Thân Thân Ngô Hoàng

Thu qua đông đến, trong hoàng cung nhóm tú nữ mỗi người đều mặc áo khoác lông chồn, vẻ bên ngoài chính là thanh tú, xinh đẹp, đại biểu cho hậu cung sắp tới diễn một màn tranh đấu tình cảm, vì sao lại vậy? Bởi vì thời khắc thu qua đông đến, hoàng thượng sẽ đến ngự hoa viên tổ chức một buổi biểu diễn cầm nghệ giữa các phi tần đến lúc đó sẽ có rất nhiều đại quan xuất hiện, tối trọng yếu nhất là có cả hoàng thượng đến xem, nếu có thể lấy luôn được ưu ái của hoàng thượng, không những được sủng ái mà còn có thể thu được vài rương vàng bạc châu báu, như vậy có thể là cơ hội tốt một bước từ chim sẻ hóa phượng hoàng, sao đám nữ nhân này có thể bỏ qua cơ hội tranh giành đấu đá nhau cơ chứ?

Hết lần này đến lần khác Niếp Vân lại không có hứng thú, nhưng nghe thấy hoàng thượng sẽ đến xem hắn lại càng không thiết tha, vẫn phải mặc một thân trang phục rườm rà, còn bị bắt ép cài trâm đi tham gia, hắn dám cam đoan hắn sẽ không được hoàng thượng chọn trúng, nếu nói trong nội cung có thể biểu diễn múa kiếm..... cái này có lẽ hắn cũng có cơ hội trúng nhưng đáng tiếc hắn không được! Chỉ sợ hắn vừa rút kiếm ra, đã bị đám thị vệ tưởng thích khách áp giải ra ngoài rồi.

Không biết chỗ đó có đồ ăn hay không, hắn sáng nay còn chưa được ăn, thật đói! Niếp Vân cau mày, hai tay nhanh chóng ôm lấy bụng nghĩ.

Nâng đầu lên một chút, nhìn đám người đến người đi ở ngự hoa viên, bỗng nhiên rất muốn quay đầu trở về, nếu không phải còn một Sử công công nhìn chằm chằm vào mình, hắn thật đúng là muốn thừa dịp tìm cơ hội tốt, chuồn êm đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Niếp Vân bất đắc dĩ nhìn sang Sử công công bên cạnh, thấy hắn vừa vặn híp mắt nhìn mình, hắn đành phải tranh thủ thời gian quay đầu lại nhận mệnh ngồi ở trên ghế đợi hoàng thượng đến xem.

Không biết Sử công công có phải cố ý chỉnh hắn hay không, mới sáng sớm kéo hắn đến chỗ nhóm tỳ nữ trang điểm hơn nữa còn trưng ra khuôn mặt thối cho hắn xem, cũng không phải mình buộc hắn, trừng mình cũng vô dụng nha! Thật sự không hiểu, không cam lòng thì cũng đừng gọi hắn đến làm gì!

Niếp Vân trong lòng oán trách nghĩ, đúng lúc này, một đám cung nữ xinh đẹp đứng tách thành hai hàng, đi vào là hai vị phu nhân xinh đẹp từ trung tâm chậm rãi tiến đến chỗ đài cao phân biệt ngồi trên ghế Phượng.

“Này! Hai người kia là ai vậy?” Niếp Vân đẩy đẩy Sử công công, giọng thấp nhưng ngữ khí thô lỗ hỏi.

Sử công công không dám tin mở to mắt, khẩn trương nhìn bốn phía, mới tức giận thấp giọng mắng Niếp Vân: “Ngươi thật sự quá to gan! Vậy mà là lại dùng từ ngữ bất kính với hoàng thái hậu cùng hoàng hậu nương nương! Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Hắn làm sao biết hai người kia có địa vị cao quý chứ! Thật là dữ! Niếp Vân mất mặt phất phất tay, không có ý định cùng Sử công công tranh luận, hôm qua cùng Thượng Quan Hiên nói một đống đạo lý làm lãng phí của hắn một đống nước miếng, hắn cũng không muốn phí sức lực cùng lão gia hỏa này cãi nhau.

Quay đầu thấy hoàng thượng đã ngồi trên long ỷ bên cạnh còn một người khác, chắc là người trong cung hay lưu truyền là nhị vương gia đi! Niếp Vân vẻ mặt nhàm chán đưa tay cầm lấy cái cằm lười biếng xem không khí náo nhiệt.

Qua không bao lâu vài tú nữ nhao nhao đòi lên sân khấu biểu diễn, không phải đánh đàn tranh thì là múa, không thì lại ngâm thơ, Niếp Vân nghe liền bắt đầu liều mạng ngủ gà ngủ gật, dù sao là thay phiên nhau lên sân khấu hắn lại là người cuối cùng lên sân cho nên đại khái yên tâm tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Ngồi ở trên đài cao Thượng Quan Hiên liền sớm phát hiện ra Niếp Vân, không nghĩ Niếp Vân dám trước mặt bao nhiêu người ngủ gà ngủ gật, tuy hắn rất muốn lao xuống giáo huấn nhưng mà ngại cấp bậc, địa vị quan hệ, hắn chỉ có thể ngồi xem Niếp Vân ngủ gà ngủ gật, về phần thanh âm đàn cùng ngâm thơ bên tai, hắn hoàn toàn không để vào trong tai.

“Hoàng huynh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?’’ Thượng Quan Vân lấy khuỷu tay đẩy đẩy Thượng Quan Hiên hỏi, nhìn bộ dáng hoàng huynh như đang bị kìm nén sắp chết.

“Hắn đang ngủ.” Thượng Quan Hiên thoát ra một câu nói không đầu không đuôi, ý niệm lao xuống lay tỉnh Niếp Vân càng lớn.

Thượng Quan Vân nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền trông thấy một đại mỹ nhân đang lười biếng chống cằm ngủ, mọi người ở đây đều hướng tầm mắt về tiểu mỹ nhân chỉ tiếc tiểu mỹ nhân không hề biết vẫn tiếp tục ngủ, đứng bên cạnh hắn là Sử công công vẻ mặt không biết làm sao nhìn mỹ nhân, giống như không biết làm thế nào cho phải.

“Chậc chậc! Thật là một đại mỹ nhân! Hoàng huynh, nếu ngươi không muốn thì đưa nàng cho ta được không?” Thượng Quan Vân cười cực kì mập mờ quay đầu lại hỏi.

“Không được! Ta muốn xuống đánh thức hắn.” Thượng Quan Hiên nói xong liền đứng lên, đúng như ý nghĩ lao xuống đi gọi Niếp Vân dậy.

Thượng Quan Vân vội vàng bắt lấy cánh tay của Thượng Quan Hiên, vội vàng nói :

“Hoàng huynh! Ta biết ngươi lại muốn thuyết giáo, nhưng bây giờ không phải lúc, ngươi đợi đám phi tử kia biểu diễn xong có được không?’’

Nói xong, hắn còn quay sang nháy mắt cho hoàng thái hậu cùng hoàng hậu hi vọng các nàng có thể khuyên nhủ Thượng Quan Hiên.

“Hiên Nhi nha! Ngươi ngồi xuống! Cùng lắm mẫu hậu bảo Sử công công đuổi nàng đi là được, ngươi cũng không cần vì việc nhỏ đó mà đi thuyết giáo!’’

Hoàng thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nhi tử hắn cái gì cũng tốt, chỉ là không bỏ được bệnh thích thuyết giáo, mà ngay cả nàng làm mẫu hậu nếu làm sai cũng bị hắn giáo huấn đây này!

“Đúng rồi Hoàng thượng! Không bằng để cho nô tì gọi người đuổi hắn ra là được rồi, người cũng không cần phải làm việc này.”

Hoàng hậu dùng âm thanh mềm nhẹ nói với Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên gật đầu, phân phó một công công nói với hắn :

“Đi, đem phi tử đang ngủ đưa đến tẩm cung của trẫm, đừng để hắn ngủ chỗ đó để tránh hắn bị cảm lạnh.”

“Vâng.”

Mặc dù công công kia rất kinh ngạc trước mệnh lệnh của Thượng Quan Hiên nhưng hắn vẫn lĩnh mệnh lui xuống làm việc.

Thượng Quan Vân quái dị nhìn Thượng Quan Hiên:

“Hoàng huynh, ngươi uống lộn thuốc sao?”

Tuy hoàng huynh bình thường có chút quái dị nhưng mà không nghĩ tới hắn sẽ quan tâm một phi tử không quen biết, thật làm cho hắn quá mức kinh ngạc, hắn tưởng rằng hoàng huynh chỉ biết quan tâm Thường Tư.

Mà ngồi ở hai bên Hoàng thái hậu cùng hòang hậu cũng dùng vẻ mặt quái dị nhìn Thượng Quan Hiên, trong suy nghĩ của Thượng Quan Vân, Thượng Quan Hiên không phải là người tùy tiện quan tâm, chăm sóc phi tử mà ngay cả chuyện thị tẩm của Thượng Quan Hiên cũng là do hoàng thái hậu và hoàng hậu sai khiến, nếu không Thượng Quan Hiên tuyệt đối sẽ không động đến đám phi tử kia.

“Có sao?”

Thượng Quan Hiên nghi hoặc nói, hắn chỉ là quan tâm bằng hữu của hắn nha? Như vậy cũng có vấn đề sao?

Gặp phải ánh mắt đồng dạng quái dị của ba người nhìn hắn, Thượng Quan Hiên lộ ra nụ cười ngây ngô, quay đầu nhìn đám phi tử đang ra sức biểu diễn.

Ngủ đến một nửa bị công công không quen mang ra ngoài, Niếp Vân mắt lờ đờ đi theo, đêm qua cùng Thượng Quan Hiên trò chuyện quá muộn hại hắn không có thời gian để ngủ, mệt chết đi được! Vừa mới nghe những cái như ngâm thơ, ca hát sẽ khiến cho người ta muốn đi gặp Chu Công nha! Thật sự là nhàm chán cực kỳ, cho nên không thể trách hắn ngủ, bởi vì thực sự quá nhàm chán !

Tên công công dẫn hắn đến một cung điện hoa mỹ rực rỡ, rồi mang Niếp Vân đi vào tẩm cung lưu lại một mình Niếp Vân đứng ngốc.

“Hiện tại muốn làm gì nha?”

Niếp Vân nghi hoặc nhìn bốn phía, tự hỏi cuối cùng thấy một chiếc giường lớn.

Oa! Cái giường thật là lớn, Niếp Vân đến bên giường ngồi xuống, cầm cái trâm cài trên đầu vứt xuống đất lại đem đống y phục rắc rối hoa lệ kia cởi ra chỉ còn lại bạch sam, sau đó bổ nhào lên giường lớn, kéo chăn che kín thân thể, chuẩn bị tư thế thoải mái nằm ngủ.

Ngự hoa viên như trước vẫn náo nhiệt, ồn ào nhưng mà ngồi bên cạnh Thượng Quan Hiên là Thượng Quan Vân bắt đầu nhắm mắt bộ dáng muốn ngủ, Thượng Quan Hiên thấy thế vội vàng đẩy hắn một phát để cho hắn thanh tỉnh một chút.

Thiếu chút nữa bị Thượng Quan Hiên đẩy ngã xuống đất Thượng Quan Vân bất mãn oán giận nói :

“Hoàng huynh ngươi sao lại đẩy ta nha!’’

Vạn nhất hắn té bị thương thì làm sao bây giờ?

“Ngươi xem các nàng đã cố gắng biểu diễn, ngươi làm sao lại có thể trộm ngủ, cố giữ vững tinh thần đi! Các nàng có thể đã chuẩn bị rất lâu mới....’’

Thượng Quan Hiên bắt đầu tái phát bệnh cũ thuyết giáo người khác, nhưng mà mới nói được một nửa Thượng Quan Vân lập tức cầm lấy hoa quả nhét vào miệng đang thao thao bất tuyệt của Thượng Quan Hiên.

“Hoàng huynh....Ta xin ngươi được không, ta không ngủ là được, ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện là tốt rồi.’’

Thượng Quan Vân vẻ mặt cầu xin đối với Thượng Quan Hiên. Thượng Quan Hiên đem trái cây trong miệng nhai xong rất vô tội nói :

“Ta chỉ mong ngươi hiểu các nàng vất vả ra sao! Huống chi ngươi thân nhị vương gia như thế nào trước mặt mọi người ngủ? Còn có...’’

Thượng Quan Vân đau đầu, tranh thủ thời gian lấy thêm một quả nhét vào trong miệng Thượng Quan Hiên :

“Ta đã biết, ta đã biết, ta không ngủ gà ngủ gật là được, tha cho ta đi! Đừng lải nhải nữa....”

Thượng Quan Vân vẻ mặt muốn khóc vội vàng cầu khẩn, kỳ thật hoàng huynh không có hắn, nhất định có thể trong hoàng cung xảo trá mà sống sót, nếu có người muốn cùng đoạt vương vị, làm không tốt hắn sẽ cùng người soán vị nói một đống lớn đạo lý, sau đó người kia sẽ cùng hắn hận không thể tìm một mặt tường mà đụng vào tránh cho phải nghe một đống lớn đạo lý của hoàng huynh, đống kia sẽ làm cho người ta đau đầu.

Thượng Quan Hiên đem trái cây nhét trong miệng đặt sang một bên

“Nghe ta nói khổ như vậy sao?! Vì cái gì mỗi lần ta mở miệng ngươi đều là bộ dáng thống khổ! Thật sự là không lễ phép!’’

Thượng Quan Hiên vẻ mặt bị tổn thương nói với Thượng Quan Vân.

“Hoàng huynh kỳ thật nghe ngươi nói chuyện cũng không thống khổ, chỉ là ngươi nói vào trọng điểm chính thì tốt rồi, không chỉ nói một đống lớn nói nhảm mà còn không vào vấn đề chính.”

Thượng Quan Vân thận trọng vỗ xuống bả vai Thượng Quan Hiên, rất nghiêm túc nói cho hắn nghe.

“Ách.. Là như vậy sao?”

Thượng Quan Hiên ngơ ngác nói, không biết Niếp Vân có phải hay không cũng nghĩ hắn nói chuyện rất phiền? Hắn thật sự nói rất nhiều sao? Thượng Quan Hiên rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Thượng Quan Hiên cứ như vậy ngơ ngác nhìn đám tú nữ, các phi tử cố gắng khiến cho hắn chú ý, hắn lại nghĩ đến lời Thượng Quan Vân nói.

Thật vất vả tranh thủ tình cảm cùng thi đấu kết thúc, nhưng mà Thượng Quan Hiên không có cẩn thận xem những cái kia phi tử nào diễn tốt nhất, cho nên dứt khoát để hoàng thái hậu đi ban thưởng cho tú nữ cùng các phi tử, chính mình trở lại tẩm cung nghỉ ngơi.

Nghe được tiếng đẩy cửa, Niếp Vân vội vàng mở mắt đứng lên, không nghĩ tới nhìn thấy Thượng Quan Hiên mặc một thân hoàng bào đi tới.

“Ngươi... ngươi như thế nào... ”

Niếp Vân giật mình chỉ vào Thượng Quan Hiên, cà lăm nói không hết câu.

Thượng Quan Hiên nghi ngờ sờ sờ lên áo bào, sau đó giật mình ngẩng đầu nhìn Niếp Vân hỏi:

“Y phục của ta rất lạ sao?”

“Ngươi làm sao lại mặc quần áo của hoàng thượng? Niếp Vân đứng lên kéo Thượng Quan Hiên lại hỏi.

“Ta vốn chính là hoàng đế mà? Đương nhiên phải mặc hoàng bào!’’

Thượng Quan Hiên vẻ mặt đương nhiên trả lời, không hiểu cái này có gì mà phải kinh ngạc, hắn hôm qua đã nói với Niếp Vân mình là hoàng thượng! Là chính bản thân Niếp Vân không tin.

Niếp Vân bộ dáng muốn té xỉu nhìn Thượng Quan Hiên. Trời ạ! Vậy mấy hôm trước hắn không may để lộ thân phận mình ra ngoài ánh sáng?! Thiệt thòi hắn còn cho rằng Thượng Quan Hiên ngốc không nghĩ tới chính mình mới là thằng ngốc, hắn nên trở về với sư phụ để tu luyện một phen, thật sự xấu hổ tới chết.

Thượng Quan Hiên không phát giác được Niếp Vân xấu hổ, ngược lại cao hứng kéo Niếp Vân qua một bên ngồi.

“Vân, ngươi có đói bụng không? Có muốn hay không ta gọi người chuẩn bị một ít thức ăn cho ngươi được không?’’

“Ách… không cần...”

Tha cho hắn! Hắn hiện tại làm sao có tâm tư ăn cái gì! Không ngờ Thượng Quan Hiên ngốc như vậy cũng có thể làm hoàng đế, cái này thực sự khiến hắn kinh ngạc!

Thượng Quan Hiên gật gật đầu, hiếu kì hỏi :

“Đúng rồi! Ngươi tại sao lại mặc nữ trang vậy? Thế mà lại trà trộn vào hậu cung, bất quá ngươi mặc nữ trang trông thật đẹp!’’

Niếp Vân cảm thấy gió lạnh thổi qua đầu hắn, còn có vài con quạ đen bay qua kêu oa oa vài tiếng.

“Ngươi nhất định phải nói ra lời ngu ngốc như vậy sao?”

Niếp Vân bắt đầu mãnh liệt thở dài, xem ra hắn không cần lo lắng Thượng Quan Hiên gọi người đem hắn đá văng ra ngoài rồi, bởi vì Thượng Quan Hiên rất ngốc, chỉ sợ không biết cái gì là người xấu đâu!

“Ta là nói thật!” Thượng Quan Hiên vẻ mặt vô tội nói, vì cái gì một mảnh nhiệt tình của hắn luôn bị hiểu nhầm!

“Thực sự không hiểu sao ngươi có thể sống sót ở đây, hoàng cung hiểm ác như thế này lại có người đơn thuần ngu xuẩn như ngươi, hơn nữa còn làm hoàng thượng, thật sự là không thể tin được.”

Niếp Vân cầm lấy ly trên bàn rót trà, vừa uống vừa đối với Thượng Quan Hiên nói.

“Ta cũng không biết nha!”, Thượng Quan Hiên nghe Niếp Vân nói vậy liền ngốc vù vù trả lời.

Niếp Vân lắc đầu cầm lấy cái ấm thay Thượng Quan Hiên rót chén trà hỏi :

“Một chút nữa ngươi gọi phi tần thị tẩm sao?”

Thượng Quan Hiên lắc đầu:

“Ta không có chiêu phi tần thị tẩm, bình thường đều là mẫu hậu hoặc hoàng hậu giúp ta quyết định, ta không quản những chuyện đó.”

Niếp Vân nghe xong không khỏi thở dài:

“Ngươi như thế nào có thể làm hoàng thượng?  Đến cả thị tẩm cũng là để người ta giúp ngươi chọn, vậy cái kia của ngươi có hữu dụng với... phi tử không? ’’

Đây là câu mà Niếp Vân muốn biết nhất, nhìn Thượng Quan Hiên một bộ sáng ngốc chỉ có người khác ăn hắn không có hắn ăn người nha !

Thượng Quan Hiên lập tức đỏ mặt, xấu hổ, ấp úng trả lời:

“Ta... ta mới không có quá đáng như vậy! Ta chỉ cùng các nàng chơi cờ mà thôi...’’ Trong suy nghĩ của Thượng Quan Hiên, nữ nhân đều muốn được hảo hảo yêu thương che chở, không phải cứ đem các nàng lên giường làm ẩu, cho nên đối với việc này, hắn đương nhiên là xấu hổ không biết phản ứng như nào, nói chuyện cũng là ấp úng.

“Đánh cờ?!” Niếp Vân nghe được Thượng Quan Hiên trả lời, thiếu chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra, hắn giật mình hô một tiếng, không dám tin lắc đầu, ngươi thật là nam nhân sao? Vậy mà có thể ở nơi có một đống nữ nhân làm Liễu Hạ Huệ, chỉ cùng các nàng đánh cờ, thật là khiến người ta không thể làm được.

Thượng Quan Hiên bộ dáng đương nhiên gật đầu:

“Đúng nha! Bằng không ta cũng không biết làm gì, cũng không thể cho các nàng một mực bất động nha? Cho nên ta cùng các nàng đánh cờ! Ngẫu nhiên cũng cùng các nàng đánh đàn, vấn đáp câu đối.”

Niếp Vân vẻ mặt nghiêm túc đưa tay khoác lên vai Thượng Quan Hiên, miệng cực kì chăm chú hỏi:

“Ngươi thành thật cho ta biết, ngươi… có phải hay không là xử nam?’’

Thượng Quan Hiên sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú phút chốc đỏ ửng, chân tay luống cuống mà nói:

“Ta... ta... không phải cái kia, mà... Hơn nữa... Ta... ta có một đứa con, phải... Thật sự!’’

Sợ Niếp Vân không tin, hắn còn tranh thủ thêm câu nói sau cùng, chứng minh lời hắn nói là sự thật.

“Chỉ bằng bộ dáng này của ngươi? Đừng nói giỡn!’’ Niếp Vân căn bản không tin phất tay, nhìn hắn bộ dáng ngượng ngùng thấy thế nào cũng là một xử nam, bảo hắn sao có thể tin tưởng lời tên này nói!

‘Thật sự! Khi đó... Ta... Ta tuy ý thức không rõ, nhưng mà ta thật sự có... Có cùng nữ nhân da thịt thân cận.” Thượng Quan Hiên đỏ bừng mặt giải thích.

Niếp Vân nhíu mày:

“Ý thức không rõ? Vì cái gì? Uống say?’’

Thượng Quan Hiên đỏ mặt mãnh liệt lắc đầu :

“Là mẫu hậu sợ ta không cùng các phi tử phát sinh quan hệ, cho nên… Cho nên mới gọi hoàng đệ của ta ở bữa tối hạ dược vào bên trong, sau đó mới có thể…” Hắn càng nói càng nhỏ, bất quá cuối cùng Niếp Vân cũng hiểu ý của hắn.

“Nha… Nguyên lai là như vậy! Vậy về sau ngươi đã hưởng qua tư vị mỹ nhân, ngươi vẫn cùng các nàng đánh cờ sao?’’

Niếp Vân hiếu kỳ hỏi, không nghĩ tới tên này ngoại trừ có điểm ngây ngô còn thật đáng yêu, thật là làm cho người ta muốn khi dễ hắn.

“Đúng rồi!”

Thượng Quan Hiên gật đầu trả lời, lần thứ nhất của hắn đau muốn chết, hơn nữa bị hắn áp dưới thân hoàng hậu giống như cũng rất đau, mơ hồ trong đó còn giống như đã nhìn thấy nàng đổ máu, sợ tới mức hắn cũng ko dám đi động nữ nhân.

‘Chậc chậc ! Ngươi thật sự không hiểu được sự hưởng thụ !’’ Niếp Vân vì nhóm tú nữ kia cảm thấy bọn họ thật đáng thương, còn phải cùng tên ngốc không hiểu tình thú đánh cờ, chắc hẳn những phi tử được cho sủng qua  nhất định đều cắn khăn tức giận trở lại hậu cung a !

‘Cái kia tuyệt không thú vị, lại khiến các nàng bị thương’’ Thượng Quan Hiên vẻ mặt thành thật đối với Niếp Vân nói.

‘Nữ nhân lần đầu tiên sẽ bị như vậy, kế tiếp sẽ không sao rồi, ngươi có thể yên tâm hưởng thụ’’. Niếp Vân tính tình tốt khai đạo cho tên trước mắt không hiểu tình thú này.

‘Nhưng mà như vậy ta cũng rất đau nha !’’. Thượng Quan Hiên ai oán nói, cái loại kinh nghiệm này hắn không muốn nhắc lại một lần nữa đây này.

‘ Đó là ngươi tư thế sai lầm mới có thể như vậy, chẳng lẽ ngươi không đọc loại sách đấy sao ? Trong hoàng cung không phải có rất nhiều đông cung đồ sao ? Đi tìm hoàng đệ ngươi hoặc mẫu hậu ngươi bọn hắn nhất định sẽ có’’.

Niếp Vân hảo tâm chỉ dẫn Thượng Quan Hiên, tránh khỏi đến lúc hắn già rồi không hiểu thế nào cùng nữ nhân ân ái.

‘Cái kia… Cái loại sách này không nhìn cũng thế, đọc nhiều sách thánh hiền mới đúng !’’

Thượng Quan Hiên đỏ bừng mặt trả lời, hắn không phải chưa xem qua loại sách này, bất quá hắn mới xem một tờ sắc thư đã vứt xuống, thật không hiểu ngươi viết ra cùng vẽ ra đồ vật này có liêm sỉ hay không.

‘Ngươi thực sự hết thuốc chữa !’’ Niếp Vân lắc đầu đối với Thượng Quan Hiên nói

Bị Niếp Vân nói như vậy, Thượng Quan Hiên cảm thấy ủy khuất nói :

‘ Ta thật sự cho rằng không cần thì vẫn tốt chứ sao’’

Niếp Vân vốn là không muốn nói lý với tiểu ngốc về tính phúc, nhưng nhìn bộ dáng hắn ủy khuất không khỏi nổi lên ý nghĩ muốn khi dễ, lộ ra bộ dáng tươi cười tà tứ hướng Thượng Quan Hiên vẫy tay :

‘Ngươi lại đây’’

Thượng Quan Hiên sửng sốt, ngoan ngoãn đi đến trước hỏi :

‘Muốn gì ? Oa !!’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui