Thân thể tôi bị xuyên qua

Chương 6
 
Khương Mạt đeo khẩu trang đến cửa hàng 4s, vốn định xem xe Benz, kết quả vừa bước vào cửa liền bị một chiếc xe hàng triển lãm đặt trên chính giữa đĩa xoay hình tròn ở sảnh trưng bày thu hút.
 
Đây là một chiếc xe thể thao nhẹ màu nâu đậm, ánh đèn từ trên vòm nhà rọi xuống, hào quang lộng lẫy, đường cong trên thân xe mượt mà, biểu tượng trên đầu xe là một thanh trường mâu sắc bén, ẩn ẩn lộ ra mũi nhọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả thực đẹp không tì vết, đẹp khiêm tốn, đẹp ưu nhã, đẹp thâm thuý, đẹp nội liễm.
 
Ẩn giấu vẻ đẹp sắc sảo.
 
Thật sự quá hợp với khí chất của Thẩm Vân!
 
Nhân viên cửa hàng biết cô đến mua xe tặng chồng,  bắt đầu tự động giới thiệu:
 
“Đây là sản phẩm mới nhất được S&M tung ra thị trường trong năm nay, được lắp đặt hệ thống tự động lái xe mới nhất, là dòng Simon cao cấp, dịch thành tiếng Trung là “Lắng nghe âm thanh của bạn", làm quà tặng người yêu vô cùng lãng mạn.”
 
Khương Mạt mới tỉnh lại đã nghe qua S&M, Là một công ty đầu tiên trong nước cũng như trên thế giới chính thức thị trường hóa hệ thống tự động điều khiển lái xe.
 
Đương nhiên, càng nổi tiếng hơn chính là tên viết tắt của công ty này, đủ ô nhiễm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt Khương Mạt càng sáng hơn. 
 
Tự động lái xe à, vậy không cần tài xế nữa rồi.
 
Cô và Thẩm Vân có thể làm một số chuyện kì kì quái quái trên xe……
 
May mà cô đeo khẩu trang, che đi nụ cười dung tục hiện lên trên môi.
 
“Chiếc xe này bao nhiêu tiền?”
 
Khương Mạt không chút tiết tháo từ bỏ xe Benz nhung nhớ đã lâu.
 
Nhân viên cửa hàng đi theo giới thiệu:
 
“Giá của chiếc xe này hơi đắt….. giảm thấp nhất ước chừng khoảng năm triệu tệ"
 
Năm triệu tệ?!
 
Khương Mạt trừng to mắt.
 
Đắt vậy!
 
Nhân viên cửa hàng:
 
“Giá có hơi đắt một chút, nhưng tính an toàn của hệ thống tự động điều khiển cao hơn so với người lái nhiều, ít nhất có thể tránh 90% trở lên sự cố ngoài ý muốn ….”
 
Khương Mạt:
 
“.........! Thật sao?”
 
Nhân viên cửa hàng lập tức lấy ra một phần tài liệu cho Khương Mạt xem, đây là số liệu điều tra mới nhất quyền uy nhất.
 
Trong lòng Khương Mạt càng ngứa ngáy.
 
Cô và Thẩm Vân học chung một trường cấp hai, khi anh còn nhỏ bố anh vì xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn mà qua đời, anh cũng luôn bị những người khác trong nhà họ Thẩm xa lánh, mặc dù anh chưa từng nhắc đến, nhưng cô luôn cảm thấy anh bị ám ảnh tâm lý với xe ô tô.
 
Lần trước anh đưa cô về nhà, tốc độ lái xe chậm hơn so với người bình thường rất nhiều.

 
Hoa Minh khẽ kéo kéo áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở:
 
“Chị Mạt, nếu không tẩy trắng được thì chị vẫn còn ba mươi triệu tệ tiền bồi thường phải trả.”
 
Khương Mạt:
 
“.......... Nhưng chị muốn mua.”
 
Không cần biết là cái gì, cô chính là muốn cho anh những thứ tốt nhất.
 
Hoa Minh: “..........”
 
Nhìn thấy khách hàng có ý dao động, nhân viên cửa hàng lập tức thêm một mồi lửa:
 
“Nếu tạm thời chưa chắc chắn có thể đặt trước tiền cọc, trước khi chính thức nhận hàng đều có thể trả lại, chỉ cần trừ một phần tiền cọc là được.”
 
Một tia do dự cuối cùng của Khương Mạt cũng tan biến.
 
“Tôi muốn đặt tiền cọc trước!”
 
Có thể tránh được khoản tiền bồi thường ba mươi triệu tệ này được hay không mấy ngày nay là có thể thấy được kết quả, lúc đó xe chắc là vẫn chưa đến. Nếu như cuối cùng thật sự phải đền tiền, cô đành trừ tiền cọc đổi sang chiếc Benz rẻ hơn một chút.
 
Hoa Minh: “...............”
 
Cái dáng vẻ vung tiền như rác vì mỹ nhân này.
 
Lúc đi theo nhân viên cửa hàng đặt tiền cọc lại có khách hàng đi vào, là một đôi tình nhân trẻ xinh đẹp.
 
Người con gái đi đằng trước, trên người toàn đồ hiệu, một nhân viên cửa hàng khác ra đón tiếp, niềm nở kêu một tiếng “ Chu tiểu thư", “Hạ công tử".
 
Hạ Tiến nhăn mày:
 
“Thiến Thiến, một lúc em mua liền hai chiếc xe, cô chú có thể sẽ nói em.”
 
Không biết tại sao, cậu ta cảm giác Thiến Thiến có một chút thay đổi, trước đây cô tiêu tiền cũng rất phung phí, nhưng sẽ không phải không hiểu chuyện như thế này.
 
Người con gái tên Thiến Thiến chẳng hề để ý nói:
 
“Em mới khỏi bệnh, mua hai chiếc xe tự khao chính mình thì có làm sao? Nếu anh sợ bố mẹ em nói em, anh trả tiền thay em không phải là xong sao?”
 
Nghĩ đến bạn gái bệnh nặng mới khỏi, cho dù ương bướng một chút cũng là điều bình thường.
 
Sợ cô ta bị bố mẹ mắng, cậu ta rút ra một tấm thẻ ngân hàng của mình, người con gái lập tức vui vẻ đi đến, đưa cho nhân viên cửa hàng:
 
“Này, đi quẹt đi.”
 
Khương Mạt nhìn cái bộ dạng hoàn toàn không xem tiền là tiền này ngưỡng mộ không thôi.
 
Hu hu hu, cô cũng muốn đưa cho Thẩm Vân một tấm thẻ ngân hàng, để cho anh thoải mái quẹt.
 
Haizz, cô đúng là quá nghèo rồi.
 
“Ký chủ, xin hãy trân trọng cơ thể này, cô chỉ còn lại duy nhất một cơ hội xuyên không thôi.”
 
Cái gì? Ai đang nói chuyện? Giọng nói là từ người con gái kia truyền đến, hình như có chút quen thuộc.
 
Khương Mạt sửng sốt một chút, tiếp theo cô lại nghe được giọng nữ chẳng hề để tâm:
 

“Mi đúng là lắm lời, ta không phải đang rất trân trọng hưởng thụ cuộc sống đây sao?”
 
Xuyên không, ký chủ…….. Khương Mạt đột nhiên hiểu ra, nữ nhân xuyên không rời đi từ cơ thể của cô vậy mà lại ở trong cơ thể của cô gái kia!
 
Có thể là do ánh mắt của Khương Mạt quá lộ liễu, Chu Thiến Thiến ngẩng đầu, tưởng rằng sự kinh ngạc trong mắt Khương Mạt là do cô ta một lần tiêu tiền đã là hai mươi triệu tệ, đắc ý nhìn lại cô.
 
Cô ta cảm thấy bản thân lúc đầu đúng là quá ngu ngốc, muốn chơi cái gì mà dưỡng thành hệ*, kết quả cái tên vô dụng Thẩm Vân kia để cô ta chịu bao nhiêu là khổ.
 
(*dưỡng thành hệ: đây là một loại trò chơi, người chơi có thể bồi dưỡng nhân vật chính, đợi nhân vật chính trưởng thành, khiến nhân vật chính phát triển theo hướng mà bản thân yêu thích.)
 
Bây giờ tốt biết bao, trực tiếp nhận lấy tất cả của bạch phú mỹ, còn có một tên bạn trai tình nguyện tiêu tiền vì cô ta.
 
Cuộc sống đúng là không thể thoải mái hơn được nữa.
 
Còn về cơ thể của Khương Mạt, sau khi cô ta rời đi hình như vẫn chưa chết, có điều cô ta cũng không quan tâm, dù sao không sống tốt bằng cô ta là được.
 
Một giây sau, cô ta liền nhìn thấy Hoa Minh.
 
Sao Hoa Minh lại ở đây? Người còn lại kia…….
 
Cô ta kinh ngạc nhìn về hướng Khương Mạt, đáng tiếc người đằng sau nhận lấy thẻ từ tay nhân viên cửa hàng rời đi rồi.
 
“Cô gái vừa rồi mua xe gì vậy?”
 
Cô ta không nhịn được hỏi nhân viên cửa hàng.
 
“Vị ấy đặt trước mua Simon đời mới nhất của S&M.”
 
Nhận được câu trả lời, Chu Thiến Thiến càng kì lại hơn, nếu thật sự là Khương Mạt thì cô làm sao có tiền để mua xe? Ba mươi triệu tệ tiền bồi thường đủ khiến cô khốn đốn.
 
Có điều nghĩ lại, cứ cho là Khương Mạt thì đã làm sao, mới chỉ mua được một chiếc xe năm triệu tệ.
 
Cô ta càng cảm thấy rời khỏi cơ thể của Khương Mạt đúng là lựa chọn sáng suốt.
 
Khương Mạt ngồi vào trong xe, càng nghĩ càng tức, thẩm mỹ của Thẩm Vân rốt cuộc là bị gì, thích ai mà không thích lại đi thích cái thứ rác rưởi cưỡng chế cướp đoạt cơ thể người khác còn không có chút trân trọng nào, lại còn kết hôn với đối phương.
 
Cô tức quá rồi, cần phải nghe giọng của Thâm Vân mới có thể vui vẻ lại được.
 
Thế là, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Vân:
 
“Thẩm Vân, anh mau gửi cho em một câu “bảo bối, đừng tức giận nữa" nhanh! Dùng tin nhắn thoại!”
 
Tổng bộ của S&M, lúc nhận được tin nhắn của Khương Mạt, Thẩm Vân đang mở cuộc họp.
 
Anh vốn không định để ý, nhưng tin nhắn tự động nhảy ra bắt anh phải xem, vừa xem, toàn bộ không khí trong phòng hội nghị liền thay đổi.
 
Lúc công ty mới thành lập, nghiên cứu khoa học đầu tư vô cùng cao, nhưng độ tiếp nhận của xã hội đối với hệ thống tự động điều khiển lái xe rất thấp, công ty luôn ở trong trạng thái chịu tổn thất, không còn cách nào đành phải thành lập một bộ phận mới, vừa hay một đám người đều học máy tính, vậy làm trò chơi đi.
 
Trong một thời gian rất dài, đều là bộ phận  trò chơi cho không bộ phận trung tâm tự động điều khiển.
 
May mà hai năm nay tình hình chuyển biến tốt lên không ít, bộ phận tự động điều khiển cũng bắt đầu có lợi nhuận.
 
Chủ đề của hội nghị lần này chính là tổng kết báo cáo mức độ tiêu thụ của quý này, kế hoạch mới lập ra cho cho quý sau cũng rất hợp lý, đại boss quan tâm nhân viên, mọi người đều rất vui vẻ.
 
Ai biết đại boss ngồi ở ghế đầu xem báo cáo, vành tai đột nhiên đỏ lên một cách quỷ dị, sau đó cầm lấy điện thoại, nghiêng người tránh tầm mắt của người khác, mở wechat hỏi một câu:
 

 “ Làm sao vậy?”
 
Phòng hội nghị năng động nghiêm túc trong nháy mắt biến thành một mảng tĩnh mịch.
 
Giọng điệu làm da đầu người khác tê dại vừa rồi của boss là cái quỷ gì thế?
 
Tiếp đến không biết đầu bên kia xảy ra chuyện gì, boss vậy mà lại cười một cái, dùng giọng điệu như cũ nói:
 
“Anh đang họp, đợi chút nữa nói tiếp.”
 
Mọi người: “..........”
 
Thẩm Vân tắt điện thoại xoay người liền thấy một đám người nhìn mình chằm chằm.
 
Anh mặt không biến sắc, bình tĩnh nói:
 
“Nói đến đâu rồi? tiếp tục.”
 
Ai con mẹ nó còn tiếp tục được chứ!
 
Bùi Thiên Ý xoa xoa da gà trên cánh tay:
 
“Boss, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?”
 
Bạch Ninh Thư suy nghĩ một chút:
 
“Chắc là bạn gái.”
 
“Phụt - - Sao có thể chứ?”
 
Bùi Thiên Ý ha ha cười lớn.
 
“Tên trạch nam như anh ta sao có thể có bạn gái chứ ha ha ha.”
 
Thẩm Vân trầm ngâm một lúc, nhàn nhạt nói:
 
“Mục tiêu của quý tiếp theo có phải không được hợp lý cho lắm?”
 
Trong lòng Bùi Thiên Ý kêu lộp bộp, lập tức không dám cười nữa, cứng đầu nói:
 
“Em cảm thấy khá hợp lý.”
 
Thẩm Vân:
 
“Tôi cảm thấy không hợp lý lắm…….. tăng lên 50%, chắc không nhiều chứ?”
 
……… Không nhiều em gái anh à mà không nhiều!
 
Bùi Thiên Ý sắp khóc rồi.
 
“Lão đại, anh để cho em chút thời gian riêng tư với!”
 
Thẩm Vân nhếch môi cười:
 
“Cậu lại không có bạn gái, không dùng đến.”
 
Cái đệch!
 
Bùi Thiên ý một miệng máu.
 
Cậu ta đến bây giờ vẫn không có bạn gái là họa do ai gây ra? Nếu không phải làm trâu làm ngựa cho Thẩm Vân anh, cậu ta có thể đến bây giờ vẫn là xử nam* sao?!
 
(*xử nam: trai tơ, trai còn zin)
 
Bạch Ninh Thư ngồi bên cạnh nhìn cậu ta bằng ánh mắt đồng cảm.
 
Hội nghị quý kết thúc trong tình cảnh bi thảm, Thẩm Vân cầm điện thoại quay về văn phòng, đóng cửa lại, thỏa mãn yêu cầu của cô.
 

Khi Khương Mạt nhận được tin nhắn thì đã về đến nhà rồi.
 
Cô ngậm quả táo đang chơi game, nhìn thấy tin nhắn lập tức thoát khỏi trò chơi, hố đồng đội một ván.
 
Mở ra khung trò chuyện, là một tin nhắn thoại chỉ có bốn giây.
 
Cô vội vàng đổi tin nhắn thoại sang hình thức tai nghe.
 
Mở ra, âm thanh ưu nhã trầm ấm của đàn ông chậm rãi chảy xuôi ra, thật sự giống như người thật đang nói nhỏ bên tai cô.
 
Khương Mạt dường như có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng ấm nóng của đối phương:
 
“Bảo bối đừng giận nữa, ca ca mua kẹo cho em ăn.”
 
A, cô chết đây.
 
Không biết nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, cô không chịu được nữa rồi, ôm điện thoại lăn qua lại trên sô pha, gương mặt nhỏ không khống chế được mà nóng bừng.
 
Cô vẫn chỉ là thiếu nữ xinh đẹp mười tám tuổi, kích thích như này đúng là chịu không nổi a a a a a a.
 
Thẩm Vân đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, khẽ cười thoát khỏi wechat, đem thông báo tin nhắn của người nào đó cài đặt thành hình thức ẩn, lúc này mới tiếp tục bận rộn.
 
Nghê Bạt đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cô giống như con mèo ngốc vừa hít bạc hà mèo phát điên trên sô pha, trợn mắt nhìn trời.
 
“Ba mươi triệu tệ đấy ba mươi triệu tệ, bên nhãn hiệu lại giục em rồi kìa, có nghe thấy không hả?”
 
Khương Mạt che tai lắc đầu:
 
“Không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy, bây giờ em cái gì cũng không nghe thấy a a a a a a a!”
 
Nghê Bạt:
 
“Ay dô~ Tức chết bà đây rồi, em cái đồ làm người ta hao tâm tổn tứ này.”
 
Hoa Minh ở bên cạnh mặt lạnh nhạt:
 
“Anh Nghê, chị Mạt còn trả tiền cọc một chiếc siêu xe năm triệu tệ."
 
Nghê Bạt vừa nghe, quả thật muốn bóp chết cô trên sô pha.
 
“Em thế nào lại hào phóng như vậy? Hả? Lỡ như bị chó săn chụp được để người khác biết em lúc này vẫn ăn tiêu xa xỉ như thế này, em muốn nhận được thư luật sư của bên nhãn hiệu đúng không?....... Bỏ đi bỏ đi, bà đây lười quản em, em tự sinh tự diệt đi!”
 
Khương Mạt cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong phấn khích, ôm gương mặt đỏ bừng nói:
 
“Nói với bên nhãn hiệu kéo dài thêm vài hôm, đợi < Chính là muốn châm chọc> phát sóng bọn họ hãy quyết định khởi kiện hay không. Em đoán tình hình sẽ tốt lên rất nhiều.”
 
Nghê Bạt vô cùng ngạc nhiên nhìn cô:
 
“Em đã làm cái gì rồi?”
 
Tự tin như vậy.
 
Khương Mạt cười hê hê.
 
“Em đánh tên Triệu Bằng Kiệt, còn đem hắn với dân mạng ngu ngốc chửi một trận thậm tệ.”
 
Nghê Bạt nghe đến một nửa câu sau, trước mắt tối sầm lại, anh vẫn là nên nhân lúc còn sớm giải hợp đồng với cái kẻ khiến người ta lo lắng này đi thôi.
 
Hoa Minh ở bên cạnh vẻ mặt lạnh nhạt bổ sung thêm:
 
“Em còn ghi hình lại. Có thể chứng minh là Triệu Bằng Kiệt chủ động đến tìm chị Mạt.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận