Chương 42
Buổi trưa Thẩm Vân tan ca, xách một cái túi về nhà.
Bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Khương Mạt kêu, có chút kinh ngạc, hỏi Khương Ỷ Lan: “Bố, có chuyện gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ỷ Lan mang vẻ mặt ‘Cái thứ mất mặt này không phải tôi sinh ra', nói: “Không biết, con tự vào xem đi.”
Thẩm Vân cười một tiếng, đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, cô gái nhỏ của anh đang ôm cái gối kích động lăn qua lăn lại trên giường, không biết đang hưng phấn vì chuyện gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong gối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Thẩm Vân, anh về rồi!”
Cô đi chân trần nhảy xuống giường, nhào vào lòng anh.
Thẩm Vân vội đỡ lấy cô, ôm cô về lại giường: “Không được để chân trần chạm đất, quên à?”
Khương Mạt lè lưỡi, thần bí nói: “Nhắm mắt lại, em cho anh xem một bảo bối.”
Câu nói này…….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt anh khẽ động, dung túng nhắm mắt lại.
“Tèn tén tén ten~ Có thể mở mắt ra rồi.”
Thẩm Vân mở mắt ra liền nhìn thấy cô cực kì khoe khoang rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví đưa đến trước mặt anh, ngông cuồng bá đạo vô cùng huênh hoang nói: “Anh cầm đi, muốn mua cái gì, tùy anh quẹt.”
Thẩm Vân nhất thời không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khương Mạt thấy anh không tâng bốc cô, có chút bất mãn: “Anh cười cái gì? Em là chủ gia đình, cho anh quyền lợi quán xuyến chuyện tiền nong không được sao?”
Thẩm Vân nhéo nhéo má cô: “Được, nghe em hết, chủ gia đình.”
Khương Mạt lập tức đắc ý, lại lấy một tấm thẻ khác ra thì thầm nói: “Tấm thẻ này cho bố em, nhưng anh phải để ý ông ấy, không được để ông ấy lấy đi đánh bài, em sẽ kiểm tra tài khoản. Anh cứ cầm hộ ông ấy trước.”
Thẩm Vân đáng tin hơn bố cô, trước đây tiền nong đều do mẹ cô quản, bố cô chỉ quản tiêu, đến trong túi có bao nhiêu tiền cũng không biết.
Nghĩ đến mẹ, Khương Mạt lại muốn khóc.
Thẩm Vân thấy biểu tình của cô không đúng, vội đưa cái cái túi cho cô: “Xem xem có thích không?”
Khương Mạt ngẩn ra một lát, trên bao bì hoa lệ in một cái logo quen thuộc.
Hình như cùng một thương hiệu với chiếc váy cô mặc đi thảm đỏ hôm đó.
Mở túi ra, là một chiếc váy liền thân, có lẽ cùng một loại với chiếc váy năm triệu tệ kia, cũng là dây váy vàng khảm kim cương, thiết kế hở lưng, vô cùng hoa lệ đẹp mắt, chỉ là chân váy không dài, ngày thường cũng có thể mặc.
Khương Mạt đau lòng, mặt cũng nhăn lại: “Bộ váy này rất đắt đúng không?”
Cứ cho là không cùng kiểu dáng, dựa vào trình độ cướp tiền của nhãn hiệu này ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ.
Thẩm Vân cười nói: “Không đắt, super fake.”
Cô vừa nghe là hàng super fake, lập tức yên tâm.
Thẩm Vân ghé sát tai cô nói nhỏ: “Bộ váy này chuyên mặc cho anh xem, được không?”
Anh vẫn nhớ tâm trạng ngày hôm đó, hồi hộp chờ cô trở về, kết quả nha đầu xấu xa này quay đầu liền trang điểm xinh đẹp đi cho người khác nhìn, còn mặc thành như vậy.
Đoạn video đó không biết anh đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn Lâm Thái Lịch đưa tay đỡ lưng cô.
Nơi mà anh chưa từng chạm vào lại bị người đàn ông khác chạm vào trước. Chỉ có điều loại tâm trạng vi diệu này thật sự không tiện nói với cô.
Nếu như không phải cơ hội vẫn chưa chín muồi, anh thật sự muốn cô mặc bộ váy đó nhìn anh làm cô.
Cho dù Khương Mạt không biết trong đầu anh đang nghĩ chủ ý xấu xa gì, cũng có thể cảm nhận được sự ám muội trong lời nói, mặt đỏ lên, mắng: “Lưu manh"
Thẩm Vân chỉ cười không nói.
Nếu như cô biết anh đang nghĩ gì trong đầu, mắng anh lưu manh vẫn là còn nhẹ.
