Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Dương liễu xanh xanh, mặt hồ trong vắt, một con thuyền nhỏ trôi nổi dập dờn trong hồ nước. Trên thuyền có một bàn cao lương mỹ vị, vài vò rượu ngon và một đôi bích nhân. Giai nhân mặt áo đỏ quyến rũ, tiên giáng trần mặc áo trắng thoát tục, hai người ôm nhau nằm trên xích đu rộng, lười biếng đắm chìm trong gió xuân ấm áp, hửng thụ khoảnh khắc thanh thản dễ chịu. Cách đó không xa khẽ truyền đến từng đợt tiếng diễn tấu đàn sáo, truyền đến tai Nam Cung Đệ, nàng vươn vai duỗi lưng, ngáp một cái, rồi lười biếng đưa tay lên chống cằm, đôi mắt còn ngái ngủ mơ mơ màng màng nhìn sang từng chiếc từng chiếc thuyền hoa tuyệt mỹ. “Chúng ta đi đến đâu rồi?” Nam Cung Đệ ngơ ngác nhìn ra xung quanh, quanh cảnh khắp nơi đều trở nên xa lạ. Con ngươi Quân Mặc U ánh lên một chút ý cười, xoa xoa đầu nàng rồi nói: “Đây là Giang Nam.”
Nhàn vân dã hạc năm năm nay, ngao du khắp bốn nước, lần này Quân Mặc U định rằng quay về Bắc Thương để thăm nhi tử. Nam Cung Đệ gật gật đầu, giấc ngủ lần này ngủ được đủ lâu, nàng hơi nheo mắt quan sát thuyền hoa, sau đó đôi mắt sáng lên, xoa xoa bụng nói: “Ta hơi đói bụng, chàng đi mua cho ta một con vịt quay, với một chút bánh điểm tâm tới đây.” Quân Mặc U không nghi ngờ gì cả, chỉ dặn dò nàng: “Không cho phép nàng chạy lung tung.” Dứt lời, hắn lập tức phi thân rời đi. Nam Cung Đệ nhìn thấy hắn đi rồi bèn đạp nước mà yên lặng nhảy lên một chiếc thuyền hoa có treo biển ‘Sở Quán’, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam nhân đang đánh đàn, khuôn mặt nhỏ dài tinh tế, ẩn chứa một nét quyến rũ mê hoặc lòng người. Trên người hắn mặc áo bào rộng thùng thình màu xanh lam, để lộ ra bờ ngực trắng nõn gày gò, một sợi tóc đen như mực buông rơi ở trước ngực, vừa cám dỗ lại vừa khơi gợi dục vọng! Nam Cung Đệ ngồi giữa một đám nữ nhân, ánh mắt nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nàng lại nhớ đến Thanh Y trong Tăng Kinh Lâu, cả hai người đều cùng xuất sắc như nhau, một người là thanh tùng ngạo tuyết, một người lại quyến rũ ma mị.
Có thể là do ánh mắt nàng không giống với người khác, chẳng có chút dục vọng hay kinh diễm nào, mà chỉ có một chút khen ngợi và tán thưởng, nên mới khiến cho nam tử đó chú ý tới. Lúc tầm mắt bất ngờ giao nhau, Nam Cung Đệ hơi giật mình, cứ như đã sa vào trong con ngươi sâu thẳm quỷ dị của nam tử đó, có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được. Bỗng nhiên khóe miệng hắn hơi cong lên nở một nụ cười mang hàm ý sâu xa, rất có nét quyến rũ của nam nhân, cứ thế quyến rũ nàng! Nàng nâng ly lên, làm tư thế cụng ly với hắn từ phía xa, rồi ngửa đầu uống cạn. Sau đó nàng móc ra một xấp ngân phiếu đặt lên trên bàn đấu giá, nghĩ rằng nam nhân này nếu đưa vào Linh Lung Các của nàng thì có lẽ có thể thay thế vị trí của Thanh Y, trở thành một cây rụng tiền! Nam tử kia hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười tươi như hoa hồng nở rộ trước gió, dung mạo trở nên hiền hòa hơn trước nhiều.
Đám nữ nhân điên cuồng náo nhiệt, giá tiền để mua nam tử đó một đêm đột nhiên tăng nhanh hơn bão táp. Nam Cung Đệ cảm thấy vô nghĩa, giá tiền đã vượt qua suy đoán của nàng, đẹp thì có đẹp nhưng không đáng, vì vậy nàng liền đứng dậy định rời đi. Thế nhưng nàng lại nhìn thấy nam tử đó đang chỉ về phía nàng rồi thì thầm với tú bà đứng bên cạnh, tú bà lắc lắc thân hình như rắn nước của mình đi đến trước mặt Nam Cung Đệ, ngăn cản lối đi: “Vị khách quý này, người thật sự không hài lòng với Xuy Tuyết?” Nam Cung Đệ mỉm cười liếc nhìn Xuy Tuyết đang chờ đợi trông ngóng, lắc đầu nói: “Vừa lòng.” Nhìn thấy tú bà vui vẻ ra mặt, nàng tiếp tục nói: “Quá đắt!” Nụ cười trên mặt tú bà liền cứng đờ, đang định lên tiếng thì Xuy Tuyết đã cầm áo choàng lên đi tới bên cạnh, đôi mắt hẹp dài liếc xéo về Nam Cung Đệ làm nũng một cách kỳ quái, hắn chỉ vào nàng rồi nói: “Nô vừa ý với vị khách này.”
Mặt mũi tú bà có vẻ như không nén nổi giận dữ, lúc thấy Nam Cung Đệ vung ra ngân phiếu một vạn, bà cứ tưởng rằng nàng là một khách hàng lớn tiền nhiều không kể siết, hóa ra lại là cái đồ bị thịt. “Xuy Tuyết, ma ma đã nói chuyện cẩn thận, chỉ cần nàng ta ra bạc đấu giá thắng được con, ta sẽ không nói hai lời, lúc đó con thu thập đồ đạc mà đi theo nàng ta.” Tú bà đánh giá y phục xa xỉ trên người Nam Cung Đệ, trong mắt có hơi xem thường, dáng vẻ xinh đẹp như vậy chẳng phải là đang làm ngoại thất (bồ bịch bên ngoài) của người ta sao? “Ma ma, mấy năm nay nô không hề thiếu tiền…” Xuy Tuyết nhếch đôi môi đỏ thắm, có hơi sốt ruột. Không biết vì sao mà hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng một người có dung mạo xinh đẹp rạng ngời như vậy, làm sao có thể để cho nàng rời đi chứ? “Thật không?” Nam Cung Đệ cắt ngang lời Xuy Tuyết, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ quái.
Nàng không thèm đế ý đến đám nữ nhân già kia đã đẩy giá lên đến tận mười vạn lượng hoàng kim, hắng giọng nói: “Chết người, chết người rồi, chạy mau đi! Có thổ phỉ đến!” Lời còn chưa dứt mà đám khách khứa đã sợ đến mức mặt mày tái mét, náo loạn hẳn lên. Bọn họ chạy tán loạn khắp nơi y như ruồi mất đầu, thậm chí còn có người bị đụng phải rơi xuống hồ nước. Tú bà thì tức giận xanh cả mặt, nắm chặt lấy thành thuyền để đề phòng lúc thuyền lắc lư lại mất đà ngã xuống đất. Nam Cung Đệ nhún vai, lấy một thỏi bạc ra ném lên người tú bà nói: “Nhìn đi, mọi người đã đi sạch rồi, đây là giá ta đưa ra, không có ai trả hơn thì ta sẽ mang người đi ngay!” “Người đâu, mau bắt tiện nhân này lại cho ta!” Tú bà hung dữ chỉ thẳng vào mặt Nam Cung Đệ rồi hét to.
Thế nhưng giọng nói của bà ta bị nhấn chìm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui