? – Mộ Bắc Tầm cười hỏi.
“Tôi nghĩ thêm chút đã” – Cố Vãn Sênh cắn môi dưới, sự bướng bỉnh trong cô trỗi dậy, dường như muốn nhớ đến cái gì đó nhưng không nhớ ra.
Ngón trỏ cô gõ cốc cốc vào trán, im lặng suy nghĩ
Mộ Bắc Tầm nhìn Cố Vãn Sênh thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc, giơ tay che miệng, thật ra anh mắc cười gần chết.
“À! Tôi biết rồi!” – Cố Vãn Sênh đột nhiên ngẩng đầu, phấn chấn nói
Mộ Bắc Tầm bị hành động của Cố Vãn Sênh làm giật mình, vội vàng cúi đầu húng hắng vài tiếng để lấp ɭϊếʍ: “Khụ khụ… vì sao?”
“Bởi vì trước đó một ngày Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc đã xảy ra hiểu lầm, cảm thấy hoa rơi cũng như số phận mình, vì thế việc chôn hoa biểu đạt cho nỗi buồn khổ của chính mình”
“Cô chắc chưa?” – Mộ Bắc Tầm nhướng này, hỏi
“Rồi.
”
Mộ Bắc Tầm cười gian trá, sau đó nghiêm nghị nói: “Sai rồi”
“Sai sao?” – Cố Vãn Sênh bày ra vẻ mặt không thể tin được, nhìn anh
“Đúng, sai rồi” – Mộ Bắc Tầm nhịn cười, lặp lại lần nữa
“Vậy đáp án là gì?” – Cố Vãn Sênh không chịu thua, hỏi lại, vì cô đã chắc chắn mình đúng, không thể nào sai được
Mộ Bắc Tầm không nhịn nổi nữa, anh quay đầu đi, đưa điện thoại cho Cố Vãn Sênh, nói: “Cô tự xem đi”
Cố Vãn Sênh nửa tin nửa ngờ cầm lấy, thấy dòng chữ trêи đó, trong đầu đột nhiên nhảy số, bỗng dưng có có dự cảm không lành, cô lướt xuống, hai hàng chữ xuất hiện trước mắt ——
Hỏi: Vì sao Lâm Đại Ngọc lại chôn hoa?
Đáp: Vì cô ấy rảnh
“! ! ”
Mặt Cố Vãn Sênh tối sầm, cô nén giận, nhìn Mộ Bắc Tầm đang nhịn cười đến mức nhăn nhó, cô vặn hỏi: “Giáo sư Mộ rảnh lắm phải không? Rảnh đến mức tán gẫu đùa giỡn với tôi đúng không? Hả?”
Mộ Bắc Tầm không cười nữa, đằng hắng hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao? Tôi đang kiểm tra xem năng lực suy đoán của cô có linh hoạt không, kết quả chứng minh là không hề
Mồm mép anh lợi hại, Cố Vãn Sênh không cãi lại được, chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên*.
Cô tức giận nhìn Mộ Bắc Tầm, sau đó bất lực cúi đầu, cô chỉ có thể nói làm cấp dưới của anh quả thật quá xui xẻo.
——
Tổ chuyên án tiến hành tổng điều tra ở thôn gần đồng ruộng nơi Tằng Quân bỏ lại chiếc xe, cũng không tìm được một chút về tin tức của hắn ta.
Nhưng lúc họ đang nghỉ ngơi ăn cơm, nói chuyện về Tằng Quân, ngay lúc đó cũng có một nhân viên cửa hàng bán xe cũ đến mua cơm, anh ta rất nhiệt tình, nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, liền chủ động hỏi có thể giúp gì được hay không, kết quả thật đúng là cơ hội ngộ đả ngộ chàng**
Nhân viên cửa hàng kia vừa liếc mắt qua là nhận ra Tằng Quân, hắn có đến cửa hàng đó để mua xe, ngay ngày thứ hai bọn họ truy đuổi hắn, vì cũng là khách quen, hơn nữa lúc đó đã hơn mười giờ nên ấn tượng rất sâu
Tin tức này đối với tổ chuyên án như là trời mưa giữa trời hạn, lập tức đến cửa hàng xe cũ lấy ảnh chụp chiếc xe kia, bắt đầu điều tra toàn bộ thành phố
Kết quả là ngày hôm sau, qua một chiếc camera theo dõi ở một thôn gần đó – thôn Đại Giang, quận Phú Dương, phát hiện được tung tích của chiếc xe kia!
*: câu nói ẩn dụ, ý muốn nói là chịu đựng đau khổ
**: thành ngữ, wù dǎ wù zhuàng, ý chỉ sự suy nghĩ chưa chu đáo, tỉ mỉ – trích song phó mộng, ý muốn nói cuộc gặp bất ngờ, không liệu được trước.
.