Thân thể tôi bị xuyên qua

Chương 44
 
Trong lòng Khương Mạt đột nhiên chắc chắn, quả nhiên là người phụ nữ xuyên không muốn chỉnh cô.
 
Đến đi, cô không sợ chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô mím môi, cơ mặt căng chặt.
 
Nhưng tại sao chứ?
 
Tại sao cô ta ra tay với cô không chút báo trước như vậy?
 
Không có bước ngoặt thời cơ nào.
 
Khương Mạt cảm ơn Hoắc Bình Huyên, cắn móng tay bắt đầu giằng co.
 
Trực giác mách bảo cô rằng, nguyên nhân người phụ nữ xuyên không đột nhiên ra tay với cô có thể cực kỳ quan trọng.
 
Nhưng cô không nghĩ ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có nên nói cho Thẩm Vân để anh nghĩ giúp cô không?
 
Nếu như là Thẩm Vân, chắc anh ấy sẽ nghĩ ra.
 
Nhưng nếu như nói ra thì phải nói ra toàn bộ.
 
Nếu anh biết cô đã biết tất cả liệu có đau lòng không?
 
Mà lúc này, người mà cô nhớ đến đang ở trạm cứu tế cách đó không xa.
 
Thẩm Vân xem xong thông tin, trái tim triệt để bị bóp chặt, anh đứng dậy liền liên lạc với Nghê Bạt, hỏi địa điểm hiện tại của Khương Mạt.
 
Lúc đầu Nghê Bạt không chịu nói, phải đến lúc sau Thẩm Vân dùng lời uy hiếp mới chịu nói ra địa điểm cô ghi hình.
 
Đến công việc Thẩm Vân cũng không quan tâm, lập tức sai thư ký Trương sắp xếp chuyến bay cho anh.
 
Thư ký Trương: “Boss, hôm nay không có chuyến bay đến đó nữa rồi.” Sắp đến Bắc Cực rồi, ai đi chứ?!
 
Thẩm Vân không quan tâm: “Vậy thì điều động máy bay tư nhân.”
 
S&M có máy bay tư nhân, nhưng gần như chưa từng dùng đến.
 
Thư ký Trương lập tức đi sắp xếp.
 
Lại đi xin chuyến bay, lại đi liên hệ công ty hàng không, bận túi bụi nửa ngày, xuống máy bay còn phải tiếp tục ngồi xe, khi Thẩm Vân đến nơi đã là buổi sáng ngày hôm sau.
 
Hoa Minh đi đón anh.
 
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, lòng anh cũng càng ngày càng lạnh đi.
 
Đến khi đến trạm cứu tế nhìn thấy Chu Thiến Thiến, lòng anh lạnh đến cực điểm.
 
Đầu đang phát hoả cũng nhanh chóng giảm nhiệt độ.
 
Suýt chút nữa thì anh cho người tìm kiếm trong núi, suýt chút nữa thì anh bại lộ bản thân trước mặt Chu Thiến Thiến.
 
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
 
Anh nói với bản thân, sau đó mắt nhìn thẳng đi vào cùng Hoa Minh.
 

Hoa Minh giới thiệu đơn giản thân phận của Thẩm Vân cho mọi người ở tổ chế tác: “Anh Thẩm có chuyện gấp cần liên lạc với chị Mạt.”
 
Ở trạm cứu tế đều là nhân viên công tác của tổ tiết mục, uống nước nóng, ăn đồ ăn vặt, có một số người còn đang chơi bài, nhìn Thẩm Vân một cái, hơi kinh ngạc vì khí chất xuất chúng của anh, sai đó liền không hứng thú di dời tầm mắt.
 
Chỉ có Chu Thiến Thiến đang uống hồng trà ăn đồ ngọt nhìn thấy Thẩm Vân, cả người đều sững sờ.
 
Cô ta không ngờ rằng lại có ngày gặp lại Thẩm Vân.
 
Cho dù người đàn ông này mặc áo phao lông dày bịch cũng không che được dung mạo khí chất xuất sắc của mình.
 
Đáng tiếc, đẹp trai thì có tác dụng gì? Đàn ông có tiền có quyền mới là quan trọng nhất.
 
Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
 
Chu Thiến Thiến nhớ chuyến bay ngày hôm nay vẫn chưa đến mới đúng.
 
Thẩm Vân chú ý đến ánh mắt của Chu Thiến Thiến, nội tạng giống như có loại động vật nhuyễn thể nào đó bò qua, vừa buồn nôn vừa ghê tởm.
 
Anh khống chế bản thân không để lộ ra bất cứ biểu tình nào, nói với Vương Truyền Dương: “Đạo diễn Vương, tôi có chuyện gấp cần nói với vợ tôi, có thể để tôi đi gặp cô ấy được không?”
 
Vương Truyền Dương nhăn mày: “Chuyện gì? Quan trọng như vậy sao?”
 
Thẩm Vân: “Cực kỳ quan trọng.”
 
Vương Truyền Dương: “Chắc chắn không thể để hai người gặp nhau được, bây giờ đang ghi hình.” Thấy biểu tình của Thẩm Vân hơi thay đổi, ông ta nói tiếp: “Để hai người gọi cuộc điện thoại vậy, nói qua điện thoại.”
 
Đặc biệt chạy đến tận chỗ này, có lẽ thật sự có chuyện gấp.
 
Thẩm Vân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Cảm ơn, gọi điện cũng được.”
 
Khương Mạt mơ mơ màng màng ngủ một đêm, ngày hôm sau còn phải tiếp tục đi.
 
Tốc độ của mọi người đều chậm lại, vừa mệt vừa đói, nói chuyện chọc cười cũng không lên nổi tinh thần, mọi người ăn nốt miếng lương khô cuối cùng, tiếp tục đi về phía trước.
 
Đột nhiên, anh trai đi theo quay phim vẫn luôn như người vô hình đột nhiên lên tiếng: “Chị Mạt, chị có điện thoại.”
 
Khương mạt hơi sửng sốt, anh trai quay phim đưa điện thoại của anh ta cho cô.
 
Khương Mạt nhận lấy, mờ mịt ‘alo' một tiếng, một giây sau, vậy mà cô lại nghe thấy giọng của Thẩm Vân: “Mạt Mạt.”
 
“Thẩm Vân!” Cả người cô đều phát sáng, giống như cành củi khô sắp cháy hết đột nhiên được đổ thêm thuốc súng.
 
“Sao anh lại biết số điện thoại của nhân viên đi theo quay phim? Anh đang ở đâu vậy? Sao anh lại gọi được cho em?” Cô ríu rít ném ra một loạt câu hỏi.
 
Trông điện thoại, người đàn ông khẽ cười: “Anh đang ở trạm cứu tế, nói với đạo diễn có chuyện quan trọng, ông ta liền để anh gọi điện cho em. Em ăn gì chưa? Có đói không?”
 
Giọng Khương Mạt hân hoan: “Không đói, em vừa ăn nửa cái lương khô.”
 
Thật ra một tí lương khô ấy đã tiêu hoá hết từ lâu rồi, bây giờ bụng cô đang kêu ầm ĩ, nhưng cô không muốn Thẩm Vân lo lắng.
 
Thẩm Vân nghe cô nói vậy, trái tim co lại thành một nắm.
 
Người đàn bà kia đang ở đây uống hồng trà ăn bánh ngọt, mà cô gái nhỏ của anh lại đang ở bên ngoài chịu rét chịu lạnh, chỉ ăn có nửa cái lương khô.
 
Anh đau lòng không nói lên lời.
 
Khương Mạt từ trong vui mừng kinh ngạc từ từ hồi thần lại, đột nhiên nhớ lại Hoắc Bình Huyên nói người phụ nữ xuyên không kia cũng đang ở trạm cứu tế, vậy Thẩm Vân không phải….!
 
“Thẩm Vân! Anh……..”
 
“Xuỵt—— Đừng nói.” Anh vội ngắt lời cô: “Không cần nói, không cần nói gì cả, anh biết, anh biết hết rồi.”

 
Khương Mạt: “...Vâng.”
 
Thẩm Vân lại không có tiền, người phụ nữ xuyên không chắc sẽ không quấn lấy anh.
 
“Khương Mạt Mạt.”
 
“Ừm.”
 
“Nhớ kỹ lời em hứa với anh, không được phép ốm! Không được phép bị thương! Nếu không nội dung trên giấy nợ, anh sẽ lấy lại hết trong một lần, nghe rõ chưa?”
 
Khương Mạt đỏ mặt: “Nghe rõ rồi, anh nói nhiều quá.”
 
Giọng Thẩm Vân trầm thấp: “Khương Mạt Mạt, đừng để anh lại lo lắng.”
 
Khương Mạt đột nhiên muốn khóc, dùng lực gật đầu: “Ừm!”
 
Khương Mạt tắt điện thoại, trả lại cho anh trai quay phim, cảm ơn người ta một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
 
Một cuộc điện thoại mang đến cho cô năng lượng vô hạn.
 
Khương Mạt cũng không cảm thấy đói nữa, ánh mắt long lanh, hai má đỏ hồng không biết do lạnh hay do mệt.
 
Cô đi từng bước từng bước về phía đích đến.
 
Thẩm Vân của cô đang ở đó đợi cô.
 
Cô cảm thấy bản thân như kỵ sĩ anh dũng, trạm tiếp tế chính là sào huyệt của con rồng độc ác, con rồng độc ác bắt anh đi, còn cô phải đi bảo vệ công chúa của cô!
 
Có thể Thẩm Vân mang đến may mắn, bọn họ đến bờ hồ thật sự tìm thấy nhà ở người đi săn để lại, bên trong có công cụ, nồi niêu bát đũa, còn thật sự bị Khương Mạt nói trúng, bên trong đúng là có xe trượt băng, không chỉ có xe trượt băng, còn có ván trượt tuyết.
 
Bọn họ dùng công cụ đục băng, đầu tiên dùng lưới bắt cá bắt được hai con cá nhỏ, sau đó lại dùng cá nhỏ câu cá lớn.
 
Tối hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng có thể ăn no một bữa.
 
Đốt lửa, nướng cá bắt được hôm nay ăn, mọi người còn đun thêm một bình nước, bổ sung nhiệt lượng.
 
Tối không ngủ được, mấy người cùng nhau ngồi bên đống lửa, vừa ăn cá nướng vừa nói chuyện.
 
Hoắc Bình Huyên đã tê bì với sự toàn năng của Khương Mạt, nhưng Trần Bác thì vẫn chưa, ngồi bên cạnh nhìn cô ngưỡng mộ: “Chị Mạt, sao cái gì chị cũng biết thế?”
 
Khương Mạt: “Bố tôi dạy tôi, còn cả ông xã nữa.”
 
Một đám người: “........”
 
Biết ngay là đáp án này.
 
Chị Mạt là ma vương cuồng phu cuồng phụ!*
 
(*phu quân và phụ thân: chồng và bố.)
 
Khương Mạt đột nhiên nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi?”
 
Hoắc Bình Huyên bây giờ là em gái fans đích thực của Khương Mạt, lập tức hỏi: “Được thôi được thôi, chơi trò gì?”
 
Khương Mạt cười trộm một tiếng: “Chơi trò ‘đếm ngựa' đi. Mọi người ai chơi trò này rồi?”
 
Đếm ngựa?

 
Ba người cùng lắc đầu.
 
Khương Mạt: “Vậy tôi sẽ chơi trước. Bắt đầu nhé~”
 
Cô vỗ tay năm nhịp, hỏi: “Nghe kĩ nhé, đây là mấy con ngựa?”
 
Hoắc Bình Huyên giành trả lời: “Năm con!”
 
Khương Mạt: “Sai, tám con.”
 
Ba người: “?”
 
Khương Mạt: “Chơi lại. Bắt đầu đây~”
 
Cô vỗ tay hai nhịp, lại vỗ thêm ba nhịp, hỏi: “Lần này là mấy con?”
 
Hoắc Bình Huyên không lên tiếng nữa.
 
Trần Bác ngập ngừng hỏi: “Hai con?”
 
Tách làm hai đoạn, chắc là hai con...nhỉ?
 
Khương Mạt: “Sai, năm con.”
 
Hoắc Bình Huyên, Trần Bác: “Phụt — —! Tại sao lạ là năm con?!”
 
Cảnh Hàm Nhật vẫn luôn không nói gì nhìn Khương Mạt, như đang suy nghĩ cái gì, nói: “Chị Mạt, hình như em hiểu rồi, chơi lại lần nữa.”
 
Lần này Khương Mạt vỗ một nhịp, hỏi: “Mấy con?”
 
Cảnh Hàm Nhật giơ tay: “Hai con!”
 
Khương Mạt: “Trả lời đúng rồi!”
 
Hoắc Bình Huyên, Trần Bác:  “......? Không không không, chờ một chút! Tại sao?”
 
Cảnh Hàm Nhật: “Lần này đến lượt tôi, nghe cho kĩ, bắt đầu đây~”
 
Cậu ta vỗ tay sáu nhịp, sau đó vỗ thêm ba nhịp, lại vỗ thêm hai nhịp, hỏi: “Lần này thì sao?”
 
Khương Mạt ngồi bên cạnh cười không đáp.
 
Hoắc Bình Huyên do dự cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: “Bốn….Bốn con?”
 
Cảnh Hàm Nhật: “Đúng rồi.”
 
“Aaaaaaaaa!” Hoắc Bình Huyên kích động suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
 
Chỉ có Trần Bác vẫn mông lung không hiểu gì, quấn lấy mọi người hỏi: “Tại sao? Tại sao? Rõ ràng cậu ấy vỗ mười hai nhịp, tại sao lại thế?!”
 
Cậu ta thật sự muốn sụp đổ.
 
Có một loại cảm giác IQ của mình cách ba người kia một bức tường.
 
Tại sao chứ?!
 
Cảnh Hàm Nhật ở bên cạnh chỉ cười không nói, Hoắc Bình Huyên ôm lấy cánh tay của Khương Mạt lắc qua lắc lại, chính là không muốn nói.
 
Trần Bác: “Chị Mạt chị Mạt, Chúng ta chơi lại.”
 
Cậu ta không tin, chỉ cần tiếp tục, cậu ta nhất định nắm được cách chơi.
 
Khương Mạt cười hừ, đứng dậy: “Không chơi nữa, đi ngủ.”
 
Trần Bác: “Đừng mà, xin chị đấy chị Mạt.”
 
Khương Mạt làm mặt quỷ với cậu ta, chui vào trong lều.
 
Trần Bác lại đi cầu xin Hoắc Bình Huyên: “Hai chúng ta chơi.”
 

Hoắc Bình Huyên ngáp một cái: “Buồn ngủ quá~”
 
Sau đó cũng chui vào lều.
 
Cậu ta đáng thương nhìn sang Cảnh Hàm Nhật
 
Cảnh Hàm Nhật trầm mặc hồi lâu, vẫn là không nói cho câu ta biết: “Bỏ đi, cái này không quan trọng, sau này chúng ta lại chơi tiếp.”
 
Nói xong cậu ta cũng đi vào trong lều.
 
Trần Bác: “.......!”
 
Cậu ta túm tóc sụp đổ hét lớn, tại sao? Aaaaaaaaaaaa! Tại sao?!
 
Tại sao chỉ có mình cậu ta không đoán ra?
 
Lẽ nào cậu ta thật sự không thông minh bằng người khác?
 
Trần Bác giằng co một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy câu đầu tiên là: “Chị Mạt, rốt cuộc là chơi như thế nào vậy aaa?!”
 
Khương Mạt chớp chớp mắt, nhìn quầng thâm trên mắt cậu ta, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy: “Vỗ mấy nhịp không quan trọng, quan trọng là tôi nói mấy chữ.”
 
Trần Bác: “.......!”
 
Cậu ta túm tóc sụp đổ nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong nỗi sợ IQ của mình có vấn đề.
 
Không được, cậu ta nhất định phải lấy trò chơi này đi chơi đùa người khác, nhất định!
 
Ăn nốt chỗ cá còn thừa lại hôm qua, mọi người lắp lại xe trượt băng xong, Khương Mạt bảo mọi người dỡ lều ra, kéo ra một cánh buồm lớn, chống ở phía trước xe trượt băng.
 
Gió mạnh vừa thổi, ‘thuyền buồm’ căng lên, đưa xe trượt đi băng băng trên hồ trơn nhẵn.
 
Giữa trời đất, chỉ có bọn họ.
 
Bọn họ cảm thấy rất ngầu, quá ngầu rồi.
 
Cái giá của sự quá ngầu là đứng đằng trước không vận động, quả thực là lạnh chết người.
 
Đặc biệt là tay giữ xe, từ lạnh đến đau, rồi tê dại, cuối cùng là hoàn toàn cứng đơ…..
 
Đây còn là kết quả mà bọn họ không ngừng vận động.
 
Trần Bác khóc rưng rức: “Em cảm giác tay của em sắp bị bỏng lạnh rồi. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên em bị bỏng lạnh.”
 
Hoắc Bình Huyên cắn răng: “Nói cứ như người khác không phải vậy .”
 
Cảnh Hàm Nhật: “Tôi cũng chưa từng bị bỏng lạnh, rất khó chịu sao?”
 
Một đám người nhìn Khương Mạt.
 
Khương Mạt cả mặt nghệt ra: “Nhìn tôi làm gì?”
 
Bởi vì cái gì chị cũng biết!
 
Mọi người dùng ánh mắt trả lời cô.
 
Cô cũng chưa từng bị.
 
Khương Mạt nghĩ một lúc: “Đợi đến được trạm cứu tế, tôi hỏi ông xã giúp mọi người.”
 
Cho dù Thẩm Vân chưa từng bị bỏng lạnh, chắc là cũng biết….chứ?
 
Một đám người ha ha cười lớn.
 
“Chồng chị là mèo máy Doraemon sao? Cái gì cũng có, cái gì cũng biết.”
 
Khương Mạt hất cằm, cả mặt đắc ý: “Đương nhiên, ông xã tôi lợi hại siêu cấp vô địch!”
 
Là người hoàn mỹ nhất thế giới này!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận