Thân thể tôi bị xuyên qua

Khương Mạt lại nói: “Nếu cô đã đến rồi thì tìm cùng tôi đi.”

……...!

Không, những đạo cụ này cô nhìn thôi cũng buồn nôn được không hả!

Nữ bệnh nhân: “Thôi, cô tự tìm đi, sau khi tìm được lập tức đến nhà bếp giúp mọi người nấu cơm! Tôi nhớ kĩ cô rồi, nếu không đi nấu cơm, tôi sẽ băm vụn cô ăn luôn, nghe rõ chưa?!”

Đậu xanh! Hung tàn như vậy sao?!

Khương Mạt ngờ nghệch gật đầu.

Nữ diễn viên diễn xong kịch bản nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Mẹ ơi, Khương Mạt là ma quỷ sao?

Thế lại lại bảo cô tìm não cùng cô ấy!

Khương Mạt đợi nữ bệnh nhân đi khỏi, thở ra một hơi, đang định đi, thoạt nghĩ, nguyên tắc nói không được phá hủy đạo cụ, nhưng không nói không được di chuyển đạo cụ nha.

Cô bóp mũi, ôm một cái bình đựng não trên giá để đồ xuống, vừa cầm lên tay cô liền phát hiện, quả nhiên là đạo cụ, rất nhẹ.

Cô cũng không thấy ghê tởm nữa, ôm cái bình vui vẻ ra khỏi cửa.

Cô vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tạ Tiểu Lâu đang điên cuồng chạy đến, một đám người mặc áo bệnh nhân đang đuổi theo đằng sau cậu ta, hét lên: “Bắt lấy tên bác sĩ đó!.......Băm vụn hắn ta!.....Không được tha cho hắn!”

Khương Mạt nhanh chóng đóng cửa lại, đặt bình xuống, đợi Tạ Tiểu Lâu chạy đến, thò tay kéo người vào trong.

Tạ Tiểu Lâu bị dọa sợ hãi, đang định hét lên thì bị Khương Mạt bịt miệng lại: “Xuỵt—— Là tôi.”

Tạ Tiểu Lâu nhìn thấy Khương Mạt, mếu máo: “Chị Mạt cứu em.”

Khương Mạt chỉ vào sọt quần áo bẩn bên cạnh: “Đi thay vào.”

Tạ Tiểu Lâu: “......!”

Cậu ta vội vàng mặc lên quần áo bệnh nhân, quay đầu liền nhìn thấy Khương Mạt cúi lưng ôm một cái bình lên, khoảnh khắc nhìn rõ trong bình là cái gì…..

Oẹ——!

Cậu ta suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.

Khương Mạt mặt nghiêm túc nói: “Tôi ra ngoài không mang theo não, dùng tạm cái này. Cậu có muốn ôm một bình nhãn cầu hay cái gì không?”

Cô chỉ cái giá để đồ bên cạnh.

“Oẹ——!”

Lần này Tạ Tiểu Lâu thật sự không nhịn nổi, bò ra bên cạnh nôn ra.

Khương Mạt đánh giá đạo cụ trong tay.

Có cần khoa trương như vậy không?

Hình như cô đã quen rồi.

Tạ Tiểu Lâu yếu ớt nói: “......Chị Mạt, cứ cho là chị đóng giả bệnh nhân tâm thần, cũng không cần liều mạng như vậy chứ?”

Khương Mạt vô tội chớp chớp mắt, đi về phía cậu ta: “Nếu như cậu không thích nhãn cầu, còn có mấy thứ như tim, thận….”


Th…..Thận?!

Tạ Tiểu Lâu: “.....! Chị đừng qua đây! Em thà chết cũng không ôm thứ này!”

Bước chân Khương Mạt dừng lại, nhún vai: “Được thôi. Tôi phải đi nhà bếp nấu cơm, cậu tự mình cẩn thận một chút.”

Tạ Tiểu Lâu vừa nghe, cũng không quan tâm Khương Mạt đang ôm não, vội vã chạy qua: “Em đi cùng chị. Nói không chừng có thể tìm được đường chạy thoát.”

Khương Mạt: “.........”

Hai người lại lần nữa ra khỏi phòng giải phẫu của bác sĩ Khương.

Vừa đi được hai bước, một đám bệnh nhân tâm thần đang đón đợi ở phía trước, Tạ Tiểu Lâu nhanh trí, ngửa đầu bắt đầu hát.

Đám bệnh nhân nhìn thấy hai người bọn họ, một người ôm một cái bình đựng não, người còn lại có vẻ rất bình thường, nhưng đến khi lại gần, thấy đối phương đang hát:

“Tôi là một tên thần kinh, kinh a bệnh thần kinh, muốn bắt tất cả các bác sĩ, giết a giết sạch sẽ, giết hết nữ rồi đến giết nam, con dao bận bay lên nhảy xuống, ai yo bác sĩ nhỏ của tôi, không còn thấy một ai nữa rồi.”

Đám bệnh nhân: “...........”

Mọi người gồng căng da mặt đi ngang qua hai người.

Tạ Tiểu Lâu vốn dĩ thấy đối phương nhiều người như vậy, tinh thần căng chặt, sợ bản thân bị phát hiện, hát cũng lạc nhịp.

Lúc đi ngang qua nhau, một cánh tay đặt lên vai cậu ta vỗ vỗ.

Chân cậu ta run rẩy, lông tơ trên người dựng ngược cả lên.

Sau đó nhìn thấy tên bệnh nhân cầm đầu nhìn cậu ta cười âm hiểm, lộ ra một hàm răng trắng bóng: “Tiểu tử, hát hay đấy.”

Tạ Tiểu Lâu chắp hai tay vào nhau: “Quá khen quá khen.”

Sau khi làm bừa qua cửa, hình như Tạ Tiểu Lâu đột nhiên được khai sáng, cả đường ngẩng đầu nhìn trời, dương dương tự đắc hát ‘Bài ca bệnh thần kinh', giai điệu ‘Tôi là một tên thần kinh, kinh a bệnh thần kinh~’ vang vọng khắp bệnh viện tâm thần.

Khương Mạt: “.........”

Cậu có còn nhớ lúc mới bắt đầu cậu hét to một câu ‘Tôi không muốn làm bệnh nhân tâm thần' không?

Nhà bếp ở bên ngoài tòa nhà bệnh nhân, vừa đi ra liền nhìn thấy trong sân có cả sân bóng rổ, bên cạnh cổng sắt còn có vài bệnh nhân ăn vận như bảo vệ đang tuần tra, không cho phép bất cứ người nào lại gần.

“Chị Mạt, hình như chúng ta không xông ra ngoài được.”

Khương Mạt gật đầu, những bệnh nhân tâm thần này không giống như làm loạn không có kỷ luật, càng giống như có người ở phía sau thao túng hơn.

Cô đang định nói chuyện, bệnh nhân tuần tra phát hiện bọn họ, lập tức hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Các người là ai?”

Khương Mạt lập tức giơ cái bình trong tay lên, nói to: “Chúng tôi là nhóm hai người trâu bò.”

Tạ Tiểu Lâu cũng rất phối hợp tiếp tục hát.ài>

“Đi đi đi, không được phép lượn lờ ở bên này, nếu không sẽ giết chết các người.” Bệnh nhân tâm thần lỗ mãng đuổi bọn họ đi.

Hai người đành phải đi vào nhà ăn ở bên cạnh.

Nhà ăn cũng có bệnh nhân canh giữ, nhìn thấy hai người, lập tức hung dữ nói: “Sao lại chậm chạp như vậy? Mau đến đây.”

Khương Mạt và Tạ Tiểu Lâu đi theo bệnh nhân đội mũ đầu bếp đi vào nhà bếp.


Đầu bếp: “Người mới, các người biết làm món gì?”

Tạ Tiểu Lâu: “Cà chua xào trứng.”

‘Đầu bếp' cả mặt xem thường, đảo mắt nhìn Khương Mạt: “Cô thì sao?”

Khương Mạt vội vàng giơ cái bình đựng não lên: “Não nướng cay.”

Tạ Tiểu Lâu: Trợn mắt há mồm.jpg

‘Đầu bếp' gật đầu hài lòng, một giây sau lập tức lật mặt: “Giữ lại người biết làm não nướng cay, người còn lại áp giải xuống rửa sạch sẽ…..”

Áp….Áp giải xuống….rửa...rửa sạch sẽ?!!!

Tạ Tiểu Lâu sợ tái mặt, không dám nghĩ lại mấy chữ kinh con mẹ nó dị này.

Mấy người ‘phụ bếp' đi đến, ấn cậu ta xuống đang định kéo xuống dưới, Tạ Tiểu Lâu bỗng nhiên hét lớn: “Chờ một chút! Tôi biết làm ruột già xào, mề nướng than, đại tràng nấu thịt, thịt kho tàu, ba chỉ luộc, thịt rang cháy cạnh, thịt úp….”

Cậu ta bla bla nói một tràng tên các món ăn.

‘Đầu bếp' vừa nghe, ra hiệu cho ‘phụ bếp' thả cậu ta ra, nhìn hai người một cái: “Nếu đã như vậy, các người theo tôi, đưa hai người đi xem nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay.”

Nguyên liệu nấu ăn?

Hai người nhìn nhau, tại sao bọn họ lại có dự cảm không lành.

Lại nói….vị khách mời bình thường đó đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện….

Khương Mạt lặng lẽ nuốt nước bọt, ôm chặt cái bình, căng da mặt, mặt không biểu cảm đi theo sau ‘đầu bếp'.

Tạ Tiểu Lâu nhìn cô, quả thật muốn quỳ xuống trước mặt cô.

Chị Mạt là tố chất tâm lý gì vậy, quá con mẹ nó bạo thiên được không hả?!

Trong bếp khắp nơi đều là nước, tiếng nước không ngừng tí tách bên tai.

Ẩm ướt tối tăm lạnh lẽo, không biết có phải cảm giác sai hay không, còn lẫn một chút mùi máu tanh quỷ dị.

Đột nhiên, cả người Tạ Tiểu Lâu căng cứng, cậu ta nhìn thấy một cái chân!

Không hề nhìn nhầm, thật sự là một cái chân!

Bên cạnh còn bọc một cái áo blouse trắng bác sĩ hay mặc!

Bên trên có vết máu loang lổ.

Đột nhiên cái chân đó động mạnh một cái, một bóng đen nhảy ra từ bên cạnh, xông về phía bọn họ.

Đậu xanh!

Da đầu cậu ta trong chốc lát đều dựng ngược lên.

Một giây sau, “Meo~”


Một tiếng mèo kêu.

‘Đầu bếp' phất tay: “Đi ra chỗ khác, đợi chút nữa lại cho mày ăn.”

‘Ực’, Tạ Tiểu Lâu nuốt nước bọt, thì ra là một con mèo.

Tổ tiết mục đần độn này nhất định là cố ý!

‘Đầu bếp' quay đầu hỏi vô cùng quan tâm: “Không dọa hai người sợ chứ?”

Tạ Tiểu Lâu: “Không……....Hơ hơ, không có……”

‘Đầu bếp': “Vậy chúng ta tiếp tục, phía trước chính là nơi nhốt thức ăn rồi…..”

Tạ Tiểu Lâu đang định đi, đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo túm lấy.

Tay cô trắng bệch lạnh toát, vậy mà trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cậu ta quay đầu lại theo bản năng, Khương Mạt ôm cái bình, mím môi càng chặt, dáng vẻ cực kì ngầu, chỉ có tầm mắt có chút đăm chiêu.

Cô nhìn cậu ta, cứng đầu nói: “Tạ Tiểu Lâu, cậu dìu tôi một chút.”

Tạ Tiểu Lâu: “........???”

Trên gương mặt trắng bệch của Khương Mạt đột nhiên hiện lên một tầng màu hồng, cô giống như có chuyện khó mở miệng, nói: “Chân tôi nhũn ra rồi.”

“.........”

“Phụt——”

Tạ Tiểu Lâu vừa rồi còn muốn quỳ xuống trước mặt Khương Mạt không nhịn được phụt cười thành tiếng.

Khương Mạt cảm thấy cô mất mặt chết mất.

Thế mà cô lại bị một con mèo dọa cho nhũn chân, quá con mẹ nó mất mặt!

Không ngầu chút nào.

Nếu như có thể đi được, cô có chết cũng không nhận mình sợ, nhưng chân cô thật sự đều mềm nhũn rồi.

Để Tạ Tiểu Lâu dìu một chút đòn đỡ hơn lát nữa phải bò trên đất.

Tổ đạo diễn nhìn thấy một màn này, yên tĩnh ba giây, sau đó toàn bộ phụt cười thành tiếng.

Đạo diễn: “Ha ha ha ha, còn tưởng nha đầu này không sợ chút nào, hóa ra là đang gồng,......mau nhìn chân cô ấy, ha ha ha run cầm cập. Ha ha ha…….”

Tổ tiết mục bên này cười no một trận.

Đạo diễn: “Quay phim đi theo chú ý, ống kính quay xuống chân cô ấy nhiều một chút.”

Chân run cầm cập và mặt ngầu lạnh lùng, để cạnh nhau so sánh cũng quá thú vị đi.

Khương Mạt được Tạ Tiểu Lâu dìu đi vài bước, cuối cùng cũng hồi lại sức, căng da mặt tiếp tục đi.

Tạ Tiểu Lâu ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Chị Mạt, nếu như chị sợ thì trốn sau lưng em.”

Khương Mạt nhìn cậu ta một cái, đánh chết cũng không nhận: “Tôi chỉ là hơi sợ mèo mà thôi.”

Tạ Tiểu Lâu: “Ồ~”

Khương Mạt hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu ta.

‘Đầu bếp' cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa, đẩy cửa ra: “Cho các người xem xem thực phẩm lần này, quả thực là cực phẩm……..”

Nói rồi, cảnh tượng trong phòng lộ ra.

Đây là một căn phòng tối tăm ẩm ướt, bên trong nhét đầy những lồng sắt to cao hơn một mét, những cái lồng khác đều trống không, chỉ có cái lồng ở giữa nhất, có một bóng trắng đang ngồi trong đó.

Hai người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.


Cái đệch cái đệch cái đệch!

Thực phẩm thế mà lại là thịt người thật!

Là một người đàn ông, mặc áo blouse trắng của bác sĩ, sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không ăn nhập với cả căn phòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông xoay đầu lại, lộ ra gương mặt đeo kính đẹp xuất sắc.

Một giây sau, Tạ Tiểu Lâu lại nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít vào một ngụm khí lạnh, lẽ nào chị Mạt lại bị dọa sợ rồi?

Không đợi cậu ta quay đầu, Khương Mạt đã xông ra, chạy đến trước lồng sắt, kinh ngạc vui mừng nhìn người đàn ông trong lồng: “Thẩm...Sao anh lại ở đây?!”

Thẩm Vân mỉm cười, không trả lời.

Aaaaaaaa! Khương Mạt gào thét trong lòng, cô biết rồi, đây chính là kinh hỉ mà Thẩm Vân nói!

Anh biết mình sẽ đến tham gia tiết mục này nhưng cố ý không nói cho cô biết!

Cô dường như muốn nhảy lên, vừa vui vừa tủi.

Hu hu hu, Thẩm Vân Vân của cô quá xấu xa, cố ý giấu cô.

‘Đầu bếp': “Kéo thực phẩm ra ngoài, chuẩn bị bữa tối ngày hôm nay.”

……….!

Khương Mạt đột nhiên quay người, chắn trước mặt Thẩm Vân, cái gì mà sợ hãi với căng thẳng, trong chốc lát toàn bộ tan thành mây khói.

Suy nghĩ duy nhất của cô là cô phải bảo vệ Thẩm Vân, không thể để anh bị ‘ăn thịt’!

“Không được phép ăn anh ấy!”

Cô hét lớn.

‘Đầu bếp' hơi sửng sốt, tức giận nói: “Cô nói cái gì? Anh ta là bác sĩ? Tại sao không được ăn anh ta?!”

Đầu bếp bước đến bên cạnh cô, híp mắt lại: “Chẳng lẽ cô là đồng bọn với anh ta? Cô cũng là bác sĩ?”

Tạ Tiểu Lâu bị dọa cho sợ hãi, mặc dù vẫn không hiểu rõ tình huống hiện tại là thế nào, nhưng bảo vệ đồng đội theo bản năng, vội vàng nói: “Không phải không phải, chúng tôi là nhóm hai người trâu bò.”

Khương Mạt nuốt nước bọt: “Anh ấy không phải bác sĩ, anh ấy là chồng tôi!”

Tạ Tiểu Lâu: “...........!!!”

Trên kịch bản còn viết cả cái này???

Đầu bếp nổi giận: “Cô lừa tôi, rõ ràng anh ta mặc áo bác sĩ!”

Đầu Khương Mạt co rút một cái, ngửa cổ nói lớn: “Đó là bọn tôi đang chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, cẩu độc thân như mấy người hiểu cái bíp gì.”

Đầu bếp: “..............”

Con mẹ nó anh tham gia tiết mục tổng hợp này còn bị ấn đầu ăn cẩu lương?!

Cẩu độc thân thì sao? Cẩu độc thân thì không có nhân quyền à?!

Câu nói này của Khương Mạt vừa được thốt ra, toàn bộ trường quay yên tĩnh ba giây.

Người trong tổ tiết mục nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi đạo diễn: “Câu nói này có lẽ không thể phát sóng được đi?”

Bác sĩ bệnh nhân xyz gì đó, khẳng định không phải tiết mục chiếu đêm?

Đạo diễn ho một tiếng, căng mặt nói: “Nói với đầu bếp, để cô ấy đổi cách nói khác.”

Khương Mạt nói xong, nhìn chằm chằm ‘đầu bếp', ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ y như kiểu không phục thì cứ việc xông lên PK.

‘Đầu bếp' nghe xong phân phó truyền đến từ tai nghe, tức giận nói: “ Cẩu độc thân nghe không hiểu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận