Thần Thật Là Yếu Đuối


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ninh Như Thâm vừa ra khỏi cổng hoàng cung, xe ngựa của Ninh phủ đã đợi ở ngoài.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi nhảy xuống khỏi xe ngựa, khuôn mặt phúc hậu tỏ ra vui mừng, ông ấy hành lễ với cậu, "Đại nhân!"
Ninh Như Thâm:...
Ninh Như Thâm, "Ông là...?"
Người nọ lập tức hoảng sợ, "Đại nhân! Lão nô là Nghiêm Mẫn đây!"
Ninh Như Thâm nhìn chăm chú vào trang phục của ông ấy, thử dò hỏi: "À...!Nghiêm quản sự?"
Nghiêm Mẫn vội vàng gật đầu, "Đúng là lão nô đây."
Ninh Như Thâm mỉm cười, "Hôm nay trông ông không giống mọi khi, suýt nữa thì không nhận ra." Cậu nói xong thì leo lên xe ngựa, để lại Nghiêm Mẫn đứng tại chỗ rồi tự sờ lên mặt mình trong sự hoang mang.
Trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ và nước trà, thậm chí còn đốt cả trầm hương.
Toàn thân Ninh Như Thâm rã rời.
Cậu tiện tay cầm một quả óc chó lên rồi bắt đầu cắn răng rắc, nhân tiện gọi Nghiêm Mẫn, "Khởi hành."
Xe ngựa kẽo kẹt chuyển động rồi từ từ khởi hành.
Đi được vài mét, một giọng nói lanh lảnh bỗng dưng vang lên ở phía sau, "Ninh đại nhân! Ninh đại nhân ngài chờ đã!"
Ninh Như Thâm giật mình thon thót, lòng thầm có linh cảm chẳng lành.
Cậu ngồi dậy rồi đập vào thành xe để thúc giục Nghiêm Mẫn, "Nghiêm thúc, nhanh lên, tăng tốc đi!"
"Ơ...!đại nhân à, hình như lão nô vừa nghe thấy..."
"Ông nghe nhầm rồi."
"..."
"Ninh đại nhân...!Ninh đại nhân! Bệ hạ triệu kiến...!Bệ hạ..." Giọng nói phía sau càng lúc càng gần hơn, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng thở run rẩy.
Thùng xe rung lắc, cả cỗ xe dừng lại.
"Xoạt!" Ninh Như Thâm hít sâu một hơi rồi vén rèm xe, thò đầu ra ngoài nhìn, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt mướt mải mồ hôi của Đức Toàn.
Đức Toàn thở hổn hển, giơ lan hoa chỉ về phía Ninh Như Thâm tỏ vẻ trách cứ, "Ây dô, Ninh đại nhân thật là hành hạ người ta quá đi mà~"
Ninh Như Thâm mỉm cười đầy lịch sự:...
- --
Đi từ cổng hoàng cung vào sâu bên trong, suốt dọc đường đều là kiến trúc tường đỏ ngói vàng.

Vòng qua một bên cửa phụ sẽ đến một lối đi ngoằn ngoèo, hai bên lối đi trồng đầy những cây hoa lê trắng muốt như ngọc tuyết.
Ninh Như Thâm nhìn ngắm xung quanh, thầm khen ngợi trong lòng:

Đình viện xuân sang rợp lê hoa, rất hợp để chôn cái thây ta.
Chuyến này ra đi, e là không có ngày trở về...
"Sao đại nhân lại thở dài vậy?" Đức Toàn cười hỏi.
Ninh Như Thâm lắc đầu, giơ tay chỉ vào cây hoa lê nở đẹp nhất, "Ta thích cái cây này." Nếu được chôn thây ở đây, cậu sẽ xí trước chỗ này.
"Trong chốn hoàng cung này, từng cây hoa ngọn cỏ đều thuộc về Thánh thượng." Đức Toàn cười tủm tỉm, "Nếu đại nhân thích, sau này nếu được ban thưởng, ngài hãy xin bệ hạ thưởng cho mấy cành."
Ninh Như Thâm nghe mà cảm động.
Ấy thế mà còn có "sau này".
"Cảm ơn lời chúc của Công công."
Trong lúc trò chuyện thì đã đi tới bên ngoài Ngự Thư Phòng, Đức Toàn dừng chân ở trước cửa rồi cúi người nói: "Mời Ninh đại nhân vào bên trong, nô tài đứng ở ngoài này thôi ạ."
Ninh Như Thâm gật đầu.

Nhớ tới những quy củ ở hoàng cung, cậu sờ soạng bên trong tay áo rồi nhét vào tay Đức Toàn một cách thành thạo, "Công công vất vả rồi."
Nói xong, cậu chỉnh lại tay áo rồi bước vào Ngự Thư Phòng.
Hai cánh cửa khép lại, Đức Toàn vội vã nhìn thứ được nhét vào tay mình: Vài hạt óc chó tròn tròn chất thành một đống nhỏ, thậm chí có hạt chỉ còn sót lại một nửa.
"..." Rắc.

Đức Toàn nứt ra làm đôi.
Trong Ngự Thư Phòng.
Bút mực và đồ chặn giấy được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương, vài nhành hoa lê nghiêng nghiêng cắm trong bình sứ men trắng, chúng điểm xuyết một chút tao nhã cho căn phòng đầy vẻ trang nghiêm.
Lý Vô Đình ngồi sau bàn với bộ trang phục màu đen, hàng lông mày hắn hơi nhăn lại.
Trước mặt hắn là một người đàn ông mặc trang phục đẹp đẽ, thoạt nhìn có vẻ giàu sang và chơi bời.

Người đó có khuôn mặt hơi giống với Lý Vô Đình - đó chính là Nhị Hoàng tử của tiên đế, Hiên Vương Lý Ứng Đường.
Lý Ứng Đường rút cành hoa ra, "Bệ hạ, chuyện xảy ra trong đại lễ sáng nay là sao vậy?"
Lý Vô Đình gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không trả lời.
Lý Ứng Đường nhìn hắn, khuyên bảo một cách bất đắc dĩ, "Thần không biết tên Ninh Sâm ấy phạm phải tội gì, nhưng bây giờ trên triều đình, các công thần như đã kết thành một sợi dây thừng.

Y đã lập công, lại còn có khẩu dụ của phụ hoàng, nếu tùy tiện xử lý thì e rằng chẳng khác gì ăn cháo đá bát..."
"Hoàng huynh, trẫm tự lo liệu được." Lý Vô Đình cuối cùng cũng lên tiếng.
Lý Ứng Đường nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi cười, "Thần lo xa rồi."

"Bệ hạ." Đúng lúc này, tiếng bẩm báo vọng vào từ bên ngoài, "Ninh Học sĩ cầu kiến..."
Lý Ứng Đường thu tay về rồi hành lễ, "Thần xin cáo lui trước."
......
Ninh Như Thâm theo nội thị đi vào trong Ngự Thư Phòng, nửa đường thì chạm mặt với một người đi từ trong ra ngoài.
Toàn thân toát lên khí chất cao quý của hoàng gia, tướng mạo hơi giống với Lý Vô Đình, duy chỉ khóe mắt là có một vết sẹo mờ, giống như một viên ngọc bị xước nhẹ vậy.
Cậu vẫn còn nhớ đây chính là Hiên Vương vừa được sắc phong trong đại lễ sáng nay, "Tham kiến Vương gia."
Lý Ứng Đường rất hòa nhã, "Ninh đại nhân."
Hai người không trò chuyện gì nhiều.
Ninh Như Thâm đi lướt qua người đó rồi vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy Lý Vô Đình đang ngồi sau chiếc bàn.
Lý Vô Đình đang cúi đầu viết lách gì đó, không nhìn thấy cậu.
Ninh Như Thâm khom người hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."
Người đó im lặng một lát rồi cất giọng nói đầy lạnh lẽo, "Trẫm nghe nói hôm nay Ninh khanh vấp ngã, bị thương ở đầu?"
Ninh Như Thâm:...Ai, tên nào chim lợn thế!
Cậu tỏ vẻ xấu hổ, "Là do thần bất cẩn."
Lý Vô Đình buông cây bút xuống, liếc nhìn cậu đầy lạnh nhạt, "Ninh khanh vốn dĩ yếu ớt, sao lại bất cẩn đến thế."
Ninh Như Thâm: "..."
Là ảo giác à? Vì sao cứ có cảm giác như đang kháy đểu cậu thế nhỉ?
Như có một luồng gió lạnh quét ngang người, ánh mắt của đế vương tập trung vào Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm cúi đầu hắng giọng, run rẩy quỳ xuống dập đầu, "Bệ hạ đang trách tội thần sao...!Thần đúng là đáng chết...!Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Lý Vô Đình ngồi sau chiếc bàn, im lặng nhìn cậu.
Triều phục màu đỏ tươi rộng thùng thình khiến cho thân hình đang quỳ dưới đất ấy càng thêm suy nhược.

Dường như thấp thoáng có thể nhìn thấy được xương sống gầy gò phía sau, mái tóc đen dài tán loạn trải khắp tấm lưng.
Những ngón tay cuộn chặt lại ghé lên môi, ho sặc sụa đến nỗi đỏ ửng cả mặt.
Nhìn không giống như đang giả vờ.
Ninh Như Thâm đang bị sặc nước bọt đến nỗi mắt nổ đom đóm, bỗng dưng một đôi giày màu đen thêu viền vàng lọt vào tầm mắt.
"Xem ra trẫm đã làm Ninh khanh sợ rồi."
"?" Ninh Như Thâm ngước đôi mắt mông lung lên, "Bệ hạ?"

Đôi mắt ướt nhẹp thoạt nhìn rất vô tội, mang theo một chút hoang mang khó hiểu.

Lý Vô Đình nhìn cậu một lát rồi chậm rãi nói: "Trẫm cho gọi Ninh khanh đến là vì chuyện chức vụ của khanh."
Chức vụ gì?
Ninh Như Thâm đột nhiên nhớ ra: À đúng rồi, mình muốn từ chức!
Lý Vô Đình nói: "Ninh khanh bị thương ở đầu khá nghiêm trọng, e là không thể làm được công việc của Hàn Lâm Viện.

Từ ngày mai trở đi..."
Ninh Như Thâm không dằn lòng nổi nữa, mừng húm nói: "Thần cũng đang định cáo lão về quê..."
"...Hãy đến Ngự Thư Phòng."
Hai câu nói đồng thời vang lên.
Ngự Thư Phòng chìm trong im lặng, hai người một trên một dưới cùng nhìn nhau.
Lý Vô Đình bình tĩnh nhìn cậu, "Ninh khanh vừa mới nói gì thế."
Môi Ninh Như Thâm hơi run lên.
Móa nó, cậu mới là người nên hỏi Lý Vô Đình vừa nói gì thì đúng hơn!
Đầu bị thương không thể đến Hàn Lâm Viện, cho nên tới Ngự Thư Phòng?
Anh có tôn trọng Ngự Thư Phòng chút nào không!
"Thần..." Ninh Như Thâm xoa huyệt thái dương, đầu váng mắt hoa, "Thần ù tai rồi sao, bệ hạ muốn cho thần cáo lão về quê đúng không ạ?"
Lý Vô Đình bỗng cúi xuống trước mặt Ninh Như Thâm, ánh mắt lạnh lẽo hạ thấp bằng tầm mắt của cậu.

Bàn tay to lớn thô ráp và nóng hầm hập ấy nắm lấy cằm Ninh Như Thâm rồi nâng mặt cậu lên...
"Ư..."
Khuôn mặt trắng nhợt ấy càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình khẽ nói: "Sao Ninh khanh lại muốn cáo lão về quê?"
"Gì cơ?" Ninh Như Thâm bất ngờ bị nắm cằm, hàng lông mi run lên, môi bị bóp chu lên giống như mồm cá vàng.
Hơi thở yếu ớt phả lên vết chai giữa ngón trỏ và ngón cái.
Lý Vô Đình cẩn thận đánh giá ánh mắt của Ninh Như Thâm, làn da bên dưới tay hắn mềm mại và lành lạnh, khiến cho người ta nhớ đến cây hoa lê trắng trong đình viện, chỉ cần đụng nhẹ một chút thôi là rơi rụng lả tả.
Ngự Thư Phòng lặng ngắt như tờ.
Nội thị và cung nữ đã sớm quỳ xuống đất không dám lên tiếng.
Giữa sự yên lặng chết chóc, Ninh Như Thâm cuối cùng không nhịn được nữa, cẩn thận hít vào dòng nước mũi vừa nãy bị văng ra do ho quá mạnh, "Sịt..."
Cậu đánh giá nét mặt của đế vương, "Nếu như...!có lương hưu."
Lý Vô Đình, "..."
Trong một khoảnh khắc, bàn tay bóp má cậu bỗng buông ra, để lại hai vết đỏ nhàn nhạt.
Lý Vô Đình nhìn Ninh Như Thâm, khẽ nhếch miệng: "Trẫm đùa thôi."

Hắn nói xong thì đứng dậy quay về bàn, cầm chiếc bút lông sói lên và tiếp tục viết lách, "Ninh khanh là đại thần phò tá vua được đích thân tiên đế khâm điểm, trẫm vừa mới lên ngôi, sao có thể đối xử tệ bạc với công thần được."
Ninh Như Thâm:...
Vậy anh còn ở đây chơi trò bà già xếp lego, nói năng nhảm nhí nửa ngày với tôi làm gì.

[1]
[1] Bà già xếp lego: Chơi bừa, chơi lung tung, đại ý là nói năng hoặc làm những việc xàm xí.
Lý Vô Đình viết xong, đóng dấu rồi phủi tờ giấy, "Tiếp chỉ đi, Ninh khanh."
Ninh Như Thâm run lẩy bẩy, "...Thần, cảm tạ long ân."
- --
Ninh Như Thâm lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Cậu nở một nụ cười đau khổ với Đức Toàn đang đứng cười gượng gạo ở bên ngoài, sau đó nhìn lên bầu trời, thất tha thất thểu ra về.
Đức Toàn thấy cậu cười như vậy thì rất khó hiểu.
Bị điều xuống Chiếu Ngục à?
"Đức Toàn." Có tiếng nói vang lên ở trong Ngự Thư Phòng.
"Có nô tài!" Đức Toàn nhanh chóng ngừng suy nghĩ vớ vẩn, khom lưng đẩy cửa đi vào.

Đến trước Ngự án, hắn thấy Lý Vô Đình đang nhăn mày phê duyệt sớ tâu, "Bệ hạ có chuyện g..."
Lý Vô Đình không buồn ngẩng đầu lên, "Ninh Sâm đút lót cho ngươi cái gì vậy."
Giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén khiến người ta phải sợ hãi.
Đức Toàn sợ tới mức run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất! Mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
Đút lót cho người trong cung là quy tắc ngầm từ xưa tới nay, nói hoa mỹ là ban thưởng, nói trắng ra thì chính là ngang nhiên hối lộ trước mặt vua.

Đó là tội chém đầu.
Đức Toàn run như cầy sấy.
Lý Vô Đình ngẩng đầu lên, "Đưa lên đây, trẫm không trách tội ngươi."
Dưới ánh mắt của đế vương, Đức Toàn run rẩy móc một nắm hạt óc chó trong tay áo ra rồi thả "lạch cạch" lên Ngự án...
Sau đó hắn vội vàng quỳ xuống đất, nước mũi nước mắt tùm lum, "Bẩm bệ hạ, Ninh đại nhân dúi cho một ít hạt óc chó...!Tổng cộng là bốn hạt rưỡi, không hề thiếu hạt nào cả, tất cả đều ở đây! Bệ hạ, bệ hạ tha mạng!"
Lý Vô Đình: "..."
- --------
Lời tác giả:
Đức Toàn: Nhà ta đời này qua đời khác đều là hoạn quan, rất là nghèo!
Ninh Như Thâm:...Đời này qua đời khác, hoạn quan?
Lý Vô Đình:.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận