Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ninh Như Thâm hoảng hốt nắm chặt tờ giấy.
Vậy thì chuyện cậu đóng giả làm người dân Ngu Xuyên những nửa năm, lại còn bày ra đủ trò...!Tất cả đều là uổng công à!
Lý Vô Đình...!đã biết rồi sao.
Hắn biết rồi mà còn để mặc cho cậu bịa chuyện?
Nhưng mà hắn không cảm thấy kỳ quái khi một người nhận sai quê quán của mình hay sao? Ninh Như Thâm đỡ trán, cố gắng bình tĩnh lại: Hay là chính Lý Vô Đình cũng nhớ sai...
Nếu là vậy thì cậu cũng không quê cho lắm.
Vẻ mặt cậu hết lên lại xuống.
Nghiêm Mẫn không nhịn được hỏi: "Sao vậy đại nhân, nguyên quán ghi sai à?"
Ninh Như Thâm lắc đầu, "Không sai, chỉ là ta sinh sai chỗ mà thôi."
Nghiêm Mẫn: Hả???
Cậu xua tay rồi hít một hơi, "Thôi."
Là do cậu sơ suất, nếu không phải lần này Lý Vô Đình bảo cậu lấy hộ tịch ra, cậu còn không biết rằng Đại Thừa có "sổ hộ khẩu".
Đúng là cẩn thận mấy vẫn có sai sót...!lại còn sai ngay từ bước đầu tiên nữa chứ!
Ninh Như Thâm gấp gọn giấy tờ lại, cứ nghĩ tới chuyện tờ giấy này cuối cùng sẽ đến tay Lý Vô Đình, cậu dứt khoát không thèm nghĩ ngợi nữa:
Cứ tạm thời như vậy đi.
Để cậu bình tĩnh lại đã, rồi nghĩ cách giải thích sau.
Nếu thật sự phải thẳng thắn thú thật, liệu Lý Vô Đình có thể hiểu nổi chuyện "xuyên không" này không, hắn sẽ chấp nhận chứ?
- --
Ninh Như Thâm thấp thỏm căng thẳng suốt hai ngày.
Hai ngày này, nếu nói theo cách của Cảnh Nghiễn thì là: "Sao lông đầu của ngươi lại xù hết lên thế kia?"
Ninh Như Thâm lắc đầu, không muốn nhiều lời, "Nói ít sai ít."
Cảnh Nghiễn:???
Hai ngày cứ như vậy mà trôi qua, rất nhanh đã tới ngày được nghỉ.
Mới sáng sớm, xe ngựa của hoàng gia đã dừng ở bên ngoài Ninh Phủ.
Ninh Như Thâm ra khỏi phủ đúng lúc Đức Toàn thò đầu ra, đối phương mặc thường phục và chào hỏi cậu:
"Ninh đại nhân, mau lên đây~"
Cậu hít một hơi sâu một vịn tay trèo lên xe.
Trong thùng xe, Lý Vô Đình mặc thường phục màu xanh đậm khiến cho hắn càng thêm nhã nhặn như một khóm trúc.
Hắn còn thành thạo đẩy ổ vàng sang cho cậu, "Tới rồi à."
Tim Ninh Như Thâm xao động, Ninh Như Thâm vừa ngồi xuống ổ vàng vừa nheo mắt, "Ừm."
"Ngủ ngon không?"
"Cũng tạm." Dù sao thì ban ngày cũng như đang mơ vậy.
Người bên cạnh lại hỏi, "Có mang theo giấy hộ tịch không?"
Ninh Như Thâm mở mắt ra, nhớ lại cái thân phận giả không biết đã lộ hay chưa của mình rồi gật đầu, "Có."
Lý Vô Đình ra lệnh ra ngoài mấy câu.
Xe ngựa chuyển động, chạy về hướng núi Thiệu Quang.
Chùa Thiệu Giác nằm ở lưng chừng núi Thiệu Quang.
Lần trước tới đây rừng cây xanh um, giờ đây đã màu vàng ươm đã nhuộm kín cả ngọn núi, điểm xuyết thêm vài đốm đỏ rực như lửa của lá phong.
Ngôi chùa màu đỏ vàng khuất sau rừng cây và mây mù.
Ninh Như Thâm và Lý Vô Đình đi vào trong chùa, Tịnh Hỷ Đại Sư dường như đã đoán được từ lâu, ông ấy chờ sẵn ở bên trong:
"Bệ hạ, Ninh thí chủ, mời đi theo bần tăng."
Ông ấy vừa nói vừa buông tay áo xuống, đi tới khoảng sân viện ở sau đại điện.
Con đường vào sâu bên trong rất quen thuộc.
Cho đến khi nhìn thấy cây bồ đề sừng sững ở phía trước, Ninh Như Thâm mới nhớ ra đây chính là sân viện mà cậu đã gặp Tịnh Hỷ Đại Sư.
Tịnh Hỷ dẫn bọn họ tới cửa viện cách vách, cười tủm tỉm nói: "Mời bệ hạ đi theo bần tăng trước."
Ninh Như Thâm nhìn theo, "Vậy thần đi dạo xung quanh một lát."
Lý Vô Đình ngẫm nghĩ, "Có chuyện gì cứ đến tìm trẫm."
Ninh Như Thâm gật đầu, Lý Vô Đình cùng Tịnh Hỷ đi vào trong Tĩnh Tâm Đường.
- --
Đức Toàn và các thị vệ theo hầu đều đứng canh ngoài viện.
Ninh Như Thâm đi sang sân viện cách vách.
Cây bồ đề ngàn năm trong đó đang um tùm xanh tốt, vải đỏ chúc phúc khẽ lay động trong cơn gió trên núi.
Cậu đang ôm tay áo ngắm nhìn thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của trẻ con:
"Nếu thí chủ muốn cầu phúc thì nên tranh thủ bây giờ."
Ninh Như Thâm quay đầu lại, nhìn thấy một chú tiểu đang ôm một chiếc chổi to để quét tước sân viện.
Cậu tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"
"Tịnh Hỷ sư phó có nói rằng, cây bồ đề này sắp hết tuổi thọ rồi, nó không sống nổi đến cuối năm nay."
Cái cây xanh tốt như thế này mà sắp hết tuổi thọ ư?
Ninh Như Thâm nửa tin nửa ngờ nhìn lên, chú tiểu mỉm cười: "Vạn vật đều có số mệnh, A Di Đà Phật~"
Cậu trầm ngâm đáp, "Ồ...", đột nhiên sực nhớ ra, lấy chuỗi hạt bồ đề ở bên hông ra, "Đây chính là hạt của cây bồ đề này?"
Hạt bồ đề có rất nhiều chủng loại, chú tiểu ngắm nghìn một lúc, "Ồ đúng rồi, thí chủ phải giữ gìn cẩn thận đấy nhé."
Ninh Như Thâm hoang mang, "Lẽ nào nó..."
Chú tiểu, "Cây bồ đề sắp không còn nữa rồi, chuỗi hạt này sẽ thành đồ hiếm.
Đến lúc đó nó rất là đáng tiề...!à công đức."
"..." Hóa ra là tăng giá trị!
Ninh Như Thâm nhìn bóng đèn nhỏ trước mặt: Không hổ là đồ đệ của Tịnh Hỷ Đại Sử, đầu óc kinh doanh giống hệt với sư phó.
Cậu trò chuyện với chú tiểu một lát.
Thấy Lý Vô Đình vẫn chưa đi ra, cậu tiếp tục sang sân viện cách vách để ngắm cảnh.
Chú tiểu thấy vậy thì gợi ý, "Nếu thí chủ muốn sang bên kia thì đi tắt qua đường này nhanh hơn."
Còn có đường tắt cơ à?
Ninh Như Thâm cảm ơn rồi đi xuyên qua hậu viện: Xem thử xem sao.
- --
Trong Tĩnh Tâm Đường, khói trắng bay lên từ lư hương.
Lý Vô Đình ngồi đối diện với Tịnh Hỷ, trên mặt tường màu xám tro có bày một bình sứ trắng, cành cây cắm trong đó rất tươi xanh.
"Chuyện mà bệ hạ nói..."
"Nửa tháng sau là sang năm mới rồi." Lý Vô Đình nói: "Đến lúc đó chỉ cần Đại Sư thêm vài nét bút nói rằng: Trẫm vô thê vô tự, có thể đổi lấy một Đại Thừa phúc đức lâu dài, muôn đời thịnh vượng."
"A Di Đà Phật, người xuất gia không thể dối trá được."
Lý Vô Đình nhìn ông ấy rồi mím môi lại.
Tịnh Hỷ vỗ tay, "Nhưng có thể tùy cơ ứng biến."
"..."
Lý Vô Đình thả lỏng cơ mặt, đột nhiên nghe thấy Tịnh Hỷ nói tiếp:
"Nhưng mà...!bệ hạ đã nghĩ kỹ chưa?"
Ông ấy nhìn Lý Vô Đình rồi nhắc nhở, "Nước đổ đi khó hốt về, lời này nói ra sẽ không còn quay đầu được nữa.
Tuy bệ hạ mang mệnh không vợ không con, nhưng không có nghĩa là bên người không thể có ai khác."
Lý Vô Đình lên tiếng, "Trẫm không cần người khác."
Tịnh Hỷ im lặng nhìn hắn rồi mỉm cười, "Bệ hạ biết y không phải là người của thế gian này, nếu có một ngày y rời đi..."
Tĩnh Tâm Đường chìm trong im lặng.
Bên ngoài, Ninh Như Thâm định giơ tay gõ cửa thì khựng lại.
Từng lời nói lọt vào trong tai cậu, giống như có ngàn vạn con sóng cùng ập vào lòng!
Cậu chưa kịp phản ứng lại thì lại nghe thấy một giọng nói rất kiên định:
"Trẫm cũng không cần ai khác."
Ngón tay Ninh Như Thâm run lên, bên tai như vang lên tiếng nổ mạnh.
Giọng nói của Lý Vô Đình vừa kiên định vừa quả quyết, trước mắt cậu chợt hiện ra ngàn vạn cảnh tượng...
Hóa ra Lý Vô Đình biết cả rồi.
Biết cậu không phải là người ban đầu, cũng biết rằng cậu không phải là người của thế giới này.
Từng cảnh tượng trong quá khứ tràn vào trong đầu.
Trong trăm ngàn lời mà Lý Vô Đình nói với cậu, có vài câu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Ninh khanh đúng là lúc nào cũng sẵn sàng để ra đi."
"Không nỡ rời đi?"
"Còn muốn từ quan không, Ninh khanh?"
"Đợi trẫm chiến thắng trở về, khanh có bằng lòng ở bên trẫm không?"
"Trẫm sẽ cho khanh một Đại Thừa tuyệt vời nhất."
Trái tim Ninh Như Thâm rung động mãnh liệt, một giọt nước mắt lăn xuống khỏi hàng mi.
- --
Sân viện cách vách.
Ninh Như Thâm lại quay về bậc thềm bên dưới cây bồ đề.
Cậu liên tục hồi tưởng lại những lời nói mà mình vừa nghe được, nhớ tới những lần Lý Vô Đình đối xử tốt với mình.
Từng chút từng ít tích góp lại, toàn là những hành động trong lặng lẽ.
Hắn làm rất nhiều chuyện nhưng chẳng hề nói một câu.
Cậu nhớ lại lời Hiên Vương đã nói: Lý Vô Đình luôn tự gánh vác mọi chuyện.
Lý Vô Đình không có vợ con, lại không cần ai khác ở bên cạnh hắn.
Hắn kiên định quả quyết như vậy, lặng lẽ cố chấp chỉ chọn một mình cậu, nếu như cuối cùng cậu không còn ở đây nữa...
Chẳng phải Lý Vô Đình sẽ cô độc đến cuối đời hay sao?
Ninh Như Thâm thầm nghĩ, trong đầu đã hiện ra cảnh tượng Lý Vô Đình già nua bước lên đài cao rồi nhìn ra xa.
Ráng chiều hắt xuống bóng hình cô độc, cơn gió thoảng qua mái tóc muối tiêu của hắn...
Cậu cảm thấy xót xa không chịu được, nước mắt sắp chảy ra mất rồi.
Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ở bên ngoài.
Ninh Như Thâm vội vã lau nước mắt, Lý Vô Đình đi từ cửa viện tới trước mặt cậu.
Cậu quay đầu lại, vẫn chưa thể xua tan hình ảnh trong đầu.
Lý Vô Đình cúi đầu nhìn, đột nhiên ngập ngừng, "...Em đang nghĩ gì vậy? Hình như trẫm vừa được chứng kiến cả cuộc đời của mình trôi qua trong mắt em."
"..." Ninh Như Thâm vội vã nhìn sang chỗ khác, "Không có."
Lý Vô Đình im lặng, xoa lên khóe mắt đỏ bừng của cậu, "Vừa khóc sao?"
Cảm xúc mà Ninh Như Thâm cố đè nén trong lòng lại trỗi dậy, cậu dụi đầu vào ngực Lý Vô Đình để che đi khuôn mặt mình:
"Một khắc mười lăm tức rồi chưa được gặp bệ hạ, nhớ ngài ấy!"
Ngực của người phía trước hơi rung lên, hình như hắn đang cười.
Lý Vô Đình cảm thấy rất vui vẻ, cúi đầu nhéo gáy cậu, "Dính người rồi, tốt lắm."
Ninh Như Thâm nhớ tới những lời mình vừa nghe được, cậu muốn nói rất nhiều điều nhưng cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Cậu đang cân nhắc nên mở lời với Lý Vô Đình như thế nào thì nghe thấy hắn nói:
"Phía sau đại điện đã chuẩn bị xong rồi, cùng trẫm đi bái kiến mẫu phi thôi."
Cậu giật mình, "Hả?"
- --
Đây không phải là lần đầu tiên cậu tới đại điện đèn Trường Minh.
Đèn Trường Minh khẽ lay động, bày kín một bức tường, chúng đan xen với nhau tạo thành một sắc vàng trang trọng và linh thiêng.
Đèn Trường Minh của Nhàn Thái phi được đặt trên đài cao, phía trước có che một tấm rèm đỏ.
Ninh Như Thâm theo Lý Vô Đình tới trước đài.
Cậu nhìn ngọn đèn lặng lẽ rực sáng của Nhàn Thái phi, tự dưng cảm thấy lo lắng và căng thẳng.
Lý Vô Đình khẽ nói: "Hộ tịch."
Ninh Như Thâm sực tỉnh, đáp vâng rồi lấy giấy tờ trong ngực ra đưa cho Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình lật ra xem một chút, hắn không nói gì cả, chỉ không nhịn được phì cười khi nhìn đến chỗ nguyên quán.
Ninh Như Thâm, "..."
Sau đó hắn cần bút, viết thêm lên đó hai chữ: Như Thâm.
Lý Vô Đình viết xong thì đặt tờ giấy xuống dưới chiếc đèn Trường Minh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và chuyên chú:
"Mẫu phi, con dẫn người tới cho mẫu phi xem đây."
Tim Ninh Như Thâm đập mạnh, cậu nhìn Lý Vô Đình.
Sườn mặt của hắn vô cùng trầm lặng, ngoài câu đó ra thì hắn không nói thêm gì nữa.
Chỉ một câu nói đơn giản mà đã đặt Ninh Như Thâm ở một vị trí rất an toàn và thoải mái, còn hắn thì gánh vác tất cả những ý nghĩa sâu xa hơn.
Nhưng Lý Vô Đình đã biết hết mọi chuyện rồi mà.
Hắn còn sợ cậu rời đi nữa.
Sao lúc này không giở chút thủ đoạn để giữ cậu lại cơ chứ?
Mắt Ninh Như Thâm lại nóng lên.
Lý Vô Đình ở bên cạnh bái lạy xong thì nghiêng đầu thúc giục, "Tới chào hỏi một câu đi."
Ninh Như Thâm hít sâu một hơi rồi nhìn chiếc đèn Trường Minh linh thiêng trước mặt, trịnh trọng cúi rạp xuống bái lạy:
"Thần là Ninh Như Thâm, tham kiến Nhàn Thái phi nương nương..."
"Xin Thái phi nương nương cứ yên tâm, thần sẽ luôn ở bên cạnh bệ hạ."
Dường như Lý Vô Đình hơi chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn cậu!
Hắn chộp lấy cổ tay cậu, dường như là muốn ngăn cậu nói như vậy, nhưng cũng giống như không nhịn được nữa nên không thể cất nên lời.
Những lời muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng, ngón tay siết lại run rẩy.
Ninh Như Thâm thở dài, bái lạy một cái nữa rồi quay lại nhìn Lý Vô Đình.
Trong lúc nhìn nhau, mắt cậu đỏ bừng lên, cũng không biết Lý Vô Đình nghĩ như thế nào.
Liệu có hiểu được ý của cậu hay không.
Lát sau, bàn tay nắm cổ tay cậu dần trượt xuống, đan tay vào những ngón tay của cậu.
Yết hầu Lý Vô Đình nghẹn lại, hắn nhìn cậu thật lâu, sau đó nắm tay cậu cùng bái lạy đèn Trường Minh của Nhàn Thái phi nương nương.
- --
Ra khỏi cửa điện.
Ninh Như Thâm phát hiện ra Tịnh Hỷ Đại Sư đứng ở phía xa, hình như là có lời muốn nói với cậu.
Hai người vẫn còn nắm tay nhau.
Lý Vô Đình quay lại khẽ nói: "Đi đi."
"..." Ninh Như Thâm nhìn cái vuốt rồng không hề có ý định thả cậu đi, khẽ xoa tay hắn rồi nói: "Bệ hạ đi cùng đi."
Lý Vô Đình khẽ thở hắt ra, bật cười, "Nghịch ngợm."
Nói xong thì buông tay cậu ra.
Ninh Như Thâm nhìn vẻ mặt của Lý Vô Đình, tiếp tục nắm lấy tay hắn để hắn thấy yên tâm:
"Bệ hạ đợi một lát, em sẽ quay lại nhanh thôi."
"Được."
Ninh Như Thâm quay người đi tới chỗ Tịnh Hỷ Đại Sư.
- --
Cậu đi theo Tịnh Hỷ Đại Sư tới một đài ngắm cảnh rất yên tĩnh.
Xung quanh không có ai, chỉ có lá vàng và lá phong đỏ mọc đầy bên lan can.
Lá thu kêu xào xạc, che khuất hoàng cung ở kinh thành phía xa.
Ninh Như Thâm nhìn vẻ mặt của Tịnh Hỷ Đại Sư, nhớ lại đoạn hội thoại mà mình nghe được.
Cậu đang định lên tiếng thì Tịnh Hỷ nói:
"Thí chủ đã nghe thấy rồi."
Cậu thầm nhủ quả nhiên Đại Sư rất thần thông quảng đại, "Vâng."
Tịnh Hỷ mỉm cười, hỏi một câu giống hệt lần trước, "Thí chủ có muốn quay về không?"
Muốn.
Nhưng mà, "Bây giờ ta muốn ở lại hơn."
Tịnh Hỷ vẫn mỉm cười nhìn cậu.
Ninh Như Thâm hít sâu, "Ta đã hứa với Nhàn Thái phi nương nương rồi, sẽ luôn ở bên bệ hạ.
Hơn nữa..." Cậu quay đầu lại ngắm nhìn một nửa kinh thành ở dưới chân núi...
Đây chính là Đại Thừa mà cậu dốc hết tâm huyết để kiến thiết và bảo vệ.
Là Đại Thừa tuyệt vời nhất mà Lý Vô Đình dành cho cậu.
Cậu đã cắm rễ ở đây, có ngôi nhà cho riêng mình ở đây.
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, trong đầu lại nhớ về câu nói đầy kiên quyết "trẫm không cần người khác" của Lý Vô Đình.
Trái tim cậu như dâng trào, Ninh Như Thâm nói lại một lần nữa không hề do dự:
"Ta muốn ở lại."
Đài ngắm cảnh yên lặng trong phút chốc, chỉ còn tiếng gió thổi qua những chiếc lá vàng.
Tịnh Hỷ điềm nhiên mỉm cười, "Thiện."
Ninh Như Thâm nói xong thì đột nhiên đề cao cảnh giác, "Ta sẽ bị đưa về sao?"
"Bần tăng đã nói rồi, thí chủ tới đây chính là duyên phận.
Chỉ cần thí chủ không muốn, chẳng ai có thể cắt đứt mối duyên phận này."
Cậu thở phào gật đầu, "Cảm ơn Đại Sư."
Thấy Tịnh Hỷ không định nói thêm gì nữa, Ninh Như Thâm cáo từ.
Đợi cho bóng cậu khuất sau đài.
Tịnh Hỷ nhìn ra phía chân trời, chắp tay niệm "A Di Đà Phật" rồi khẽ cười, "Còn rất lâu nữa mới đến thời khắc rời đi của thí chủ, bệ hạ cũng không còn là mệnh sát tinh cô long nữa..."
Ở phía sau, cách đó mấy tòa đại điện màu đỏ ánh vàng.
Những dải vải đỏ trên cây bồ đề bỗng bay lên, giống như trăm ngàn mối tơ hồng.
Tiếng chuông ngân vang khắp núi rồi lọt vào trong những đám mây giăng quanh núi rừng.
"Thật là hiếm thấy..." Tịnh Hỷ chắp tay, "Lời tiên tri đã được phá bỏ rồi..."
Ra khỏi đài ngắm cảnh, Ninh Như Thâm vội vàng đi tìm Lý Vô Đình.
Về tới đại điện ban nãy, Lý Vô Đình vẫn đứng ở chỗ đó để đợi cậu.
Thấy cậu quay về, hắn mím môi lại, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Dường như là rất muốn hỏi cậu nhưng lại không muốn khiến cậu phải bận lòng.
Ninh Như Thâm quay về bên cạnh hắn, "Bệ hạ."
Lý Vô Đình im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói một cách uyển chuyển, "Mẫu phi...!rất hiểu lòng người.
Nếu em có lời gì muốn nói thì cứ nói với người."
Nói cái gì, sửa miệng xưng con hả.
Ninh Như Thâm nói: "Không còn gì cần nói nữa."
Ánh mắt Lý Vô Đình hơi xao động, hắn cúi đầu nhìn cậu.
Ninh Như Thâm nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, mắt và tai đều đỏ bừng lên.
Cậu quay sang chỗ khác rồi nói: "Thần...!đã hứa với mẫu phi rồi đấy thôi?"
- --------
Lời tác giả:
[Kịch ngắn không liên quan đến cốt truyện]
Ninh Meo Meo (nhìn Nhàn Thái phi): Mami~
Bệ hạ (xù vảy rồng): MAMI!!!
*
Đại Sư: Thực ra bần tăng chuyên dắt tơ hồng.
Ps: Không cần cảm thấy tiếc nuối thay cho Meo Meo, bởi vì kết cục sẽ là hai kiếp viên mãn, tiếp theo sẽ viết về thiết lập thế giới và ngoại truyện hiện đại.
Về vấn đề xưng hô: vẫn xưng hô “quân thần" thứ nhất là quen miệng chưa đổi được, nguyên nhân thứ hai là vì tình thú, sau này sẽ dần thay đổi.
Không chỉ Long Meo mà bao gồm cả Vương gia, Cẩm Y Vệ đều xưng hô "ni-wo", tùy theo thiết lập nhân vật và ngữ cảnh, không có chỗ nào viết bừa đâu.
Over!.