Cô gái nhỏ của anh, còn nửa tháng nữa là tròn mười tám tuổi rồi.
Mấy ngày hôm nay Khương Mạt đặc biệt thanh tịnh, không biết có phải do Thẩm Vân đã chào hỏi qua Nghê Bạt, Nghê Bạt không hề làm phiền cô, chỉ có lần trước tiền được gửi về tài khoản thì gửi cho cô một tin nhắn.
Kết quả hôm nay Nghê Bạt trực tiếp gọi điện thoại đến, Khương Mạt liền biết, kỳ nghỉ của cô kết thúc rồi.
“Nghỉ ngơi đủ rồi có phải là nên bắt đầu làm việc rồi không? Chế nhận được lời mời của một tiết mục tổng hợp, em xem xem có hứng thú không.”
Khương Mạt: “Tiết mục tổng hợp gì?”
Nghê Bạt: “Chế gửi qua cho em rồi đấy, em xem đi, không muốn tham gia thì đẩy đi, không phải tài nguyên ngon lành gì.”
Khương Mạt mở mail ra xem.
Tên tiết mục tổng hợp: ực>
À, thỉnh thoảng cô xem tivi có lướt qua hai cái, khá tẻ nhạt.
Đạo diễn: Vương Truyền Dương.
Bên dưới là tên các khách mời và một số thông tin khác, đại loại như tỉ lệ theo dõi, lượng truy cập trên mạng, số liệu không hề dễ nhìn.
Cuối cùng, ánh mắt cô dán vào cột nhà đầu tư.
Đằng sau cột nhà đầu tư là một cái tên: Công ty truyền thông văn hoá giải trí Chu Thị.
Nếu cô không nhớ nhầm thì đây là công ty nhà Chu Thiến Thiến.
Nghê Bạt không thấy Khương Mạt trả lời, tưởng cô không vừa ý tài nguyên này, nói: “Không muốn nhận cũng không sao, Vương Truyền Dương là tên đần độn, loại tiết mục sinh tồn này muốn đặc sắc thì phải tìm đặc chủng binh hoặc chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã đến tham diễn, kết quả tên ngốc này đều tìm minh tinh, nói trắng ra những người như chúng ta có thể chịu được loại khổ cực này sao? Diễn ngô không ra ngô khoai không ra khoai, hot được mới lạ.”
Bản thân Nghê Bạt còn không thích, nếu không phải đối phương ra giá cao, thậm chí anh còn không buồn đưa cho Khương Mạt xem.
Không ngờ Khương Mạt lại nói: “Anh giúp em nhận tiết mục này đi.”
“.....Cái gì? Em muốn nhận? Khương Mạt, em nhìn cho kỹ, đây là cực hạn cầu sinh, em nhìn lại khách mời tham diễn và đánh giá về tiết mục này trên mạng, kém đến cháy khét, bây giờ em đang phát triển không tệ, đừng vội, đợi một chút, tài nguyên tốt nhiều là đằng khác.”
Nghê Bạt quả thật là một người quản lý giỏi, không hề có ý ép buộc nghệ sĩ, là thật lòng đối tốt với nghệ sĩ dưới tay mình.
Khương Mạt: “Không sao, anh giúp em nhận đi.”
Tiết mục này sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến cô, cô lập tức nhớ đến lời Hạ Tiến nhắc nhở cô mấy hôm trước.
Lẽ nào cô không tìm người phụ nữ xuyên không, cô ta lại chủ động đến tìm cô?
Nếu đúng như vậy thì cũng tốt, xem ra bọn họ nhất định sẽ chạm chán rồi.
Nghê Bạt lại khuyên thêm vài lần, thấy Khương Mạt kiên quyết từ đầu đến cuối, cạn lời nói: “Đàm phán xong thì chế báo ngày ghi hình cho em.”
Khương Mạt: “Cảm ơn anh Nghê.”
Nghê Bạt đột nhiên được cảm ơn nghiêm túc như vậy làm anh khá ngại, ngừng lại một chút nói: “Có khó khăn thì cứ việc nói ra, không giúp được thì chế cũng có thể nghĩ cách.”
Lần trước anh gọi điện thoại đến là Thẩm Vân nghe máy, nói mấy ngày hôm nay trạng thái của Khương Mạt không tốt, bảo anh đừng sắp xếp công việc cho cô.
Anh liền biết chắc là xảy ra chuyện gì rồi.
Khương Mạt hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu, cảm ơn anh, anh Nghê.”
Thật sự không có chuyện gì, chỉ là biết chuyện của mười năm trước mà thôi.
Nghê Bạt: “Tắt đây tắt đây.”
Một lúc sau, Nghê Bạt lại gọi đến thông báo cho cô, ba ngày sau tiết mục bắt đầu ghi hình, bảo cô chuẩn bị trước, chủ đề của kỳ này là , địa điểm ghi hình gần vòng bắc cực, sẽ rất lạnh.ước>
Khương Mạt tính toán trong lòng, bảo Nghê Bạt tạm thời đừng nói với người khác, cô sợ bố cô và Thẩm Vân biết được sẽ lo lắng.
Nghê Bạt đồng ý: “Xí, lắm chuyện .Được rồi, không có sự đồng ý của em, chế sẽ không nói cho ai biết.”
Khương Mạt ra báo cáo lịch trình của mình cho Khương Ỷ Lan.
Khương Ỷ Lan nghe xong, hỏi: “Tiết mục tổng hợp gì? Khi nào?”
Khương Mạt: “Ai ya, chính là loại tiết mục tổng hợp ngoài trời, bố cũng không xem.” Rồi cô trực tiếp nói luôn thời gian.
Khương Ỷ Lan tưởng là kiểu tiết mục nấu ăn, chơi trò chơi nên không để trong lòng, vừa nghe cô nói thời gian: “Ai ya~, hôm đó đúng lúc bố phải đi Thiên Ngu phỏng vấn.
“......Bố thật sự chuẩn bị đánh thi đấu chuyên nghiệp ư?”
“Hừ! Không được sao? Con sợ bố con không được chọn làm mất mặt con sao?”
Khương Mạt trợn tròn mắt: “Sao có thể? Trình độ của bố con trâu bò như vậy, ông ấy không được chọn thế thì trên thế giới này không ai có thể được chọn nữa rồi.”
Khương Ỷ Lan hừ hừ hai tiếng, hài lòng với câu trả lời của con gái.
Khương Mạt: “Vậy bố không cần tiễn con nữa. Lúc con ghi hình chắc cũng không thể nhận điện thoại được, có kết quả thì bố nhắn tin cho con nhé.”
Khương Ỷ Lan một lời liền đồng ý: “Được, con phải chăm chỉ làm việc, cái nhà này còn dựa vào con nuôi đấy.”
Ông cũng không nỡ để con gái chịu khổ, nhưng đây là ông và Thẩm Vân đã thương lượng với nhau.
Mạt Mạt đã cân bằng lại được trạng thái, nhưng nghĩ đến mẹ vẫn không nhịn được rơi nước mắt, dứt khoát để cô ra ngoài, bận sống bận chết làm việc sẽ không có thời gian đau lòng nữa.
Cho dù cô không nhận tiết mục này thì mấy hôm nữa Thẩm Vân cũng nghĩ cách sắp xếp công việc cho cô.
Người trở lên bận rộn, đau lòng cũng sẽ giảm đi nhiều.
Khương Mạt lập tức cảm thấy thân mang trọng trách lớn lao: “Bố yên tâm, con sẽ để bố và Thẩm Vân sống những ngày tháng sung sướng.”
Buổi tối Thẩm Vân về nhà, Khương Mạt lại chạy đi nói với anh một lần, Thẩm Vân đang làm việc trên máy tính, nghe cô nói động tác hơi dừng lại, đeo cặp kính cô mua tặng anh quay đầu lại hỏi: “Quay trong bao lâu?”
Khương Mạt: “Tính cả thời gian đi đi về về, tổng cộng bốn năm ngày.”
Không biết Thẩm Vân đang nghĩ gì, nhàn nhạt ‘ừm' một tiếng: “Chăm chỉ làm việc, bảo vệ tốt bản thân.” Nói xong liền không để ý đến cô.
Không có chút luyến tiếc nào!
Khương Mạt giận hừ hừ bỏ đi.
Đến tối, cô nằm trên giường bực bội không vui.
Mấy hôm nay Khương Mạt không bước chân ra ngoài, luôn ở nhà bên này, nhưng ngày mai bắt đầu làm việc cô lại phải trở về căn nhà bên kia bức tường, không biết lúc nào mới lại được ở cùng nhau lâu như này.
Sao anh lại xấu tính như vậy, cô sắp phải đi rồi, anh cũng không nhớ cô nữa hay sao?
Cũng không lo lắng cô có bị người khác bắt nạt hay không…..mặc….mặc dù cái này không cần lo lắng chút nào, nhưng mà……
Ít nhất cũng phải nói một câu thể hiện ý tứ một chút chứ.
Cô đi chân trần nhảy xuống giường, hay là đi tìm anh……
Ai ya bỏ đi, quá mất mặt.
Cô lại quay lại nằm xuống giường, ôm gối lăn qua lăn lại.
Đột nhiên, khóa phòng truyền đến tiếng lạch cạch, cô dựng tai lên nghe, lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không thèm để ý đến người xấu xa kia.
Cô nghe thấy cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra rồi đóng lại, sau đó là tiếng bước chân tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ở cạnh giường.
Một ánh mắt rơi lên gương mặt cô, quanh quẩn một hồi, cô nhịn xuống, không được cử động không được cử động, người xấu xa này bơ cô lâu như vậy, cô phải trả thù!
Một giây sau, cô nghe thấy người đàn ông thấp giọng cười khẽ, nén giọng nói: “Xem ra tiểu xấu xa ngủ mất rồi, thôi vậy, vẫn là không nên làm ồn đến cô ấy….”
Nói rồi, xoay người chuẩn bị đi ra.
Khương Mạt luống cuống, lập tức mở mắt, đúng lúc nhìn vào đôi mắt mang ý cười kia.
Anh đứng im bên cạnh giường, không có nửa điểm muốn đi.
Khương Mạt giận đến ngứa răng, giơ tay với lấy cổ anh, dùng lực cắn mạnh một cái: “Xấu xa, lại lừa em!”
“Xuỵt ____ nhỏ tiếng một chút, đừng để bố phát hiện.”
Khương Mạt vội vàng che miệng lại, đè giọng nói: “Em đã hai mươi tám tuổi rồi, ông ấy vẫn coi em là con nít.”
Thẩm Vân cười khẽ, anh cũng hai mươi tám rồi, bà xã lại không ở trong lòng, ôm ôm hôn hôn còn phải lén lút sờ trộm, thế không phải còn thảm hơn sao?
Không ai nói chuyện, không khí lập tức ám muội lại dịu dàng.
Thời gian làm người ta không nỡ cứ thế mà trôi qua.
Khương Mạt vòng tay lên cổ anh, nói nhỏ: “Anh nhớ mỗi ngày đều phải nghĩ đến em…..”
Chưa nói dứt lời, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói như thở dài: “Khương Mạt Mạt, làm thế nào đây, anh bây giờ đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Anh đang định hôn sâu một chút, âm thanh gõ cửa lạnh lùng tàn nhẫn vang lên.
Khương Ỷ Lan ở bên ngoài: “Tạm biệt xong thì mau ra ngoài, bớt làm mấy chuyện thừa thãi đi.”
Thẩm Vân: “.........”
Khương Mạt: “.....Phụt~ ...”
Cô che miệng cười, Thẩm Vân đúng là đen đủi, lần nào cũng bị bố tóm được.
Thẩm Vân dùng lực nhéo eo cô một cái, trầm giọng nói: “Nha đầu xấu xa, em còn cười.”
Một giây tiếp theo, anh ghé sát vào tai cô: “Sớm muộn ca ca cũng khiến em khóc lóc cầu xin.”
CỘC CỘC CỘC——— “Thẩm Vân, mau đi ra ngoài!”
Khương Mạt: “Lêu lêu lêu~”
Bố cô quay về rồi, cô mới không thèm sợ.
Hôm Khương Mạt xuất phát cô lừa Thẩm Vân, cô nói với anh là buổi chiều, Thẩm Vân sắp xếp hết công việc lên buổi sáng để buổi chiều chuẩn bị đi tiễn cô, không ngờ lúc chuẩn bị vào họp thì nhận được tin nhắn của Khương Mạt: “Lúc đến sân bay lại đẩy chuyến bay lên sớm hơn, Thẩm Vân, em xuất phát trước đây, anh yên tâm làm việc, không cần lo lắng cho em, yêu anh.”
Thư ký Trương lập tức cảm thấy nhiệt độ giảm xuống âm độ.
Thẩm Vân vứt điện thoại sang một bên, dựa lưng vào ghế không cử động.
Thư ký Trướng: “Boss, hội nghị một lát nữa….”
Thẩm Vân: “Buổi chiều thì bắt đầu.”
Thư ký Trương: “Vâng. Những sắp xếp đẩy lên khác thì sao ạ?”
Thẩm Vân: “Sắp xếp lại như cũ.”
Thư ký Trương bình tĩnh gạch bỏ tất cả các thông báo, cúi người chào Thẩm Vân rồi xoay người rời đi.
Vừa đóng cửa văn phòng lại, cậu ta liền vuốt mồ hôi trên trán, toang rồi, cậu ta có dự cảm, đoán là mấy ngày tiếp theo bọn họ phải sống trong loại khí áp thấp khủng bố này.
Thẩm Vân nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại một lúc, đột nhiên đăng nhập vào QQ, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Chỉ yêu Mạt Mạt: “Cậu biết lịch trình của Mạt Mạt không?”